Tô Hạo ngước mắt, chỉ thấy khóe môi Trường Ninh khẽ di động, nở ra nụ cười tiếu ý.
Đột nhiên cảm giác thấy. . . . . . trên mặt Điện hạ không có biểu cảm còn tốt hơn.....=.="
Tô Hạo rủ xuống làn mi dài, khóe môi cũng cúi xuống.
Người ta thì nói chuyện nghiêm túc với Điện hạ, Điện hạ đột nhiên không nói trước lại bày ra vẻ mặt như thế, thiệt là.
Tô Hạo nói thầm trong lòng , cảm thấy oan ức.
Trường Ninh nhẹ giọng ho khan một tiếng, dường như có cái gì chặn trong cuống họng, sau đó nghiêm mặt nói, "Ơ? Trong sách này Hoàng đế nói suông tình cảm của nữ nhi mới tạo nên trò cười cho thiên hạ ? Phò mã sao lại nói lời ấy?"
Tô Hạo giương lên làn mi, nhìn thấy Trường Ninh thay đổi gương mặt hờ hững như thường ngày, hai mắt sâu thẳm không gặp một tia sóng lớn, đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, rất nhanh tha thứ cho "Thất lễ" trước của Trường Ninh, hồi đáp, "Người hoàng đế kia nếu có thể văn trị võ, công uy cường duệ đức, há có thể bị tướng biên cương đánh giết vào Kinh Thành, ' ngư dương bề cổ động địa lai, kinh phá nghê thường vũ y khúc '? Lại há có thể để quân sĩ bức tử ái phi, ' sáu quân không phát không làm sao hơn, Quân Vương che mặt cứu không được '? . . . . . ."
"Ừ, " không đợi Tô Hạo nói xong, Trường Ninh liền gật đầu nói, "Nghe cũng có đạo lý, nghĩ đến Phò mã nếu như là Hoàng đế trong sách này, chắc chắn giữ vững giang sơn, cùng Quý Phi bạc đầu giai lão rồi." Nói xong bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Hạo.
". . . . . ."
Tô Hạo bị hỏi, môi anh đào có chút cong lên, trong lòng oán thầm nói, người ta là lấy thơ để nói, người hoàng đế kia tự đi bảo vệ Quý Phi nhà hắn, Phò mã muốn thủ hộ chính là công chúa điện hạ.
Nàng một lời tiểu tâm tư dù chưa nói ra miệng, cũng đã rõ rõ ràng ràng ghi vào hai con mắt.
Trường Ninh bắt được ý tứ đáy mắt, khẽ mở môi đỏ, không nhanh không chậm, không có ngữ khí nói rằng," Kỳ thực Bổn cung cảm thấy, Phò mã so sánh với Quý Phi mới càng thỏa đáng, nhìn phò mã thế nào so với nữ hài còn mỏng manh hơn." Nói xong trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười, ý cười càng dày đặc, trêu tức càng sâu.
". . . . . ."
Mặt Tô Hạo đỏ lên, xoay người sang hướng khác, đưa lưng về hướng Trường Ninh, chu lấy cái miệng nhỏ, nằm trên giường, đem đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn nến đỏ, chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ ----- nàng giống như không nghe được ý tứ của Điện Hạ, dĩ nhiên cũng làm Điện hạ nổi nóng, lần này phải làm sao đây?
Bởi vì là đưa lưng về phía Trường Ninh, tuy rằng muốn nhìn vẻ mặt Trường Ninh, con ngươi trong hốc mắt quay một vòng, chung quy vẫn là không nhìn thấy -- nếu như mắt dài ra phía sau thì tốt rồi.
Trường Ninh vẫn không phản ứng, Tô Hạo không tiện xoay người cùng nàng đối lập.
Bên trong sa duy một mảnh vắng lặng.
Bỗng, Trường Ninh mở miệng, "Phò mã tức giận ?"
Tô Hạo vội vàng quay người lại, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, "Không có." Điện hạ cho nàng bậc thang đi xuống, nàng thật sự là vui vẻ.
"Thật không?"
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, ý cười tỏa ra, Thu Thủy Liễm Diễm, đáy mắt bay lên một vệt màu óng ánh, trong bóng đêm, ánh mắt nàng so với ánh nến còn muốn sáng hơn.
Ánh mắt của Điện hạ. . . . . .
Tô Hạo hiểu như không hiểu, thu lại nụ cười, hai đồng tử như bị mê ly.
Trường Ninh chậm rãi đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đỡ đầu Tô Hạo đặt lên cánh tay trái.
Đôi mắt Tô Hạo rời khỏi ánh mắt Trường Ninh, hướng tới cổ áo của Trường Ninh, nhìn thấy da thịt trắng như tuyết ngọc khiết, nhìn vào tay phải của Trường Ninh, tay trái khẽ khinh động, trở tay nắm chặt tay Trường Ninh, sau đó tay phải cũng nhẹ nhàng dời đi, nhẹ nhàng cuốn lên ống tay áo Trường Ninh, thẳng đến khi một vết sẹo lộ ra ngoài dưới ánh nến. Vết thương do kiếm gây ra đã khép lại, chỉ là miệng vết thương so với da thịt xung quanh có chút cứng ngắc, cũng có một đạo hồng nhạt ấn kí.
Tay nhỏ của Tô Hạo nhẹ nhàng mơn trớn vết thương, ngước mắt nhìn Trường Ninh, "Được rồi." Trên mặt nở ra nụ cười so với mật ngọt còn muốn ngọt hơn.
Trường Ninh gật gù, "Ân."
Tô Hạo nói, "Chỉ là còn có một đạo vết sẹo"
Hạ thấp làn mi dài, hai lông mày nhíu lên, trong tròng mắt tràn đầy vẻ mặt thương tiếc, "Mỗi ngày đều bôi thư ngấn giao, nhất định vết sẹo sẽ phai màu, khôi phục như lúc ban đầu" , nói xong ngước mắt nhìn Trường Ninh cười cười.
Trường Ninh nhẹ giọng đáp, "Vâng", vươn tay trái ra trước mặt Tô Hạo, ở giữa không trung dừng một chút, xoa xoa gò má mềm mại như cánh hoa của Tô Hạo, nhìn chăm chú chốc lát, ôn nhu nói, "Đêm đã khuya, Phò mã nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ." Tô Hạo ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Hai người từng người thu tay về, từ đối lập mà nằm chuyển thành nằm thẳng.
Một lát sau, Tô Hạo trở mình, biến thành tư thế nằm nghiêng hướng về Trường Ninh ngủ, thân thể cuộn mình như trẻ con, cũng như trẻ con nồng thiếp đi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Hạo thị giảng trong cung trở về, Trường Ninh đã qua phủ công chúa
Tô Hạo cũng không cảm thấy bất ngờ, Điện hạ dù sao cũng phải làm việc của mình, lại là người luyện võ, một ngày không luyện thì sẽ cảm thấy khó chịu, bây giờ thương thế của Điện hạ cũng đã đỡ, phò mã phủ nhiều người tạp nham, thật không phải là nơi tốt để Điện hạ luyện kiếm, Điện hạ nhất định đến phủ công chúa luyện công, nghĩ như vậy , chính mình còn gật gật đầu.
Được Trường Ninh cổ vũ, Tô Hạo chủ động đi tìm sư phụ Ngô Tương, mời Ngô Tương dạy mình dùng tra bút viết chữ đại.
Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm nghe nói, liền bưng chậu gỗ cầm khăn lau đến thư phòng trước , trong trường đình đem sàn nhà lau qua lau lại nhiều lần, chờ sàn nhà khô liền trải ra một tấm giấy to, cầm mấy cái khối gạch xanh chặn bốn góc giấy, hai thư đồng chuyển đến một chiếc lu lớn, hơn nửa chiếc lu là nước mực, lại mang tra bút cùng giá bút đặt bên cạnh, Như vậy, chuẩn bị sẵn sàng.
Ngô Tương nói. "Phò mã vẫn là lấy tra bút nhỏ nhất bắt đầu luyện tập đi."
Tô Hạo gật đầu, "Hết thảy đều nghe sư phụ an bài."
Tra bút nhỏ nhất cũng nặng đến mười cân, hai tay Tô Hạo hợp lực nhấc lên, nhưng cực kỳ cật lực, cắn răng cau mày, mới nâng được đến lu mực.
Ngô Tương nói, "Phò mã trước tiên quét ngang một đường, đi một đạo thẳng tắp xem nào."
Tô Hạo thưa, "Vâng, sư phụ."
Tuy là đáp ứng cực nhanh, nhưng duy chuyển tra bút bước đi vô cùng khó khăn, một chút lại dừng, một đạo thẳng tắp vẽ tựa như thân cây sinh nhọt, mà là một nhọt, một nhọt, lại một cái nhọt, nhọt không ngừng, vất vả viết nhanh đến đầu khác của Trường Đình, dưới ngòi bút vẽ ra quét ngang thực vô cùng thê thảm, Tô Hạo thẹn lấy tay áo che mặt.
Nhìn giống như hồi ở nhà trẻ nặn tượng đất, đặt trên bàn, cực kỳ xấu xí, không đợi phụ mẫu nói, chính mình liên che hai mắt không muốn nhìn, cuối cùng lén lút thu được giấu trong hòm đồ nhét vào dưới đáy giường.
Hôm nay đạo "thư pháp" này so với tượng đất kia còn xấu xí hơn, mặt Tô Hạo không khỏi có một chút đỏ.
Ngô Tương nói, "Phò mã không nên quên tâm pháp khẩu quyết sư phụ dạy ngươi, ' nhắm mắt minh tâm ngồi, nắm cố tĩnh tư thần, hút một cái phân ba nuốt, hai tay ôm Côn Luân, đan điền Hỏa Vân lên, bách mạch tự điều hoà, như vậy ba độ hoa, vận khí quanh thân, chuyên cần không được gián đoạn, vạn bệnh hóa thành bụi"
Tô Hạo nghe xong nháy mắt mấy cái, "nhưng mà sư phụ, viết nhanh viết chữ cũng không phải là nhắm mắt minh tâm ngồi a."
"Kỳ thực đạo lý tương thông, " Ngô Tương nói, "Phò mã chỉ cần đem ' nhắm mắt minh tâm ngồi ' đổi thành ' vận bút minh tâm vẽ ' liền có thể."
Tô Hạo gật gù, cúi đầu cân nhắc chốc lát, lần thứ hai viết nhanh, quả nhiên không vất vả như lần trước, trên khô nhọt cũng ít rất nhiều, vừa thấy có tiến bộ, liền hứng thú bộc phát, một phát để tâm tận lực.
Cách đó không xa dưới mái nhà cong, chúng thị nữ, cùng các mama vây quanh Tô phu nhân đứng quan sát, một mama trong đó không nhịn được liền lên tiếng nói rằng,
"Phu nhân, không phải lão thân lắm miệng, thân thể Phò mã phải luyện nhiều chút, đổ chút mồ hôi mới càng làm sức khỏe tốt lên."
Trong tay áo Tô phu nhân cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói, "Ta cũng nghĩ thế, ta bây giờ không lo việc gì khác, chỉ lo cho thân thể Tô Hạo, chỉ cần hắn có thể thân cường vô bệnh, ta đây làm mẹ cũng yên lòng." Nói xong đem vỏ hạt dưa trong miệng thả vào khay trên tay thị nữ.
Đang nói, Tô lão thái gia ở một bên được thị nữ đỡ ngồi xuống. "Từ khi tiểu tôn nhi của ta được chiêu làm con rể Hoàng đế, lão nhân gia ta muốn gặp cũng cảm thấy không được tự nhiên, ngày hôm nay công chúa không có ở phủ phò mã, lão nhân gia này liền tranh thủ thời gian đi ra đây xem một chút." vừa đi vừa rì rầm nói.
Thị nữ cười nói, "Lão Thái Gia nói rất đúng a."
Tô phu nhân vội để hạt dưa vào khay, cướp bước tiến lên đón hành lễ, "Cháu dâu bái kiến lão nhân gia."
"Miễn đi, miễn đi " Tô lão gia khoát tay nói, "Ngươi cũng đủ bận tâm , vẫn còn hữu lễ," Nói xong ngẩng đầu nhìn một chút trong trường đình, là đang nhìn Tô Hạo luyện chữ, gật gật đầu nói, "luyện chữ cũng là chuyện tốt, thân thể luyện bền chắc, thật sớm sinh quý tử, lão nhân gia ta vẫn chờ ôm Tiểu Huyền tôn đây."
Tô phu nhân nghe xong, gương mặt thoáng chốc biến thành màu mận, đến cuối cùng vẫn nở ra một nụ cười nói, "Lão tổ tông nói đúng lắm, cháu dâu nhi cũng chờ ôm tôn tử đây."
Tô lão thái gia cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu trầm tư, khoảng chừng thời gian một chén trà, lại nói, "trở về thôi, trở lại lật sách Tiểu Huyền Tôn nhi của ta đi." Run rẩy run rẩy rời đi.
Tô phu nhân, ". . . . . ."
Tác giả có lời muốn nói: một ngày không gặp, quả táo thực sự là rất nhớ mọi người (*n_n*)