Ngay khi Ngô Khương bước ra khỏi cửa lớp, một nhóm người đã vây quanh cô ấy, như thể đang xem một con thú trong sở thú. Họ xô đẩy, nói những lời tục tĩu, thậm chí còn giật tóc cô ấy.
Một ai đó cố tình ngáng chân, khiến Ngô Khương suýt ngã. Một nam sinh bên cạnh nhanh chóng tránh ra, cười khẩy: "Chết tiệt, cậu ta suýt nữa ngã vào người tôi, thật không biết xấu hổ."
Ngô Khương im lặng nhặt sách vở lên. Cô ấy bị vây chặt, không thể thoát ra.
Tuyệt vọng, nước mắt cô ấy trào ra.
Một người khác chế nhạo: "Nhìn kìa, khóc rồi. Nếu biết thế thì đã không làm chuyện đê tiện như vậy."
Tai Ngô Khương ù đi, cô ấy dần chấp nhận sự thật. Đây không phải là mơ, mà là một cơn ác mộng ngoài đời thực còn kinh khủng hơn. Cổ họng cô ấy nghẹn lại, khẩn cầu: "Xin hãy tránh ra, tôi muốn về nhà."
Những lời chế giễu tiếp tục vang lên: "Về nhà? Về đâu? Còn nhỏ mà đã làm chuyện bẩn thỉu như vậy, không biết giữ mình, còn về đâu? Nói xem, thằng nào là gian phu?"
"Bốp!" Ngô Khương theo bản năng vung tay tát vào mặt nam sinh vừa nói. Mắt cô ấy đỏ hoe, sưng húp, sắc mặt lạnh băng nhìn cậu ta, nghiến răng hỏi: "Tôi không sạch sẽ? Tôi bẩn thỉu? Tôi là chính tôi, liên quan gì đến các người mà phải phán xét tôi? Các người tưởng mình là thượng đế hay sao mà có quyền phán xét đạo đức của người khác?"
Cô ấy gần như đã dùng hết sức lực để nói ra câu đó. Cô ấy còn muốn nói rằng cô ấy mới là nạn nhân, nhưng rồi sao chứ?
Thế giới mà chúng ta đang sống là vậy đấy. Có những chuyện, trên bàn và dưới bàn là hai câu chuyện khác nhau. Đúng sai, phải trái không quan trọng, giải quyết vấn đề cũng không quan trọng. Điều quan trọng không phải là việc riêng tư của Ngô Khương đã bị xâm phạm, mà là những suy nghĩ lệch lạc, là việc cô ấy không phải là một nữ sinh ngoan ngoãn, là việc cô ấy không đứng trên đỉnh cao đạo đức, là việc cô ấy khác biệt với những người khác.
Nam sinh đối diện với gương mặt méo mó và tầm vóc nhỏ bé, ngay lập tức đáp trả bằng một cái tát mạnh hơn vào mặt Ngô Khương, để lại một dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt cô ấy.
Không khí càng trở nên hỗn loạn. Nam sinh đó dường như đã tìm được cách giải tỏa sự tủi nhục và hèn mọn bấy lâu nay, bắt đầu mặt vênh váo.
Những tiếng la hét chói tai vang lên bên tai. Ngô Khương không che mặt, cô ấy chỉ nhìn những gương mặt méo mó xung quanh đang chỉ trỏ, cười cợt. Cô ấy chết lặng, không biết phải làm gì.
Một nữ sinh từ lớp học bên cạnh bước ra, cũng là một đứa có tiếng là đầu gấu. Ngô Khương nghe thấy cô ta nói: "Mọi người tránh ra, cậu ấy muốn đi thì để cậu ấy đi, các người dựa vào cái gì mà cản?"
Đám đông im lặng một chút, không biết cô ta có đang nói đùa hay không. Rồi họ nghe thấy cô ta phất tay: "Tránh ra, không hiểu tiếng người à?"
Bao gồm cả nam sinh vừa tát Ngô Khương, đám đông miễn cưỡng mở một lối đi trên hành lang chật hẹp.
Ngô Khương chạy như đang trốn tránh, nước mắt tuôn rơi. Cô ấy băng qua đám đông hướng về phía cầu thang. Nhưng ngay sau đó, một xô nước bẩn hất xuống dưới chân cô ấy, khiến cô ấy ngã lăn từ trên cầu thang xuống.
Những tiếng cười cợt vang lên trên hành lang. Từng người một, như những chú hề nhảy múa, in sâu vào tâm trí Ngô Khương.
Trong lúc ngã, Ngô Khương đưa tay ôm bụng. Khi ngã xuống đất, cô ấy cảm thấy đau nhói ở bụng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, chịu đựng cơn đau bảo vệ bản thân.
*****
Chu Sâm ngồi đợi trong văn phòng, cậu đã ký tên lên hợp đồng từ sớm, nhưng người mua vẫn chưa xuất hiện. Người môi giới liên tục gọi điện thoại để thương lượng về giá cả, nhưng phía đối tác lại cho biết vấn đề không nằm ở giá 300 vạn, mà là liên quan đến quyền sở hữu căn nhà, điều này làm nảy sinh nghi ngờ.
Người môi giới sau đó chuyển cuộc gọi của người mua cho Chu Sâm. Đầu dây bên kia là một người đàn ông, đại diện cho quyền lợi của bên mua.
Chu Sâm ngồi nhìn trân trối vào chậu cây cảnh trên bàn làm việc. Cây đã cạn khô, lá úa vàng, được đặt trong một chiếc bình thủy tinh lâu ngày không thay nước. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên uể oải, lờ đờ như sắc thái của chậu cây.
Sau một lúc lâu, người môi giới quay lại và ngồi đối diện Chu Sâm với vẻ mặt khó xử. Anh ta nói với giọng thỏa hiệp: "Quyền sở hữu căn nhà này thực sự thuộc về cậu Ba của cậu, và cậu là người duy nhất có quan hệ huyết thống để thừa kế, điều đó không ai nghi ngờ."
Chu Sâm ngẩng đầu nhìn người môi giới, nghe anh ta hỏi một câu khó xử: "Cậu có biết Phinh Ngưng là ai không?"
Chu Sâm cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại: "Liên quan gì đến bà ta?"
Người môi giới thở dài bất đắc dĩ: "Làm kinh doanh đương nhiên là muốn kiếm tiền, nhưng vừa rồi Phinh Ngưng thông qua luật sư của mình gọi điện thoại đến, khẳng định quyền sở hữu căn nhà thuộc về bà ta. Bà ta có đầy đủ bằng chứng mua nhà và giấy tờ từ ngân hàng, tôi đã xem qua, không có vấn đề gì."
Chu Sâm im lặng. Người môi giới tiếp tục: "Phinh Ngưng trước đây mua căn nhà này với ý định dùng làm nhà hôn lễ cho bà ta và cậu Ba của cậu. Theo luật pháp, quyền sở hữu căn nhà thuộc về bà ta, không có gì phải bàn cãi. Nếu mang ra kiện tụng, cậu sẽ rất khó giành phần thắng."
Người môi giới quả thực rất muốn kiếm tiền, anh ta hỏi: "Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy cậu không biết sao?"
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Chu Sâm làm sao có thể không biết. Trong trí nhớ của cậu, Vạn Xương vì Phinh Ngưng mà hy sinh tất cả. Ông ấy thậm chí đã đặt tiền tiết kiệm dưới danh nghĩa của Phinh Ngưng, việc mua nhà cũng không ngoại lệ. Cuối cùng, ông chết vì bà ta, điều này đối với Chu Sâm cũng không phải là bất ngờ.
Chính ca đã đợi bên ngoài cửa rất lâu, cuối cùng Chu Sâm cũng ra khỏi văn phòng, hắn vẫy tay gọi Chu Sâm lại.
Trời lác đác mưa, Chu Sâm bước vào xe của Chính ca. Chính ca đưa điếu thuốc tới, nhưng Chu Sâm không động đậy.
Chính ca cười khẩy: "Hắc, thằng nhóc này có khí phách, thật sự không hút thuốc à?"
Chu Sâm tựa lưng vào ghế, gật đầu, mắt nheo lại suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: "Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì, sao biết được tôi ở đây?"
Chính ca vừa lái xe đến một nơi yên tĩnh, vừa nói: "Tìm cậu cũng không phải là tôi đâu," hắn cười nhạt, "Sao rồi, bị ăn bế môn canh rồi phải không? Tôi đã nói mà, bà chủ Phinh Ngưng không định buông tha cậu đâu, bà ta có rất nhiều cách để bắt cậu cúi đầu."
Chu Sâm lườm hắn một cái, rồi nghe hắn hỏi vào trọng điểm: "Này, cậu gần đây có liên hệ với bốn anh em nhà họ Trịnh không?"
Chu Sâm hơi bất ngờ, Chính ca tiếp tục nói: "Yên tâm, chuyện này tôi không nói với chị Phinh đâu. Hôm qua bốn anh em nhà họ Trịnh có đến hội sở, lời nói của bọn họ đầy ẩn ý, tôi không dám chạm vào cái thứ đó đâu."
Chu Sâm thờ ơ đáp: "Bọn họ chủ động tìm tôi."
Chính ca vững vàng lái xe, vỗ tay nói: "Thôi đi, đừng giỡn nữa. Nói thật xem, biết cậu sắp rời đi, nên họ muốn mua chuộc cậu à? Họ ra giá bao nhiêu?"
Chu Sâm lắc đầu, "Tôi không đồng ý," cậu nhìn thẳng vào Chính ca, "Chuyện này anh có thể báo lại cho Phinh Ngưng hay không cũng được. Bà ta biết tôi là người thế nào, không đến mức bất đắc dĩ, tôi sẽ không làm chuyện hại người mà chẳng ích gì cho mình."
Ánh mắt Chu Sâm bình tĩnh, cậu lặp lại một lần nữa, "Tiền đề là, không đến mức bất đắc dĩ."
Chính ca cười khẩy, "300 vạn mà còn chưa tính là bất đắc dĩ sao?" Hắn châm thuốc, nhắc nhở: "Phinh Ngưng không nghĩ giống cậu đâu. Bây giờ bốn anh em kia đang từng bước ép sát, chuyện gì bà ta cũng nghĩ đến hậu quả xấu nhất. Hơn nữa, đoạn ghi âm đó là thật hay giả, cậu có cố tình đưa ra hay không, mọi người đều biết rõ."
Chu Sâm dường như không nghe thấy, Chính ca đành phải nói tiếp: "Tôi biết cậu muốn giữ một con át chủ bài để nắm thóp bà ta, nhưng đừng để đến lúc không còn đường lui. Theo tôi quan sát, Phinh Ngưng thật sự không có ý định để cậu đi."
Trong xe im lặng một lúc. Sau một hồi lâu, Chu Sâm bình thản nói: "Tôi và bà ta đã nói rõ ràng rồi, chuyện này đã được giải quyết trực tiếp."
"Nói thì dễ, sau đó thì sao?" Chính ca nói thêm, "Phinh Ngưng luôn nói năm phần, giữ lại năm phần, không để người khác nắm thóp. Bây giờ vì cậu, bà ta cứ bắt tôi làm người thuyết phục. Nếu cậu còn không biết điều, bà ta sẽ làm liều đấy."
"Làm liều?"
Sau một thời gian trầm mặc, Chính ca lạnh lùng nhắc nhở: "Cậu muốn đi? Chắc là vì còn quan tâm đến ai đó chứ? Bây giờ không có tiền, cậu không sợ mất luôn cả người sao?"
Trong lòng Chu Sâm tràn đầy đau đớn. Hàng ngàn suy nghĩ rối bời trong đầu cậu. Cậu không nói gì thêm, vội vàng mở cửa xe bước xuống, bắt một chiếc taxi rời đi.
Chính ca một tay đặt lên vô lăng, rít một hơi thuốc, từ từ thở ra. Một lúc sau, hắn mới quay đầu xe.
*****
Lưu Diễm xuống xe trước cổng trường mẫu giáo. Bảo vệ đã quen mặt cô, nhưng vẫn cần gọi điện xác nhận trước khi cho cô vào.
Cô giáo đang hướng dẫn các bé chơi trò chơi. Bốn năm đứa trẻ vây quanh một chiếc bàn nặn đất sét. Cô giáo cầm một sản phẩm lên xem, xoa đầu một đứa trẻ và khen ngợi.
Lưu Diễm gõ cửa.
Cô giáo nhìn thấy cô, bước ra ngoài.
Cô giáo ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay sao cô lại đến đây?"
Lưu Diễm sững sờ: "Không phải trường gọi điện sao?"
Cô giáo lưỡng lự: "Tôi không gọi điện. Có thể là hiệu trưởng hoặc ai đó gọi?" Nhưng cô ta cũng không quan tâm lắm, hỏi tiếp: "Cô đến đây có việc gì?"
Lưu Diễm nhìn vào lớp học, nhanh chóng đảo mắt một lượt, cố gắng giữ nụ cười trên môi. Cô kiềm chế nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng: "Nhất Nhất, Nhất Nhất bị thương. Hiệu trưởng gọi điện, tôi còn nghe thấy giọng của ông ấy."
Cô giáo cau mày quay lại lớp học, nhưng không tìm thấy Lưu Nhất. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra đột xuất, chỗ ngồi của các bé lại phân tán, nên việc không để ý đến một đứa trẻ cũng là bình thường. Cô giáo bắt đầu lo lắng. Cô đi đến bục giảng, gõ nhẹ lên bàn hỏi: "Các con có ai thấy Lưu Nhất không?"
Ngay lập tức, nhiều cánh tay giơ lên. Lưu Diễm lạnh toát cả người, đứng ở cửa nghe thấy cô giáo cố gắng giữ trật tự: "Từng bạn một nào."
Một bé gái mặc váy lụa hồng nhạt nói: "Con ăn trưa cùng Nhất Nhất. Hôm nay bạn ấy ăn rất nhiều."
Cô giáo hỏi: "Sau bữa trưa thì sao?"
Bé gái lắc đầu. Một bé trai bên cạnh giơ tay: "Sau bữa trưa, Nhất Nhất đi ra sân chơi."
"Đi với ai?"
Bé trai nói: "Bạn ấy đi một mình."
Trẻ con thật khó kiểm soát. Lớp học nhanh chóng trở nên ồn ào. Cô giáo bắt đầu mất bình tĩnh, đập mạnh xuống bàn, giọng nói trở nên nghiêm khắc. Một đứa trẻ mất tích đồng nghĩa với việc xảy ra sự cố trong lúc giảng dạy, không chỉ mất việc mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng. Cô ta hỏi: "Có ai thấy Lưu Nhất vào buổi chiều không?"
Các bé giật mình, không ai lên tiếng, có nghĩa là không ai thấy.
Giọng Lưu Diễm lạc đi vì lo lắng. Cô vội vã chạy sang lớp khác, tìm một bé gái thường chơi với Lưu Nhất.
Đúng lúc chuông tan học vang lên, bé gái đang chơi bóng. Quả bóng rơi xuống đất, Lưu Diễm vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay cô bé.
Bé gái sững sốt. Lưu Diễm ngồi xổm xuống, siết chặt cánh tay cô bé hỏi: "Tiểu Tây, em có biết Nhất Nhất ở đâu không?"
Tiểu Tây bị đau nên bật khóc. Lưu Diễm buông tay, nghe cô bé vừa lau nước mắt vừa nói: "Nhất Nhất bị ngã trật tay. Hiệu trưởng nói sẽ đưa bạn ấy đi bệnh viện."
Lưu Diễm hỏi: "Hiệu trưởng nào?"
Lưu Diễm vừa lo lắng, vừa tức giận vừa bất lực. Tiểu Tây òa khóc, thút thít nói: "Em không biết, em không quen người đó."