Phố Cũ

Chương 25: “Coi có hợp lý không?”



Cửa tiệm chìm vào im lặng, Lục Vũ Thanh chợt nhận ra câu hỏi của mình hơi liều lĩnh. Lỡ Trác Hạo không phải thì sao đây? Lỡ đâu? Vậy anh phải ghét mình bao nhiêu chứ.

Y liếm môi, đầu óc trống rỗng: “À… ngày mai đi bệnh viện em đi với anh…”

Trác Hạo cảm thấy Lục Vũ Thanh vốn không định nói chuyện này, nhưng không biết phải hỏi chỗ nào: “Ừ…”

Lần tái khám hôm sau suôn sẻ như dự liệu. Bác sĩ không dặn dò gì nhiều là chuyện đáng mừng, thế mà Trác Hạo lại hơi sầu não.

Anh cứ bám rịt trong nhà Lục Vũ Thanh là vì đầu bị thương, sợ một mình ở tiệm lúc chóng mặt ngất xỉu không ai hay biết. Hôm nay đầu khỏe rồi, tay cũng chẳng việc gì, thế anh còn lý do gì để tiếp tục ở trong nhà Lục Vũ Thanh nữa đây?

Không biết Lục Vũ Thanh quên mất chuyện này thật hay đang giả bộ, trên đường về còn hỏi Trác Hạo tối nay anh muốn ăn gì.

Trác Hạo lơ đễnh báo tên hai món chay, Lục Vũ Thanh dừng một lúc: “Anh Hạo này, hồi trước anh còn đòi ăn cho bằng được, bây giờ không cần kiêng gì nữa lại hết muốn ăn rồi?”

Trác Hạo tỉnh táo, sao thằng nhóc này cứ thích nói móc anh thế nhờ: “Vậy cậu đủ trình thì nấu một bữa Mãn Hán Toàn Tịch* xem.”

Mãn Hán Toàn Tịch (Tịch triều đình Mãn – Hán 满汉全席): xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc với hàng trăm món ăn được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán. Đại khái ý Trác Hạo nói anh Thanh nấu một bữa cho ra trò.

Tối đến giờ ăn cơm, hai người làm mấy việc lặt vặt rồi Lục Vũ Thanh đi nấu ăn.

Cũng không bày biện khiếp khủng gì như Mãn Hán Toàn Tịch, Lục Vũ Thanh làm vài món khá khó. Trác Hạo thích ăn cay, lúc dưỡng thương phải bóp miệng ăn thanh đạm nhẹ nhàng cuối cùng cũng được thưởng thức đúng khẩu vị ưa thích.

Trên bàn ăn toàn đồ nhắm, nhưng Lục Vũ Thanh không chuẩn bị bia hay rượu. Trác Hạo sầu, nhưng nghĩ tới khả năng chăm sóc người khác của y, anh phá lệ không chịu thua.

“Đồ ăn đã nấu rồi, cậu còn không bày rượu ra à?”

Lục Vũ Thanh lắc đầu. Tuy bác sĩ nói mọi chuyện ổn thỏa rồi, nhưng cũng không thể để Trác Hạo tự tung tự tác quá được: “Anh ráng nhịn thêm mấy ngày nữa đi.”

Thua, sức khống chế người khác của Lục Vũ Thanh quá mạnh mẽ. Con người Trác Hạo tự do thành quen, giờ gò anh lại anh cũng đến chịu.

Cồn rượu thì không có, Lục Vũ Thanh múc cho Trác Hạo một chén canh, vẫn phải nói mấy lời tượng trưng: “Thế lấy canh thay rượu vậy, thời gian vừa qua anh Hạo vất vả rồi.”

Tiết trời dần chuyển rét, canh nóng vừa đủ xua tan cái giá lạnh vừa chớm, Trác Hạo làm bộ cụng chén canh với Lục Vũ Thanh: “Thời quan gia phiền cậu quá.”

Vừa húp được miếng canh, điện thoại nằm trên sofa reo lên, Lục Vũ Thanh nhìn lướt qua rồi nói: “Chị em, anh ăn trước đi.”

Trác Hạo hếch cằm tỏ ý Lục Vũ Thanh cứ thoải mái. Anh không ăn trước mà đặt đũa xuống, muốn chờ y ăn cùng.

Quan hệ giữa Lục Vũ Thanh và chị gái rất tốt, chị em như vậy chẳng bằng nói là chị gái thay cả cha mẹ, chị thậm chí còn cho y nhiều sự tôn trọng và lựa chọn hơn.

Cuộc điện thoại mở đầu với mấy lời hỏi thăm và kể chuyện cũ, chế độ nói bật mở, Lục Vũ Thanh cũng ngồi xuống sofa.

Nhìn vậy chắc vẫn chưa xong đâu, Trác Hạo nhìn bao thuốc lá và hộp quẹt vẫn nằm chễm chệ trên tủ giày. Anh đứng dậy, cầm đồ trên đầu tủ ra ngoài ban công.

Cửa hàng dưới kia thay nhau đóng cửa, đèn đường sáng lên, người đi dạo bên đường cũng bắt đầu về nhà. Sống ở nơi im ắng tĩnh mịch như con phố này rất dễ bỏ quên thời gian, mới chớp mắt một cái đây thôi mà đã trở thành hàng xóm với Lục Vũ Thanh mấy tháng rồi.

Bây giờ Trác Hạo vừa đụng tới thuốc lá là tim như treo ngược lên cao, sợ Lục Vũ Thanh tới nhắc nhở kiếm chuyện. Lúc rút một điếu thuốc anh còn thoáng do dự, quay đầu quét mặt nhìn một cái, sau hai cánh cửa y vẫn đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại.

Anh quay lưng về, gác tay lên thành lan can dốc bao thuốc ra xem, thuốc lá bên trong sắp xếp ngay hàng thẳng thẳng lối. Hộp quẹt cũ quá không biết chưa xài bao lâu rồi. Trác Hạo đưa tay chắn gió, quẹt ga chừng mấy lần cũng không ăn thua.

Anh lắc lắc hộp quẹt, mạnh tay thử lần nữa. Ngọt lửa bừng lên, phát ra tiếng cháy, anh vừa định buông hộp quẹt ra một cái tay đã thò ra trên đầu, làm anh giật mình đánh rớt xuống đất.

“Hở?”

Lúc Trác Hạo ra ban công Lục Vũ Thanh đã để ý, chẳng qua không biết anh định làm gì.

Đầu bên kia điện thoại vẫn là giọng chị, chị đã biết y chia tay với Lương Ngân: “Chuyện đó sớm muộn gì cha mẹ cũng biết, nếu em không muốn ở huyện nhỏ thì có thể đến chỗ chị.”

Lục Vũ Thanh hơi lơ đãng: “Vâng… có gì nói sau…”

“Sao? Còn muốn ở huyện à?” Chị hỏi.

Lục Vũ Thanh không quá muốn đi, nhưng lại không nói ra được là vì sao.

Tiếng bật lửa tí tách cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Vũ Thanh, y qua loa chào tạm biệt: “Chị, bây giờ em vẫn muốn ở, bên này em có chút việc lần tới chúng ta lại nói tiếp.”

Lục Vũ Thanh cúp điện thoại, bước nhanh ra ban công. Đúng như dự đoán, Trác Hạo đưa lưng lại, khói thuốc từ mặt và cổ lan ra.

Y không kịp suy nghĩ gì thêm, đưa tay tới muốn cầm luôn điếu thuốc trong miệng anh ra. Nào biết Trác Hạo có tật giật mình, cầm hộp quẹt không chắc suýt thì rớt khỏi lan can, may mà y lẹ mắt nhanh tay bắt kịp.

Lục Vũ Thanh mạnh mẽ xoay Trác Hạo lại, ép anh ghìm vào giữa người mình và lan can: “Anh Hạo, không phải đã nói anh ráng nhịn thêm mấy ngày nữa à?”

Lưng Trác Hạo áp sát thành lan can, người trước mặt táo tợn hơn anh không ít, từ dưới nhìn lên vô cùng hùng hổ hung dữ: “Thằng nhóc cậu là cái ra đa đó hả?”

Lục Vũ Thanh không nói bừa với Trác Hạo, y cầm điếu thuốc anh ngậm trong miệng ra, hai tay chống hai bên người anh: “Đã lâu vậy rồi anh còn không cai được?”

“Tôi cai thuốc làm gì.” Trác Hạo nói chuyện còn thở ra khói thuốc, làn khói tản ra giữa gương mặt hai người.

Lục Vũ Thanh kẹp điếu thuốc trong kẽ ngón tay, Trác Hạo nhìn chép chép miệng: “Cũng đã đốt rồi mà, hút một điếu có sao đâu.”

Lục Vũ Thanh không đồng ý với lời giải thích của anh, ở phương diện này y lại cố chấp hơn cả người bình thường: “Em hút.”

“Tí nữa tôi hút cậu luôn bây giờ.” Trác Hạo bật cười.

Lục Vũ Thanh không hề nói đùa, điếu thuốc qua môi anh hơi mềm mềm ẩm ướt. Y rít vào một hơi, yết hầu trượt xuống, khói thuốc thấm vào phổi, sau đó lại chậm rãi nhả ra từ miệng.

“Khụ.” Khói thuốc lá bình thường mình hút thì không sao, cứ hít phải của người khác là sặc. Trác Hạo quay mặt ra chỗ khác tránh đi.

Lục Vũ Thanh chỉ hút một hơi, thở dài: “Em cũng không nói anh cai hẳn, nhưng bớt hút một chút cũng tốt mà.”

Đêm hôm khuya khoắt vắng vẻ, xung quanh không chút ồn ào náo nhiệt, thứ duy nhất chạm vỡ yên tĩnh lúc bấy giờ có lẽ là nhịp tim đập trong lồng ngực cả hai.

Trác Hạo di tay lên ngực Lục Vũ Thanh, cười cứng ngắc: “Mắc gì tôi phải nghe cậu?”

Giọng điệu anh không hề mang ý công kích, không hàm chứa bất kỳ chê ghét nào. Anh nhìn Lục Vũ Thanh chăm chú, đôi ngươi sáng bừng lên hệt tựa nước sơn đen bóng đang chờ đợi một câu trả lời hợp tình hợp lý.

“Vì…”

Ánh mắt Trác Hạo thăm thẳm sâu hoắm, Lục Vũ Thanh như bị anh hớp hồn mù quáng nhìn ngắm. Tóc anh dài hơn rồi, một người tính tình cộc cằn như thế chẳng biết tóc đâm vào có gai tay không, Lục Vũ Thanh không nhịn được muốn sờ một cái.

Mà Trác Hạo lớn hơn mình, mình sờ đầu anh là không phải phép, nhưng mình không kiềm chế được, cũng như không cách nào cưỡng lại tò mò về hình xăm của anh vậy.

Đợi hồi lâu cũng chẳng thấy người kia nói tiếp, Trác Hạo vẫn mím môi cười cười, không có ý định lên tiếng.

Lục Vũ Thanh dứt khoát đánh bạo, đưa tay chạm lên tóc Trác Hạo. Mắt anh thoáng xẹt qua cảm giác kinh ngạc, hếch cằm chất vấn: “Gì đó?”

Tóc vừa mọc ra đã rậm rạp, Lục Vũ Thanh rất mềm nhẹ, ngón tay khẽ lướt qua tóc anh mang đến cảm giác tê dại, chợt đụng vào chuyện không nên nói: “Tóc anh đã dài thế rồi.”

Nụ cười trên mặt anh cứng lại vài giây, thiếu kiên nhẫn gỡ tay y ra: “Mẹ bà, hết cái để nói rồi hả.”

Hai người cách nhau rất gần, Trác Hạo cúi đầu liếc mắt một cái, định đá vào đũng quần Lục Vũ Thanh, y lại không có chút phản ứng gì.

Thuốc lá trong tay vẫn đang cháy, lúc Lục Vũ Thanh tỉnh táo lại tàn thuốc đã tứ tán vương vãi theo gió. Y vội rụt tay về, dụi điếu thuốc còn phân nửa lên lan can.

Trác Hạo dần nắm được thế chủ động gác cùi chỏ lên thanh bám, giao cả sức nặng cơ thể cho bức tường ban công. Khi đối diện với Lục Vũ Thanh, đuôi mày khóe mắt anh nhuốm ý cười.

“Chị bảo em đến Thâm Quyến.” Lục Vũ Thanh muốn nói chuyện với Trác Hạo nhưng không tìm ra đề tài gì khác.

Tim Trác Hạo đánh thịch một cái, nếu Lục Vũ Thanh đi thật anh không đành lòng, nhưng thành phố lớn mới là nơi người trẻ làm ăn phát triển, anh chỉ đành cắn răng gật đầu: “Cậu tính sao? Đi không?”

“Không muốn đi lắm.” Lục Vũ Thanh nói không nhanh cũng không chậm nhưng rất hay thở mạnh.

Tính Trác Hạo nóng nảy, suýt nữa đã ngã ngửa ra bất tỉnh xừ nó rồi, không muốn đi còn nói làm gì không biết.

“Tại sao?”

“Không có lý do để đi thôi.”

Mùi thuốc lá cũng theo gió tản đi mất, quanh đây chỉ còn sót lại hơi thở ấm áp.

“Vậy cậu ở cái huyện này vì lý do gì?”

Nếu Lục Vũ Thanh dám mở miệng trả lời vì Lương Ngân, Trác Hạo sẽ vặn đầu thằng nhóc này xuống tại chỗ.

“Ừ.” Lục Vũ Thanh dừng một lúc, “Có chứ.”

Câu trả lời mập mờ này làm Trác Hạo ôm hồi hộp trong lòng. Anh ghét nhất cái thể loại chơi chữ này, vòng vèo lắt léo tới lui cũng không kiếm ra câu trả xác thực từ Lục Vũ Thanh, cả ngày như bị tra tấn hành hạ bởi cảm giác mơ hồ nhập nhằng ấy.

Nhưng Trác Hạo lại cảm thấy mình rất tận hưởng quá trình mập mờ, đã lâu lắm rồi anh không động lòng với một ai. Người tới ta đi như đánh Thái Cực quyền, một câu nói thuận miệng hay bất kỳ hành động vô nghĩa nào của Lục Vũ Thanh cũng đáng để anh nghĩ suy thật nhiều.

Thích một ai đó là sẵn sàng nhân nhượng nuông chiều, là sẵn sàng nhún nhường, ngay cả tính cách cũng trở nên mềm mỏng dịu dàng.

Trác Hạo đang suy nghĩ, có phải mình cũng nên nói chuyện mình sẽ về nhà không: “Vậy cậu cứ từ từ nghĩ đi, ngày mai tôi về.”

“Sao cơ?” Lục Vũ Thanh buột miệng thốt ra.

“Sao gì mà sao?” Trác Hạo hơi bị đắc ý, hả hê trước sự hoảng hốt của Lục Vũ Thanh. Anh cũng muốn báo thù, phải trả cho bằng đủ cái tội dám hù dọa anh: “Đầu lành rồi không về chứ đi đâu? Thế tôi sống ở nhà cậu luôn coi có hợp lý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.