Phố Cũ

Chương 24: “Tôi có bệnh, thích đàn ông đó.”



Trác Hạo hơi dở khóc dở cười, còn chưa đồng ý coi mắt nữa là. Thì coi như thật sự xem mắt đi, thế chuyện có con cái cũng phải báo trước cho người ta một tiếng chứ.

Trác Hạo nghĩ ngợi, còn chưa kết hôn mà đã phải làm bố trước rồi?

“Xin lỗi, nhưng mà…” Trác Hạo vừa định giải thích, mèo con nhảy ào xuống chậu cát vệ sinh, nhưng không canh chuẩn khoảng cách nên đáp xuống ngay rìa chậu, cả cái chậu lật lên làm cát mèo vương vãi ra đầy đất.

Cát mèo lẫn phân mèo nằm cách Triệu Viên một đoạn, cô ta không giấu được ghê sợ, lúc mèo con vui vẻ nhảy qua đã đưa chân đá nó văng ra.

Mèo con bé xíu lết dài trên đất kêu một tiếng chói tai. Trác Hạo bị dọa cho giật mình, lạnh lùng gầm lên: “Cô làm gì!”

Anh vội ngồi xuống xem mèo con thế nào, mèo mẹ nằm dài trên quầy cũng dựng hết lông lên, cong lưng nhe răng hằm hè Triệu Viện.

Bình thường Trác Hạo cũng đá đá chân đẩy mèo con ra chỗ khác nghịch, nhưng anh không dùng lực, mèo con cũng như đang chơi giỡn với anh, lăn vòng vòng trên đất rồi lại nhào tới bám cứng chân anh.

Triệu Viện đá văng mèo ra là phản xạ, nhưng phân mèo rồi bọ chét bẩn bao nhiêu cho vừa. Cô ta biết rõ đây là thú nuôi nhà người ta, dù không thích cũng không được thái độ ra mặt.

Chẳng qua Triệu Viện là con người sĩ diện hão, làm sai không muốn nhận: “Anh… anh quát tháo cái gì… Chẳng phải chỉ là con mèo à… còn phải to tiếng như thế…”

Người đàn bà này đúng là bất chấp đúng sai, Trác Hạo không nên nổi giận với phụ nữ, anh chỉ trợn mắt nhìn cô ta, xoa xoa lưng mèo con an ủi hồi lâu.

Một thằng đàn ông mà ôm rịt con mèo như món bảo bối, Triệu Viện nhìn mà thấy buồn cười: “Thảo nào từng này tuổi rồi còn chưa kết hôn, nhìn thì đàng hoàng mà suốt ngày chơi ba bốn cái thứ vô bổ không đứng đắn này. Nếu không phải tôi nghe anh có cửa tiệm này, thì cái trình độ học vấn của anh đúng là đáng coi thường. Đàn ông không cầu tiến thì làm sao nuôi gia đình? Anh đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ chứa chấp mấy thứ súc vật của anh.”

Triệu Viện nói huyên thiên không biết ngượng miệng. Trác Hạo lại như bay mất hồn, trong lòng như có thanh âm vang đi vọng lại, tại sao Lục Vũ Thanh không ngại mấy đứa nhóc này, tại sao không ngại mình?

Thấy Trác Hạo không nói gì, Triệu Viện tự nghĩ mình nói trúng chỗ đau của anh, sấn tới: “Mặc dù tôi đây đã từng kết hôn, nhưng điều kiện nhà tôi vẫn hơn anh…”

“À.” Trác Hạo người khẩy, ngắt lời, “Vậy tôi không trèo cao nổi rồi.”

Triệu Viện khoanh tay, cứ như thật: “Ý anh là sao?” Trác Hạo biết mình trèo cao thì tốt, Triệu Viện háo thắng, thấy Trác Hạo nói năng nghiêm túc cô ta đâm sợ mình nói không lại anh.

Có chênh lệch tài sản địa vị trong nhà mới rõ ràng được.

Lục Vũ Thanh lúng túng vận động cơ tay giải quyết nhu cầu sinh lý, đờ người trong phòng tắm hồi lâu mới bắt đầu nấu cơm.

Lục Vũ Thanh làm ba món một canh đơn giản, xếp gọn trong hộp giữ ấm. Trên đường đi, y còn nghĩ bụng gặp Trác Hạo xong có nên xin lỗi anh luôn không, vừa hay thấy một bà bác bước vào tiệm.

Chắc là mua đồ, Lục Vũ Thanh không vội, qua siêu thị mình nhìn một lượt. Khi y lén lén lút lút về trước cửa tiệm Trác Hạo, bà bác đi rồi, chỉ còn một người phụ nữ bên trong.

Người quen à? Lục Vũ Thanh nghi vấn nhưng cũng không làm phiền, đứng nghe thật lâu mới phát hiện ra hình như không phải vậy.

Mặt mũi Trác Hạo sầm sì, giữa đôi mày là vẻ cáu kỉnh mãi không tan: “Ý tôi là, nếu chị không tìm được đứa con rể thứ hai, vậy tiếc cho điều kiện gia đình chị quá.”

Triệu Viện cảm thấy Trác Hạo có ý khác, giọng anh rất kỳ lạ: “Thì ra anh nghĩ vậy, ở rể cũng…”

Câu ở rể này nghe khó chịu thật sự, Trác Hạo không kiên nhẫn thêm, liếc mắt làm Triệu Viện phải hậm hực ngậm miệng.

“Chuyện giới thiệu chắc chị hiểu lầm rồi.” Trác Hạo ôm mèo con muốn vào tiệm, giọng anh không bao lớn, nhưng cũng không e ngại gì: “Tôi không có ý định kết hôn, có kết cũng không tìm người như chị. Mèo mà chị còn đạp được như vậy, không chừng hôm nào chị giận lên lúc tôi ngủ chị lại đâm cho một nhát, thế tôi cũng đành chịu.”

“Anh nói chuyện cái kiểu…” Triệu Viện chỉ vào mặt Trác Hạo, cảm thấy khí thế của mình tụt không phanh, ấp a ấp úng: “Đã từng ấy tuổi… còn không kết hôn, anh bị bệnh à!”

Cùng là con người với nhau sao có lắm người phiền thế nhỉ? Nghe không hiểu không nhìn được sắc mặt, muốn làm gì thì làm, cứ tưởng mình là mẹ thiên hạ hay gì mà mọi chuyện xoay quanh mình?

“Tôi có bệnh, thích đàn ông đó. Nghe hiểu không, chị gái?” Trác Hạo chẳng sợ người ta dị nghị chê bai, Triệu Viện cứ thấy gớm ghiếc là hay nhất, đến độ sau này hễ cứ thấy là phải đi đường vòng ấy.

Triệu Viện há hốc miệng, cô ta im lặng nhắm chặt mắt, cuối cùng nói: “Đúng là bị bệnh…”

Người ngạc nhiên không chỉ mình Triệu Viện, còn có cả Lục Vũ Thanh nghe lỏm trong góc tường. Y thấy Triệu Viện giận đùng đùng lao ra, liếc mình một cái rồi khó chịu lầm bầm: “Đúng là xúi quẩy.”

Lục Vũ Thanh xách hộp giữ ấm như đi vào cõi mơ, vào không được mà không vào cũng không được. Điều Trác Hạo nói là sự thật hay chỉ để chọc giận người phụ nữ đó?

Ôm một bụng thắc mắc như thế, Lục Vũ Thanh nghiêng đầu quan sát động tĩnh trong tiệm kim khí. Mèo con nằm ngửa bụng lên, Trác Hạo chọc chọc nó, chẳng khác gì bình thường.

Trác Hạo thích đàn ông?

Nhưng lúc trước La Vân hỏi anh ấy…

Anh ấy đã nói gì?

“Biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn kiếm được tiền, dịu dàng nết na, chịu thương chịu khó, chịu được tính tình của anh, người phải cao ráo, rồi trông đẹp đẽ sáng láng.”

“Làm gì có người phụ nữ nào như vậy?”

Trác Hạo đáp thế nào.

“Đàn bà không ai như thế.”

Thế nên…

Dưới chân Lục Vũ Thanh có cục lông xù trườn qua, mèo mẹ không biết chạy khỏi tiệm từ khi nào, bám lấy y kêu ầm lên: “Méo…”

Tiếng kêu nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trác Hạo, anh bước ra: “Cậu còn đứng đó làm trò mẹ gì vậy?”

“A à… em… anh ăn cơm đi…” Lục Vũ Thanh suýt thì cắn phải lưỡi, giơ hộp cơm trong tay lên che đi nội tâm rối bời.

Thấy Lục Vũ Thanh ngắc ngứ, Trác Hạo nhìn y nghi ngờ, nghĩ hay là thằng nhóc này nghe được mình nói với Triệu Viện cái gì rồi: “Cậu? Tới đây hồi nào?”

Lục Vũ Thanh vừa trả lời vừa vào trong, dưới đất vương vãi cát mèo mới đổ: “Em mới đến, người vừa đi là ai vậy anh?”

Nhắc tới Triệu Viện, Trác Hạo lập tức đâm cáu: “Xem mắt, tự nhiên nói một đống nhặng xị chả hiểu gì, còn đá mèo.”

“Hả?” Lục Vũ Thanh nhất thời không biết nên ngạc nhiên ở khúc nào, “Anh xem mắt?”

Nói xong lại ôm mèo con lên quan sát một lượt, chẳng trách nãy giờ Trác Hạo cứ chăm chăm nhìn nó.

“Tôi đâu có xem mắt, chỉ có mình người kia thôi. Vừa nhìn đã sợ chết khiếp còn coi mắt với chả mũi gì.” Trác Hạo cầm chổi dọn cát vệ sinh, “Chắc con mèo không sao, đập phải bụng nó cũng không thấy phản kháng.”

Xác nhận mèo con vẫn khỏe mạnh xong, Lục Vũ Thanh vào trong rửa tay, múc thức ăn ra, thản nhiên hỏi anh: “Anh không coi mắt thế sao còn có người tìm tận cửa…”

Trác Hạo dọn xong, bất đắc dĩ trả lời: “Chậc, mấy bà bác ở đây xỉa vào giúp đỡ chứ còn mẹ gì nữa. Cũng không biết phải nói sao, cơ mà chạy đến tiệm ông còn bảo ông nuôi đứa trẻ, mua nhà mới, nhà còn không được nuôi mèo. Bà bác không nói rõ ràng gì nên tìm đại cái cớ lấp liếm cho qua, thế là cô ta đá con mèo, tổ sư nó đúng là loại người đếch gì cũng có được.”

Lục Vũ Thanh nghe mà buồn cười, nhìn cái tính Trác Hạo bình thường nóng nảy vậy thôi chứ đụng vào phụ nữ là bó tay chịu chết. Mấy cô biết lẽ như La Vân thì thôi, còn mà không nói lý lẽ chỉ còn biết tự quạu cọ nổi giận một mình.

“Anh rửa tay xuống ăn cơm.”

Bóng lưng bận bịu của Lục Vũ Thanh là phương thức an ủi tốt nhất, Trác Hạo càng nhìn càng phát hiện thằng nhóc này đáng yêu quá thể.

Gần đây mâm cơm vẫn lấy hương vị thanh đạm làm chủ đạo, Trác Hạo ngồi vào bàn, mặt dày nói: “Đổi đi, đầu với tay tôi không việc gì nữa đâu. Còn mà cứ ăn vậy nữa là con người tôi có vấn đề thật đấy.”

Lục Vũ Thanh đưa chén tới tay Trác Hạo: “Mấy hôm nữa anh tới bệnh viện kiểm tra lần nữa.”

“Ờ.” Trác Hạo nói chuyện không thèm khách sáo, chẳng chừa cho Lục Vũ Thanh chút mặt mũi nào: “Kêu người ta đi bệnh viện thì thái độ kiên quyết nhở, tới phiên mình thì một hai đòi sống chết.”

Gò má y nóng bừng lên: “Vậy à?”

Hai người ôm tâm sự riêng cơm nước xong, Lục Vũ Thanh chịu trách nhiệm dọn chén đũa, Trác Hạo chịu trách nhiệm quét sân. Mèo con thích mê được lăn lộn bên chân Trác Hạo, anh đang định đưa chân lùa nó ra chỗ khác, chợt nhớ đến chuyện Triệu Viện vừa rồi lại rụt chân về.

“Ra chỗ khác chơi.” Anh giơ chổi, mèo ta phóng nhanh vào chân cầu thang.

Cái xó trống huơ trống hoác trong tiệm này mèo con còn rành hơn cả Trác Hạo, nó leo lên cầu thang. Trên đó Trác Hạo có gắn hai cái nẹp sắt vừa chỗ đặt ống nước, mèo con chui vào đầu ống trượt xuống, ra ngoài rồi lại dúi đầu vào.

Lục Vũ Thanh rửa chén xong, vừa quay người, mèo con đã vồ lấy ống nước nhựa phát ra tiếng động rầm rầm. Thấy đầu ống sắp bị một bên nẹp đẩy ra, y gọi to: “Anh Hạo!”

Tay chân Lục Vũ Thanh hoạt động nhanh hơn cả đầu óc, y kéo anh tới, đầu ống cũng nện cạch xuống đất.

Mèo con đứng trên kia nghếch đầu nhìn ống nước lăn qua lăn lại trên đất.

Chiều cao hai người không xa nhau nhiều lắm, mũi chạm mũi, môi cũng vô tình lướt qua nhau. Trác Hạo “ây da” một tiếng, quẹt quẹt chùi mặt rồi ngẩng đầu: “Tạo phản à!”

“Bình bịch, bình bịch” Hình như có cái gì đó muốn nhảy ra ngoài thì phải, tim ai đập thế?

Trác Hạo liều chết tìm chủ đề nói để khỏi xấu hổ: “Cậu vác con mèo này về nhà mau.”

“A… à.” Đầu Lục Vũ Thanh không còn thừa chỗ nghĩ chuyện khác, Trác Hạo nói y làm gì y làm đó, quay về phía mèo con gọi: “Đi thôi.”

Mèo con thế mà chịu nghe lời y, lúc chạy tới cửa thì dừng lại. Nó ngồi xổm trước tủ thuốc, nghiêng đầu nhìn Lục Vũ Thanh.

“Đi, bé theo anh lên lầu.” Lục Vũ Thanh gọi thêm tiếng nữa, mèo con không chịu cựa quậy gì, mèo mẹ cũng an tâm về y, ngồi phịch tên nóc tủ kính chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Lục Vũ Thanh vòng trở về: “Nó không chịu theo em.”

“Làm bố kiểu gì vậy.”

Lục Vũ Thanh rất thích được đấu võ mồm với Trác Hạo: “Anh thì làm tốt lắm chắc?”

Trác Hạo chậc lưỡi, không biết nói gì, dù sao anh thích cảm giác được liên hệ với Lục Vũ Thanh như vậy.

“Anh Hạo…” Lục Vũ Thanh còn đang ngẫm nghĩ lời Trác Hạo nói, kiềm lòng không được bật thốt lên: “Anh… cũng giống em sao?”

Trác Hạo chìm vào mơ hồ: “Hả? Gì vậy trời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.