Phố Cũ

Chương 9: “Lỗi phải cái gì.”



Trác Hạo không muốn can dự vào vấn đề tình cảm của người khác, nhất là yêu hận tình thù giữa hai người đàn ông với nhau, càng không thể nói gì được.

Thật ra chuyện Lục Vũ Thanh thích đàn ông, hay là ấn tượng ban đầu với Lục Vũ Thanh, hay là cả hai cùng một loại người, Trác Hạo không hề ngạc nhiên.

Điều khiến Trác Hạo kinh ngạc là người có điều kiện như Lục Vũ Thanh sao lại hèn mọn như thế. Người đàn ông kia nhìn còn chẳng cao bằng y, thế mà cũng nuốt chết y được.

Sau đó anh lại nghĩ, chuyện này thì liên quan gì đến dáng người? Ai thích nhiều hơn hẳn nhiên sẽ bị động hơn.

Tình hình như hiện giờ khiến người như Trác Hạo cũng cảm thấy lúng túng bất thường, lên tiếng không được mà không nói gì cũng không được. Anh đặt con mèo xuống đất, nối đầu thêm đuôi giải thích: “Tôi… cũng không muốn nghe lén đâu, con mèo này cứ đứng ngoài cửa sổ kêu réo mãi. Thế là tôi… ra sau xem một lát, lúc quay về thì…”

Các cửa tiệm trên con phố đã đóng cửa, ngẩng đầu lên còn nhìn thấy ánh đèn rải rác thấp thoáng sau cửa sổ, đèn bên vệ đường cứ ba cái thì hỏng mất một cái. Xa xa là bóng tối, sát bên cũng chỉ là đêm đen, như thể màu sắc trên cao đang bao trùm lấy thế gian này vậy.

Trên môi Lục Vũ Thanh không còn nụ cười ngốc nghếch thường lệ, khóe môi y sụp xuống như đứa trẻ sẽ òa khóc bất kỳ lúc nào.

“Xin lỗi anh…”

Ba chữ nọ càng làm Trác Hạo không cách nào rời đi, xin lỗi gì mà xin lỗi.

Trác Hạo đột nhiên nhận ra, câu xin lỗi này của Lục Vũ Thanh là vì y thích đàn ông. Hàng xóm là một gã biến thái yêu đàn ông thì đáng dị ứng đến mức nào, không phải anh chưa từng trải qua sự kỳ thị tương tự.

“Lỗi phải cái gì.” Trác Hạo vốn không thích cười bây giờ lại dồn hết sức để cười, có hơi làm khó anh rồi, “Về… về sớm rồi ngủ thôi…”

Lục Vũ Thanh như đứa bé nghịch hư bị bắt tại chỗ phạt đứng, cố chấp hỏi: “Em như vậy phiền anh lắm đúng không?”

Trác Hạo có biết đâu? Ngọn nguồn câu chuyện giữa Lục Vũ Thanh và người bạn trai kia anh nghe mà chả hiểu gì, không thể kết luận linh tinh được, anh cũng không phải người sẽ đi an ủi người khác.

Nhưng câu nói “Cậu đang cố báo thù tôi phải không” kia đã miêu tả vô cùng sinh động. Lục Vũ Thanh ở lại tỉnh này là vì người đó, một thân một mình tới phía đông thành phố cũ kỹ dột nát này đây cũng là vì người đó. Muốn được ở gần người trong lòng một chút thôi lại không dám đến gần.

Kỳ lạ. Mèo không đi, Trác Hạo càng không thể về nhà. Chuyện tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này có lẽ chính là bị người mình thích chán ghét. Trác Hạo còn lo Lục Vũ Thanh không có trải nghiệm thực tiễn xã hội y sẽ lo lắng luẩn quẩn trong lòng.

Vậy nên, Trác Hạo khơi dậy một đề tài xoàng xĩnh khác: “Hóa ra hồi trước cậu là thầy giáo à… thầy thể dục hả?”

“Mỹ thuật.” Ngay cả lúc này, Lục Vũ Thanh cũng không hề cáu gắt trước mấy lời nửa đùa giỡn này của Trác Hạo.

Ông lớn Trác Hạo không ngờ cũng có ngày phải vắt hết óc ra để dỗ Lục Vũ Thanh vui vẻ: “Mỹ thuật à, không ngờ đó. Thế thì hơi lãng phí cái thể trạng này rồi.”

Nhưng Lục Vũ Thanh không cười cũng chẳng đáp, làm Trác Hạo phiền chết luôn: “Người vừa nãy là… người yêu cậu?”

“Ừm.” Lục Vũ Thanh dừng một lát, bổ sung: “Nhưng bây giờ chia tay rồi.”

Thật ra, nếu dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi Trác Hạo đoán được khá dễ dàng. Hẳn rằng Lục Vũ Thanh và người yêu bị nhà trường phát hiện, thầy giáo cô giáo thì chắc đã chẳng sao. Đằng này là hai người đàn ông, lại còn là giáo viên, trường học làm sao bỏ qua được?

Tưởng chừng đó chỉ là câu chuyện của hai người trưởng thành yêu nhau, nhưng Lục Vũ Thanh và Lương Ngân bắt đầu từ lúc lên đại học.

Lương Ngân lớn hơn Lục Vũ Thanh hai tuổi, là sinh viên Đại học Sư phạm kế bên Viện Mỹ thuật. Lương Ngân học năm ba lên thành phố thực tập rồi quyết định ở lại đây, Lục Vũ Thanh nóng đầu cũng theo chân lên thành phố.

Trác Hạo không biết Lục Vũ Thanh thuyết phục gia đình thế nào, dù sao anh vẫn luôn ngậm miệng không nói gì với nhà.

Ngày vui ngắn ngủi, chuyện của hai người bị phát hiện. Không phải trường học phát hiện mà là do phụ sinh học sinh báo cáo lên. Phụ huynh truyền tai nhau, chuyện bung bét trường học không kịp ém xuống.

Hai người họ cùng bị gọi lên giải quyết. Lục Vũ Thanh chẳng ngờ Lương Ngân phủ nhận hai người yêu đương. Lúc tổ trưởng hỏi chuyện, Lương Ngân một hai khẳng định Lục Vũ Thanh bám đuôi theo đuổi mình, tất cả những lần tiếp xúc thân mật là do Lục Vũ Thanh cưỡng ép.

Lương Ngân là giáo viên cốt cán của trường, lời nói có trọng lượng hơn Lục Vũ Thanh, trường cũng sẵn lòng thiên vị.

Khi ấy Lục Vũ Thanh mở to mắt, gương mặt nhìn Lương Ngân nhuốm vẻ hoảng hốt. Gò má Lương Ngân căng cứng, đôi mắt sau cặp kính rũ xuống, yết hầu khẽ trượt. Y biết sự liên quan gay gắt ấy, y biết nếu mình không thừa nhận thì đồng nghĩa với việc phá hủy tương lai của Lương Ngân.

Buộc phải có một câu trả lời hợp lý cho phụ huynh, không ai chịu trách nhiệm vậy cả y và Lương Ngân phải nghỉ việc. Dù Lương Ngân có muốn tự bảo vệ mình hay không, y cũng muốn che chở người mình yêu. Vậy là, y thừa nhận lời giải thích của Lương Ngân, chịu trách nhiệm rồi từ chức.

Từ lúc nghỉ việc cho đến tận hôm nay, Lục Vũ Thanh không dám liên lạc với Lương Ngân, Lương Ngân cũng chưa từng gọi cho y. Anh ta như thật sự bị y ép buộc, cứ thế gạt bỏ sự tồn tại của y.

Ánh đèn sau khung cửa sổ trên cao kia đã tắt, con đường càng thêm tối tăm. Trác Hạo không học hành gì, đành bất lực trước vốn từ nghèo nàn không biết phải diễn đạt thế nào: “Lại cả đời, lại tương lai. Con người ai rồi cũng ích kỉ khi động chạm đến lợi ích cá nhân, không thừa nhận tình yêu cũng vì tư lợi riêng mình. Thế mà cậu vẫn lấy giúp người làm niềm vui cho được.”

“Thật ra khi em chuyển tới đây, em chưa từng nghĩ sẽ có thể tiếp tục với anh ấy, ngay cả liên lạc cũng không. Anh ấy chỉ muốn em cút xa đi một chút… em chỉ không tưởng nổi… có lẽ là hơi thất vọng…”

Dù Lục Vũ Thanh nói ngắc ngứ, Trác Hạo vẫn hiểu ý y.

Hai người bên nhau lâu đến thế, không có tình cảm cũng đã trở thành thói quen. Lục Vũ Thanh lẳng lặng nín thinh chịu đựng mọi chuyện, rõ ràng y moi tim móc phổi chân tình với người kia đến chừng nào, người kia vẫn có thể tuyệt tình cắt đứt. Hơn cả thất vọng, sau mày tìm đối tượng nữa chắc sẽ mắc phải ám ảnh tâm lý mất.

“Sao nào? Còn mở siêu thị không?”

Trác Hạo hiểu rõ hơn ai hết, thất vọng rồi cũng hoàn thất vọng. Một người khi đã yêu thì luôn hướng về tình cảm ấy dù ở bất cứ đâu, không màng người kia có quá đáng ra sao.

“Nhất định là mở rồi. Em không định về, không làm lấy gì mà ăn.” Giọng nói của Lục Vũ Thanh nhẹ nhàng hơn vừa rồi nhiều, “Về sau thì chưa biết ra sao.”

Từ chối trách nhiệm là bản năng của con người khi tránh hại tìm lợi, nhưng yêu cầu Lục Vũ Thanh rời khỏi thành phố này có phần quá đáng.

Trước đây Trác Hạo cảm thấy Lục Vũ Thanh hơi ngu ngốc, bây giờ nhìn lại, ngốc chỉ là một phần thôi, còn có cả đáng thương nữa.

“Ờ… Về ngủ chứ?”

Lục Vũ Thanh gật đầu, vừa chuẩn bị đi lại quay người dúi cái bịch cho cho Trác Hạo.

“Gì vậy?” Trác Hạo mở ra nhìn, trên bịch toàn chữ tiếng Anh, anh coi chẳng hiểu gì.

Lục Vũ Thanh chỉ xuống con mèo dưới chân: “Em mua thức ăn cho mèo với cát vệ sinh. Anh cầm trước đi, đừng cho nó ăn tùm lum nữa.”

“Cậu mua thật à.” Trác Hạo hơi nể tốc độ hành động của Lục Vũ Thành: “Cậu đưa tôi làm gì, giữ lại cho mèo con ấy. Mèo mẹ ăn thành thói rồi, cậu bắt nó đổi lại là định cho nó ăn cả đời à?”

Đầu Lục Vũ Thanh mơ hồ rỗng tuếch, nói năng lộn xộn: “Anh cứ cho nó ăn đã… Chuyện sau này, để sau hẵng tính…”

Nếu là bình thường chắc Trác Hạo sẽ dài dòng thêm vài câu. Nhưng tối nay trông Lục Vũ Thanh hồn vía lên mây thế này: “Rồi, về nhà thôi.”

Chờ Lục Vũ Thanh đi khỏi, Trác Hạo mới đưa chân cạ mèo mẹ, hỏi nó: “Mày vẫn chưa chịu đi à?”

Trác Hạo muốn ôm nó về tiệm, nhưng có cứ ngồi ì ra chỉ chịu ở trước cửa. Anh đến chịu, kiếm cái thùng giấy trong tiệm ném ra, mèo mẹ cuộn lại nằm gọn bên trong.

“Rồi ha, tối nay mày ngủ đây.”

Sáng sớm hôm sau, lúc Trác Hạo mở cửa tiệm mèo mẹ đã chẳng thấy bóng dáng, ngay cả cái thùng cũng biến đâu mất. Anh loanh quanh tìm một hồi, không thấy nó, không loại trừ khả năng có ông cụ nhặt giấy đuổi nó đi.

Giờ không tìm thấy cũng đành chịu, Trác Hạo vừa gọi bánh bao bên hàng đối diện mèo mẹ đã từ đâu phóng ào ra: “Ây chà, mũi mày mũi chó hả, vừa thấy ăn là nhào tới rồi.”

Mèo mẹ rất hoang dã, vậy mà gần đây tần suất tìm đến Trác Hạo nhiều lên. Anh đoán chắc là nó sắp sinh rồi.

Trên đầu tủ là thức ăn cho mèo Lục Vũ Thanh đưa, Trác Hạo do dự một lát: ‘Mày chờ đó.” Đoạn quay vào lục đồ trong túi.

Hôm qua vội quá, bây giờ Trác Hạo mới phát hiện trong này rõ lắm thứ. Có mấy đồ được bọc trong giấy bạc anh không biết là gì, có một cái bát nhỏ bằng cao su anh cũng không dám đặt ngoài cửa, nghĩ nhoắng một cái là bị người ta thó mất dạng.

Mấy cái này chẳng biết cái nào ăn được cái nào không. Trác Hạo tiện tay mở một bọc ra, bên trong là một đống hạt gì đó. Anh rải mấy hạt ra đất, mèo mẹ ngửi một cái, không định ăn.

“Mèo còn chả chịu ăn.” Anh bóp bóp hạt nọ trong tay, vừa cắn một cái đã phun thẳng ra ngoài, “Khó nuốt quá.”

Đang lúc sầu não, Trác Hạo chợt nghe bên cạnh có người gọi ông chủ. Anh lập tức chạy ra nhìn, quả nhiên là Lục Vũ Thanh.

“Lại đây lại đây, cậu lại đây.”

Trạng thái tinh thần của Lục Vũ Thanh nhìn cũng tàm tạm: “Thế nào?”

“Mấy cái cậu mua mèo có thèm ăn đâu, mùi kiểu gì vậy?”

Lục Vũ Thanh nhìn tên: “Đây là cát mèo mà, không ăn được, để chôn phân mèo ấy.”

Trác Hạo vừa nghe xong mặt đã tối sầm lại, quay xuống đất nôn khan mấy lần liền.

“Anh ăn thử?” Khóe môi Lục Vũ Thanh cong cong, “Chẳng phải anh nói mèo còn không thèm ăn à? Sao anh vẫn ăn?”

Thấy Lục Vũ Thanh vô tâm cười cợt, Trác Hạo phát cáu, lấy nước trà súc miệng, lửa giận bốc lên ngút trời: “Lấy tro bếp chôn cứt không được chắc? Vậy mà cũng phải mua? Cái gì không biết.”

Trác Hạo bực bội vẫn không gọi được tên của cái thứ ngộ đời nọ: “Trong này một đống ra đó thế đếch nào mà biết cái nào ăn được cái nào để chôn cứt?”

Lục Vũ Thanh không nhịn nổi dứt khoát kệ luôn, vừa cười vừa đổ thức ăn cho mèo vào cái bát nhỏ: “Anh Hạo, vậy giờ anh biết rồi đó, cái bao như vậy là đồ ăn mèo.”

“Mẹ bà nó cậu còn cười?” Trác Hạo mất kiên nhẫn, “Ôm đống đồ này của cậu đi, tôi không hầu hạ.”

Biết Trác Hạo nói lẫy, Lục Vũ Thanh không để bụng: “Cái này là sữa vật nuôi, có thể đổ với thức ăn mèo. Anh Hạo, anh lấy cho nó miếng nước đi.”

Ngon, thằng nhóc này còn dám sai cả anh cơ à. Trác Hạo cầm cái bát, mở vòi trong nhà vệ sinh ra lấy nước.

Lục Vũ Thanh cầm chén chê bai: “Nước máy à?”

“Chứ sao? Thôi bớt kén cá chọn canh đi.” Trác Hạo đang cáu bẳn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, “Cậu để cái bát ở đó sớm muộn gì cũng mất.”

Lục Vũ Thanh nhìn đám người qua lại tới lui, thấy cũng phải: “Vậy anh coi cho nó một tí.”

Phiền chết.

Nếu không phải tối qua thấy thằng nhóc này thất tình, Trác Hạo đã trở mặt từ sớm rồi biết chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.