Khi Phó Hồng Tuyết Diệp Khai về đến nơi, Liễu Thiên đang hì hụi nấu cháo, Diệp Khai đi qua giúp hắn. Cháo dần dần nhừ, hương khí nhẹ nhàng bốc lên. Diệp Khai trước múc cho Liễu Thiên một chén.
Liễu Thiên cảm khái, “Diệp đại ca, võ công ngươi rốt cuộc cao siêu đến đâu, ta kỳ thật cũng không rõ. Nhưng bản lĩnh nấu ăn của ngươi cao hơn tất cả các tiệm cơm quán rượu ta từng ghé qua.”
Diệp Khai cười nói, “Người không thể mỗi ngày đều đánh nhau, nhưng nhất định ngày nào cũng phải ăn cơm, nấu ăn không phải so với luyện võ càng thực dụng hơn sao.”
Liễu Thiên đáp lời, “Giống như đúng, lại giống như không đúng. Nấu ăn quan trọng thì quan trọng thật, nhưng nếu có người khi dễ ngươi, không để ngươi an tâm nấu ăn, vậy võ công lại thành ra trọng yếu hơn.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Liễu huynh đệ, Diệp Khai chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, ngươi không cần nghiêm túc suy nghĩ như vậy.”
Diệp Khai lại múc một bát cháo, dùng hai tay dâng lên cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết tiếp nhận, kéo Diệp Khai lại gần ôm lấy, đối Diệp Khai nói, “Ăn cùng ta.”
Diệp Khai khó hiểu.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Lấy nước cũng không dễ dàng gì, bớt một cái bát phải rửa.”
Diệp Khai sắc mặt ửng hồng, Phó Hồng Tuyết đào một muỗng cháo nhỏ đưa đến miệng hắn.
Diệp Khai không được tự nhiên mở miệng, “Ngươi ăn trước.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Đằng nào lát nữa trời tối ngươi chẳng để ta uy.”
Diệp Khai sắc mặt càng hồng. Hắn trong người mang thương, lại ngày đêm ở nơi thâm sơn cùng cốc nhiễm lạnh, sắc mặt nguyên bản thập phần tái nhợt, bị Phó Hồng Tuyết nói đến thẹn thùng, hai gò má chớp động, nháy mắt trở nên sinh động, có sức sống hơn nhiều.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn chăm chú, Diệp Khai không dám đối diện ánh mắt y.
Diệp Khai trưởng thành bên người Lý Tầm Hoan, vừa rời khỏi sư phụ liền chạy tới tìm Phó Hồng Tuyết. Thiếu niên này nhân sinh cũng không thể gọi là đơn giản. Hắn có thân thế bi thảm, có một vị ân sư thiện lương, có cừu nhân cường đại, lại mang trong người võ công tuyệt đỉnh. Nhân sinh của hắn quả thực có thể coi như một loại võ lâm truyền kỳ.
Nhưng kinh nghiệm tình cảm của hắn lại chỉ như một tờ giấy trắng. Nếu không hắn đã sớm phát hiện, mỗi lần Phó Hồng Tuyết gặp nguy hiểm đều vô thức chạy tới, hết lần này tới lần khác vì Phó Hồng Tuyết mà thương tâm rơi lệ, vì Phó Hồng Tuyết cam nguyện liều mình, đây tuyệt đối không thể là tình cảm huynh đệ đơn thuần.
Khi chưa nhận rõ, hắn cùng Phó Hồng Tuyết ở chung đều làm như đối thân nhân duy nhất quan tâm lo lắng, làm như đối huynh đệ chí thân thân cận, hết thảy đều thực tự nhiên.
Nhận rõ rồi, tránh không khỏi chờ mong, sợ hãi, thẹn thùng, lo âu, hết thảy mọi loại tâm tình một người đang yêu có thể mắc phải. Nhưng cũng có lẽ vì hắn và Phó Hồng Tuyết là huynh đệ cùng chung huyết mạch, nên mỗi một chủng cảm xúc đều khó tránh khỏi thể nghiệm gấp trăm lần người khác.
Diệp Khai cúi đầu nuốt muỗng cháo kia xuống, mái tóc dài theo động tác của hắn mềm mại rũ xuống, lóe lên một tầng quang mang đen nhánh.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi thật đẹp.”
Liễu Thiên ở bên cạnh chêm vào, “Diệp đại ca bộ dạng rất xinh đẹp, nếu không sao trên đường lại có đại tiểu thư truy đuổi chứ. Diệp đại ca nếu là nữ, ta nhất định sẽ kêu cha ta tới cầu thân.”
Liễu Thiên đáp, “Diệp đại ca không còn cha mẹ, huynh trưởng là nhất gia chi chủ, đương nhiên phải tới gặp Phó đại ca cầu thân rồi, cầu Phó đại ca đem muội muội gả cho ta. Cho dù Phó đại ca muốn sính lễ gì, gia đình ta cũng đều cố gắng chuẩn bị.”
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Sính lễ nhiều sẽ khiến tân nương tử vui vẻ sao?”
Liễu Thiên vò đầu, “Này ta cũng không rõ, nhưng trưởng bối đều nói vậy. Aiz, không bằng để ta làm nữ hài tử, gả cho Diệp đại ca đi. Diệp đại ca vừa nhìn đã biết sẽ trở thành trượng phu tốt rồi.”
Phó Hồng Tuyết xa xăm nói, “Nếu ngươi mà là nữ nhân, vậy đối thủ của ngươi nhiều lắm.”
Liễu Thiên nhớ tới hai vị đại tiểu thư thế gia kia, lại thêm một vị công chúa, le lưỡi nói, “Các nàng đều quá lợi hại, ta chỉ có thể dùng ôn nhu của mình làm Diệp đại ca cảm động.”
Tiếu ý bên khóe môi Phó Hồng Tuyết càng đậm, “Ngươi có được bao nhiêu ôn nhu?”
Liễu Thiên giơ ngón tay bắt đầu tính, “Từ trước đến nay chưa từng phát giận này, sắc thuốc bổ cho Diệp đại ca này, chiếu cố Diệp đại ca này. Diệp đại ca sinh khí có thể đánh ta mắng ta, ta cam đoan sẽ không đánh lại, cũng không cãi giả….”
Diệp Khai nghe đến đó rốt cuộc không nghe nổi nữa, cười khổ, “Ta thoạt nhìn giống người sẽ đánh đập thê tử lắm sao?”
Liễu Thiên vội phủ biện, “Không phải, Diệp đại ca, ngươi chính vì rất không giống loại người này nên mới đào hoa như vậy. Phó đại ca còn có điểm giống.” Hắn nói xong liền thấy không ổn, vội bổ sung, “Chỉ là thoạt nhìn có chút giống thôi, tiếp xúc rồi sẽ biết Phó đại ca tuyệt không đánh người trong nhà.”
Liễu Thiên nói đến đoạn Phó Hồng Tuyết tuyệt đối sẽ không đánh người trong nhà, Diệp Khai liền liếc Phó Hồng Tuyết một cái, Phó Hồng Tuyết cũng nhìn lại hắn. Diệp Khai vươn tay trỏ trỏ mặt mình, Phó Hồng Tuyết lần trước một chưởng quặc hắn, tuy là có nguyên do, nhưng dẫu sao đánh vẫn là đánh.
Ba người hàn huyên một hồi đều thực vui vẻ. Phó Hồng Tuyết bồi Diệp Khai ăn cơm chiều xong, Diệp Khai đem áo choàng cài kín, trên người còn quấn thêm chăn bông. Trong núi hàn khí quá nặng, càng về đêm càng cảm thấy lạnh tới tận xương, chỉ có mỗi đống lửa trước cửa lều là nguồn nhiệt duy nhất.
Phó Hồng Tuyết hướng Liễu Thiên nói, “Liễu huynh đệ, sáng mai ta sẽ lên đỉnh cao nhất của Hoa Sơn, đại khái mấy ngày sau sẽ trở về. Ngươi cùng Diệp Khai ở lại đây chờ ta.”
Liễu Thiên giật mình, “Đỉnh cao nhất của Hoa Sơn người nào lên tới được? Phó đại ca, ngươi không cần đi, Diệp đại ca sẽ lo lắng cho ngươi đấy.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta chỉ đi xem thử thôi, ngắm thấy không lên được sẽ tuyệt không mạo hiểm.” Tay y đặt trên người Diệp Khai, cách chăn đè lại Diệp Khai, “Diệp Khai khinh công so với ta tốt hơn, nếu không phải trên người hắn còn mang thương tích, trên đời này nếu có người có thể lên được đến đỉnh cao nhất của Hoa Sơn, người đó khẳng định là Diệp Khai.”
Liễu Thiên lo lắng, “Diệp đại ca ban ngày đồng ý cho ngươi đi, nhưng buổi tối nhất định không chịu đâu.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta tự có biện pháp. Liễu huynh đệ, sau khi ta đi, Diệp Khai nhờ ngươi chiếu cố.”
Liễu Thiên gật gật đầu, “Phó đại ca cứ yên tâm.” Hắn đi đến cửa lều, bóp nát một viên dược hoàn, hất ra ngoài, xong mới quay vào nói với Phó Hồng Tuyết, “Ta vốn cho rằng đoàn người chúng ta dọc theo đường đi đều ăn nghỉ trên đường, nên mang theo rất nhiều dược tị xà trùng*. Kết quả lại đều trụ tại khách điếm, thành ra còn thừa rất nhiều. Phó đại ca ngươi lúc ra ngoài cẩn thận đừng dẫm lên, có độc đấy.”
Mấy ngày nay Diệp Khai buổi tối đều đau nhức khắp người. Liếu Thiên bắt mạch bốc thuốc cho hắn, bắt đến bắt đi vẫn đều là tâm tình không thoải mái, khí hư tích tụ,cố tình Diệp Khai có nhìn thế nào cũng đều thực vui vẻ hoạt bát, nào có nửa điểm bộ dáng buồn bực, điều này vẫn khiến Liễu Thiên cảm thấy nghi hoặc không sao lý giải được.
Đêm qua Diệp Khai lại đau phát khóc, Phó Hồng Tuyết nói với Liễu Thiên hôm nay Diệp Khai sẽ tốt lên. Liễu Thiên đợi tới khi Diệp Khai mơ hồ, thấy hắn quả thực không còn đau đến nức nở nữa. Liễu Thiên nguyên bản đã rất bội phục Phó Hồng Tuyết, nay lại càng không khỏi bội phục thêm ba phần.
Phó Hồng Tuyết lời nói như thần, Liễu Thiên thật tò mò không biết Phó Hồng Tuyết làm sao thuyết phục được Diệp Khai chấp nhận chuyện y phải rời đi vài ngày đây. Hắn chui vào chăn, nhưng vẫn không ngủ.
Quả nhiên Phó Hồng Tuyết vừa nói phải đi vài ngày, Diệp Khai lập tức không đáp ứng. Phó Hồng Tuyết liên tục an ủi hắn, nói rất nhanh sẽ trở về. Diệp Khai vẫn không chịu, không ngừng gọi y ‘ca ca’, cầu y không cần đi.
Tâm trí Diệp Khai buổi tối giờ đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây, không phải chỉ đơn giản biểu đạt ý nguyện nữa, mà còn có thể phân tích cùng thương lượng.
“Ca ca, mang ta cùng đi.”
“Ca ca, ta sẽ sợ hãi.”
“Ca ca, cầu ngươi không cần đi.”
“Ca ca, ta làm chuyện gì khiến ngươi không vui sao?”
Giọng Diệp Khai gọi ‘ca ca’ rất đặc thù, mang hơi hướm trẻ con hồn nhiên lại dẫn theo vô tận ỷ lại cùng không muốn xa rời. Hắn thích điệp thanh gọi Phó Hồng Tuyết, có khi hai câu ba câu ‘ca ca’ liên tiếp. Liễu Thiên nghe hắn gọi tới da đầu cũng muốn run lên, nhịn không được vươn tay ở trên trán dùng sắc chà lau, mới đem cỗ cảm giác tê dại kia lau đi.
Diệp Khai không ngừng khẩn cầu, thanh âm Phó Hồng Tuyết lại dần dần tiêu thất.
Liễu Thiên nghe đến đó trộm nghĩ, ‘Phó đại ca lần này hay rồi, còn nói có biện pháp. Ta thấy Diệp đại ca cầu thêm chút nữa, cho dù ý chí sắt đá đến đâu cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Hóa ra không phải Phó đại ca có cách đối phó Diệp đại ca, mà là Diệp đại ca có cách đối phó Phó đại ca.”
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, ghé sát tai hắn thấp giọng nói mấy câu. Diệp Khai ‘a’ một tiếng, tiếng ‘a’ này nghe ra thập phần kinh ngạc sợ hãi. Liễu Thiên tò mò muốn chết, lại cố tình nghe không được Phó Hồng Tuyết ở bên tai Diệp Khai nói cái gì.
Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt lưng Diệp Khai trấn an, tiếp tục ở bên tai Diệp Khai thủ thỉ. Đợi đến khi Liễu Thiên nghe được, Diệp Khai thế nhưng thật sự bị Phó Hồng Tuyết thuyết phục, chỉ có điều vẫn hơi nghẹn ngào. Phó Hồng Tuyết lại hống hắn một hồi, Diệp Khai nín khóc mỉm cười, đáp ứng cùng Liễu Thiên ở lại đây chờ Phó Hồng Tuyết về.
Liễu Thiên mang theo vô hạn khâm phục cùng ngưỡng mộ đối với Phó Hồng Tuyết chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn nghĩ, tối mai nhất định phải hỏi Diệp đại ca, Phó đại ca rốt cuộc đã nói gì.