Phò Mã 16 Tuổi

Chương 29: Gần Nhất Cũng Là Xa Nhất (B)






Lúc thân thể ngã vào trong lòng Trường Ninh, ánh mắt Tô Hạo rơi vào cổ áo Trường Ninh, nhìn thấy cổ áo dùng sợi tơ Ngân Bạch Sắc thêu hoa mai tinh xảo, tạo thành hoa văn chập trùng, mũi khẽ mấp máy, là bởi vì tham lam hít lấy mùi u hương đặc thù trên người Trường Ninh.
Ánh mắt hướng lên trên, gáy ngọc của Trường Ninh nhu hòa mà vô ý lộ ra, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo, mũi ngọc thanh tú, đối diện với đôi mắt Trường Ninh, lập tức Tô Hạo như chìm vào mê cung không thể thoát ra -- ánh mắt Trường Ninh xuất thần rồi lại nhập thần, ánh mắt mơ màng mê ly làm nàng không cách nào  kiềm chế.
Trong mắt của Trường Ninh chỉ thấy người trong ngực mình, đôi mí mắt đang rủ xuống chậm rãi đưa lên, là một đôi mắt đẹp như nai con trong suốt, ánh mắt dịu dàng từ sau hàng lông mi dày phóng ra, lưu luyến không muốn xa rời, dường như lạc nhịp, làm nàng chớp mắt thất thần, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một loại tim đập thình thịch đáng thương.
Bên dưới bóng cây, hai người nhìn nhau chăm chú, không biết bao lâu.
Khóe môi Trường Ninh chậm rãi nở ra nụ cười nhẹ, ý cười tựa như ánh dương mờ nhạt mùa đông.
Trong lòngTô Hạo  rung động như mây trôi cuồn cuộn trên bầu trời, nụ cười của Điện hạ. . . . . . Đâu chỉ là khuynh quốc khuynh thành. . . . . .
Trường Ninh nhẹ nhàng đem Tô Hạo nâng dậy, buông hai tay ra.
Tô Hạo lấy lại tinh thần, rốt cục đứng thẳng.
Trường ninh dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Phò mã bước đi phải cẩn thận chút mới phải."
Sắc mây hồng nhạt khẽ "Vèo" bay lên gò má, Tô Hạo cúi đầu, ". . . . . . Vâng."
Nàng vừa nãy nhất định là bởi vì nhìn quá mức nhập thần mới có thể ngã chổng vó như vậy, phát hồ tình, chỉ hồ lễ, sau đó nên thu liễm mới phải, bằng không thì hình tượng người đọc sách rụt rè, nhã nhặn liền ở trước mặt Điện hạ mất hết hình tượng mất thôi.
Tối hôm đó, Tô phu nhân đem Tô Hạo gọi tới phòng ngủ của mình, cho người lui ra, nói với Tô Hạo.
"Hạo nhi, nương có chuyện hỏi ngươi, ngươi cần phải thành thật trả lời."
Tô Hạo chớp chớp con mắt, "Mẫu thân muốn hỏi gì?"
Tô phu nhân hạ thấp giọng, "Ở trên giường, công chúa có từng muốn thân mật với ngươi hay không ?"
Tô Hạo lắc đầu, "Không có."
Tô phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Công chúa cho dù đối với ngươi có hảo cảm, cũng là cho rằng ngươi là nam tử, nhưng ngươi tuyệt không thể quên mình là thân phận nữ tử, vạn nhất bị vạch trần, chính là tội khi quân, là muốn tru diệt cửu tộc ."
Tô Hạo cúi đầu, "Vâng."
Ở bên cạnh công chúa, nàng chưa bao giờ quên mình là thân nữ tử, nhưng cũng chưa bao giờ suy nghĩ mình không phải là nam tử. . . . . . Nàng xác thực vẫn quên một chuyện, đó chính là mẫu thân nói, ở trong mắt công chúa, nàng là một nam tử. . . . . . Công chúa một khi biết thân phận nữ tử của mình thì sẽ như thế nào ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Hạo không khỏi dâng lên một luồng chua xót.
"Hiện nay vì để 'an toàn'." Vi nương dạy ngươi một cách, vạn nhất công chúa muốn cùng ngươi thân mật, ngươi liền nói, ngươi khi còn bé thân thể kém nhiều bệnh, sau đó mặc dù chuyển tốt lên, nhưng ở phương diện kia thì vẫn chưa được, Ngươi có thể nhớ kỹ ?"
Nhìn tình hình ngày hôm nay, công chúa chủ động cũng không phải là không có khả năng, người làm mẹ này không thể không dạy nữ tử một hai chiêu đề phòng vạn nhất.
Giọng nói Tô Hạo nhỏ như muỗi, "Vâng, nhớ kỹ."
"Tuy nói là không thể, nhưng uống thuốc điều trị sau vẫn có hy vọng."
". . . . . . ?"
"Đằng sau những lời này cũng phải nói."
Nếu như công chúa mất đi hi vọng, ngược lại kinh động hoàng thượng, Tô gia sẽ bị thất sủng, Đại đệ của nương bị đày ở Tây Cương vừa được triệu về kinh thành còn đang chờ Hoàng Thượng ban một chức quan.
". . . . . . Vâng."
Tô Hạo đi rồi, Tô phu nhân quay ra nhìn một bức họa trên tường mà nói rằng.
"Ngươi nói đây là nhân duyên gì đây ?"
Trên bức họa là một vị lão nhân, một tay cầm hồng tơ, một tay cầm trượng, trượng ghi chép nhân duyên thiên hạ, mặc dù già vẫn tráng kiện, bay băng băng trong sương khói.
Chính là  truyền thuyết của dân gian ----- Nguyệt Lão.
Không biết từ ngày nào bắt đầu, mỗi ngày chấp vấn Nguyệt Lão đã trở thành thói quen của Tô Phu Nhân.
Lúc Tô Hạo trở lại phòng ngủ thì Trường Ninh đã ngủ.
Tô Hạo chỉ lo kinh động Trường Ninh, rón rén thay đổi quần áo ngủ, lẳng lặng nằm xuống.
Gần nhất cũng như xa nhất là khoảng cách giữa ta và ngươi.
Đại khái nói đúng là mình và Điện hạ chứ?
Phần nhân duyên này đến cùng sẽ kết thúc như thế nào đây ?
Đại hôn ngày đó vẫn chỉ là bàng hoàng, hiện tại ngoài bàng hoàng lại thêm một phần quyến luyến.
Tưởng tượng thấy một ngày cùng Điện hạ ly khai, nước mắt Tô Hạo bất giác chảy xuống, người bên cạnh trở mình, Tô Hạo vội vàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, dùng tay che miệng lại, để đảm bảo chính mình không phát ra âm thanh.
Tô Hạo một đêm không ngủ, buổi sáng thức dậy, hai con mắt  sưng đỏ rõ ràng, thị nữ hầu hạ rửa mặt cùng mama thất kinh.
Tô Hạo mỉm cười nói. "Không có chuyện gì, chỉ là đôi mắt ta không thoải mái, có thể là đọc sách thời gian quá dài."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dùng nước lạnh giúp Tô Hạo xoa đắp, cũng dịu đi rất nhiều.
Bởi vì phải vào cung thị giảng nên Tô Hạo dậy từ rất sớm, lúc rời phò mã phủ, Trường Ninh còn chưa rời giường, đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy được chỗ bất thường của Tô Hạo.
Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử nhiều ngày không gặp Tô Hạo, liền đem quy củ để ngoài tai, mỗi người trong lớp  đều có chút không thành thật.
Tô Hạo vừa vặn tâm tình không tốt, đem Tứ hoàng tử đánh bằng thước, răn đe, lúc này mới đem mọi người yên ổn hạ xuống.
Sau khi giảng bài xong, Tô Hạo đứng trước cửa sổ Bảo Thư Đường nhìn xa xăm, bên trong ngự hoa viên, bách hoa tranh nhau nở rộ, tranh nghiên cảnh mị, Tô Hạo lại thất thần như chim rừng mất bầy, trong nội tâm ngơ ngẩn được mất.
"Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ!"
Vừa về tới phò mã phủ, Tô Hạo liền bước nhanh đi tới nội viện, một tràng tiếng tìm Trường Ninh.
Làm cho chúng thị nữ cùng mama chỉ biết nhìn nhau cười.
Tô Hạo tìm một vòng không thấy, nhìn về thị nữ hỏi.
"Điện hạ  đâu? Về phủ công chúa rồi hả ?"
Mấy cái thị nữ trao đổi tầm mắt với nhau, cũng không trả lời, chỉ lấy tay che miệng hì hì cười.
Bỗng dưng âm thanh nghiêm túc ở phía sau lưng truyền đến, là Thi mẫu.
"Điện hạ ở lương đình phía sau hoa viên chơi cờ vây."
Sau khi Tô Họa đi đến hoa viên, sau lưng truyền đến giọng nói  của Thi mẫu đang giáo huấn chúng thị nữ.
"Phò mã vừa nãy hỏi các ngươi, sao các ngươi không đáp ? Niệm tình vi phạm lần đầu nên tạm tha, sau còn phát sinh ra chuyện này nữa, đừng trách lão thân vả miệng các ngươi"
Đi tới hậu hoa viên, xa xa nhìn thấy thân ảnh Trường Ninh đang ngồi trong lương đình, Tô Hạo không khỏi cao giọng hoán một tiếng.
"Điện hạ!"
Nếu như sau đó nhất định phải phân ly, càng nên quý trọng thời gian còn có thể bên nhau, là điều Tô Hạo đã giác ngộ ra.
Trường Ninh nghe tiếng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Tô Hạo một chút, chợt cúi đầu.
"Một mình chơi cờ đại khái  chỉ có Điện hạ mới có nhã hứng a."
Tô Hạo vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Trường Ninh, vừa nói vừa cẩn thận quan sát thế cuộc trên bàn cờ.
Lại nghe Trường Ninh nhẹ như mây gió hỏi một câu, "Mắt Phò mã làm sao vậy?"
Bây giờ còn có thể thấy sao? Tô Hạo không khỏi sờ sờ khóe mắt, suy nghĩ một chút nói, "Trên đường gió lớn, thổi tới rồi. . . . . ."
"Ta nghĩ cũng vậy."
Trường Ninh cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Có một số việc là nhất định phải đối mặt (T_T)
【 xin lỗi lại đăng muộn như vậy , để mọi người đợi lâu thực sự băn khoăn 】
【 cân nhắc đến lúc đó , cảm ơn mọi người, ( ^3^ )╱~~】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.