Phố Cũ

Chương 35: “Sao anh lại giận?”



Sợi mì nhai trong miệng rệu rã như sáp, Khâu Hà hoảng hốt đặt tô xuống nghe một tiếng vang đội. Trác Hạo và Lục Vũ Thanh quay sang nhìn cậu, cậu đứng bật dậy, gật đầu lia lịa: “Em… em đi trước.”

“Hửm?”

Khâu Hạ sợ hai người họ giữ mình lại, vội vàng đi rất nhanh.

Trác Hạo và Lục Vũ Thanh trố mắt nhìn nhau, y cắn cắn đũa lầm bầm: “Anh Hạo, sao bạn anh về rồi?”

“Chắc là có công chuyện.” Thấy phản ứng của Khâu Hà, chắc là đã biết quan hệ giữa mình và Lục Vũ Thanh rồi, Trác Hạo nghĩ thầm. Việc này cứ thế đi, không phải nói cặn kẽ với Lục Vũ Thanh làm gì, dù sao Khâu Hà cũng không liên lạc nữa.

Sau khi gặp mặt Trác Hữu Quốc, khả năng tiếp nhận một vài bạn bè thân thích Trác Hạo của Lục Vũ Thanh cũng khá hơn nhiều. Y còn muốn cười anh hơn cả người bạn không biết tên này.

“Chẳng phải chỉ là không nấu cơm thôi à? Sao anh lại giận.”

Trác Hạo phiền nhất lúc Lục Vũ Thanh vạch trần anh, đương nhiên anh nổi cáu lên là không đúng, nhưng anh chẳng muốn thừa nhận: “Mẹ bà nó chứ, không biết mấy bà bác kia bị cái gì mà sáng sớm đã túm tụm to nhỏ ngoài kia.”

Lục Vũ Thanh nín cười, ra là vì thế à: “Không chừng lại muốn dắt mối làm mai cho anh đó.”

“Em thiếu đập hả?” Nói tới mai mối là Trác Hạo lại nhớ ngay đến Triệu Viện, có hơi thiếu kiên nhẫn: “Sao không giới thiệu đối tượng cho em?”

Trác Hạo nghĩ lại, hình như con người vẫn luôn có năng lực biết mình biết ta. Chắc là nhìn ra chênh lệch giữa Lục Vũ Thanh và người dân trên con phố này.

Siêu thị phải kiểm kê một lần cuối trước khi hết năm, Trác Hạo kéo cửa cuốn xuống, chừa lại kẽ hở núp trong tiệm hơ lửa, vừa xem ti vi vừa chờ Lục Vũ Thanh.

Dù xuân chưa sang, nhưng mấy đài truyền hình đều đã có mấy chương trình dài hơn bình thường, Trác Hạo bật đại một kênh coi kịch. Anh vừa xem vừa cười ha hả, chợt có người gõ vào cửa cuốn, thứ làm bằng hợp kim nhôm này chỉ cần gõ nhẹ một cái là kêu tiếng ầm ầm ào ào.

“Ai đó?” Trác Hạo chỉnh âm lượng ti vi nhỏ lại. Thế này hình không giống Lục Vũ Thanh, thằng nhóc đó mà tới đây chân còn chưa tới cái miệng đã đến nơi trước rồi. Lúc kêu tên người ta ấy hả, miệng ngọt cực kỳ.

Có vụ Bang Tử lần trước, Trác Hạo có phần phòng bị với tiếng gõ cửa mà không mở miệng ngay. Anh chậc lưỡi: “Cái mẹ gì vậy trời! Đêm hôm khuya khoắt rồi còn làm gì không biết!”

“Anh…” Tiếng trả lời nhỏ nhẹ khép nép, như sợ đắc tội Trác Hạo vậy.

Anh cau chặt mày, nếu mấy ngày trước không gặp chỉ e anh còn chẳng nhớ rõ giọng Khâu Hà tròn méo ra làm sao.

Khâu Hà là con thứ ba, trên có anh chị dưới có em trai, ở nhà dễ bị xem nhẹ. Trong trí nhớ của Trác Hạo, Khâu Hà luôn là cậu trai bảo sao làm vậy, gan nhỏ, dễ làm anh động lòng trắc ẩn.

Anh cứ cho là Khâu Hà sẽ về Thâm Quyến, không được nữa cũng sẽ về quê.

Đêm hôm mò đến, Trác Hạo thân là người không có hứng thú với phụ nữ mà thích đàn ông, Khâu Hà còn là người từng dây dưa với anh, nhìn kiểu gì cũng có mùi tình ngay lý gian.

Trác Hạo thở một hơi thật dài, đi ra kéo cửa.

Ở đây tối muộn không có xe qua, còn sắp hết năm. Khâu Hà muốn tới cửa tiệm Trác Hạo phải tự đi bộ lên, đôi gò má ngâm trong gió lạnh ửng hằn mấy vệt đỏ.

“Có chuyện gì không?” Trác Hạo chen vào giữa hai cái quầy, không gọi Khâu Hà vào trong ngồi.

Khâu Hà căng thẳng nuốt nước bọt: “Anh ơi…”

Người giả bộ đáng thương dễ lừa được người, Lục Vũ Thanh cũng có cái tính nết này đây. Trác Hạo hết lần này đến lần khác chết vì cái bộ dạng ấy. Anh ra sức đẩy cửa lên cao nhất, mở còn lớn hơn ban ngày: “Vào ngồi đi.”

Lần này Trác Hạo còn không mời cả nước nóng: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

Khâu Hà biết Trác Hạo. Con người anh thẳng thắn mạnh mẽ, nhưng lại chẳng khi nào kiềm lòng được trước lời cầu xin của người khác, cứng rắn sẽ chỉ phản tác dụng; với Trác Hạo cứ nói mấy lời mềm mỏng thì gì cũng dễ làm.

“Em vẫn ở nhà trọ dưới kia…”

Trác Hạo đã nghe câu này một lần, chỗ trọ gần đây mười đồng một đêm, kê được mỗi cái giường vào trong, muốn loay hoay xoay người còn khó khăn.

“Anh không hỏi vì sao em về đây sao?” Trác Hạo không chủ động mở miệng, Khâu Hà chỉ có thể mặt dày nhắc.

Trác Hạo không muốn biết rõ chuyện của người khác như thế làm gì, anh ngả lưng ra sau, vô hình kéo dài khoảng cách với Khâu Hà.

Bây giờ chỉ có hai người họ ở đây, Khâu Hà nhìn vào lò than đang rực lửa, muốn nắm lấy cơ hội: “Em chia tay với cô ấy rồi.”

Trác Hạo rất dị ứng nghe chuyện tình trường của người ta. Anh không an ủi, cũng không muốn an ủi: “À… thế sao…”

Thật ra cũng không tính là chia tay, chẳng qua Khâu Hà đơn phương bị đá mà thôi. Cậu ta dâng hết mọi thứ mình tích góp được cho người phụ nữ kia, người phụ nữ đó chơi trò biến mất hệt như những gì Trác Hạo từng nếm trải vậy, chẳng qua cậu ta vẫn chưa thảm bằng anh.

Trác Hạo muốn an ủi Khâu Hà đôi câu, nhưng lại không mở miệng nổi. Nói sao đây? Quả báo?

Anh mò năm trăm trong túi ra nhét vào tay Khâu Hà: “Cậu… nếu không đi Thâm Quyến nữa thì về nhà sớm đón Tết đi. Chờ sang năm lại tìm việc khác.”

Tay Khâu Hà không dùng chút lực nào, Trác Hạo vừa rụt tay về tiền giấy đã rơi xuống đất, cậu ta vội vàng cúi xuống nhặt: “Anh… em không tìm anh vì tiền…”

Trác Hạo muốn cầm tiền đuổi cậu đi, cậu ta không thể nhận chỗ tiền này.

Khâu Hà kích động hốc mắt đỏ au, đặt tiền lên ngăn kéo: “Ba mẹ em cũng không biết em về rồi… Em không nói…”

Nói bóng nói gió nghĩa là lần trở về này Khâu Hà không vì thứ gì khác, mà chính là vì Trác Hạo.

Anh lại móc thêm vài trăm trong túi ra: “Vậy thì lên thành phố thuê trọ đi, tìm việc cũng được.”

“Anh, anh vẫn còn hận em chuyện lần trước ạ?” Khâu Hà gấp gáp bắt được cổ tay Trác Hạo.

Anh dè dặt đẩy tay cậu ta ra: “Không phải, tôi cũng không còn cách nào khác để giúp cậu. Tôi không có quan hệ, càng không thể tìm cho cậu nghề ngỗng gì tử tế.”

“Anh biết em không có ý đó…” Khâu Hà khựng lại một chút, “Em không nghĩ đến việc bây giờ anh có người khác rồi…”

Trác Hạo cười khan: “Cậu cũng nên tìm việc mới, ổn định rồi hẵng suy nghĩ đến chuyện cá nhân.”

Lòng người khó đo dò, khi ấy Trác Hạo chân thành moi tim móc phổi với Khâu Hà. Anh không phải một người đàn ông dịu dàng, trước mặt ai cũng tỏ thái độ hung dữ, duy chỉ khi nhìn về phía mình sẽ cố tình nở nụ cười. Mình muốn chia tay, anh cũng chấp nhận.

Theo chân Trác Hạo đến Thâm Quyến đi làm, anh lớn hơn mình vài tuổi. Cả hai làm công nhân trong một xưởng kỹ thuật, lương cơ bản của anh cao hơn, thành tích cũng cao hơn mình; tám mươi phần trăm tiền gửi ngân hàng của hai người là của anh, anh vẫn để mình giữ lại một nửa.

Nhưng bây giờ Trác Hạo ở bên cạnh người khác, mình lấy lòng van xin anh vẫn vờ như không thấy.

“Anh ơi, em không biết mình có phải đồng tính luyến ái hay không… Em nghĩ mình không phải…”

Trác Hạo hiểu Khâu Hà, hai người bọn họ đều xuất thân từ nông thôn, mấy chuyện liên quan đến tình yêu cũng rất mơ hồ. Khi ấy Khâu Hà chỉ có mình anh là chỗ dựa, anh trời sinh chỉ thích đàn ông, dục vọng chinh phục và chiếm hữu của một người đàn ông kích thích anh phải bảo vệ Khâu Hà.

Hành động ỡm ờ đẩy đưa của Khâu Hà làm Trác Hạo hiểu lầm cậu ta cũng vui vẻ, tình nguyện đi theo mình.

Cho đến khi gặp cô gái tên Đào Bình trong xưởng, Đào Bình và Khâu Hà từng học chung với nhau, thường xuyên liên lạc qua lại.

Trác Hạo bận rộn nhiều công việc, Khâu Hà làm ca ba còn anh làm ca hai, nhiều khi về nhà trọ còn chẳng thấy được mặt mũi nhau. Và khi anh nhận ra Khâu Hà quen người khác, Khâu Hà đã nói chia tay.

Anh quên mất từng chữ hồi đó Khâu Hà nói rồi, đại ý là, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa từng thích đàn ông, ở bên anh cũng chỉ vì miễn cưỡng. Cậu ta rất sợ anh, cảm thấy đàn ông ở với đàn ông là chuyện rất buồn nôn.

Trác Hạo ngắt lời Khâu Hà: “Chuyện thích đàn ông cậu thật sự không phải ép uổng mình, huống chi chính cậu cũng biết rõ mình thích phụ nữ.”

“Em chỉ nói… nói lẫy…” Giọng Khâu Hà không có gì chắc chắn. Cậu ta không hề nói lẫy, chẳng qua khi ấy vì muốn thoát khỏi Trác Hạo mà mọi lời lẽ ác độc đều tuôn ra không kiểm soát.

Thời điểm ấy Trác Hạo vẫn chưa vực dậy được sau khi bị người yêu phản bội, anh chỉ cảm thấy mơ màng khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, đã không thích đàn ông mà còn thể nén sự ghét bỏ ngủ một chỗ với mình. Khả năng nhẫn nhục chịu đựng này của Khâu Hà này sớm muộn gì cũng làm được chuyện lớn.

Trác Hạo nhìn đồng hồ, cạnh bên vẫn chưa có động tĩnh gì, anh chỉ đành đứng dậy: “Tôi phải đóng cửa về nhà.”

“Anh không ở trong tiệm sao?” Khâu Hà không còn tìm được chủ đề gì khác để nói.

“Không ở được, chờ em ấy kiểm kê hàng xong phải về nhà.” Nói đoạn, Trác Hạo lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra.

Khâu Hà vội vã đi theo: “Anh, nếu như không có người ấy anh có đuổi em đi không?”

Trác Hạo thở dài, nhìn Khâu Hà từ trên xuống. Đôi khi anh cũng thấy mình thù dai thật, câu ghét bỏ kia của Khâu Hà đã thật sự làm anh tổn thương.

“Nhớ lâu vào, tôi sẽ không giẫm vào cùng một vết xe đổ hai lần.” Trác Hạo gắp cục than đã đốt xong ra đến cửa, “Về sau đừng tới đây nữa.”

Còn một câu Trác Hạo chưa nói, anh sợ Lục Vũ Thanh thấy được sẽ nghĩ nhiều.

Khâu Hà vẫn cố chấp hỏi: “Nếu em vẫn cứ tới thì sao? Chẳng lẽ anh động tay động chân với em?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Trác Hạo đã bắt đầu đưa tay kéo cửa, “Nhưng tôi cũng không thể bảo đảm mình có làm hay không, tự chừa cho mình chút thể diện đi.”

Đòng cửa song, Trác Hạo mặc kệ Khâu Hà đứng ngoài cửa, quấn chặt áo không ngoảnh lại đi thẳng đến siêu thị. Cửa kính bên kia còn đang khép chặt, anh lắc lắc ổ khóa, cao giọng: “Lục Vũ Thanh, bố tổ siêu thị em bộ kiểm kê ra được vàng hay gì, mấy giờ rồi còn chưa chịu xong!”

“Xong ngay rồi đây.” Lục Vũ Thanh vừa dứt câu, mấy cô bé nhân viên bên trong như đang reo hò, ùa ra như bầy ong vỡ tổ, thấy Trác Hạo còn lên tiếng chào hỏi.

“Ổng chủ Trác tới chơi ạ.” Gương mặt nào cũng mỉm cười vui vẻ, trong tay cầm bao lì xì.

Lục Vũ Thanh cuối cùng cũng thò mặt ra, vừa khóa cửa vừa nói chuyện với anh: “Em vừa mới lì xì năm mới cho nhân viên, nên hơi trễ một chút.”

Trác Hạo quay đầu nhìn, hình như Khâu Hà đi rồi: “Làm bên em được quá nhỉ, ăn Tết còn lì xì hẳn hoi cơ à. Hay là tôi cũng tới chỗ em làm thu ngân vậy?”

“Thế không được đâu, em sợ anh hù khách chạy hết.” Tay Lục Vũ Thanh vừa cầm khóa cửa lạnh lẽo như băng, tiện tay nhét vào túi áo Trác Hạo còn làm anh giật mình, “Anh ở nhà thôi em cũng phát tiền lương cho anh luôn.”

Tay Lục Vũ Thanh lạnh quá, Trác Hạo nắm nắm ôm ôm kín mít: “Nghĩ hay nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.