Khách điếm dưới chân núi Hoa Sơn đều đã kín phòng. Đoàn người Phó Hồng Tuyết tìm hồi lâu mới tìm được một khách điếm rất lớn, tiền phòng cao gấp ba nơi khác, mà cũng chỉ còn dư có một phòng.
Lúc ngồi ăn cơm ở đại sảnh, Liễu Thiên hỏi tiểu nhị, “Sao khách điếm nơi này đều kín hết phòng vậy, trên đường dường như còn có rất nhiều người có võ công?”
Tiểu nhị đáp, “Là vì đầu tháng chạp sẽ diễn ra một sự kiện võ lâm. Môn phái khắp thiên hạ tuyển cử Võ lâm Minh chủ mới. Năm nay không chỉ có bảy đại môn phái, rất niều môn phái nhỏ khác cũng sẽ tham gia. Hoa Sơn chúng ta là một tiểu bang phái cũng thương nghị cử ra một vị anh hùng dẫn theo người có thế lực cùng đi, miễn cho bị các đại môn phái khi dễ.Mấy ngày này cũng nhờ chuyện này mà việc làm ăn của chúng ta tốt hơn bình thường rất nhiều.”
Hắn rót trà cho ba người, lắc đầu nói,“Mấy vị khách quan sao lại chọn thời điểm này để du ngoạn Hoa Sơn? Chân núi lúc này đã bắt đầu trở lạnh rồi, trên núi lại càng lạnh hơn.”
Liễu thiên chờ cho tiểu nhị đi khỏi, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng*, khó trách cái vị trí Võ lâm Minh chủ kia được nhiều người ước vọng tới vậy. Ta từng nghe chưởng môn sư huynh kể, sau khi mọi người đả bại Hướng Ứng Thiên, chưởng môn nguyện ý đề cử Phó đại ca ngươi làm tân Võ lâm Minh chủ, bảy đại môn phái tất cả đều đồng ý, nhưng Phó đại ca ngươi lại không đồng ý.”
*ý nói Võ lâm Minh chủ hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không nghe theo
Diệp Khai nói, “Cái loại chuyện tốn công tốn sức lại chẳng đạt được gì này vẫn lưu cho người khác đi, nhà chúng ta nhận không nổi.”
Liễu Thiên thán, “Người thì không muốn, người lại tranh giành tới sứt đầu mẻ trán.”
Bên trong khách điếm tiếng người ồn ã, cố tình phòng bọn họ thuê được lại nằm ngay dưới lầu, thanh âm cách vách rành mạch truyền tới, ầm ĩ tới muốn an bình chút cũng không được.
Ba người thương lượng qua một lượt, đều đồng ý ra khỏi khách điếm, đi dạo dưới chân núi Hoa Sơn. Nơi này hàng năm đều có du khách tới thăm thú, đường xá cũng làm rất rộng rãi. Tuy lúc này trên đường người qua lại tấp nập, nhưng cũng không có cảm giác chật chội đông đúc.
Một con bạch mã từ phía xa phi vội đến, trên cổ có đeo một chuỗi chuông đồng, tiếng chuông đinh đinh đang đang. Người cưỡi ngựa ghìm dây cương ngay trước mặt ba người Phó Hồng Tuyết, nhảy xuống đất, hóa ra không phải ai xa lạ, chính là vị Đinh Linh Đinh đại tiểu thư minh diễm vô song kia.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày.
Diệp Khai hỏi, “Ngươi sao lại ở đây?”
Đinh Linh khẽ cắn môi dưới, chợt cười nói, “Đại ca ta kết hôn với Hoa Sơn Tiếu nữ hiệp, chuyện này khắp thiên hạ đều biết. Đại tẩu ta bất hạnh, trong nhà chỉ còn lại có một mình nàng. Sau khi nàng gả cho đại ca ta, phòng ở bên này cũng thuộc về gia đình ta, hàng năm ta đều qua đây xem xét một vài lần.”
Lý do này thực thiên kinh địa nghĩa, nhất thời cả đoàn người đều không ai nói chuyện.
Đinh Linh nói tiếp, “Ta biết các ngươi không muốn thấy ta. Ta đã nghĩ rất lâu, Phó tiểu ca không thích ta cũng không sao hết. Chúng ta có thể kết làm bằng hữu, chẳng lẽ này cũng không được sao?”
Nàng không đợi Phó Diệp hai người cự tuyệt, lại nói, “Các ngươi muốn lên núi hái thuốc, không nghỉ ngơi cho tốt thì đâu có được. Hiện giờ khách điếm đầy chật người, chắc chắn không thể yên tĩnh nổi. Còn nữa, nhà ta có hai kiện áo khoác lông cừu. Ta biết tặng cho các ngươi, các ngươi nhất định không chịu nhận. Vậy ta ấn theo giá thị trường bán lại cho các ngươi, một lượng bạc cũng sẽ không thu thiếu.”
Diệp Khai nói, “Đa tạ hảo ý của đại tiểu thư, chúng ta……”
Phó Hồng Tuyết ngắt lời hắn, “Chúng ta nhận.”
Diệp Khai quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết ở bên tai Diệp Khai nói nhỏ, không để người khác nghe được, “Trên người ngươi có thương tích, Liễu huynh đệ nội công lại không tốt.”
Y chỉ cần nói tới đây là đủ, bản thân Diệp Khai có thể không cần, nhưng cũng không nhẫn tâm để Liễu Thiên phải theo hắn chịu lạnh.
Diệp Khai hướng Đinh Linh gật gật đầu.
Đinh Linh vui vẻ nói, “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Căn nhà Đinh Linh dẫn bọn họ tới trông khá lịch sự tao nhã, tường trắng ngói đen, mái cong uốn lượn. Đoàn người vừa tiến vào đại môn đã có tôi tớ tiến lên đón tiếp. Đinh Linh phân phó hạ nhân đi thu dọn phòng, an trí cho ba người Phó Hồng Tuyết ở tại một độc viện sâu trong đại trạch, sau đó rời đi trước.
Diệp Khai phát hiện trong đám hộ viện có một nam tử trung niên mặc áo xám cứ nhìn mình chằm chằm. Hắn và Phó Hồng Tuyết đi về phòng, nam tử kia cũng vẫn đi theo tới tận cửa viện.
Diệp Khai thở dài, quay đầu hỏi, “Ngươi biết ta sao?”
Nam tử áo xám kích động hô, “Diệp đại hiệp, thật là ngươi.”
Thời gian Diệp Khai tiến vào giang hồ không dài, lúc này ở dưới chân núi Hoa Sơn gặp được người biết mình cảm thấy khá bất ngờ.
Nam tử áo xám nói, “Ta vốn là người đi theo Bá Vương Đao, từng có một lần ở trên đường gặp qua Diệp đại hiệp. Khi đó Diệp đại hiệp ăn mặc thực xấu thực quái lạ, còn mặc một thân nữ trang, ngực rất lớn. Ta cũng phải thật lâu về sau mới biết hóa ra đó là Diệp đại hiệp ngươi.”
Phó Hồng Tuyết nghe đến đó, nhìn về phía Diệp Khai, trong mắt dẫn theo ý tứ đùa cợt nghiền ngẫm.
Diệp Khai bị y nhìn tới xấu hổ quẫn bách, nhưng đây đều là những chuyện hắn đã từng thật sự trải qua, đành phải nghe người trước mặt nói tiếp.
“Diệp đại hiệp, ngày đó ngươi bị người ta gạt đấy.”
Diệp Khai kinh ngạc, “Cái gì?”
Nam tử áo xám nói, “Ngày đó chúng ta theo Bá Vương Đao truy lùng Phó Hồng Tuyết, thấy Diệp đại hiệp ngươi đang ở cùng với một tiểu tử. Tiểu tử kia không hiểu sao chọc tới một đám người, bị người ta truy đuổi, còn làm bộ như thực sợ hãi, Diệp đại hiệp ngươi tới an ủi hắn, còn kéo hắn đi uống rượu.”
Diệp Khai gật gật đầu, tiểu tử trong miệng nam tử áo xám này chính là Nam Cung Linh nữ phẫn nam trang. Lúc ấy Nam Cung Linh mặc nam trang, Diệp Khai cũng thấy lạ sao lại bị mấy người võ công còn xa mới bằng nàng truy đuổi, chật vật chạy trốn.
Diệp Khai không đành lòng thấy nàng sợ hãi, vươn tay ôm vai nàng kéo tới trốn sau mấy cái thùng lớn, động lòng nghĩa hiệp nên mới làm quen với nàng, từ đó trở đi kết làm bằng hữu.
Nam tử áo xám nói tiếp, “Sau lại chúng ta tiến vào khách điếm, lại gặp các ngươi. Bá Vương Đao kêu Phó Hồng Tuyết đi ra, Diệp đại hiệp ngươi uống say, đứng ra nói Bá Vương Đao đến xách giày cho Phó Hồng Tuyết cũng không xứng. Cái người bên cạnh ngươi kia lại phát ra Nam Cung gia ám khí, bị Bá Vương Đao nhận ra. Người nọ đối chúng ta nói, biết còn không mau cút đi.”
Một câu “Biết còn không mau cút đi” này hắn nói kiêu ngạo tới cực điểm, giống như đúc khẩu khí Nam Cung Linh ngày đó.
Nói tới đây nam tử áo xám cảm khái, “Một khắc trước còn giả bộ đáng thương hề hề, ngay sau đó lại lập tức ngang ngược được. Đáng tiếc Diệp đại hiệp ngươi uống say không trông thấy, khả năng biến sắc mặt kia ta xem so với gánh hát nổi danh còn thuần thục hơn. Nhưng thời điểm ấy ta không quen biết Diệp đại hiệp, không có biện pháp cảnh báo ngươi cẩn thận.”
Diệp Khai cười khổ một tiếng. Hắn khi ấy vừa mới bước chân vào giang hồ, luận kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, tất nhiên không thể bằng nam tử áo xám này, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tốt, rất nhiều sơ hở rõ rành rành trước mắt, hắn lại không chú ý tới.
Nam tử áo xám lại nói tiếp, “Sau khi Bá Vương Đao chết, ta không có nơi nào để đi. Đúng lúc Đinh gia chiêu mộ hộ viện, ta đăng ký, sau đó được phân tới nơi này. Thật không ngờ còn có cơ hội gặp lại Diệp đại hiệp. Mấy ngày nay chúng ta đều nghe nói đại tiểu thư phải lòng một nam nhân, không nghĩ tới lại chính là Diệp đại hiệp ngươi. Diệp đại hiệp, đại tiểu thư nhà chúng ta là một trong số ít những cô nương tốt trong chốn giang hồ đấy.”
Diệp Khai thấy trong lời của hắn bắt đầu có ý tứ mai mối, xua tay ngăn hắn nói tiếp.
Nam tử áo xám thấy vậy nói, “Diệp đại hiệp nếu không muốn để lộ thân phận, ta cũng sẽ không nói ra.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi không cần phải nói nữa rồi.”
Ngoài cửa viện lấp ló bóng người, đúng là Đinh Linh.
Đinh Linh ôm hai kiện áo choàng nói, “Ta không phải cố ý nghe lén.” Nàng quay sang nói với nam tử áo xám, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Trong viện nhất thời chỉ còn lại ba người bọn họ.
Đinh Linh nói, “Giờ ta đã biết, ngươi không phải Phó tiểu ca, ngươi là Diệp Khai.” Nàng kiên định nói, “Nhưng vô luận ngươi là ai, ta thích ngươi, cũng không phải bởi vì tên của ngươi.
Ta từng nghe qua rất nhiều chuyện về ngươi. Nam Cung gia là kẻ thù giết cha ngươi, cho dù ngươi nguyện ý buông tha cừu hận, cũng nhất định không thể như chim liền cành. Nam Hải công chúa muốn trở thành thê tử ngươi, nhưng ngay sau hôn lễ trên đỉnh Vân Thiên, ngươi lại biến mất không rõ tung tích.”
Đinh Linh cười nói, “Người thích ngươi nhiều như vậy, ta không dám nói ta so với các nàng tốt hơn, nhưng nếu đến một ngày nào đó ngươi muốn thành thân sinh con, hy vọng ngươi có thể nghĩ đến ta đầu tiên. Ngươi cũng không cần phải sợ hãi, có lẽ ngươi còn chưa tính đến chuyện thành thân, ta trước đã được gả cho người ta rồi.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai trở về phòng, đột nhiên mở miệng nói, “Chuyện quá khứ không đáng để khiến hiện tại không vui.” Y thấy Diệp Khai từ khi nghe xong lời nam tử áo xám kia nói, thần sắc ảm đạm, nhịn không được an ủi.
Diệp Khai lắc đầu, “Ta sớm đã không ngại nàng. Hồng Tuyết, ngươi có phát hiện thấy trước khi xảy ra chuyện lớn gì, ông trời sẽ cho ngươi một chút linh tính không?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi nghĩ tới cái gì?”
Diệp Khai lắc đầu, “Người kia vừa nhắc đến tên Nam Cung Linh, lòng ta bỗng cảm thấy rất bất an, nguy hiểm, trong nháy mắt tựa hồ rất lạnh, nghĩ tới phụ thân.”
“Ngươi hoàn toàn không giống với phụ thân. Ngươi đối bất luận kẻ nào đều cúi đầu, ngẩng đầu không thẹn.”
“Phụ thân thú người của Nam Cung gia, lại cùng với mẫu thân là Ma Giáo công chúa yêu nhau. Ngươi nhìn mà không nhận ra sao, ta không chỉ kế thừa thiên phú võ học của phụ thân, còn kế thừa luôn cả loại vận mệnh này nữa. Ta cũng gặp được người của Nam Cung gia, cũng gặp một vị công chúa.”
Phó Hồng Tuyết an ủi hắn, “Ngươi là Tiểu Lý phi đao cao đồ, anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường, có nhiều người thích ngươi cũng không có gì lạ cả.”
Phó Hồng Tuyết không muốn Diệp Khai sầu lo, muốn làm hắn phân tâm, kéo Diệp Khai ngồi xuống hỏi, “Ngươi vì sao lại mặc váy?”
Diệp Khai cảm thấy y giống như đang cười, mở miệng giải thích, “Còn không phải bởi vì Công Tử Vũ, ở trên đỉnh Vân Thiên tuyên bố ta là Thiên hạ đệ nhất ám khí, hại ta bị một đống lớn cao thủ ám khí đuổi giết. Ta lười chả muốn đánh nhau với bọn họ, đành mặc nữ trang. Bá Vương Đao không phải cũng đuổi giết Thiên hạ đệ nhất đao là ngươi đó sao.”
Phó Hồng Tuyết ra vẻ nghiêm túc thở dài nói, “Ta không nghĩ ra còn có biện pháp thông minh như mặc váy, đành phải đánh bừa.”