Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 24



“Ai có lệ ngươi?” Ta lặng lẽ lắc đầu, yểu xìu nói: “Ta còn dám có lệ với ngươi sao?”

Đã được diện kiến qua trình độ hung tàn của Lão Cửu, nếu ta còn dám làm qua loa với nàng, đó mới thật sự là muốn chết. Ta cố nâng cao tinh thần, chỉ vào đĩa cơm xào kia giới thiệu: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài nó khó coi mà xem thường, ăn rất ngon đấy.”

Thấy nàng vẫn không tin, ta liền lập tức cầm thìa múc một thìa đầy cho vào miệng, vừa ăn còn vừa làm ra biểu tình ‘Đây đúng là nhân gian mỹ vị’. Kỳ thật ta cũng không có lừa nàng, ta quả thật cảm thấy hôm nay cơm xào này ăn đặc biệt ngon, có lẽ là do ta quá đói đi, hiện tại chỉ sợ cho ta cái bánh bao, ta cũng có thể đem nó trở thành cao lương mỹ vị mà thưởng thức.

Mặc dù Lão Cửu vẫn là bộ dạng ngờ vực, nhưng cuối cùng cũng vẫn cầm lấy đũa, đôi đũa vừa hạ xuống, kết quả chỉ gắp hai ba hạt cơm bỏ vào miệng. Cũng may là ta không có trứng, nếu không thế nào cũng phải đau chết mất thôi*.

(*Trong câu này có 2 từ ‘trứng’ và ‘đau’. Từ gốc là [蛋疼][Trứng đau]đây là từ chỉ trạng thái rất bối rối lúng túng khi gặp một việc bất ngờ, cũng để hình dung trạng thái bất đắc dĩ. Và từ này là dùng cho nam. Ý ẻm là Cửu nhi lúc hạ đũa thì khí thế như vậy mà đến khi gắp cơm thì chỉ có mấy hạt thôi á. Cũng may ẻm là nữ nhân nếu không là ‘thốn’ chết rồi =))))).)

Dù vậy, ta vẫn trưng ra vẻ mặt chân thành hỏi nàng: “Hương vị thế nào?”

Lão Cửu tinh tế thưởng thức nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: “Cũng không phải là không thể chấp nhận.”

“Ăn rất ngon được không!” Ta vô cùng khó chịu.

Lão Cửu lại gắp một đũa cơm, ăn xong mới nói: “Là ngươi quá đói bụng.”

“Vậy ngươi còn ăn làm gì?!”

Vốn nghĩ khi nói xong lời này, Lão Cửu kiêu ngạo nhất định sẽ lập tức bỏ đũa xuống, thốt lên ‘Không ăn nữa.’ Nhưng ai ngờ kết quả lại hoàn toàn khác xa những gì ta nghĩ, Lão Cửu chẳng những không có không ăn, trái lại còn đổi đũa thành thìa, một thìa kia vừa hạ xuống, mặc dù không nhiều như ta lúc nãy, thế nhưng nãy giờ nàng cũng đã ăn hai ba đũa rồi!

Nữ nhân này! Vừa nói cơm của ta cơm không thể ăn, giờ còn ăn ngon như vậy! Xem ra nói nữ nhân đều là khẩu thị tâm phi những lời này không sai một chút nào, nhưng Lão Cửu, lại có bao nhiêu việc là đối với ta khẩu thị tâm phi đây?

Trong lòng ta bỗng nhiên xao động, nói thầm tại sao ta lại nghĩ đến mấy chuyện này chứ? Nàng khẩu thị tâm phi thì có liên quan gì đến ta? Tức giận liếc mắt Lão Cửu một cái, lại phát hiện đĩa cơm rang vừa rồi vẫn còn đầy mà chỉ mới vài giây đã mất một phần ba!

Khóc ròng! Ngươi muội! Cơm xào của ta!!

Ta cũng không dám miên man suy nghĩ nữa, cầm lấy thìa bắt đầu liều mạng ăn cơm, vừa ăn vừa uất ức muốn chết, rõ ràng người mà cả ngày nay chưa được ăn cơm là ta có được không, Lão Cửu cả ngày nằm ở trên ghế ăn nho, an nhàn không biết là bao nhiêu! Ta tiêu hao thể lực cả một ngày, cuối cùng tiểu vương bát đản này còn muốn cùng ta cướp miếng ăn.

Vốn nghĩ buổi tối Lão Cửu sẽ không ăn bao nhiêu, kết quả lần này ta đã tính sai rồi, ta sợ rằng buổi tối sẽ đói bụng cho nên phải liều mạng ăn. Lão Cửu thấy ta ăn cơm giống như đã bị bỏ đói mười năm, dần dần cũng bắt đầu không hài lòng, nàng vừa ăn vừa trừng mắt với ta, ánh mắt kia sắc bén đến mức giống như hận không thể đem ta bắn chết.

Ta cũng làm như không phát hiện ra điều đó, tiếp tục vùi đầu ăn, ai ngờ Lão Cửu lại thi triển công phu, cầm thìa ngăn cản thìa của ta, không cho ta tiếp tục ăn! Chết tiệt! Ta hết sức nổi cáu, lúc này thực hận không thể một chưởng đánh chết nàng!

“Ngươi có biết xấu hổ hay không!” Miệng ta vẫn còn đầy cơm, nên lời nói có chút không rõ mắng nàng: “Ngươi đường đường là công chúa, nhưng lại cướp miếng ăn của ta!”

Lão Cửu không nhanh không chậm tiếp tục ăn cơm xào, cả nửa ngày mới nhẹ phiêu ra một câu: “Không có nga, đồ ăn là Hiếu Ân làm cho bản cung, không nên nói ngược nha.”

“Ngươi cũng nói là ta làm cho ngươi, ta vất vả đứng trung bình tấn cả một ngày mệt gần chết mà còn phải nấu cơm cho ngươi, ngươi trái lại, đã ăn cơm ta làm còn không cho ta ăn, ngươi sao có thể ác độc như vậy? Sao có thể vô lương tâm như vậy?!” Đặt mạnh cái thìa xuống bàn một cái, xem như là thật sự muốn cùng nàng tuyên chiến, Cửu công chúa này thật khinh người quá đáng.

Lão Cửu vẫn bất vi sở động, nhàn nhã tiếp tục ăn cơm xào.

Ta nhất thời cảm thấy nàng đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi, tiểu hỗn đản này quả thực chính là một ả ác ma, giờ phút này ta thật hy vọng, Lão Cửu nếu có một phần thiện giải nhân ý như của Bát công chúa thì thật tốt, ta cũng không có hy vọng xa vời rằng sau khi ta đã bận bịu suốt một ngày thì nàng sẽ vì ta mà bưng trà rót nước, nhưng tối thiểu cũng không cần cướp miếng ăn của ta chứ!

Chờ thêm một lúc lâu sau, tiểu hỗn đản này cũng đặt thìa xuống.

Nàng nhìn ta chăm chú, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp, ta mặc dù nổi giận, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra có chỗ gì đó không đúng. Nàng không giống như muốn phát hỏa, mà là có một cỗ... Một cỗ...

Ai, ta cũng không biết phải hình dung như thế nào.

Khi ta vẫn đang không hiểu ra sao thì Lão Cửu lại nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không có một chút độ ấm như trước kia: “Bản cung cùng ngươi tranh đoạt, ngươi sẽ không cướp về sao? Hôm nay ngươi là ở trong phủ, nhưng đến một ngày nào đó gặp kẻ địch, ngươi cũng muốn nổi giận đùng đùng rồi tranh luận cùng hắn à? E rằng chỉ có bản cung mới nhàn hạ thoải mái nghe ngươi dong dài, người khác sẽ không như vậy đâu. Nếu có kẻ uy hiếp đến ngươi, ngươi nên phản kích, cho dù ngươi đánh không lại hắn, thì cũng phải dùng trí.”

Nàng nói xong, từ tốn lấy khăn xoa xoa miệng, đứng dậy nói: “Xem ra một ngày này đứng trung bình tấn là đứng không rồi, ngày mai tiếp tục đứng đi, chờ khi nào ngươi có thể ở trên bàn này đoạt lấy thức ăn từ tay bản cung, bản cung sẽ dạy ngươi cái khác.”

Ta ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, cả người hóa đá.

Ban đêm, ta trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nghĩ đều không nghĩ ra cái gì, có điều thái độ đã nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, những lời công chúa nói với ta đêm qua làm ta biết rằng nàng là thật tâm chỉ dạy cho ta, ta cầu nàng lâu như thế, không phải là vì kết quả hôm nay sao? Một khi đã như vậy, ta lại có gì lý do còn không thật sự học tập, còn suy đoán cái gì?

Huống hồ, cho dù mệt thì mệt, nhưng chưa bao giờ nàng kêu ta đi chết đi.

...

Hôm nay Lão Cửu vào cung, ta vẫn như cũ đứng trung bình tấn, bất quá là nàng lại để lại một tên hạ nhân ở một bên giám sát ta. Nếu đặt vào ngày hôm qua, ta nhất định sẽ lười biếng, nhưng hôm nay không giống, ta hiểu được công phu này là ta học cho bản thân chứ không phải vì ai khác, cho nên ta vô cùng chăm chỉ học.

Vốn nghĩ hôm nay nhất định sẽ càng mệt hơn so với hôm qua, thế nhưng lại dần dần phát hiện thoải mái rất nhiều, hơn nữa thời gian càng lâu, tâm càng yên tĩnh. Cũng không biết thật sự là như vậy, hay là do ảnh hưởng tâm lý, nhưng nói tóm lại là không xấu.

Giữa trưa ta một mình dùng ngọ thiện*, định dùng xong sẽ tiếp tục đứng trung bình tấn, vừa muốn bắt đầu, đã thấy hạ nhân mang hai thùng nước ra, ta hơi bực bội, không biết hắn muốn làm gì.

(*Bữa trưa.)

“Cái này là để làm gì?” Ta hỏi hạ nhân kia.

Hạ nhân đó vấn an xong liền cúi đầu nói: “Công chúa trước khi tiến cung đã phân phó nô tài, nói nếu đến buổi trưa mà Phò mã gia chưa từng lười biếng, buổi chiều sẽ lại thêm hai thùng nước treo trên cánh tay, nếu buổi chiều cũng có thể hoàn thành đầy đủ, chờ đến chạng vạng khi công chúa hồi phủ sẽ có thưởng.”

Thưởng?

Khóe miệng không tự giác thoáng cong lên, nàng có thể thưởng cái gì cho ta? Không có tai họa thì ta đã hạnh phúc lắm rồi.

Có điều nói thật, ta đúng là có tò mò.

Ta cười gật đầu, tất nhiên rất vui vẻ: “Được!” Ta nói với hạ nhân kia: “Đến đây đi.”

Nô tài cẩn thận đem thùng nước treo trên cánh tay ta, xong lại đi qua một bên đứng.

Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, mùa này mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng ánh nắng gay gắt này cũng phơi ta đến đầu choáng mắt hoa, bây giờ trên người ta mồ hôi chảy cứ như hệ thống cung cấp nước, cả người đều ẩm ướt.

Trong lúc ta sắp chịu không nổi thì đã thấy Quả Đào vô cùng lo lắng từ nơi khác chạy tới, trong tay còn bưng một chung trà, không biết là muốn làm gì. Quả Đào dừng ở trước mặt ta, đưa ta chung trà, nói: “Trời rất nóng, ta đã pha cho ngài một chung trà thanh nhiệt giải nóng, còn có thêm băng* nữa!”

(*Là nước đá đó. Mình nghĩ thời người xưa có lẽ cũng chưa biết nước đá đâu nên để nguyên là ‘Băng’ luôn.)

Cái gì? Thêm băng? Ta vừa nghe liền cảm thấy mừng rỡ, Quả Đào này hôm nay thật là quá tuyệt với, tại sao lại có thể biết ta sắp chịu không nổi, còn cố ý tìm cho ta khối băng để giải nhiệt vậy.

Ta vô cùng cao hứng, định đặt hai cái thùng nước trên tay xuống, hảo hảo hưởng thụ một chút trà ướp lạnh này, ai ngờ Quả Đào thấy động tác của ta, liền thốt ra: “Đừng đừng đừng!”

Ta hơi bực bội, “Làm sao vậy?”

Quả Đào nhỏ giọng nói: “Công chúa đã căn dặn, bảo ngài phải giữ nguyên tư thế này để uống, nếu đặt thùng nước xuống thì sẽ không cho ngài uống nữa.”

Lại là... Công chúa?

“Nàng đã trở lại?” Dứt lời, ta bắt đầu nhìn xung quanh.

“Không có.” Quả Đào nói: “Là mới lúc nãy, người trong phủ đã chạy đến nói cho ta biết, công chúa nói ngày nắng, sợ ngài chịu không được khí nóng, cho nên sai ta pha cho ngài một ly trà, khối băng vẫn là đặc biệt đem từ trong cung ra.”

Nghe Quả Đào nói như vậy, không hiểu sao trong lòng ta lại giống như được bôi một tầng mật, có một chút ngọt, một chút ấm áp.

“Gia?” Quả Đào thấy ta ngẩn ngơ, vội hỏi: “Ngài uống nhanh đi, trời hôm nay vẫn còn chưa nóng lắm đâu, cũng không biết công chúa như thế nào làm ra được băng, dù sao nhất định cũng không dễ dàng, ngài đừng để nó tan hết.”

“Ân!” Ta lên tiếng, ngưỡng cổ để Quả Đào uy ta uống.

Nói thật, tư thế này uống trà thật sự là không dễ dàng, nhưng tại sao, lúc này tâm tình của ta lại vô cùng tốt, đừng nói là bảo ta vừa nâng hai thùng nước vừa uống, cho dù là bảo ta vừa trồng cây chuối vừa uống, ta cũng nguyện ý.

Một chung trà kia, thật sự là mát lạnh đến tận trong tâm.

- RB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.