Phố Cũ

Chương 22: “Sao anh không tức giận?”



Trác Hạo cầm ba ngày thuốc chỗ phòng khám về, mỗi bao đều gói kỹ bằng giấy. Anh đổ nước ấm, mở gói thuốc ra đặt vào tay Lục Vũ Thanh: “Ngồi dậy.”

Lục Vũ Thanh ốm yếu, môi trắng nhợt không chút huyết sắc. Y cúi đầu nhìn thuốc trong giấy gói, mùi cam thảo làm y ngẩng phắt đầu lên.

“Đừng có bày ra cái mặt đó coi.” Trác Hạo đẩy tay Lục Vũ Thanh, nhét ly vào tay, “Làm một hớp cho xong.”

Thuốc viên thì cũng được đi, đằng này là cam thảo – thứ vừa ngửi thôi cũng đủ lú cả người. Lục Vũ Thanh lảm nhảm lằng nhằng rước phiền cho Trác Hạo: “Lúc anh nằm viện thái độ của em có như thế đâu.”

Đúng là càng bệnh thì càng như con nít, còn mặc cả với anh nữa. Anh nhìn Lục Vũ Thanh ra sức ấm ức bất bình, thái độ cũng mềm xuống, cười khan: “Thế mẹ nó tôi giống cậu chắc? Chích thì sợ đau, uống thuốc thì sợ đắng. Nếu đã không muốn chích hay uống thuốc thì đừng có bị bệnh, uống vào mau lên, lớn già đầu rồi uống thuốc còn phải dỗ dành.”

Lục Vũ Thanh như mất sạch chỉ số thông minh, y coi lời Trác Hạo như gió thổi bên tai, nhặt hết mấy viên cam thảo trong gói thuốc qua một bên, uống mấy viên còn lại, xong rồi còn trả giá: “Xong rồi, không ngửi được.”

Trác Hạo dở khóc dở cười, nếu là trước đây hẳn đã xài hết nhẵn kiên nhẫn từ đời thuở nào. Là vì đau lòng Lục Vũ Thanh, anh mới chịu nhịn xuống nói đạo lý với y: “Cậu tưởng uống thuốc là đi mua đồ ăn ngoài chợ à mà muốn uống cái gì thì uống cái đó. Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Lục Vũ Thanh thở dài thườn thượt di mấy viên cam thảo, định nói mấy khuyết điểm của cam thảo để trốn tránh uống loại thuốc này.

“Mặc dù nó nhỏ xíu như thế này thôi nhưng em không nuốt nổi, nếu uống nước nó sẽ bám vào cổ họng em, rồi em nuốt nước bọt cũng chỉ toàn vị đắng thôi.”

Trác Hạo dở khóc dở cười, dứt khoát ngồi cạnh giường nghe y lảm nhảm dài dòng: “Xong chưa? Xong rồi thì uống mau.”

Đã nói đến mức này rồi, Trác Hạo vốn chẳng thèm đếm xỉa bộ dạng không muốn uống của y. Lục Vũ Thanh rên rỉ, dằn lòng quyết định, uống miếng nước rồi nhắm mắt nhét viên cam thảo vào miệng. Biểu cảm trên mặt y vặn xoắn dữ dội, nuốt được viên thuốc xuống như chết mất nửa cái mạng, cuối cùng thở hổn hển nằm liệt trên giường.

Lúc bị ốm, buông thả thất thường một chút cũng có sao.

Trác Hạo cười nói: “Lấy thau nước lau người cho cậu? Hạ sốt được.”

Biện pháp đáng tin Lục Vũ Thanh không chịu thử, Trác Hạo chỉ đành thử cách dân gian. Lục Vũ Thanh nằm bẹp rên hừ hừ, xem ra không có ý kiến gì Trác Hạo mới vào phòng vệ sinh.

Ngã bệnh rồi uống thuốc quá mệt mỏi, Lục Vũ Thanh nhắm mắt vờ ngủ, tai vẫn nghe được động tĩnh của Trác Hạo trong phòng vệ sinh. Đầu tiên có tiếng nước chảy, sau đó là tiếng Trác Hạo bước vào phòng ngủ, sau đó lại là tiếng nước chảy, y không kiềm được hé mắt ra nhìn lén.

Y thấy Trác Hạo ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía mình vắt khăn, quần áo bị kéo cao lên để lộ hình xăm ngang thắt lưng.

Vắt khăn xong, Trác Hạo vừa quay đầu đã thấy Lục Vũ Thanh nhìn mình: “Nằm ngửa ra.”

Bây giờ thì Lục Vũ Thanh nghe lời, nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu sang tiếp tục nhìn chằm chằm anh.

“Cậu nhìn cái mẹ gì?” Ánh mắt của y không quá nóng bỏng nhiệt tình, nhưng cứ y hệt như keo 502 vậy, dính chặt không thôi. Trác Hạo không nghĩ ngợi nhiều, một tay lấy khăn đắp lên mặt y.

Dưới lớp khăn là giọng nói buồn buồn của Lục Vũ Thanh: “Nhìn hình xăm của anh?”

“Có mẹ gì mà nhìn.” Trác Hạo lấy khăn trên mặt xuống, bắt đầu lau lưng cho y.

Hôm nay Lục Vũ Thanh cứ thích cãi lại cho bằng được: “Khó coi mà anh còn xăm.”

“Khỏe rồi đúng không?” Trác Hạo ngừng tay, ấn lưng Lục Vũ Thanh một cái như trút giận, nghe y bị đau “ai” lên một tiếng.

Cứ tưởng Lục Vũ Thanh sẽ ngoan ngoãn một hồi, tay phải Trác Hạo lại nóng ran lên. Anh cúi đầu nhìn mới phát hiện y nắm tay mình.

“Không phải đã dặn anh không được cử động tay phải à?” Trác Hạo vừa vắt khăn xong, tay phải ướt đẫm.

Hai lòng bàn tay dán lấy nhau, nhiệt độ tiếp xúc cực kỳ nóng bỏng, Trác Hạo nhất thời quên cả lau lưng. Khoảng thời gian này tay trái anh tập mãi cũng thành quen, chẳng qua một tay vắt khăn thì hơi khó khăn.

“Chỉ nói không được cầm vật nặng thôi, có phải bị liệt đâu, vắt cái khăn cũng chẳng tốn bao nhiêu sức.”

Lục Vũ Thanh đang quan tâm anh, anh cũng không phải người không biết điều, chủ yếu là ngại thể hiện ra ngoài miệng mà thôi, chứ vẫn để mặc y nắm tay phải mình làm khó làm dễ.

Trong phòng chỉ có tiếng vải vóc ma sát nghe sột soạt, tiếng cơ thể cử động trên giường nệm và tiếng hít thở nặng nề của Lục Vũ Thanh. Bản chất của con người là phục tùng và dịu dàng, sau khi cả hai nắm tay nhau, ai cũng không có ý định buông ra.

Trác Hạo lau lưng cho Lục Vũ Thanh rất chậm, lại sợ y bị lạnh nên vừa lau đã đắp kín chăn lại.

Tay Lục Vũ Thanh không chịu yên, hết nắm lấy, ngón tay trong lòng bàn tay anh nhẹ xoa nắn, năm ngón tay chẳng hiểu vô tình hay cố ý đan vào kẽ ngón tay anh.

Trác Hạo cũng kệ xác y làm mấy thứ nhỏ nhặt linh tinh ấy.

“Sao anh lại xăm hình rắn? Còn xăm to như thế.” Lục Vũ Thanh rất hứng thú với hình xăm của Trác Hạo, đây cũng không phải lần đầu tiên y tỏ ra tò mò.

Nhắc đến xăm, Trác Hạo rất dễ nhớ đến Khâu Hà: “Bữa trước nói với cậu rồi mà, thích thì xăm, làm gì có lắm lý do thế.”

Lục Vũ Thanh chẳng tin, nhướng mi: “Em nghe người ta nói mỗi hình xăm đều có một câu chuyện.”

“Chuyện cái rắm hay gì.” Trác Hạo bật cười, “Nghe ai nói đó?”

Lục Vũ Thanh phản đối: “Bạn học đại học của em, nhiều người xăm tên người yêu lắm, có cả xăm đôi nữa.”

Trác Hạo rất muốn trả lời y thế này, mấy cái đó là trò trẻ con cả thôi. Nhưng cuối cùng lời cũng tắc trong cổ họng, dù sao y cũng nói trúng rồi.

“Anh Hạo, sao anh không nói gì?” Lục Vũ Thanh nhìn anh nghi vấn, “Anh cũng xăm tình nhân à?”

Không phải xăm tình nhân, nhưng ban đầu đúng là vì Khâu Hà.

“Hồi còn trẻ không phải ai cũng thích ba cái này à?” Giờ cũng vậy thôi, nhìn mấy thanh niên trên đường tay ai mà chẳng có xăm, “Người đó đi xăm với tôi, chọn cho tôi hình người đó thích nhất.”

Trác Hạo không nói rõ “người đó” là ai, Lục Vũ Thanh vẫn có thể đoán ra là người cũ của anh.

“Sao lại chia tay?” Nhảy chủ đề nhanh thật, từ xăm mà bay tới tận chia tay chia chân.

Trác Hạo không thích nhớ lại chuyện tình cảm trước kia, chủ yếu là thấy kiểu cách quá, câu trả lời cũng mập mờ sao cũng được: “Không phù hợp thôi, chứ còn sao nữa? Ai lúc trẻ mà chẳng có một hai người không hợp mình? Chẳng lẽ cậu lại không?”

Trác Hạo nhanh miệng, vừa nói xong đã vội lo lắng mình chạm phải chỗ đau của Lục Vũ Thanh. Phản ứng của y rất thản nhiên, còn trả lời: “Em chỉ có một người thôi.”

Y vẫn chưa xong chủ đề xăm trổ: “Thế chia tay anh không đi xóa à? Nhiều khi nhìn lại nhớ.”

“Cậu bị sốt đến ngu người à?” Trác Hạo giãy khỏi tay Lục Vũ Thanh, xoay người vắt khăn. Anh làm gì có vụ đau thương sầu muộn đó, việc gì mà không qua được, sao cứ phải ngược đãi bản thân: “Xăm to thế lúc tẩy đau chết, tôi điên chắc?”

Lục Vũ Thanh có ăn học tiếp xúc với tiểu thuyết yêu đương cho lắm nên mới có mấy cái suy nghĩ dị dạng như thế. Thì ra Trác Hạo mới là thực tế, vẫn còn giữ xăm.

“Ồ, ra là đau lắm.” Lục Vũ Thanh lầm bầm.

Chờ Trác Hạo ngồi xuống cạnh mình, y không nhịn được chọt tay vào mình rắn. Trác Hạo không có máu buồn, cũng chẳng có phản xạ đặc biệt: “Gì?”

“Em sờ một cái được không?” Mẹ nó chứ, nghe câu này cứ hơi lưu manh kiểu gì.

Lục Vũ Thanh chợt nhận ra có thể Trác Hạo sẽ không ưa đàn ông, đang định đổi câu khác, nhưng anh lại tỏ ra rất thoải mái.

“Có gì hay ho đâu mà sờ, xăm nào mà chả như nhau.”

Lục Vũ Thanh không quay lại kịp. Vì Trác Hạo hoàn toàn không có ý từ chối, y kiềm lòng chẳng được đưa tay ra, đầu tiên năm ngón tay khẽ khàng chạm lên tấm lưng anh, sau đó là cả lòng bàn tay dán chặt lấy.

Xúc giác hơi khác biệt so với tưởng tượng của y, nơi xăm hơi nhô lên sần sùi, cũng không trơn láng. Xăm sẽ để lại sẹo lồi, xăm diện tích lớn thợ cũng không thể canh chỉnh độ mạnh nhẹ đồng nhất, có phần hơi nhô hơn là điều khó tránh khỏi.

Bàn tay di trên lưng Trác Hạo, đã lâu rồi anh không động chạm với ai, tay chân tiếp xúc kề cận đốt bừng ngọn lửa trong lòng, anh hơi không khống chế được phản ứng của cơ thể.

“Lúc xăm có đau không?” Lục Vũ Thanh lại hỏi một câu nhảm không chịu được.

Cả hai đều không nhận ra sự thay đổi đầy cường điệu của Lục Vũ Thanh, giọng nói vốn khàn đặc lại dính dớp thứ tình cảm khó hiểu.

“Giờ tôi xách kim đâm cậu một phát, rồi cậu đau không?” Trác Hạo vẫn nói chuyện chợ búa thẳng tuột, chẳng qua bị bầu không khí dinh dính này làm giọng nhỏ xíu.

Lục Vũ Thanh phì một cái bật cười, tay vẫn chưa chịu thả xuống, vì nằm nên không thể với tới bả vai anh, chỉ có thể lần theo xương sống đi dọc xuống.

Lưng Trác Hạo khom thấp, gió thốc vào trong áo, hơi lạnh, may mà tay Lục Vũ Thanh nóng ấm. Xương sống anh lộ ra rõ, khớp xương Lục Vũ Thanh lướt qua anh có thể cảm nhận được rất rõ.

Một phân, hai phân, ba…

Phần eo lộ ra, Trác Hạo đè tay Lục Vũ Thanh xuống theo phản xạ, thằng nhóc này muốn sờ đi đâu đấy?

“Được rồi.” Lục Vũ Thanh không làm mấy trò lưu manh được, dù sao bây giờ y còn đang sốt, không có tí chừng mực nào.

Lục Vũ Thanh bị bắt được có hơi ngượng ngùng, nhưng y cũng đâu cố ý. Hình xăm sờ vào có cảm giác thích lắm, Trác Hạo còn mặc kệ y muốn làm gì thì làm, khó tránh không kiềm chế được.

Y len lén nhìn sắc mặt Trác Hạo. Đôi môi anh hơi cong lên không dễ gì hiểu được, biểu cảm cũng ôn dịu khác lạ. Sao anh không tức giận? Theo tính tình Trác Hạo mà nói, vừa rồi phải đè mình xuống đập một trận mới đúng, anh ngầm cho phép mình cái gì?

Trác Hạo ném khăn vào thau, đứng dậy đi rót nước: “Tối nay cậu ngủ trên giường đi, tôi nằm dưới đất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.