Phố Cũ

Chương 31: Trác Hạo giận rồi



Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này quá phiền nhiễu, hai người có chút tiến triển là bắt đầu quen thói được voi đòi tiên.

Nếu nói hôn môi chỉ mới là bắt đầu, vậy hướng phát triển về sau đã hoàn toàn lệch khỏi dự liệu của Trác Hạo.

Rèm cửa bị kéo xuống một nửa, cao da chó Lục Vũ Thanh dán dính vào eo Trác Hạo, anh chỉ đành chọc cùi chỏ vào bụng y: “Buông, về nhà cậu đi.”

Lục Vũ Thanh như không nghe được gì, rũ mắt chăm chăm vào khóe môi của Trác Hạo, bên trên là dấu y vừa cắn ra, vệt ửng màu hồng nhạt trở nên cực kỳ bắt mắt.

Đầu lưỡi vừa bị Lục Vũ Thanh gặm mút vẫn còn tê dại, Trác Hạo thấy mình đúng là thiếu nghị lực, vật vã mãi mới dứt khoát từ chối được mà thằng nhóc ranh mặt dày này giỏi làm nũng. Nói là giống trước đây, vậy bây giờ hai người sẽ giống hệt trước thật?

Nếu anh phản kháng, thì anh là đồ hẹp hòi ấu trĩ. Thế là bị Lục Vũ Thanh quang minh chính tại chiếm tiện nghi sạch trơn thì rộng lượng trưởng thành à?

Ngay khi Trác Hạo thất thần, đũng quần chợt thấy lạnh lẽo. Cái tay không biết đường an phận của Lục Vũ Thanh cứ không canh chừng là lại mò mẫm chui vào.

Trác Hạo chửi cha chửi mẹ trong lòng, túm lấy cổ áo y: “Cụ nó cậu có thôi đi không…”

“Sh…” Trác Hạo giãy giụa, Lục Vũ Thanh cố tình dùng thêm sức khiến Trác Hạo sợ đến mức hít một hơi lạnh, “** má! Cậu tự đi mà sờ mình ấy!”

Cái mặt trắng này đúng là không phải trưng cho đẹp, không dựa dẫm ai lại ỷ vào việc mình biết Trác Hạo rõ quá rồi, nói chuyện còn chẳng biết đường uyển chuyển: “Em giúp anh.”

Trác Hạo tự biết mình là tên dung tục chuyên suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Lục Vũ Thanh cọ quẹt châm lửa một cái là dục vọng sẽ mất khống chế ngóc đầu dậy ngay, mà một khi Lục Vũ Thanh đã giúp anh, anh cũng đâu thể nào không giúp lại, hưng phấn mụ đầu, dễ kích động cõi lòng lắm.

Kích động sẽ hỏng việc.

Lục Vũ Thanh vẫn bị Trác Hạo đuổi ra khỏi nhà. Giữa trời đêm gió lạnh thấu xương này, y xụ mặt đứng trước cửa cuốn, mềm mại cứng rắn gì cũng đã thử hết rồi, thế sao Trác Hạo còn chưa chịu lay chuyển?

Mùa xuân năm nay đến sớm, qua đông chí ít lâu là mồng tám tháng chạp, mà qua mồng tám tháng chạp thì cũng coi như sang năm mới rồi.

Huyện thị nhỏ lại thêm mấy ông bà lão. Năm mới, người ta quét sơn cho thân cây ngoài nhà chống rét, ở góc đường có mấy nhà trải bạt treo thịt muối, cả con phố như thức giấc vào hội chờ mấy ngày Tết Nguyên Đán sắp đến.

Trác Hạo ngẩng đầu là thấy dòng người nườm nượp ngược xuôi, có hàng xóm mua đồ Tết, có mấy cô cậu thanh niên sang vùng khác làm ăn trở về. Không có ngoại lệ, dù là nam hay nữ, già trẻ hay lớn bé ai ai cũng tay xách nách mang những túi đồ thật to, lòng luôn hăm hở rộn rã.

Thật ra cái náo nhiệt ấy đối với Trác Hạo chỉ là nhất thời, anh không cách nào vào chợ Tết góp vui, có mua nguyên liệu về cũng chẳng nấu nướng. Đêm ba mươi gần đến, quán xá trên phố đóng cửa sớm hơn bình thường, ai cũng về nhà đoàn tụ. Anh chỉ đành ngồi một mình trong tiệm, nửa đêm trông ra nghe tiếng pháo nổ.

“Meo…” Hai con mèo chẳng biết quanh quẩn sáp lại bên chân từ lúc nào, tụi nó lúc lắc cái đầu, nằm xuống cạnh lò than.

Trác Hạo xoa xoa bụng mèo. Mấy lúc anh cũng thấy sợ, cứ để mèo con hơ lửa như vậy có khi nào hun cháy rụng cả lông không.

Năm nay cũng xem như không tệ lắm, chí ít còn có hai con mèo đây…

“Anh Hạo!” Lục Vũ Thanh xách túi trong tay lên, y cũng giống như mọi người ngoài kia vậy, ôm đồ không xuể.

Lục Vũ Thanh xuất hiện đầy đột ngột, nhưng cũng chẳng hề đáng ngạc nhiên. Nếu có một ngày nào đó y thật sự không đến đây, có lẽ Trác Hạo còn phải nghĩ ngợi rất nhiều.

Được người khác gọi tên luôn có cảm giác thân thuộc, đặc biệt là với người mình gần gũi. Trác Hạo vừa nghe thấy giọng Lục Vũ Thanh đã muốn bật dậy theo phản xa, đầu gối khuỵu xuống, mờ mịt đáp: “Làm gì…”

“Em mua ít đồ, anh tới xách giúp em với.”

Ra đến cửa Trác Hạo mới phát giác, ít đồ của Lục Vũ Thanh hình như hơi bị nhiều quá, bao nhiêu là thịt thà rau cỏ.

“Cậu làm gì?” Trác Hạo hỏi, tay vẫn trờ tới đỡ lấy.

“Còn làm gì nữa, sắm đồ Tết đó. Anh giúp em đưa về nhà với.” Lục Vũ Thanh treo túi thịt khô lên cao kẻo mấy nhóc mèo lại nhào tới, quay đầu hỏi ý: “Anh lên đó ăn Tết với em đi.”

“Không đi!” Lời từ chối của Trác Hạo là sự kháng cự bản năng của cơ thể.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Vũ Thanh tự mình sắm sửa dịp tết nhất, y cũng bị không khí lễ hội ồn ào rộn rã ngoài chợ lây nhiễm, về nhà sum họp mùa đông sẽ chẳng còn giá rét nữa. Nhưng nghe câu nói ấy của Trác Hạo, nụ cười trên mặt y cứng lại.

Trác Hạo cũng nhận ra mình vô tình, mím môi, lại chẳng biết phải gỡ gạc thế nào.

Giọng nói của Lục Vũ Thanh hết sạch cả sức sống, y còn gắng gượng mỉm cười: “Vậy anh phải ăn Tết một mình mất.”

Trác Hạo đã thấy có chút hối hận rồi, nhưng vẫn ráng mạnh miệng: “Tôi cũng có ăn Tết một mình đâu, còn có tụi mèo kia mà.”

Ý muốn nói bóng nói gió người phải ăn Tết một mình chính là Lục Vũ Thanh. Kiểu đấu võ mồm này không có giới hạn, cũng chẳng biết câu nào đã động chạm tổn thương đến đối phương.

Lục Vũ Thanh im ắng trong chốc lát, y ngạc nhiên nhìn Trác Hạo, gân xanh trên cổ nổi cả lên. Y muốn nói gì đó, nhưng cứ mở miệng rồi lại nhịn xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng ánh mắt cũng phai nhạt đi: “Vậy em để lại cho anh một nửa.”

Y để ít thịt sống và rau vào tủ lạnh của Trác Hạo. Anh không nói năng gì nhìn y làm xong hết mọi thứ đó, muốn cản lại cũng không mở được cái miệng.

Lục Vũ Thanh thui thủi xách chỗ đồ còn lại về nhà một mình, không thèm chào hỏi đã nghiêng đầu ra khỏi tiệm kim khí.

Trác Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng cô độc của Lục Vũ Thanh, như ngưng thở, muốn gọi lại không kêu lên được. Lời kiềm nén mãi cho đến khi người ta hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, anh mới phản ứng.

“Mặt nặng mặt nhẹ với ai không biết!” Vừa quay đầu, Trác Hạo nhìn mọi thứ tự tay Lục Vũ Thanh bỏ vào tủ lạnh trong nhà, như thể lòng dạ trái tim cũng để cả ở đây vậy, “Chậc…”

Lục Vũ Thanh vẫn cứ đúng hẹn đến tiệm tìm Trác Hạo ăn cơm, giữa bữa Trác Hạo lên tiếng hỏi han y mới chịu mở miệng nói chuyện. Cơm nước dọn dẹp xong là đi, tối cũng không ở trong tiệm với anh nữa, tự nhiên quy củ như thế lại làm Trác Hạo thấy lạ lẫm.

Mấy hàng quán quanh đây đóng cửa ngày càng sớm. Tối nay Lục Vũ Thanh vẫn chưa đến, Trác Hạo không vội đóng tiệm.

Ti vi đang chiếu phim chưởng, Trác Hạo tập trung tinh thần nghe động tĩnh siêu thị sát bên. Có tiếng mấy cô bé nhân viên tan làm cười đùa, tiếng cửa thủy tinh đóng vào khóa xích, tiếng gió gầm rít, và tiếng bước chân nhỏ đến độ không thể nhận ra.

Tiếng bước chân ấy mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện, như có thể cảm giác được sự do dự lẫn bên trong. Trác Hạo sợ mình nghe lầm, anh vô thức đứng lên, nín thở dỏng tai lắng nghe; nhưng im lặng hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào khác.

Trác Hạo thật sự chịu không nổi nữa, làm bộ cầm chìa khóa đi đóng cửa. Anh lấy cái móc kéo cửa cuốn xuống, thò cổ ra nhìn sang siêu thị: “Con bà nó.”

Siêu thị hàng xóm đèn đóm tối om, cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu, cửa khóa cũng đã lạnh lẽo.

Thì ra mình nghe tiếng gió thổi cả nửa buổi trời. Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này xong chưa vậy? Phải ra đến mức này với mình?

Nhắm có bản lĩnh thì đừng có mà nói năng gì với ông đây nữa, bày cái vẻ đau khổ thương tâm quằn quại đó ra cho ai nhìn!

Trác Hạo ôm một bụng giận dữ đi ngủ, sáng sớm hôm sau vẫn chưa hết cáu bẳn.

Anh đổi cát mới cho mèo con, đổ cả cơn quạu cọ lên người nó. Mèo mẹ quấn quýt quanh người, anh quơ tay lật một phát làm nó té bịch xuống đất.

“Kêu thằng bố ruột mày tới đây mà hốt cứt.” Anh chọt chọt vào bụng mèo mẹ, bất đắc dĩ đứng dậy dọn phân. Vừa ra đến cửa đã nghe tiếng nói chuyện rôm rả từ siêu thị vọng qua, anh có không muốn chú ý cũng không được.

Nhìn xuyên quá cửa kính là thấy được Lục Vũ Thanh đứng trong quầy thu ngân, bận bịu muốn chết mà mấy cô bé còn vây lấy. Chẳng biết đang nói cái gì, nói chung thấy cười đùa             vui vẻ lắm.

Trời lạnh, Trác Hạo đứng bên cạnh thùng rác bị gió quạt rát cả mặt, mùi còn khắm lọ khó ngửi chết đi được.

Lát sau, ngay cả mấy bà bác vào siêu thị mua đồ cũng túm tụm lại. Cứ nhìn mặt mày Lục Vũ Thanh đỏ lựng cả lên đấy, trong ngoài đều bị ba lớp người vây kín.

Ở chỗ mình thì như chịu ấm ức bằng trời, quay đầu một cái chẳng quây đủ cả già trẻ lớn bé à?

Mặt Trác Hạo đen xì đi, chà chà gáy định về tiệm. Lục Vũ Thanh đang nói cười với người ta đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Trác Hạo qua lớp cửa thủy tinh.

Ánh mắt anh lướt qua, đi thẳng vào tiệm.

Ban đầu, anh cảm giác Lục Vũ Thanh cẩn thận quá mức, sau đó lại thấy y là nhóc ngốc cứng đầu cứng cổ. Bây giờ anh mới biết, Lục Vũ Thanh chỉ cẩn thận quá mức với mình.

“Ông chủ, viết đi chứ.” Thấy Lục Vũ Thanh thất thần, nhân viên siêu thị bắt đầu giục giã y.

Lục Vũ Thanh tỉnh táo: “À… ừm.”

Mấy ngày rồi y cũng buồn rầu bực bội thật, hờn dỗi đến mức không thèm tới chỗ Trác Hạo. Thấy năm mới sắp đến, tối hôm qua y rỗi rảnh ngồi trong nhà viết câu đối Tết, hôm nay chuẩn bị dán lên cửa kính siêu thị.

Mấy cô bé nhân viên thấy là ríu rít muốn y viết cho một người một tấm, cả khách tới mua cũng tụm vào góp vui.

Mặt Trác Hạo thúi thành như thế rồi, nhưng Lục Vũ Thanh không phân thân ra được, muốn đuổi theo cũng chẳng xong.

Lúc ăn cơm trưa Trác Hạo không nói năng gì. Hai người tiếp tục chiến tranh lạnh đến tối, Lục Vũ Thanh mới nhận ra, Trác Hạo giận rồi.

Hôm nay tiệm kim khí đóng cửa sớm lạ, chừng bảy giờ tối vẫn còn mở cửa đón gió, gió thổi xong cửa cuốn đã sập xuống.

Càng gần Tết Nguyên Đán, tâm trạng háo hức muốn về nhà lại càng rõ rệt. Lục Vũ Thanh cho nhân viên về nhà sớm, viết hết câu từ sáng, khóa cửa nẻo xong xuôi rồi lại rề rà lưỡng lự một trận.

Cánh cửa khép chặt ấy thật tuyệt tình, nhưng nếu mình không đến gõ, cánh cửa ấy sẽ không bao giờ phát ra tiếng động.

“Anh Hạo…”

Trác Hạo đang nằm trên giường, bình thường chẳng thèm nghĩ ngợi gì cứ đặt lưng xuống là ngủ. Nhưng trong đầu anh cứ có gì đó, lăn qua lộn lại mãi mà không nhắm mắt được.

Cũng chẳng phải anh xoắn xuýt mình và Lục Vũ Thanh ai xuống nước trước. Chỉ là thằng nhóc này bày cái sắc mặt đó ra, để xem tính chơi trò khổ nhục kế gì đây?

Anh chưa đáp lời, đã nghe bên ngoài có tiếng: “Anh Hạo… thế… em đi…”

Trác Hạo “rầm” một cái nhảy cỡn khỏi giường, tiện tay cầm cái áo khoác khoác lên người, vội vội vàng vàng lao đi mở cửa.

Tiếng cửa cuốn kéo lên đinh tai nhức óc, Lục Vũ Thanh còn chưa kịp phản ứng gì cổ tay đã bị siết lấy, Trác Hạo kéo thẳng y vào tiệm, lưng đập đập mạnh vào ván cửa phát ra tiếng làm mèo con sợ hãi kêu lên.

“Con mẹ nó tôi cho phép cậu đi chưa?”

Dưới ánh đèn mờ tối, lắm thứ không nhìn thấy nhưng Lục Vũ Thanh cảm giác được Trác Hạo đang nổi nóng, cũng mơ hồ biết gương mặt anh gần mình trong gang tất.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.