Mùng một đầu tháng hôm đó trời bỗng nổi lên một trận tuyết rơi lớn, đến giữa trưa trên đất đã phủ trắng một màu.
Người hầu trong viện đều là người địa phương, Tô Hạo cho họ về nhà ăn lễ, bữa trưa hôm đó là do Tô Hạo đích thân sắn tay áo làm.
Trường Ninh dù bận vẫn ung dung đứng bên cạnh nhìn, "Phò mã, ngươi xác định sẽ nấu ăn sao?"
Tô Hạo khẽ mỉm cười, "Điện hạ yên tâm đi, trừ phi đại quân của sư tỷ đạp tuyết đánh tới, nếu không bữa trưa hôm nay nhất định đúng hạn dâng lên cho người."
Lại nói, "Nhà bếp rất bụi, Điện hạ vẫn là lên nhà chính ngồi chờ."
Bởi vì biết Trường Ninh đối với cơm nước cực kỳ xoi mói, chỉ lo đầu bếp làm không hợp khẩu vị Trường Ninh, thường ngày phàm là có thời gian, Tô Hạo nhất định sẽ đến nhà bếp nhìn đầu bếp nấu ăn mới có thể yên tâm, lâu dần, chính mình cũng học vài món.
"Ta không, "
Trường Ninh lắc đầu, "Ta nếu không ở đây nhìn tận mắt, phò mã bưng lên một bàn đồ ăn nói là mình làm, ta làm sao biết được là thật hay giả ?"
Nói xong mang ghế ngồi ở trước cửa, nâng quai hàm nhìn Tô Hạo tất bật trong bếp, đột nhiên cảm thấy lúc này Tô Hạo so với trước kia càng đẹp mê người, không biết làm sao , có chút muốn nhìn nàng trong dáng vẻ nữ trang.............
Tô Hạo không khỏi mỉm cười, "Điện hạ muốn ở lại thì cứ ở lại, sao ngồi ở cửa làm gì, bên ngoài gió lớn như vậy."
Trường Ninh nói, "Như vậy có thể vừa vặn ngắm tuyết."
Tô Hạo cười cợt, liền không khuyên nữa.
Món thứ nhất "Nấm hầm gà" vừa mới sắp xếp gọn trên bàn, Trường Ninh liền cầm đũa gắp một miếng lớn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nhai, gật gật đầu nói, "Hương vị không tệ."
Tô Hạo nhướng mày mà cười, "Cũng không nhìn ai làm."
Sau khi làm xong món thứ hai, Tô Hạo phát hiện món ăn thứ nhất đã sạch banh không còn tăm tích, không khỏi nhìn về phía Trường Ninh, "Điện hạ ?"
"Sao , " Trường Ninh khẽ nói, "Có phải là nên lưu lại cho phò mã một vài mảnh nấm mới đúng ?"
Tô Hạo, ". . . . . ."
Cơm nước đã làm xong xuôi, đặt trên bàn, Tô Hạo hỏi Trường Ninh.
"Có phải là nên xin mời Ngô sư phụ đến?"
Trường Ninh cầm lấy đũa, "Trời lạnh như thế này, vẫn là thừa dịp ăn nóng đi, không nên để nguội."
Tô Hạo cũng đành ngồi xuống,
Buổi tối, Tô Hạo nhớ tới trước kia trong các ngày lễ tết cả nhà đều muốn ăn sủi cảo, liền làm hai phần sủi cảo, lúc bê lên bàn, đôi lông mi đẹp của Trường Ninh chớp chớp, tò mò hỏi Tô Hạo.
"Đây là cái gì?"
Tô Hạo cười nói, "Sủi cảo."
Trường Ninh cầm đũa gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, "Ăn ngon."
Tô Hạo vui mừng cười nói, "Điện hạ thích là được rồi."
Cũng trong lúc đó, sở doanh.
Huyền Tuyết, Tuyết Tích, phu thê Diệp Tôn, phu thê Diệp Tinh, Tử Oánh, Tử Trân, tám người vây lò mà ngồi, mọi người trước mặt bày một bàn ăn, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.
Tuyết Tích vui vẻ nói, "Không cần cùng Tề quân đánh trận thật sự là quá tốt."
"Ỷ vào hay là muốn đánh, " Diệp Tôn sờ sờ đầu nữ nhi, "Đợi đến khi đánh bại được Tề Quân, có thể so với hiện tại còn tốt hơn."
"Ta xem không chắc, " Tuyết Tích chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Đánh trận mỗi ngày đều có người chết, đợi đến khi đánh bại được Tề Quân, còn không biết trong tám người này còn lại bao nhiêu người, có gì tốt ?"
Diệp Tôn cả giận nói, "Nói bậy!"
"Được rồi, "
Huyền Tuyết nhìn Diệp Tôn một chút, "Nàng vẫn còn con nít."
Nói xong gắp một miếng thức ăn đưa vào trong chén Tuyết Tích, "Tuyết Tích ngoan, dùng bữa."
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Tích tươi cười như hoa, "Vẫn là Điện hạ thương ta!"
Huyền Tuyết cười cười.
Ngày hôm sau buổi chiều, Huyền Tuyết đang trong lều cùng Diệp Tôn nghị sự, chợt có sĩ tốt báo lại.
"Báo! Phía sau phát hiện quân đội Thanh Châu ! Soái kì đề một chữ 'Tô'."
"Thanh châu quân?"
Diệp Tôn nhíu mày, "Nhất định là Thanh châu Thái Thú Tô Tranh dẫn quân phía trước, chuẩn bị cùng với quân của Tô Hạo trước sau tập kích Sở Quân."
Diệp Tinh nói, "Như quả như vậy, thực là đáng lo ngại, Sở Quân hiện nay chỉ có thể ngang tài ngang sức với Tô Hạo, hiện tại lại thêm Tô Tranh xuất hiện chỉ sợ là khó có phần thắng."
Huyền Tuyết vừa muốn hỏi đối phương có bao nhiêu người, lại có sĩ tốt phi tới báo, "Thanh châu Thái Thú Tô Tranh đưa tới một mật thư ! Xin mời Điện hạ xem qua!"
Diệp Tinh nói, "Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, hắn đưa thư làm gì ? Sẽ không phải hạ độc trong thư chứ ?"
Diệp Tôn cũng cảm thấy nghi hoặc, vì là bảo đảm an toàn cho Huyền Tuyết, quyết định chính mình xem trước, mở ra thư nhanh chóng xem nội dung trong thư, cả khuôn mặt Diệp Tôn lập tức trắng bệch.
Huyền Tuyết thấy thế, tâm trạng ngẩn ra, tiếp nhận bức thư trên tay Diệp Tôn, cũng là sững sờ ở tại chỗ.
". . . . . . Mông Cổ Đại Hãn Thiết Thiết đang dẫn hai trăm ngàn lang kỵ thảo nguyên đánh tới, tướng biên cương không thể chống đỡ địch, đã đánh chiếm mấy thành, công phá được Thanh Châu......"
"Không cần phải nói, " Diệp Tinh giận không nhịn nổi, "Người Thát Đát nhất định là nghe nói trung nguyên liên tiếp hai năm chiến sự không ngừng, thừa dịp cháy nhà đến hôi của rồi."
Diệp Tôn lẩm bẩm, "Nói như vậy, phía sau Sở Quân đã gặp bất trắc. . . . . ."
"Bổn cung quyết định đồng ý thỉnh cầu của Tô Tranh, cho qua sông,"
Huyền Tuyết nhìn Diệp Thị huynh muội nói, "Các ngươi nghĩ như thế nào?"
Diệp Tinh nói, "Thả hắn qua sông, chúng ta làm sao bây giờ ?"
Diệp Tôn nói, "Chúng ta trước tiên cùng quân Mông Cổ tranh tài một phen, nếu như thực sự không thể chống đỡ địch, liền lui về bờ bên kia đã có Tô Tranh, Tề Quân hẳn cũng không làm khó dễ chúng ta."
Diệp Tinh gật gù, "Cũng chỉ có thể như vậy."
Nhìn Huyền Tuyết một chút, "Lại nói Điện hạ cùng Trường Ninh công chúa là đồng môn sư tỷ muội, Trường Ninh không đến nỗi tuyệt tình như vậy, vào lúc Sở Quân gặp nạn đổ thêm dầu vào lửa."
"Khụ Khụ" Huyền Tuyết ho khan hai tiếng, "Từ khi hai quân giao chiến tới nay, Bổn cung đã không nhớ rõ có người sư muội này."
Diệp Tinh cùng Diệp Tôn liếc nhau một cái, Điện hạ nếu như quả thực quên đi sư muội, Sở Quân đã không đóng quân ở Bắc Hoàng Hà nửa năm trời không qua sông.
Đầu tiên là cùng Sở Quân rằng co hơn một năm, sau lại tao ngộ cùng Mông Cổ, quân sĩ hiện nay của Thanh Châu chỉ có hơn một vạn người, mà bị thương đến quá nửa, Tô Tranh như thống soái tối cao, mới có bốn mươi tuổi, trong thời gian hai năm mái tóc đã có đốm bạc.
Tô Hạo lúc ra đón phụ thân cơ hồ còn không nhận ra được phụ thân của mình.
"Hạo nhi !"
Tô Tranh xuống ngựa, nắm tay Tô Hạo, rưng rưng nước mắt, "Không nghĩ tới ngươi và ta phụ tử còn có thể gặp lại. . . . . ."
Tô Hạo cũng vô cùng xúc động, đè lại tay phụ thân nói, "Phụ thân đường xa mà đến, nhân mã mệt mỏi, trước tiên vào trong thành nghỉ ngơi rồi nói."
Tô Tranh nắm vạt áo lau đi nước mắt, gật đầu nói, "Hay, hay."
Nhớ tới quân Mông Cổ, trong lòng bất an, lại nói, "Mông Cổ lang kỵ ít ngày nữa sẽ đến, Sở Quân tuy có mười vạn binh sĩ, chỉ sợ khó có thể địch nổi, Hạo nhi nên sớm cùng chúng tướng sĩ thảo luận mới phải."
Tô Hạo nói "Hài nhi biết." Đỡ Tô Tranh lên ngựa, tự mình nắm dây cương, nghênh vào thành.
Sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho người ngựa Thanh Châu, Tô Hạo lập tức cho gọi Giang Tuấn cùng một số người thương nghị đối sách, quyết định theo đại thắng ở Tuyết Y cốc, đi đầu dụ địch thâm nhập, lại lấy hỏa khí doanh phục kích vây giết.
Buổi tối trở lại tiểu viện, Tô Hạo nhìn thấy Trường Ninh ngồi bên cửa sổ, nâng quai hàm xuất thần.
Tô Hạo khẽ mỉm cười, "Điện hạ đang suy nghĩ gì?"
Trường Ninh xa xôi nói, "Hai người di nương kia, còn cả con thứ huynh trưởng cùng chị dâu ngươi tiến kiến Bổn cung rồi."
Tô Hạo cũng không ngoài dự liệu, "Hai người bọn họ khéo léo, hiểu được nịnh bợ quyền quý, Điện hạ kim chi ngọc diệp, các nàng đương nhiên phải đến bái kiến, " bỗng nhớ tới cái gì, vui vẻ nói, "Ta đã có cháu ?"
Lúc trước nghênh Tô Tranh lúc vào thành, gia quyến đều ở mặt sau, này đây Tô Hạo vãn chưa để ý đến các nàng.
"Đâu chỉ là có, mà là có hai đứa, một đã tròn một tuổi, một đứa khác tám tháng, còn đang có một đứa trong bụng nhị tẩu."
Tô Hạo vui vẻ nói, "Thật sự là quá tốt. . . . . ."
"Hai di nương ngươi " Trường Ninh đánh gãy lời nói của Tô Hạo, "Các nàng hỏi Bổn cung 'có động tĩnh gì không?' "
Mặt Tô Hạo lập tức ửng đỏ, ". . . . . ."
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, đưa hết tất cả diễn biến trên mặt Tô Hạo thu vào trong mắt, sau đó nói sang chuyện khác, "Phò mã chuẩn bị làm sao đối phó quân Mông Cổ?"
Tô Hạo liền mang đối sách nói lại một lần.
Trường Ninh gật gù, "Mông Cổ bộ lạc tuy nhiều, nhưng luôn luôn từng người làm chủ, cũng không đoàn kết, lần này có thể chiêu tập hai trăm ngàn nhân mã, nghĩ đến nhất định là các bộ lạc đã bị Thiết Thiết thống nhất, đủ thấy chí hướng không nhỏ, phò mã không thể vì man tộc hiếu chiến mà khinh địch."
Tô Hạo gật đầu nói, "Điện hạ nói đúng lắm."
Trường Ninh nói tiếp, "Muốn dụ địch thâm nhập, cũng không cần Tề quân ra tay, để cho Sở Quân đi làm là được. Bọn họ nếu thả cho phụ thân ngươi qua sông, tất nhiên có có ý định muốn liên thủ cùng Tề Quân kháng địch, hẳn là sẽ không từ chối phối hợp cùng Tề Quân."
Tô Hạo nói, "Ta cũng từng nghĩ qua ý này, nhưng lo sư tỷ không chung lòng nên không nghĩ sâu xa."
Trường Ninh ngồi thẳng thân thể, "Lấy văn chương đến, Bổn cung muốn đích thân viết cho Đức Hiền một phong thư."
". . . . . . Vâng."
Tô Hạo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó làm như tiểu thị nữ kính cẩn hành lễ, lấy văn chương đưa tới trước mặt Trường Ninh, lại giúp Trường Ninh mài mực.
Trường Ninh Chấp Bút nơi tay, trước tiên ở trên giấy điểm ba điểm, sau đó viết hai chữ 'Lại đây', mặt sau lại viết vòng tròn, cuối cùng viết xuống hai chữ 'Cung Phấn', liền buông bút xuống.
Đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp nghi hoặc.
Trường Ninh nói, "Yên tâm, Huyền Tuyết nhìn hiểu."
Sau hai canh giờ. Sở doanh.
"Khởi bẩm Điện hạ, Trường Ninh công chúa của Tề Quốc phái người đưa thư đến cho Điện hạ."
Sĩ tốt nói xong, quỳ một chân trên đất trình lên thư.
Huyền Tuyết trong lòng một trận khuấy động, tiến lên tiếp nhận thư mở ra, không khỏi nở nụ cười, "Tiểu cung phấn vẫn là như thế một chữ quý như vàng."
Một bên Diệp Tôn nhìn đầu óc mơ hồ, ". . . . . . Đây là ý gì?"
"Tiểu cung phấn là muốn nói với ta, trước tiên bày ra trận chiến quyết đấu cùng quân Mông Cổ, sau đó giả bộ bại trốn, qua đến bên kia bờ sông, Tề Quên đã thiết lập một cái tròng chờ quân Mông Cổ."
Diệp Tinh nói, "Điện hạ xác định cái tròng này không phải nhắm vào Sở Quân ?"
"Bọn ngươi không cần nhiều lời, " Huyền Tuyết trừng Diệp Tinh một chút, "Tâm tư của sư muội ta là người hiểu rõ nhất."
Diệp Tinh cũng không vì phản ứng của Huyền Tuyết mà buông tha, "Điện hạ không phải là nói đã sớm quên sư muội này sao ?"
"Được rồi, " Diệp Tôn lên tiếng, "Tinh nhi" Ra liệu nàng im lặng.
Năm ngày sau.
Lang kỵ Mông Cổ áp sát Sở Doanh.
Sở quân sắp xếp quân theo hình chữ 'Nhạn', trung tâm là bộ binh, hai cánh kị binh, chúng tướng đem Huyền Tuyết bảo hộ ở trung tâm hiện lên hình chữ 'Nhất' nhóm bộ binh ở trước, hoàng mã đợi.
Huyền Tuyết nói, "Bổn cung ngược lại thật sự là muốn cùng Thiết Thiết này thử mấy chiêu, muốn xem thân thủ của quốc vương Mông Cổ này như thế nào ?"
Đang nói quân Mông Cổ đã xuất hiện trước tầm mắt, không có bất kỳ trận pháp, quân sĩ quơ dao bầu, hú lên như chó sói gào thét, đầy khắp núi đồi, phóng ngựa mãnh liệt mà tới.
Huyền Tuyết kinh thán, "Quả nhiên là lang truyền nhân. . . . . ." lệnh Diệp Tôn, "Không thể dùng bộ binh đánh với, nhanh đổi trận hình, nhượng bộ binh lùi tới cuối cùng, kỵ binh phía trước."
"Vâng, Điện hạ."
Quân kỳ vung lên, Sở Quân biến hóa trùy chữ trận hình, kỵ binh lít nha lít nhít xếp hạng phía trước, miễn cưỡng đem quân Mông Cổ tách thành hai khối, mặt sau thì là bộ binh dùng khiên ngăn trở đến ngay cả gió cũng không lọt tạo thành bức tường ngăn trở đường đi của quân Mông Cổ, hai bên một trận chém giết.
Sở Quân đều là Sơn Đông đại hán, trứ danh dũng mãnh, lúc đầu cùng quân Mông Cổ bất phân cao thấp, về sau quân Mông Cổ càng ngày càng nhiều, như hồng thủy lao tới, Huyền Tuyết thấy tình thế nếu tiếp tục kiên trì chắc chắn thương vong vô số, liền hạ lệnh "Bại Trốn."
Lúc này mặt sông đã kết băng, nhưng cân nhắc đến lượng lớn nhân mã chạy qua, Sở Quân trước đó vẫn xây dựng cầu nổi, quân sĩ lui tới cầu nổi, một đường đánh tơi bời, thật là 'Chật vật', cuối cùng thậm chí ngay cả cầu nồi cũng không kịp chém đứt.
Tác giả có lời muốn nói: thực sự không tiếp tục kiên trì được , chỉ có thể viết tới đây, ngã xuống đất ( trạng thái chết trận)
【 Nguyên triều là mối hận vĩnh viễn của người Hán a, nắm súng máy bắn phá Thiết Mộc Chân thảo nguyên lang kỵ là ước vọng của tiểu bình quả 】( tâm nguyện đã xong, chết cũng không tiếc)