Diệp Khai bị Phó Hồng Tuyết giễu cợt chuyện mặc nữ trang, xấu hổ cùng cực nhào vào lòng Phó Hồng Tuyết tránh ánh mắt y, đem mặt chôn trên vai Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết thử đẩy nhẹ một cái, Diệp Khai ôm càng chặt. Phó Hồng Tuyết không đẩy hắn ra nữa, vòng tay ôm lại Diệp Khai, nghĩ tới điều Diệp Khai vừa nói. Y cùng Diệp Khai là huynh đệ đồng tâm, vấn đề Diệp Khai lo lắng y tuyệt không bỏ qua.
Diệp Khai gác đầu trên vai y ngáp một cái. Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ lưng hắn, ôm hắn lên giường. Diệp Khai cởi áo khoác xong, được Phó Hồng Tuyết đỡ nằm xuống. Phó Hồng Tuyết ngồi bên giường, ôn nhu vỗ Diệp Khai.
Diệp Khai vẫn không nhúc nhích, dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời nhìn y.
Phó Hồng Tuyết không biết đang nghĩ gì mà lại đem Diệp Khai ban ngày trở thành Diệp Khai buổi tối, thấy ánh mắt Diệp Khai mới phát giác không đúng, đứng dậy rời khỏi giường.
Trải qua một thời gian dài, Diệp Khai ban ngày vì quan hệ với y càng ngày càng thân mật mà dần thay đổi, bắt đầu biết nói ra yêu cầu của mình, thời điểm thẹn thùng cũng sẽ nhào vào lòng y. Mà Diệp Khai buổi tối tâm trí dần trưởng thành, tuy vẫn còn những hành động ngây thơ, nhưng đã dần biết cách cùng y nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ nói được vài câu rất có đạo lý. Khác biệt giữa Diệp Khai ban ngày và ban đêm dần thu hẹp lại, khiến Phó Hồng Tuyết đôi khi phải hoảng hốt.
Diệp Khai giữ tay y, “Hồng Tuyết, ngươi có buồn ngủ không?”
Hôm qua Phó Hồng Tuyết dẫn hắn ra ngoài chơi tới tận khuya mới về. Diệp Khai mệt, y đương nhiên cũng mệt.
Hai người ngủ khoảng một canh giờ. Diệp Khai rời giường trước, ngồi bên giường chải đầu. Hắn vì để cho tiện, đã cắt bớt tóc, giờ tóc hắn chỉ dài gần bằng hồi mới gặp Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai chải xong, lấy dây buộc tóc tùy ý buộc lên, ống tay áo theo động tác trượt xuống, để lộ ra cánh tay trơn bóng.
Phó Hồng Tuyết từ sau lưng hắn vươn tay đoạt dây buộc tóc, “Ta giúp ngươi buộc.” Y cuốn vài vòng rồi buộc lại cẩn thận, khẽ vuốt tóc Diệp Khai.
Diệp Khai quay đầu nhìn y.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ta cảm thấy động tác chải đầu của ngươi hôm nay có điểm kỳ quái.”
“Kỳ thế nào?”
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết thâm trầm, thanh âm cũng trầm thấp, “Có thể tại suy nghĩ của ta kỳ quái thôi.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Ngươi nghĩ cái gì?”
Phó Hồng Tuyết đang nghĩ động tác chải đầu của Diệp Khai thật đẹp, cho dù có nhìn Diệp Khai chải đầu cả đời cũng không ngán. Loại lời nói hoang đường này y đương nhiên không thể nói ra với Diệp Khai, chỉ nói, “Ta đang nghĩ không biết bộ dạng người khác chải đầu sẽ như thế nào.”
Diệp Khai biết Phó Hồng Tuyết chẳng rỗi hơi đi tự hỏi bộ dạng người khác thế nào, nhưng nếu Phó Hồng Tuyết không muốn nói, hắn sẽ không truy vấn, phối hợp với đề tài của y mà nói, “Lại nói mỗi người đều phải chải đầu, đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu kêu ta tưởng tượng bộ dạng chải đầu của người khác, ta cũng nghĩ không ra.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Cũng không phải tất cả mọi người đều chải đầu, ít nhất quả giới đại sư sẽ không.”
Diệp Khai vừa thử tưởng tượng cảnh quả giới đại sư cầm lược liền thấy buồn cười, ngả người về phía sau dựa vào lòng Phó Hồng Tuyết, gọi, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, vòng tay ôm hắn, để hắn đem đầu gối lên người mình.
Diệp Khai được y ôm lấy, trong lòng sung sướng an bình, lời nói không tự chủ thốt ra khỏi miệng, “Hồng Tuyết, chúng ta cả đời này không chia tách, được không?”
Đây là nguyện vọng tận đáy lòng hắn, nói ra thế này ngay đến chính bản thân hắn cũng cảm thấy đường đột.
Từng vô số lần muốn bộc bạch với Phó Hồng Tuyết, nhưng đều lần lượt ép xuống, giờ phút này rốt cuộc cũng nói ra miệng, tim không khỏi loạn nhịp.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, chỉ nhìn Diệp Khai thật lâu thật lâu.
Hai người cứ thế nhìn nhau, lòng bàn tay Diệp Khai đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Phó Hồng Tuyết nói, “Được.”
Diệp Khai thở phào một hơi, nhịp tim cũng dần chậm lại. Hắn nhận được câu trả lời đồng ý từ Phó Hồng Tuyết, dũng khí trong lòng cũng dâng lên một chút. Chỉ là vô luận dũng khí có lớn tới đâu, loại chuyện này vẫn khiến hắn ngượng ngùng không dám mở miệng. Do dự nửa ngày mới thấp giọng nói, “Cái ngày chúng ta khởi hành ấy, ngươi nói ta cầu ngươi lấy ta làm vợ, đêm đó còn cầu ngươi hôn ta.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Đúng vậy.”
Thanh âm Diệp Khai lại càng nhỏ, “Ngươi có hôn không?”
Phó Hồng Tuyết cúi đầu nhìn hắn.
Diệp Khai mặt đỏ bừng, túm lấy ống tay áo y dán lên mặt.
Phó Hồng Tuyết chọc, “Ngươi đã có gan hỏi ta, giờ lại xấu hổ không dám nhìn ta hả?” Nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Khai.
Diệp Khai không cam lòng buông tha như vậy, cố lấy dũng khí kéo ống tay áo xuống, nhìn thẳng vào mắt Phó Hồng Tuyết, “Có hôn không?”
Phó Hồng Tuyết đáp, “Hôn.”
Diệp Khai ngước nhìn y, đôi mắt hắc bạch phân minh khẽ dao động, hướng tới thân nhân duy nhất trên đời là Phó Hồng Tuyết toát ra ý tứ không muốn xa rời. Trong đó lại dẫn theo chút chờ mong, chờ Phó Hồng Tuyết đáp lại.
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, Hôm nay Diệp Khai làm sao thế nhỉ, sao vẻ mặt hắn lại giống như lúc buổi tối chờ ta hôn hắn vậy? Phó Hồng Tuyết bị Diệp Khai nhìn tới tâm thần hỗn loạn, suýt chút nữa cứ như vậy hôn xuống.
Diệp Khai buổi tối muốn y làm gì y đều có thể làm, cứ coi như là đang chơi cùng đệ đệ, bù lại những ngày thơ ấu không có thân nhân bên cạnh của Diệp Khai đi. Nhưng Diệp Khai ban ngày lại là một người trưởng thành, cùng độ tuổi với y, là đệ đệ y tôn trọng, yêu thương, trân trọng. Đối với đệ đệ thân sinh nổi lên loại ý niệm bất luân này, ngay chính Phó Hồng Tuyết cũng cảm thấy kinh hãi.
Phó Hồng Tuyết đẩy Diệp Khai ra xa mình một chút. Diệp Khai bị y đẩy, liền lập tức dựa trở về, còn xấu xa ở trên người y cọ cọ.
Diệp Khai không biết đến suy nghĩ trong lòng y lúc này, nghe được câu trả lời khẳng định của Phó Hồng Tuyết nghiêm túc nói, “Ngươi thành thân với ta rồi sau này không được thú người khác nữa.” Hắn làm bộ như không chút để ý, rộng lượng nói, “Nếu là ta tự mình cầu ngươi, vậy để ta chịu ủy khuất làm thê tử ngươi cả đời cũng được.”
Phó Hồng Tuyết cơ hồ bị Diệp Khai dọa sợ ngây người, trong lòng khiếp sợ tới không thể tự chủ. Trong đầu y lúc này chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, Diệp Khai là đệ đệ ta, hắn không còn cha mẹ, tự nhiên sẽ không muốn rời xa ta, hắn căn bản không biết mình đang nói gì, ta không thể hại hắn được.
Tim Diệp Khai đập nhanh tới mức như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, khiến lồng ngực nhói buốt từng cơn. Hắn thấy Phó Hồng Tuyết xuất thần, nhẹ giọng gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết đặt tay lên ngực Diệp Khai, đè lại tim hắn, chậm rãi nói, “Diệp Khai, tim ngươi sao lại đập nhanh đến vậy, vì sao?”
Ngữ khí Phó Hồng Tuyết khi nói những lời này Diệp Khai chưa từng nghe qua. Giống như một người đang chìm trong bất lực, yếu ớt, mờ mịt, không biết phải làm sao. Diệp Khai bị dọa sợ, không dám mở miệng nữa, sợ lại quấy nhiễu đến y.
Qua một hồi lâu, Phó Hồng Tuyết mới từ trong cảm xúc kia thoát ra, nhưng vẫn không đáp lời Diệp Khai.
Diệp Khai do dự một hồi nói, “Hồng Tuyết, lời ta vừa nói ngươi cảm thấy thế nào?”
Y vẻ mặt nghi hoặc, cứ như thể thật sự không nghe được lời Diệp Khai vừa nói vậy.
Diệp Khai biết đây biểu hiện cho Phó Hồng Tuyết cự tuyệt, thấp giọng nói, “Không có gì.”
Tim phảng phất như bị vô số lợi kiếm cắt qua, đau đến tay chân run rẩy. Diệp Khai một tay ôm ngực, thống khổ nơi lồng ngực dây dưa mãi không chịu rời đi, so với khi hắn thụ thương trong đại trận tỉnh lại còn thống khổ hơn gấp mấy lần.
Phó Hồng Tuyết chậm rãi xoa ngực giúp hắn.
Hai mắt Diệp Khai sáng rọi trong chốc lát rồi lại ảm đạm xuống. Tinh quang trong đôi mắt hắn cũng dần bị che phủ, lưu vân tiêu tán vô tung, những đóa hoa đủ màu sắc héo rũ thành hoang mạc.
Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt hắn, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ngươi khóc sao?”
Nhưng đó cũng không phải nước mắt Diệp Khai, mà là của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, trong mắt tất cả đều là quan tâm sủng ái, không còn băng tuyết, chỉ có vô tận nhu tình. Nhu tình ngưng tụ thành lệ, vỡ òa trên mặt Phó Hồng Tuyết, rớt lên mặt Diệp Khai.
Bọn họ là thân huynh đệ, lại không giống các cặp thân huynh đệ bình thường khác. Diệp Khai hay khóc, số lần từng vì Phó Hồng Tuyết rơi lệ đã muốn nhiều tới đếm không xuể. Phó Hồng Tuyết ngược lại chưa bao giờ khóc, ý chí y cứng rắn như băng tuyết.
Diệp Khai chỉ mới thấy y rơi lệ đúng hai lần. Lần đầu tiên là khi Phó Hồng Tuyết trúng Khốn long đinh phát bệnh, Hoa Bạch Phụng cùng Minh Nguyệt Tâm thảo luận nói y đã trở thành một phế nhân, tình nguyện giết y để chấm dứt thống khổ cho y. Diệp Khai nói với hai người kia, “Các ngươi muốn giết hắn, vậy phải giết ta trước.” Phó Hồng Tuyết chảy một giọt lệ. Lần thứ hai là khi Diệp Khai mơ hồ lạc vào giữa đại trận của Vô Gian Địa Ngục, sinh mệnh chỉ còn trong gang tấc, Phó Hồng Tuyết đau lòng hối hận, ôm hắn rơi lệ.
Là cái gì khiến cho sắt thép mềm lại, là cái gì khiến cho băng tuyết tan chảy.
Rất muốn trả lời Diệp Khai, “Ngươi nguyện ý làm thê tử ta ta rất vui.” Nhưng vô luận cố thế nào cũng không thể nói thành lời. Phó Hồng Tuyết cúi người ngăn chặn Diệp Khai, Diệp Khai thuận theo thừa nhận. Y hạ một nụ hôn lên mắt Diệp Khai, cặp mắt mĩ lệ kia từng vì y rơi lệ không biết bao nhiêu lần.
Từng cảm thấy may mắn bao nhiêu khi biết ngươi là thân đệ đệ của ta, giờ lại càng hận cái thân phận này bấy nhiêu. Ta sao lại có thể hy vọng thân đệ đệ của mình trở thành thê tử được. Loại chuyện này chỉ nghĩ đến thôi cũng đã là tội ác thiên địa không dung, thần ma nguyền rủa rồi.