Phố Hạnh Vũ

Chương 37: Chương 37




Đoàn Hủ Nghiên sau khi tỉnh táo lại cũng không để ý đến ánh mắt Kiều Hành Tín đang nhìn chằm chằm mình, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang vuốt v e môi mình, ôn nhu cùng bất đắc dĩ nói, "Tiểu Vũ, hiện tại không được.

"
Mạc Tiểu Vũ rất ít khi bị Đoàn Hủ Nghiên từ chối chuyện gì, nghiêm túc mà nói là không bị Đoàn Hủ Nghiên từ chối chuyện gì, bởi vậy sau khi nghe Được Đoàn Hủ Nghiên nói không được, Mạc Tiểu Vũ trong lòng ủy khuất, "Vì sao Tiểu Vũ không thể hôn, không thể hôn Hủ Nghiên? "
"Không phải là không thể mà là hiện tại không được."
Đoàn Hủ Nghiên nói xong, cửa thang máy bãi đỗ xe mở ra, hắn dắt Mạc Tiểu Vũ đi vào thang máy, lần lượt ấn tầng hai mươi ba và hai mươi lăm.
Mạc Tiểu Vũ ôm bó hoa cúi đầu, cả người từ đầu đến chân đều lộ ra hai chữ ủy khuất.
Kiều Hành Tín tiến lại gần chọc cậu, "Hủ Nghiên không hôn cậu, vậy để Anh Hành Tín hôn cậu nhé? "
Mạc Tiểu Vũ trực tiếp quay đầu vùi mặt vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên, để lại một cái gáy cho anh.
Đoàn Hủ Nghiên trấn an nhéo nhéo lỗ tai trắng nõn mềm mại của cậu, "Cậu lại trêu em ấy, em ấy chắc chắn sẽ ghét cậu.

"
Kiều Hành Tín hừ nhẹ một tiếng nhưng chơi đùa, đứng thẳng lên, "Cậu ấy muốn cậu hôn cậu ấy, sao cậu lại từ chối? Cậu không muốn hôn cậu ấy sao? "
"Không phải tôi không muốn, mà là bây giờ không được." Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ, hai má dán lên tóc người trong ngực, "Em ấy không biết gì, tôi không thể cũng giả bộ không biết theo, trước khi chúng tôi xác nhận quan hệ, tôi không thể hôn em ấy.

"
Kiều Hành Tín hai tay đút túi quần, nhìn số tầng không ngừng tăng lên, "Nói cũng đúng, cậu suy nghĩ mọi chuyện từ trước đến nay rất tỉ mỉ, nhưng cậu ấy như vậy, cậu làm sao có thể chắc chắn theo đuổi được cậu ấy? Dù sao cậu bây giờ hỏi một câu cậu ấy chắc hẳn là đều sẽ gật đầu đáp ứng.

"
Đoàn Hủ Nghiên nói: "Coi như là đi từng bước một đi, muốn theo đuổi em ấy, sẽ bắt đầu hẹn hò, buổi tối chắc sẽ không cùng cậu ăn cơm được.

"

"Ok ok, tôi là người cô đơn, sẽ không nhúng tay vào mối quan hệ của cậu."
Thang máy đinh một tiếng lên đến tầng hai mươi ba, Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ đi ra khỏi thang máy.
Sau giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đã trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ từ ngoài cửa đi vào đều không hẹn mà cùng nhau ném cho hai người họ ánh mắt tò mò.
Những bông hoa trong lòng Mạc Tiểu Vũ quá dễ thấy, bao bì của bó hoa này nhìn thế nào cũng không rẻ, chờ Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ vào phòng làm việc, nhóm wechat lại nổ tung, trong giờ làm việc, đã diễn ra cuộc thảo luận về mối quan hệ của ông chủ.
Mà sau khi trở lại văn phòng của Đoàn Hủ Nghiên, Mạc Tiểu Vũ còn đắm chìm trong u ám vì bị Đoàn Hủ Nghiên từ chối, sau khi đặt bó hoa lên bàn trà, cúi đầu vuốt cánh hoa cẩm tú cầu chơi đùa, cũng không nói chuyện với Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đặt dâu tây sang một bên, đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Vũ, đưa mặt lại gần nhẹ giọng hỏi cậu: "Tiểu Vũ giận Hủ Nghiên sao? "
Mạc Tiểu Vũ nằm sấp trên bàn trà, hai má gối lên cánh tay mình, cũng không nhìn hắn, ngón tay túm lấy giấy gói bên ngoài bó hoa, "Không có..."
"Tiểu Vũ nhất định là tức giận, em không nhìn Hủ Nghiên."
Tầm mắt Mạc Tiểu Vũ chậm rãi từ bó hoa di chuyển đến mặt hắn, nhìn thẳng vào mặt hắn, đôi mắt hạnh nhân đen nhánh xinh đẹp phản chiếu khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên, rất an tĩnh cũng rất ủy khuất.
Đoàn Hủ Nghiên giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Tiểu Vũ có biết hai người vừa rồi ở bãi đỗ xe có quan hệ gì không? "
Mạc Tiểu Vũ không quan tâm, rũ mắt xuống không nói lời nào.
"Bọn họ là một đôi." Đoàn Hủ Nghiên nói xong vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Mạc Tiểu Vũ một chút, "Nơi này chỉ có hai người thích lẫn nhau mới có thể hôn.

"
Mạc Tiểu Vũ không hôn được Đoàn Hủ Nghiên, cậu rất buồn, hoàn toàn đắm chìm trong khổ sở bị Đoàn Hủ Nghiên từ chối, thực sự không muốn nghe điều này, "Tiểu Vũ muốn hôn.

Hủ Nghiên không hôn Tiểu Vũ..."
Đoàn Hủ Nghiên nhìn đôi môi đỏ mọng đang mấp máy, hắn đè nén sự khao khát trong lòng, hắn nắm lấy tay Mạc Tiểu Vũ, cúi đầu hôn liên tiếp lên mu bàn tay cậu.
Mạc Tiểu Vũ vẫn không vui, nhưng không rút tay về, chỉ cúi đầu nói: "Không phải nơi này, không cần như vậy..."
Đoàn Hủ Nghiên nắm cổ tay cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, em còn nhớ Hủ Nghiên đang theo đuổi em không? "
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi gật đầu một cái, "Còn có, hẹn hò.


"
"Đúng, Tiểu Vũ có biết vì sao Hủ Nghiên lại hẹn hò với Tiểu Vũ không?"
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu.
"Bởi vì Hủ Nghiên cũng muốn hôn Tiểu Vũ, giống như hai người mà Tiểu Vũ nhìn thấy vậy, Hủ Nghiên muốn cùng Tiểu Vũ trở thành một đôi, đến lúc đó Hủ Nghiên bạn trai của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng là bạn trai của Hủ Nghiên."
Mạc Tiểu Vũ nghe xong cũng hiểu, trở tay bắt lấy mấy ngón tay của Đoàn Hủ Nghiên, "Tiểu Vũ muốn bây giờ là bạn trai của Hủ Nghiên.

"
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu an ủi hôn lên bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình, "Nhưng Hủ Nghiên muốn trân trọng Tiểu Vũ, so với những người khác, Hủ Nghiên rất trân trọng em.

"
Mạc Tiểu Vũ không hiểu hai chữ trân trọng này có nghĩa là gì, mà Đoàn Hủ Nghiên lại không qua được cửa ải trong lòng, hắn cũng biết Mạc Tiểu Vũ muốn hắn, muốn ỷ lại vào hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy, Mạc Tiểu Vũ mới có thể mất đi năng lực phán đoán tình cảm, càng tệ hơn, rất có thể cậu không có năng lực phán đoán tình cảm, cho nên Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy trước tiên phải có một quá trình, một quá trình mà đại đa số mọi người đều trải qua, quá trình nước chảy thành sông.
Hắn hy vọng Mạc Tiểu Vũ có thể hiểu được tình cảm của hắn đối với cậu, là thích, là yêu, là trân trọng, không phù phiếm* cũng không nặng nề.
*Phù phiếm: Viển vông, không có nội dung thiết thực, không có giá trị thực tế
Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn, nắm lấy tay hắn dán hai má vào lòng bàn tay của hắn, động tác ỷ lại cùng làm nũng này làm cho Đoàn Hủ Nghiên lòng mềm như một đám mây.
"Hủ Nghiên.

Sẽ mất bao lâu? "
"......!Hả? "
"Phải mất bao lâu, Tiểu Vũ mới có thể là bạn trai của Hủ Nghiên?"
"Sẽ không lâu đâu."
"Vậy Tiểu Vũ sẽ chờ"

"Nhưng mà khi đó có thể...!Chúng ta có thể hôn được không? "
"Được."
Mạc Tiểu Vũ rũ mí mắt cúi xuống, hừ nhẹ một tiếng, bình tĩnh lại.
Cậu biết Đoàn Hủ Nghiên không phải là không muốn hôn cậu, cũng không phải từ chối cậu, mà là bởi vì cậu còn chưa trở thành bạn trai của Đoàn Hủ Nghiên, chỉ cần trở thành bạn trai là được rồi, Hủ Nghiên nói không quá lâu, vậy nếu không quá lâu thì đó chính là...!vào ban đêm?
Đoàn Hủ Nghiên không biết Mạc Tiểu Vũ đang yên lặng suy nghĩ cái gì, thấy người được dỗ dành xong liền đứng dậy đi rửa dâu tây.
Góc phòng làm việc của hắn có một cánh cửa, cửa này đẩy vào trong là một phòng vệ sinh, Đoàn Hủ Nghiên đang lấy dâu tây trong hộp ra rửa, Mạc Tiểu Vũ không biết đi theo từ lúc nào, chen chúc bên cạnh hắn đứng xem.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn người tựa vào vai mình, đem dâu tây trong tay rửa sạch vẫy sạch nước, đút đến bên miệng cậu.
Mạc Tiểu Vũ cười cong mắt, há miệng ăn.
Buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, Mạc Tiểu Vũ ngủ xong ngủ thì gần năm giờ, một mình cậu ngồi trên sô pha nhìn Đoàn Hủ Nghiên đang dọn dẹp balo.
Đợi đến năm giờ, Đoàn Hủ Nghiên tắt máy tính dắt Mạc Tiểu Vũ đang ôm hoa đi ra khỏi văn phòng, tay kia xách ba lô.
Nhân viên công ty thống nhất năm giờ sẽ tan tầm, ngoại trừ các phòng ban riêng lẻ còn phải ở lại làm thêm giờ, đại bộ phận người trong khu văn phòng đã thu dọn đồ đạc rời đi.
Xuống bãi đỗ xe, Đoàn Hủ Nghiên đem ba lô cùng hoa trong ngực Mạc Tiểu Vũ đặt ở ghế sau xe, giúp Mạc Tiểu Vũ thắt dây an toàn rồi lái về phía trung tâm mua sắm phồn hoa nhất thành phố A.
Lúc này gần giờ cao điểm buổi tối, đường có chút tắc nghẽn, đi được một lát rồi lại dừng.
Mạc Tiểu Vũ dựa vào cửa sổ xe nhìn xe ngoài cửa sổ, nhìn trong chốc lát liền cảm thấy không có ý nghĩa gì, cậu quay mặt nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên cảm giác được ánh mắt chăm chú của cậu, sau đó cũng xoay mặt lại, yên lặng cùng cậu nhìn nhau.
Nhìn nhau vài giây, hai người bỗng nhiên không hẹn mà cùng nở nụ cười, Mạc Tiểu Vũ tựa lưng vào ghế cười đến mức hai mắt đều cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm.

Đoàn Hủ Nghiên duỗi tay sờ sờ lỗ tai cậu, theo xương tai trượt đến vành tai thịt lại nhẹ nhàng nhéo một cái.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đang tràn đầy tò mò đi vào thang máy.
Thang máy lên lầu hai đinh một tiếng mở ra, hương vị ngọt ngào của trà sữa cùng bánh ngọt nhất thời đập vào mặt, ánh mắt Mạc Tiểu Vũ trong nháy mắt đã sáng lên.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi trong dòng người, chỉ chốc lát, hai tay Đoàn Hủ Nghiên đã cầm đầy đồ mà Mạc Tiểu Vũ muốn ăn, từ kẹo dẻo sô cô la đến trà sữa, bánh Oreo, còn có một túi bánh phồng và bánh trứng.
Hai người tìm một góc không có người, Mạc Tiểu Vũ thì ăn, còn Đoàn Hủ Nghiên thì cho cậu ăn, nhìn cậu ăn xong bánh trứng liền đưa trà sữa lên, cậu không muốn uốn trà sữa liền cho cậu ăn kem.
"Tiểu Vũ còn muốn ăn gì không?" Đoàn Hủ Nghiên hỏi.
Mạc Tiểu Vũ dùng khăn giấy lau lau kem trên khóe miệng, "Tiểu Vũ no rồi.

"

Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, đem túi xách cùng ly còn sót lại dọn dẹp một chút rồi lại dắt Mạc Tiểu Vũ lên thang cuốn.
Mạc Tiểu Vũ đứng thấp hơn hắn một bậc, cậu nắm tay Đoàn Hủ Nghiên tựa vào người hắn, khiến người từ trên xuống dưới không ngừng nhìn trộm bọn họ.
Đoàn Hủ Nghiên thuận tay giúp Mạc Tiểu Vũ sửa sang lại tóc một chút, "Đói bụng phải nói cho Hủ Nghiên, muốn mua cũng phải nói cho Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ ừ ừ hai tiếng.
Tầng ba của trung tâm mua sắm là trung tâm trò chơi, thậm chí có rất nhiều cửa hàng như bán truyện tranh.
Đoàn Hủ Nghiên mua một tấm thẻ 1000 tệ, có thẻ, tất cả các trò chơi trên tầng ba chỉ cần một lần chạm vào thẻ là có thể chơi được.
Mạc Tiểu Vũ rất thích máy gấp thú, cậu thích một con nhím màu vàng bên trong máy gấp thú, khi cậu nhìn thấy liền kéo kéo Đoàn Hủ Nghiên không chịu đi.
"Hủ Nghiên, Hủ Nghiên..." Mạc Tiểu Vũ chỉ vào nhím màu vàng trong máy chơi game.
"Tiểu Vũ thích thì tự mình gắp ra đi." Đoàn Hủ Nghiên đặt thẻ trò chơi ở cửa quét một chút, tiếng nhạc vui vẻ của máy chơi game liền vang lên.
Mạc Tiểu Vũ vừa rồi đi qua đã thấy người khác chơi nên cậu biết trò này chơi như thế nào, cậu có chút hưng phấn bắt lấy cần điều khiển lắc lư trái phải, nhìn cây kẹp bên trong chậm rãi rơi xuống, kẹp chặt gấu bông nâng lên —— sau đó rơi xuống.
Một lần thất bại Mạc Tiểu Vũ có chút uể oải, cúi đầu ánh mắt ủy khuất nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, "Không sao, chúng ta lại một lần nữa.

"
Cuối cùng gắp gần hai mươi lần, Mạc Tiểu Vũ mới gắp được con nhím kia ra, cậu hưng phấn ôm con gấu bông nhảy nhót tại chỗ, xoay người nhào vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên.
Sau khi gắp thành công búp bê, Mạc Tiểu Vũ hoàn toàn mê mẩn máy gấp thú, về sau vẫn là Đoàn Hủ Nghiên xem thời gian thấy bộ phim sắp bắt đầu rồi mới dắt Mạc Tiểu Vũ không tình nguyện đi.
Vào rạp chiếu phim ngồi vào vị trí, Mạc Tiểu Vũ còn đang đùa nghịch con nhím mà cậu kẹp được, còn muốn Đoàn Hủ Nghiên cùng cậu xem, thẳng đến khi bộ phim mở màn Mạc Tiểu Vũ mới giảm bớt sự hưng phấn.
Mạc Tiểu Vũ thích hồ ly đuôi lớn trong phim, chỉ cần hồ ly xuất hiện cậu liền vui vẻ, ngay cả bỏng ngô cũng là hắn đút cho cậu ăn.
Sau khi bộ phim kết thúc, Đoàn Hủ Nghiên tìm đến quầy bán hàng xung quanh rạp chiếu phim, mua tất cả phụ kiện của hồ ly đuôi lớn, cuối cùng mang theo một con gấu bông hồ ly đuôi lớn và một túi đựng phụ kiện rời đi.
Mạc Tiểu Vũ không nghĩ rằng hẹn hò lại vui vẻ như vậy, còn có thể nhận được nhiều quà như vậy, ngồi ở trên xe vẫn còn nghịch hai con gấu bông kia.
Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ có vui không? "
Mạc Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, quay mặt đầy chờ mong nhìn hắn, "Tiểu Vũ là bạn trai của Hủ Nghiên sao? "
"............!Hả?" - Đoàn Hủ Nghiên ngẩn người.
Mạc Tiểu Vũ có lý do và bằng chứng, "Hẹn hò rồi, buổi tối, Hủ Nghiên có thể hôn Tiểu Vũ không? ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.