Phố Cũ

Chương 56



Tối hôm đó, Lưu Diễm đã nhắn tin thông báo thời gian và địa điểm đến những người bạn của bố cô. Một vài người hồi âm, nhưng phần lớn đều viện lý do để từ chối. Đến hỏa táng vào ngày đầu năm mới nghe thật không may mắn. Có năm, sáu người gửi lời chia buồn và hứa sẽ đến vào ngày hôm sau, nhưng cuối cùng chỉ có hai, ba người thực sự đến.

Khi gặp lại những người bạn quen thuộc này, Hứa Diễm cảm thấy rất ngượng ngùng, bà ta giữ im lặng suốt quãng đường đưa tang.

Một nhóm tổng cộng sáu người, mặc áo khoác đen, im lặng chờ đợi Lưu Chính hóa thành tro. Khuôn mặt trắng bệch của Lưu Diễm và Lưu Nhất không biểu lộ cảm xúc nào.

Cuối cùng, họ chỉ nhận được một bình đựng tro cốt.

Đất đai ở Tân Kinh đã phát triển mạnh mẽ từ lâu, bây giờ giá một ngôi mộ đã lên tới hai mươi vạn, Lưu Diễm không kham nổi, nên đã gửi tro cốt vào nhà tang lễ.

Hai người bạn của Lưu Chính bận rộn với công việc, không chờ được đến lúc hoàn tất thủ tục cuối cùng, đã vội lái xe rời đi.

Người cuối cùng rời đi là Cao Bân, bố của Cao Xuyên. Ông ấy kéo Lưu Diễm vào trong góc, nhìn quanh rồi thận trọng hỏi: "Trước khi bố cháu mất, ông ấy có nói gì với cháu không?"

Lưu Diễm không tỏ vẻ gì, Cao Bân nhíu mày, lại hỏi: "Vậy là có nói sao?"

Lưu Diễm do dự thử gật đầu.

Cao Bân thở dài: "Bố cháu mất rồi thì mọi chuyện đã qua, cháu đừng nhúng tay vào nữa, biết không? Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, ông ấy không biết tự lượng sức, cháu tránh được thì tránh đi, hiểu không?"

Lưu Diễm nghiêng đầu, nhàn nhạt đáp: "Cảm ơn chú đã nhắc nhở."

Cao Bân thở dài, đặt tay lên vai cô: "Mẹ cháu cũng không thể dựa dẫm được, chị em cháu đều còn nhỏ. Sau này, nếu có khó khăn gì, chú giúp được sẽ giúp."

Lưu Diễm nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời khách sáo.

Cả đêm không ngủ, Lưu Diễm cõng Lưu Nhất trên lưng, dù mắt thâm quầng nhưng tâm trí cô lại đột ngột tỉnh táo.

Rời khỏi nhà tang lễ, Hứa Diễm lập tức cởi bộ vest đen ra, vô thức sờ bụng, thấy ánh mắt ngây thơ của Lưu Nhất mới rụt tay lại.

Bà ta nói: "Lát nữa tôi còn có việc, chắc cô cũng không muốn tôi đưa về. Hai chị em đi cẩn thận."

Lưu Diễm thật muốn bà ta mất hứng, hậm hực châm biếm một câu: "Thật là sốt ruột." Edit: FB Frenalis

Hứa Diễm cúi đầu, nhưng không giấu giếm: "Xe hỏng nặng, phải sửa chữa và bồi thường."

Lưu Nhất còn nhỏ, môi mím lại, vỗ vai Lưu Diễm: "Chị, mình về nhà trước đi."

Lưu Diễm nhìn em trai: "Được, một lát nữa."

Cuối cùng, cô đưa tay ra với Hứa Diễm, Hứa Diễm do dự rồi nắm lấy tay cô.

Khi rời đi, là đường xuống dốc, Hứa Diễm nhìn thấy Lưu Diễm cõng Lưu Nhất, lưng cô kiên cường mà cô độc.

Lúc lên xe buýt, trời đã hoàng hôn, một ngày trôi qua đột ngột, thời gian và sinh mệnh dường như xa xôi mà mơ hồ, lúc này lại hiện rõ và dứt khoát.

Lưu Nhất tựa vào vai chị, im lặng.

Điện thoại reo liên hồi từng tiếng.

Mãi lâu sau, Lưu Diễm mới nghe máy.

Cả hai im lặng. Lát sau, Chu Sâm ở đầu dây bên kia mới nhẹ giọng lên tiếng, "Sao không nghe máy?"

"Điện thoại hỏng rồi."

".... Em đang ở đâu?"

Lưu Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đỏ cam và hàng cột điện dài hun hút: "Đang trên xe buýt về nhà."

Khóe miệng cô hạ xuống, hỏi: "Ông ngoại có khỏe không?"

"Khỏe."

"Tường nhà mới trát vữa, có ai đến gây chuyện không?"

"Gây chuyện thì chỉ có người nhà khác nội chiến thôi."

"Nội chiến?"

Chu Sâm khựng lại, nói "Có người chết, cháu trai Tạ Vinh bị tố cáo, chắc Tạ Vinh cũng không dung nổi hắn nữa, hai bên đang đấu đá nhau."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Ừ." Lưu Diễm cảm thán, "Mạng người mong manh, nói không còn là không còn."

Chu Sâm đáp "Ừ."

Cậu hỏi, "Không còn gì để nói à?"

Lưu Diễm nghiêng mặt lau nước mắt, khẽ nói "Không."

Đầu dây bên kia, Chu Sâm im lặng hồi lâu, rồi nói "Thế thì thôi, cúp máy đây."

Lại một khoảng lặng. Cậu chờ cô nói lời thật lòng, nhưng cô không dám nói.

Đến khi cô định níu kéo, thì điện thoại đã tắt.

Lưu Nhất ngồi thẳng lên, hỏi: "Chị, chị với anh Chu Sâm cãi nhau à?"

Lưu Diễm lắc đầu "Không."

"Nhưng đêm qua chị không gọi cho anh ấy, anh ấy bảo sẽ đợi chị cả đêm."

Lưu Diễm mệt mỏi tựa vào cửa xe, ánh mắt mơ màng.

*****

Sáng mùng Một Tết, Tôn Kỳ cùng gia đình đến nhà sếp của bố dượng. Họ đến từ 9 giờ sáng, nhưng mãi đến trưa Cát Nghị mới ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng. Cậu ta chào hỏi Tôn Kỳ với nụ cười tươi rói nhưng có phần đểu cáng.

Cậu ta ngoan ngoãn ngồi một bên, nên lễ phép thì lễ phép, nên giúp thì giúp.

Trên bàn cơm có cô gái đã gặp lần trước trong buổi sinh nhật bố Cát Nghị, hôm nay cô ta đi cùng bố, lại một hồi chào hỏi xã giao.

Tôn Kỳ biết bố dượng không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Biết làm sao được, tăng lương thăng chức đâu phải không liên quan đến EQ.

Cả buổi trưa, mọi người chơi bài, tán gẫu, bàn luận chuyện mỹ phẩm. Không có chuyện gì để Tôn Kỳ tham gia, cô ấy chỉ có thể ngồi một góc sofa nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin cho Cao Xuyên nhưng không nhận được hồi âm.

Phòng khách chỉ còn mình cô ấy, dựa vào sofa thiu thiu ngủ.

Phòng ấm áp, cô ấy mặc cũng mỏng, cởi áo khoác đắp lên người.

Đang ngủ nửa mê nửa tỉnh, cô ấy cảm thấy ngứa, đưa tay gãi gãi nhưng không hết.

Một lát sau, cảm giác lại lặp lại. Cô ấy nhắm mắt nhưng rõ ràng có một ngón tay thô ráp đang lần sờ lên hông cô. Cô ấy mở mắt, thấy khuôn mặt Cát Nghị phóng đại đang nhếch môi cười đầy mờ ám.

Cô ấy định giơ tay, nhưng nghĩ đến con đường quan lộ của bố dượng, đành nhẫn nhịn, vội vàng lùi ra xa.

Cát Nghị vỗ đầu cô, khẽ cười nói: "Đừng tưởng thật, chơi trò mạo hiểm thôi, ván này là đánh thức cậu."

Giọng điệu cậu ta bình thường, nhưng từ "đánh thức" phát âm có phần ngả ngớn ái muội. Có lẽ vì tác dụng tâm lý, lúc này trong mắt cô ấy, Cát Nghị càng thêm đáng khinh.

Cát Nghị hất cằm về phía cửa phòng ngủ đang hé mở. Cô gái đi cùng bố cô ta đứng khoanh tay trước ngực, liếc xéo như đang xem kịch vui.

Tôn Kỳ vẫn còn mệt mỏi nhưng không dám nhắm mắt. Từ phòng Cát Nghị thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cười đùa, chẳng hề kiêng dè.

Cô ấy mở điện thoại, gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân: "Hôm nay gặp quỷ!"

Cả đám bạn đồng loạt gửi biểu tượng ngón giữa.

Mẹ Cát Nghị vừa đi chợ về, đã mang cho Tôn Kỳ một đĩa dâu tây. Bà ấy hỏi: "Các con bằng tuổi nhau, sao không chơi với nhau nhỉ?"

Tôn Kỳ vừa ăn dâu tây, vừa thờ ơ đáp: "Chơi không hợp."

Bà ấy ậm ừ: "Cát Nghị nhà cô tính tình tốt lắm, chỉ là học không giỏi thôi. Các con học cùng trường, nhớ giúp đỡ nhau nhé."

Tôn Kỳ miễn cưỡng gật đầu, không cười lấy một cái, chỉ nói: "Con sẽ cố gắng."

"Bọn trẻ bây giờ chẳng phải thích kiểu con trai ấm áp sao? Con thấy Cát Nghị nhà cô có..."

Bà ấy chưa dứt lời, Tôn Kỳ lên tiếng ngắt ngang, cố giữ giọng bình tĩnh: "Cô thấy cháu còn nhỏ quá không ạ?"

Mẹ Cát Nghị cười trừ. Thấy cô bé không kiên nhẫn, bà ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, Cao Xuyên bình luận dưới bài đăng của cô: "Sao vậy em?"

Tôn Kỳ bấm vào ảnh đại diện của cậu ta, gửi tin nhắn thoại: "Anh đang ở đâu đấy?"

Cao Xuyên cũng gửi tin nhắn thoại trả lời, xung quanh ồn ào, cậu ta nói: "Ở quán bar nhà anh."

Tôn Kỳ nói: "Anh mau tới đón em đi!"

Cao Xuyên nhìn khung cảnh hỗn loạn trong quán bar, thực sự không thể đi được: "Em yêu, đừng làm loạn nữa, quán bar có người gây sự, anh không đi được." Tiếp theo gửi thêm một tin nhắn khác: "Mấy hôm nay anh rủ em đi chơi em toàn từ chối, giờ lại muốn anh đến à?"

Tôn Kỳ hỏi thẳng: "Anh có đến không?"

Cao Xuyên: "Mẹ anh đi vắng rồi, anh thực sự không thể đi được. Em biết đấy, đến 30 tết anh cũng gần như chỉ có một mình."

Tôn Kỳ ném điện thoại xuống, không trả lời nữa.

Điện thoại liên tục báo tin nhắn đến, nhưng Tôn Kỳ không buồn mở ra. Cô ấy chỉ nằm dài trên ghế sofa, gác chân lên xem phim kiếm hiệp.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

*****

Quán bar của Cao Xuyên quả thực có người gây rối, một đám say xỉn bước ra từ phòng VIP, nói là uống phải rượu giả.

Rượu không thể là giả, Cao Xuyên chắc chắn điều này. Cậu ta đã bảo nhân viên phục vụ nhẹ nhàng khuyên giải đám người kia, không ngờ lại bị đánh chảy máu đầu.

Nhân viên phục vụ bò ra khỏi phòng VIP, máu me đầy đầu, vừa khóc vừa la hét. Trong khi đó, đám người kia vẫn huýt sáo, cười đùa ầm ĩ đập phá ly rượu trong phòng.

Bọn chúng cố tình gây sự, Cao Xuyên không thể làm ngơ. Cậu ta cho người khóa cửa phòng VIP lại, bên trong vang lên tiếng la hét om sòm, may mà cách âm tốt nên không ảnh hưởng nhiều đến bên ngoài.

Không khí vẫn căng thẳng, Cao Xuyên tay cầm ly rượu, suy nghĩ xem mình đã đắc tội với ai. Chắc chắn là Trường Than, từ đầu cậu ta đã giành mất miếng bánh của bố cậu ta. Có lẽ Cao Bân bị phân chia và giảm bớt lợi ích, nên bọn họ chuyển mục tiêu sang cậu ta? Nếu vậy thì ai là người đứng sau giật dây?

Cao Xuyên cầm điện thoại, vẫn chưa thấy Tôn Kỳ trả lời. Cậu ta cố gắng kiềm chế, nhắn thêm một tin: "Em nói cho anh biết em đang ở đâu, anh xong việc sẽ qua ngay, bà cô của anh."

Quản lý vội vã đến bên cạnh Cao Xuyên, nói nhỏ rằng người đã đủ. Cao Xuyên lười biếng hất cằm, quản lý hiểu ý, dẫn mấy tay đấm đến trước cửa phòng VIP, rồi bảo người mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã nhanh chóng đóng lại, bên trong hỗn loạn.

Cậu ta vừa mặc áo khoác định ra ngoài thì cửa phòng VIP bất ngờ bị đẩy ra.

Quán bar trong phút chốc náo loạn. Cao Xuyên bỏ lại áo khoác và điện thoại, chửi thề một câu, dặn quản lý giải tán khách hàng, còn mình lao vào chỗ ẩu đả dữ dội nhất. Lúc đó có người đang quay video, Cao Xuyên giật lấy, chạy nhanh vài bước ném vào thùng đá.

*****

Tôn Kỳ do dự một chút, rồi vui vẻ nhắn địa chỉ cho Cao Xuyên khi cậu ta nói sẽ đến tìm cô ấy, nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn chưa nhận được hồi âm.

Tôn Kỳ thở dài, ném điện thoại vào balo. Cô ấy cảm thấy Cao Xuyên trong mắt mình lúc này thật tệ.

Nhưng người lớn vẫn cứ trò chuyện không ngừng, đứng ở cửa nói chuyện không dứt.

Tôn Kỳ thấy cô gái đi cùng bố cũng tỏ vẻ chán nản, bèn bước tới vỗ vai cô ta.

Cô gái ngẩng đầu nhìn Tôn Kỳ, khóe miệng nở nụ cười nhạt, hỏi: "Sao thế?"

Tôn Kỳ nhìn về phía đám đông, biết họ không nghe thấy, bèn cảnh báo: "Cát Nghị có bạn gái rồi, cô nên tránh xa anh ta."

"Bạn gái?" Cô gái dựa vào tường, cười nói: "Là người hay kêu la đó à."

Tôn Kỳ nghiêng đầu nhìn cô ta, không hiểu.

Cô gái vỗ vai Tôn Kỳ: "Yên tâm, tôi chỉ chơi đùa với Cát Nghị một chút thôi. Nhưng bạn gái anh ta chắc sẽ khổ vì anh ta."

"Là sao?"

Cô gái đá nhẹ lên cầu thang, gãi đầu, nhìn Tôn Kỳ nghiêm túc rồi nói: "Tôi tìm được thứ hay ho ở chỗ Cát Nghị. Vui một mình không bằng vui cùng mọi người. Email của cô là gì, tôi gửi cho."

Tôn Kỳ thấy ánh mắt cô gái này bất thường, lùi lại một bước nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: "Thứ gì hay?"

"Hắc hắc," cô gái liếm môi, cười xấu xa: "Nam nữ khỏa thân, đánh nhau bằng thịt, không muốn xem à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.