Diệp Khai hơi hơi tách ra khỏi người Phó Hồng Tuyết, ngước nhìn y. Cả người hắn lúc này được bao bọc trong hơi thở, trong ôn nhu của Phó Hồng Tuyết. Cho dù là trong giấc mộng đẹp đẽ nhất, cũng sẽ không như lúc này, nhận được lời đồng ý của Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai nhắm mắt lại, cánh tay vòng qua vai Phó Hồng Tuyết, hôn y. Hắn không còn bao nhiêu khí lực, bàn tay leo lên được đến người Phó Hồng Tuyết đã hơi hơi run rẩy, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi Phó Hồng Tuyết dần ấm áp lên. Phó Hồng Tuyết ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn, kéo hắn sát vào lồng ngực.
Ôm nhau hồi lâu, Phó Hồng Tuyết đỡ Diệp Khai nằm xuống, Diệp Khai dùng ánh mắt ý hỏi.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi bị thương, lại còn đói nữa, ta đi lấy đồ cho ngươi ăn, ngươi mới có khí lực mà hôn ta.”
Hai gò má Diệp Khai đỏ ửng. Hắn trải qua nguy hiểm chết người mà vẫn còn sống, lại còn nghe được Phó Hồng Tuyết nguyện ý làm người yêu hắn cả đời, tình cảm xúc động điều khiển thân thể, mới có thể chủ động hôn Phó Hồng Tuyết.
Nay hắn đã tin mình không phải đang ở trong mộng. Phó Hồng Tuyết từ thân sinh ca ca trở thành tình nhân đã khiến Diệp Khai thập phần thẹn thùng, Phó Hồng Tuyết lại còn bỗng nhiên mở miệng trêu đùa hắn. Sắc mặt Diệp Khai càng thêm ửng đỏ.
Phó Hồng Tuyết múc đồ ăn ra, mang đến cho hắn, lại đỡ Diệp Khai ngồi dậy, dựa vào chăn bông, hỏi hắn, “Có muốn ta đút cho không?”
Diệp Khai lập tức lắc đầu, vươn tay tự cầm lấy đũa. Đũa không thể so với thìa, cần nhiều khí lực hơn, cố tình cả người hắn lúc này vô lực, cố vài lần vẫn không cầm lên được. Không cam lòng thất bại như vậy, Diệp Khai tiếp tục cùng đôi đũa kia đối kháng.
Phó Hồng Tuyết nghiêm túc nói, “Diệp Khai, ngươi cùng ta làm vợ chồng, sao so với lúc còn là huynh đệ còn khách khí hơn thế?”
Diệp Khai nghe được hai chữ ‘vợ chồng’ này, một trận tim đập.
Ngoài phòng truyền đến tiếng thét kinh hãi của Liễu Thiên. Phó Hồng Tuyết dùng chăn bông bọc kín Diệp Khai rồi ôm vào lòng, phi ra ngoài. Liễu Thiên đang ở ngoài phơi nắng chế dược, cũng không bị làm sao, chỉ là đứng ở nơi đó nhìn về phía sơn đạo. Phó Hồng Tuyết theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy xa xa có mấy chục người đang tiến đến gần.
Liễu Thiên thấy Phó Hồng Tuyết ra nhanh như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn chút. Hắn nhìn về phía Diệp Khai trong lòng Phó Hồng Tuyết, gò má Diệp Khai hơi hơi ửng hồng, trên mặt không có nửa điểm lo lắng. Liễu Thiên trộm nghĩ, Diệp đại ca hẳn rõ nhất võ công Phó đại ca cao đến đâu, hắn không lo lắng, vậy ta cũng chẳng cần phải sợ hãi. Nghĩ đến đây lại càng cảm thấy an tâm.
Đám người kia tiến đến gần với tốc độ rất nhanh. Đi đầu tiên là hai thiếu niên gương mặt thanh tú, phía sau là tám thiếu nữ tay ôm hộp đỏ, cách ăn vận đều giống như cung nữ, đi sau cùng là hơn mười nam nhân trung niên, trong tay mỗi người đều mang theo đồ vật này nọ. Giữa đám người là một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy.
Hai thiếu niên kia đến gần, cùng nhau thi lễ, đồng thanh hô lên, “Nghe nói Diệp Khai Diệp công tử đang ở đây, phó giáo chủ thần giáo lệnh ta mang quần áo cùng thuốc trị thương tới, chúc Diệp công tử sớm ngày khỏi hẳn.”
Liễu Thiên căm phẫn nói, “Diệp đại ca chính là do các ngươi đả thương, cái gì mà nghe nói ‘Diệp công tử đang ở đây’ chứ.” Hắn tính tình thẳng thắn, không hiểu mấy thứ công phu giả bộ này.
Phó Hồng Tuyết chỉ lạnh nhạt nói, “Cút.”
Màn xe ngựa được nhấc lên, Hoa Tử Tinh từ trong xe bước xuống. Tiết trời đã vào cuối thu, hắn còn cầm một cây quạt, không khỏi có chút quái dị, lại mang theo vài phần khí độ của thế giai công tử phong lưu văn nhã.
Hoa Tử Tinh nói, “Phó huynh, vết thương trên người Diệp Khai có hoa vũ lộ là khẳng định có thể chữa khỏi. Chế dược không phải là quan trọng nhất sao. Làm gì mà phải tức giận, để Diệp Khai phải chịu nhiều tra tấn. Vị Liễu hyunh đệ bên cạnh ngươi kia nhất định biết lời ta nói không phải là giả. Chờ các ngươi thu thập được đủ dược liệu, Diệp Khai đã phải trải qua rất nhiều ngày khổ sở rồi.”
Hắn ngôn từ thống thiết, như thể thực sự quan tâm tới Diệp Khai vậy. Liễu Thiên tức giận vô cùng, nhưng biết hắn nói đúng, đành quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, chờ Phó Hồng Tuyết ra quyết định.
Phó Hồng Tuyết cúi đầu nhìn Diệp Khai, gương mặt Diệp Khai được ánh nắng bên ngoài chiếu cho sáng tỏ, đã trắng nhợt tới gần như trong suốt. Lúc này vệt ửng hồng vì thẹn thùng mới nãy cũng đã rút đi, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Diệp Khai mặc dù mang thương tích, nhưng địch nhân vẫn thấy hắn rất đáng sợ. Bằng hữu như Liễu Thiên lại cảm thấy có thể dựa vào hắn. Bằng vào ý chí Diệp Khai, chút thương tích này hắn đều có thể chịu được. Chỉ có Phó Hồng Tuyết đối hắn tình cảm sâu nặng mới có thể cảm thấy Diệp Khai thoạt nhìn đáng thương như thế mà thôi.
Hoa Tử Tinh thấy Phó Hồng Tuyết dao động, phân phó thủ hạ đem lễ vật để vào trong xe ngựa, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Ta là Hoa Tử Tinh, biểu ca của Diệp Khai. Mẫu thân Diệp Khai Hoa Bạch Phụng là đại công chúa đời thứ nhất của Ma giáo. Mà ta là con của một người thuộc cùng đời thứ nhất ấy.”
Phó Hồng Tuyết thần sắc lạnh lùng, làm như không nghe thấy.
Liễu Thiên nói, “Ngươi không phải đối địch với Phó đại ca, Diệp đại ca sao? Không phải ngươi nói nếu Diệp đại ca, Phó đại ca không chết, sẽ làm tổn hại tới uy tín của ngươi sao?”
Hoa Tử Tinh cười cười, “Ấy chỉ là suy nghĩ nhất thời. Chỉ là thấy có cơ hội giết địch nhân nên mới thử một lần mà thôi. Giờ đã biết không có cơ hội, nếu còn tiếp tục khác nào đâm đầu vào chỗ chết, đó là hành vi của người kém thông minh. Ta giờ sợ Phó đại ca tới báo thù còn không kịp ấy chứ.”
Hoa Tử Tinh vẫy vẫy tay, hai cung nữ dung mạo xuất sắc nhất trong đám thiếu nữ ăn vận mĩ lệ này bước ra. Hoa Tử Tinh phân phó, “Đi hầu hạ Diệp công tử.”
Thiếu nữ đong đưa vòng eo, dáng người lả lướt. Trên người Phó Hồng Tuyết hàn khí bức nhân, hai thiếu nữ kia vừa đi vài bước liền không dám tiến lên nữa.
Diệp Khai cười khổ nói, “Biểu ca khách khí rồi, bớt tự cho là đúng đi.”
Hoa Tử Tinh lại phất phất tay cho hai thiếu nữ kia lui ra, nói với Diệp Khai, “Thương thế biểu đệ cần ở lại Hoa Sơn điều dưỡng mấy ngày. Ta dẫn theo hai người tay nghề tốt từ Tố Vấn đường trong thần giáo tới, có thể giúp Liễu công tử xử lý dược liệu, làm chút việc vặt. Hai người họ là vợ chồng, tình cảm thâm hậu. Một có võ công, một nửa phần võ công cũng không có. Một người vướng bận người còn lại, sẽ tuyệt không dám ám toán, xin cứ yên tâm. Diệp Khai, chuyện của ngươi biểu ca thực xin lỗi, ngày sau sẽ bồi thường cho ngươi.”
Mấy thứ bồi thường này nọ bất quá chỉ là trò cười, khiến cho hai người âm dương vĩnh cách thì dù có bồi thường cách nào cũng không thể bù đắp nổi thương tổn đã gây ra. Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết đã bày tỏ nỗi lòng với nhau, trong lòng vô hạn vui sướng, lại nói hắn vốn cũng không phải là người dây dưa thù hận, lúc này càng không nguyện ý so đo mấy việc này.
Hoa Tử Tinh phất tay ra hiệu cho thủ hạ rời đi. Hắn vì làm cho Phó Hồng Tuyết yên tâm, những người mang theo võ công đều cực thấp kém. Hơn mười người đồng thời rời đi, lại nửa điểm thanh âm hỗn độn cũng không có, thể hiện ngày thường huấn luyện có quy củ. Ma giáo tồn tại sừng sững mấy trăm năm mà không đổ, tất có chỗ hơn người.
Mấy chục người nháy mắt chỉ còn lại Hoa Tử Tinh cùng hai thiếu niên đi đầu nọ.
Liễu Thiên nghi hoặc, “Ngươi không phải mới nói lưu một cặp vợ chồng ở lại hỗ trợ sao?”
Hoa Tử Tinh thản nhiên nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết trong thần giáo có vài cặp vợ chồng khá kỳ quái sao?”
Liễu Thiên hỏi, “Kỳ quái chỗ nào?”
“Những cặp vợ chồng này, trượng phu là nam nhân, thái thái* cũng là nam nhân.”
*trượng phu: chồng ; thái thái: vợ
Liễu Thiên hiếu kì hỏi lại, “Cái gì?”
“Nam nữ đều biết yêu, nhân sinh lại ngắn ngủi, cần gì phải câu nệ cơ chứ. Hoàng đế còn khó tránh khỏi như vậy nữa là, cũng có thể coi như một loại giai thoại cũng được.”
Liễu Thiên trố mắt.
Hoa Tử Tinh không tiếp tục chủ đề này nữa, phẩy phẩy quạt nói, “Minh thương dễ tránh, biểu đệ ngươi cẩn thận chút.” Hắn nói xong câu đó thân hình chợt lóe, tư thái tuyệt đẹp biến mất trong rừng cây.
Hai thiếu niên bị Hoa Tử Tinh lưu lại một lần nữa thi lễ, một trong hai người nói, “Tại hạ Thủy Thiên Quang, đây là Chuyết kinh* Thủy Vân Sắc.”
*chuyết kinh: cách gọi vợ
Liễu Thiên nghe hắn giới thiệu tên, trong lòng hiếu kì, lại ngượng không dám hỏi.
Thủy Thiên Quang giống như nhìn ra được nghi vấn của hắn, giải thích, “Chúng ta là sư huynh đệ, không cha không mẹ, được sư phụ thu dưỡng, cho nên tên có chút gần.”
Trong hai người kia, Thủy Thiên Quang biết võ công, còn Thủy Vân Sắc hoàn toàn không biết. Phó Hồng Tuyết liếc mắt một cái liền nhận ra được. Khi nghe Thủy Thiên Quang nhắc đến hai chữ ‘chuyết kinh’, trong lòng y thoáng xao động, cúi đầu nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai lại nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Liễu Thiên nói, “Nhiều người như vậy, chúng ta nên đổi sang một gian nhà khác. Phó đại ca, để ta đi tìm thử xem có gian nhà nào lớn một chút mà còn trống không.”
Thủy Thiên Quang từ trong người lấy ra một thỏi bạc, cười nói, “Cần gì phải tìm phòng trống, Liễu hyunh đệ cứ xem gian nào lớn nhất, bên trong nếu có người thì đưa bạc cho hắn, lập tức sẽ nhường lại cho mình.”