Băng Di nói xong chuyện này, trong phòng không còn một tiếng động.
Chuyện này thực bất khả tư nghị, cũng thực vớ vẩn ly kì, cố tình lại là sự thật. Người thân bất hạnh âm dương chia cách, đau thương ngày đêm tra tấn tự nhiên khó tránh khỏi, nhưng sinh mệnh chung quy vẫn phải tiếp tục, nhân sinh vẫn còn cả một đoạn đường dài.
Huống chi đó là Diệp Khai, là đệ tử của Lý Tầm Hoan. Quá trình luyện võ gian nan khắc khổ đã tôi rèn ra ý chí bất khuất, lại vang danh giang hồ từ khi còn rất trẻ, cả cuộc đời hẳn nhiên đều trải đầy hoa tươi. Hắn còn trẻ trung như vậy, tiên y nộ mã mãn lâu hồng tụ chiêu*.
*tiên y nộ mã mãn lâu hồng tụ chiêu: cưỡi ngựa ngang qua, áo hồng vẫy khắp lâu. Xuất phát từ hai câu thơ ‘Kỵ mã ỷ tà kiều – Mãn lâu hồng tụ chiêu’ trong bài ‘Bồ tát man kỳ 4 của Vi Trang, ý chỉ đi tới đâu cũng được hoan nghênh, đón chào.
Sinh mệnh như vậy, ai buông tha được.
Diệp Khai thế nhưng lại bỏ được.
Phó Hồng Tuyết ở trong lòng hắn, thế nhưng lại trọng yếu tới vậy!
Con người khi còn sống, nhất định sẽ có một người mình thực coi trọng. Đó có thể là phụ mẫu tử nữ*, cũng có thể là ái nhân, vợ chồng, tổng khó tránh khỏi sẽ tưởng nhớ, nguyện vì hạnh phúc của đối phương mà trả giá hết thảy, cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó hội cảm thấy, nếu đối phương mất đi, mình cũng không còn mục tiêu sống tiếp. Nhưng này cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.
*phụ – mẫu – tử – nữ: cha – mẹ – con trai – con gái
Là loại tình cảm chân thành bức thiết nào, là loại tính cách tiêu sái vô ki tới đâu, quan tâm vướng bận xâm nhập tận cốt tủy như thế nào mới thật sự vì không có đối phương mà không thể tiếp tục sống, mới thật sự làm ra được lựa chọn buông tha sinh mệnh bản thân như vậy.
Qua không biết bao lâu, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Lạc Thiếu Tân lẩm bẩm nói, “Trên đời cư nhiên lại có chuyện như vậy, trên đời thế nhưng có thứ tình cảm huynh đệ sâu nặng tới vậy.” Hắn không dám nhìn Phó Hồng Tuyết, cũng không đành lòng nhìn, lôi kéo Liễu Thiên cùng Băng Di, lặng lẽ đi ra ngoài.
Liễu Thiên ra tới bên ngoài, xúc cảm kích động nổi lên, lại không biết dùng ngôn ngữ gì mới biểu đạt được, tìm một thân cây, dựa lên, yên lặng mà rơi lệ.
Lạc Thiếu Tân ném khăn tay cho hắn.
Liễu Thiên thương cảm nói, “Chưởng môn, lòng ta thực khó chịu.”
Lạc Thiếu Tân thở dài nói, “Ngươi còn khó chịu như vậy, Phó đại ca còn muốn khó chịu hơn gấp ngàn vạn lần.”
Liễu Thiên đáp, “Ta muốn được trở thành Phó đại ca, cho dù khó chịu ta cũng nguyện ý. Ngươi chết ta cũng không sống, loại sự tình này ta vốn cho rằng nói cũng chỉ là nói vậy thôi, không nghĩ tới……… không nghĩ tới Diệp đại ca hắn thực sự làm.”
Hắn khóc tới hai mắt phiếm hồng, “Phó đại ca đối với Diệp đại ca rốt cuộc quan trọng tới mức nào? Phó đại ca không còn, Diệp đại ca cũng không muốn sống nữa. Phó đại ca còn, vậy Diệp đại ca dù trọng thương vẫn gắng gượng được.”
Hắn vốn cự tuyệt không muốn gọi Diệp Khai là đại ca, giờ phút này lại bị Diệp Khai làm cảm động, chỉ cảm thấy Diệp Khai trọng tình như vậy, kiên cường như vậy, tự nhiên khiến người khác dâng lên tâm tư tôn kính hâm mộ, thật sự xứng đáng làm đại ca mình.
Lạc Thiếu Tân từng hiểu lầm Phó Hồng Tuyết giết chết song thân mình, sau được Phó Hồng Tuyết cứu, mất nhiều ngày mới thấu hiểu lòng người, biết Phó Hồng Tuyết cũng giống như Diệp Khai, là người có tình có nghĩa, nghe Liễu Thiên nói xong, sầu não lên tiếng, “Diệp Khai đối với chuyện sinh tử không coi trọng, Phó đại ca là huynh trưởng hắn, kì thật cũng giống như chính hắn vậy. Phó đại ca từng nói qua, tình nguyện chết trong tay Diệp Khai, cũng không để Diệp Khai chết trước mặt mình. Khi đó Phó đại ca vừa báo được đại thù, vốn muốn quy ẩn giang hồ, Diệp Khai lại trúng phải Mị Ảnh Nhân ma độc, nguy hiểm vạn phần. Ở trong lòng Phó đại ca, Diệp Khai còn quan trọng hơn ước nguyện đạt được an bình lúc tuổi già, quan trọng hơn tâm nguyện quy ẩn giang hồ.”
Hắn nói tới đây, lại nhịn không được cường điệu, “Phó đại ca là người đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Phó đại ca quang minh lỗi lạc, khẳng khái hào hiệp. Trên đời này có một Diệp Khai nguyện ý vì huynh đệ không màng sống chết, kia cũng chỉ có mình Phó đại ca mới xứng với phần cảm tình này.”
Đào lâm một mảnh tĩnh lặng, ai cũng không muốn tiếp lời.
Ngôn ngữ cũng không đủ để miêu tả phân tình cảm bao la hùng vĩ này.
Diệp Khai sắc mặt trắng bệch, chân mày nhíu chặt, đôi môi hồng nhuận giờ cũng tái nhợt. Trên người hắn thống khổ dày vò, vạn chủng tra tấn, ngay cả ngủ cũng không thể an ổn.
Phó Hồng Tuyết cầm tay hắn, canh giữ bên người hắn. Diệp Khai ngẫu nhiên quằn quại, cũng đều khiến Phó Hồng Tuyết cảm thấy một trận đau nhức thấu tận tâm can.
Ngón tay Diệp Khai tinh tế thon dài, thực thích hợp dùng phi đao. Phó Hồng Tuyết dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay hắn. Trên lòng bàn tay Diệp Khai còn một vết thương nhỏ, thương đã lành từ rất lâu rồi, giờ chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt như có như không.
Đó là lúc trước bị Phó Hồng Tuyết đả thương. Khi đó Phó Hồng Tuyết giận hắn cứ cản trở mình báo thù, cùng Diệp Khai đấu một trận. Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ muốn bức lui hắn, làm cho hắn không tiếp tục đi theo mình nữa. Lấy võ công nguyên bản của Diệp Khai thì nhất định sẽ không thụ thương, là hắn sợ đả thương tới Phó Hồng Tuyết, nên mới nhất thời thu tay lại. Phó Hồng Tuyết cũng cố thu hồi du lực, nhưng đao khí vẫn chém trúng Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết gánh trên vai nợ máu của phụ thân, kì thực không muốn để ý tới cái kẻ từ đâu nhảy ra, mỗi ngày đều chạy theo mình. Nhưng Diệp Khai sau khi bị chém trúng lộ ra biểu tình kinh sợ ủy khuất, đáy lòng Phó Hồng Tuyết cũng kiềm không được cảm thấy chấn động khó hiểu.
Y thuở nhỏ cơ khổ, toàn bộ thời gian đều dùng để luyện công, không thông hiểu nhân tình thế thái. Diệp Khai sinh khí y tự nhiên hiểu được, nhưng lại nghĩ không ra hắn ủy khuất cái gì.
Hai người căm tức trừng nhau, ai cũng đều cho rằng mình có lý. Cuối cùng Diệp Khai còn nói, “Được lắm, ngươi chém hay lắm.” Hắn bị tức giận chi phối, ngay cả miệng vết thương cũng không chịu băng bó cẩn thận.
Bị người truy đuổi quá lâu, sẽ trở thành thói quen. Trong nháy mắt ấy, y cơ hồ muốn nói Diệp Khai đừng đi. Trong lòng mang theo tâm tư áy náy ngay cả chính bản thân mình cũng không nhận ra, nên mới có thể cam chịu không phản bác khi Yến Nam Phi nói mình đã coi Diệp Khai là bằng hữu.
Khi đó vẫn không hề nghĩ tới, Diệp Khai hết lần này tới lần khác vì mình mà bị thương, cũng một lần lại một lần cùng mình vượt qua nguy hiểm.
Thẳng tới…….lấy mệnh tướng tuẫn…….
Phó Hồng Tuyết vươn tay, áp lên vết thương trên ngực Diệp Khai.
Y vì cứu Minh Nguyệt Tâm mới làm theo ước định của Quỷ diện nhân. Mà trước lúc đi, đáy lòng chỉ có một người không bỏ xuống được, đó là Diệp Khai. Đêm đó y đi tìm Diệp Khai, nắm tay Diệp Khai, kéo Diệp Khai ôm vào trong ngực, khí lực quá lớn khiến tóc Diệp Khai đều tung bay. Khi đó thầm nghĩ cùng Diệp Khai cáo biệt, sẽ không truy cứu chuyện đao phổ, thầm nghĩ nói với Diệp Khai, mình cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Lại làm sao cũng không thể ngờ phát hiện ra Quỷ diện nhân chính là Hướng Ứng Thiên, nhất thời kinh sợ, bị đánh rơi xuống Đoạn hồn nhai. Minh Nguyệt Tâm giống hệt hảo hữu thời thơ ấu Thúy Nùng, khiến y đem áy náy đối với Thúy Nùng toàn bộ dời lên người Minh Nguyệt Tâm. Y vốn cho rằng Minh Nguyệt Tâm không muốn hại mình mới bị Công Tử Vũ hạ Âm dương Sinh tử phù, cảm kích áy náy, duy nguyện cả đời chiếu cố Minh Nguyệt Tâm, báo đáp phần tình cảm này. Minh Nguyệt Tâm cũng không mở miệng giải thích.
Hiện tại y đã từ miệng Nam Hải công chúa Thu Mộng Địch biết Minh Nguyệt Tâm không phải vì mình mới trúng Âm dương Sinh tử phù. Minh Nguyệt Tâm là nguyện ý chịu tội thay cho Yến Nam Phi, vì Yến Nam Phi mà cam nguyện thừa nhận Âm dương Sinh tử phù tra tấn.
Loại cảm tình này dù sao cũng khiến người khác cảm động. Minh Nguyệt Tâm hi sinh như vậy, quả thực là một nữ tử đa tình thâm tình khiến người cảm động. Chỉ là, phần tình cảm sâu sắc động lòng người này vốn dành cho Yến Nam Phi.
Phó Hồng Tuyết nghĩ tới chuyện trước kia, cảm xúc kích động trong lòng chậm rãi bình ổn lại.
Trên đời này, có một người nguyện ý vì mình mà chết, có một người sẽ vì mất đi mình mà buông tha sinh mệnh bản thân.
Người đó……..
Là Diệp Khai.
Diệp Khai, vì cái gì chưa từng nói cho ta, ngươi vì ta mà đi tìm cái chết. Khi gặp lại khóc tới đỏ con mắt, cũng chỉ nói, “Không nghĩ tới còn có thể gặp lại ngươi.”
Ta dưới đoạn hồn nhai luyện tập Yên ba thiên khách thần công.
Ngươi ở trên nhai lại liều mình tướng tuẫn, sinh mệnh nguy kịch.
Trên đời này, người đối với mình tình nghĩa thâm hậu, đối đãi với mình tốt nhất, chính là Diệp Khai.
Nghĩ như vậy, tâm can đau đớn, nhịn không được nói với Diệp Khai, “Diệp Khai, ta tới giờ mới biết được, cái gì huyết hải thâm cừu, cái gì bằng hữu cũ mới, cái gì võ công cao thấp, đều không có ý nghĩa. Chờ ngươi khỏe lên, huynh đệ chúng ta tiêu dao nhất thế, sẽ không còn nửa điểm phiền não.”
Khát vọng sống của Diệp Khai thực cường ngạnh, mười ngày sau khi tỉnh lại, tình huống dần chuyển biến tốt. Hắn dùng toàn bộ ý chí duy trì thanh tỉnh, ngay cả khí lực trợn mắt cũng không còn, đừng nói tới mở miệng nói chuyện, có điều sức sống đã dần xuất hiện.
Liễu Thiên cẩn cẩn dực dực đỡ nửa người trên Diệp Khai, đem dược đã nấu hảo uy hắn. Diệp Khai vô lực nuốt xuống, vừa mới đút vào, đã lại chảy ra, nước thuốc màu nâu theo khóe môi trào ra. Liễu Thiên giở khăn lau cho hắn, tình huống như vậy hắn đã sớm dự đoán được, nên nấu rất nhiều thuốc, lại kiên nhẫn đút thìa thứ hai. Lần này Diệp Khai chẳng những không nuốt xuống được, còn sặc khụ một tiếng.
Liễu Thiên biết hắn chỉ cần thoáng động, sẽ đau đớn không chịu nổi, bị dọa tới tay chân đều co rút, không dám tái động. Diệp Khai bị thương rất nặng, chỉ cần nặng tay một chút, cũng sẽ khiến thương càng thêm thương.
Liễu Thiên phí bao tâm tư cũng không có tác dụng.
Lạc Thiếu Tân là sư hynh chí thân của hắn, từng nhìn hắn cứu chữa bệnh nhân rất nhiều lần, linh cơ vừa động nói, “Chúng ta tìm một cọng cỏ lau mềm mịn, cuộn lại thành ống tròn đặt vào miệng Diệp Khai, thảo dược vào liệu có được không?”
Liễu Thiên cắn răng nói, “Như vậy cũng được, chính là quá chậm. Tình huống Diệp đại ca có điểm không tốt, chỉ thích hợp nằm thẳng, nâng dậy quá lâu cũng không tốt.”
Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi bên cạnh Diệp Khai, nghe vậy thân thủ đem chăn kê sau lưng Diệp Khai, lại chỉnh hảo gối đầu, đem Diệp Khai nhẹ nhàng đặt trên nệm. Y tiếp nhận chén thuốc trong tay Liễu Thiên, “Ta đến uy hắn.”
Phó Hồng Tuyết kề môi gần miệng bát, hấp một ngụm nước thuốc, tư vị chua xót lan tỏa trong khoang miệng. Y cúi người xuống, nhẹ nhàng hàm trụ môi Diệp Khai, đầu lưỡi để ở răng Diệp Khai chậm rãi khiêu mở, đem nước thuốc đút cho Diệp Khai. Diệp Khai vô lực nuốt xuống, y dùng đầu lưỡi chậm chạp đẩy thuốc qua, đưa vào tận sâu trong khoang miệng ấm áp của Diệp Khai.