Bách Lý thừa tướng rống lên một tiếng, nâng cả người Chu phụ qua đỉnh đầu rồi nặng nề ném ra ngoài.
Sau khi xoay tròn ở giữa không trung vài vòng, Chu phụ đã thong dong hạ xuống đất, không hề bị thương chút nào.
“Tôn nhi của ta đột nhiên bị nhiễm bệnh chữa trị lâu mà không khỏi,
ngươi dám nói không phải do ngươi giở trò quỷ?” Bách Lý thừa tướng không kìm được giận, chỉ vào Chu phụ gầm thét chất vấn.
Chu phụ ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ như cái gì cũng không nghe thấy, cà
lơ phất phơ nói: "Bỗng nhiên tôn nhi của ngươi bị nhiễm bệnh sao lại là
do ta giở trò quỷ? Lão đầu Bách Lý, đã nhiều năm như vậy, công lực ngậm
máu phun người của ngươi tiến bộ không ít đâu.”
“Trương Tấn!”
“Trương cái gì Tấn hả? Trương Tấn đã bị ngươi bắn chết trong nước Ly
Giang từ lâu rồi, hiện tại ta họ Chu, tên là Chu Đại Tráng, còn đây là
con ta, tên là Chu Phú. Hai người chúng ta đều là tên bán thịt heo vừa
bẩn vừa thối, bị người người ghét bỏ, đừng gọi sai nữa đấy.” Chu phụ
ngoáy tai xong, hai tay ôm ngực, vẻ mặt vô lại mở miệng.
Bách Lý thừa tướng bị biểu cảm hạ lưu của ông kích thích, càng tức giận
hơn, giận đến mức râu tóc càng dựng lên, sắc mặt cũng từ màu đỏ lúc đầu
biến thành màu tím, Chu Phú ở một bên thấy vậy thì kinh hãi, lo lắng lão nhân gia cứ thế ôm trái tim sắp hỏng mất mà ngã xuống, nhìn lão cha vô
lại hết mức nhà mình, rốt cuộc Chu Phú không nhịn được nữa đứng dậy.
“Cha. Tạm thời ngài bớt tranh cãi đi. Bách Lý thừa tướng cũng sắp bảy mươi tuổi rồi.”
Cha hắn trợn trắng mắt: “Bảy mươi tuổi thì làm sao? Có người cũng bảy
mươi tuổi rồi mà tính khí vẫn còn nóng nảy, bị tức chết cũng đáng đời!”
“Cha! Ngài còn như vậy con sẽ tức giận.” Đôi lông mày rậm của Chu Phú
cau lại, trong lòng Chu phụ run lên, cố gắng tự trấn định nói: "Tức giận cái gì chứ? Con cũng không phải người nóng tính.”
ddieenndaannleequuyydonncoom
Bách Lý thừa tướng túm lấy Chu Phú kéo hắn đến trước mặt mình, chỉ vào
khuôn mặt ngăm đen của hắn hỏi Chu phụ: "Nói, hắn có phải tôn tử Bách Lý Kiệt của ta không? Có phải hắn bị ngươi lén lút mang đi không? Lão phu
không muốn nhịn nữa, lão tử cho rằng hắn chính là tôn tử Bách Lý Kiệt
của ta!”
Thân thể Chu phụ chợt loé lên, gạt bàn tay đang níu chặt Chu Phú của
thừa tướng ra, bảo hộ Chu Phú ở sau người, trả lời lại một cách mỉa mai: "Đây là con ta, không hề có nửa xu quan hệ với ngươi! Ngươi gọi hắn là
tôn tử chẳng phải là chiếm hời của ta à, nhận ta làm nhi tử sao, ta cũng không có cái phúc kia, vào nhà Bách Lý toàn quỷ đoản mệnh của các
ngươi.”
“Ngươi thật khinh người quá đáng! Tên thái giám chết bầm nhà ngươi làm
sao có thể có nhi tử, đừng hòng lừa gạt con mắt của lão phu.” Bách Lý
thừa tướng cũng không phải dạng dễ trêu chọc, lập tức phản kích tại chỗ.
“Ai là thái giám chết bầm? Thấy ngươi ngu chưa kìa?” Chu phụ trầm mặt xuống, ông hận nhất có người nói ông là thái giám.
“Là ngươi! Đồ nam nhân không có gốc rễ, không phải thái giám thì là gì
hả? Ha, không đúng, ngay cả thái giám ngươi cũng không bằng, thái giám
còn biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng ngươi lại quay lưng quên mất tổ tông,
không tự trọng nằm dưới thân nam nhân, vểnh cái mông lên! Lão phu sống
lâu như vậy, không muốn gặp nhất là cái loại thái giám chết bầm không ra nam cũng chẳng ra nữ như ngươi!”
". . . . . ." Trên trán Chu phụ nổi đầy gân xanh, ông vén vạt áo lên,
nhét vào trong đai lưng, nhìn tư thế có vẻ là muốn đánh một trận với
Bách Lý thừa tướng.
Chu Phú thấy vậy lập tức kéo ông lại, hai cánh tay của Chu phụ bị Chu
Phú giữ chặt, chỉ có thể bất đắc dĩ đá đá hai chân về phía Bách Lý thừa
tướng, gầm thét lên trong cơn giận dữ: “Ngươi là đồ lão già một chân
giẫm quan tài, hôm nay ta muốn giết ngươi! Tiểu Phú Quý, con buông ra,
để ta đánh hắn.”
“Cha, đừng làm loạn. Ông ấy đã bảy mươi tuổi rồi, ngài đánh cái gì với
ông ấy chứ? Ông ấy, ông ấy, ông ấy cũng không nói gì mà.” Chu Phú vất vả giữ chặt lão cha đang nổi điên của mình, cẩn thận nhớ lại đoạn đối
thoại của hai người, dù thừa tướng nói hơi khó nghe nhưng cũng đâu đến
mức khiến cha hắn liều mạng với người ta chứ.
“Không nói gì?” Chu phụ không thể tin được thét chói tai với nhi tử của
mình: “Hắn chửi ta là thái giám chết bầm, còn nói ta không biết tự
trọng, thích cong mông lên để nam nhân làm!”
". . . . . ." Chu Phú không hiểu: “Câu cuối cùng hình như không nói mà.”
“Nói!” Chu phụ kết luận: “Ta nói nói thì đúng là nói. Con buông tay, nếu không buông ta liền đánh cả con!”
“Ha, lão phu sợ ngươi à. Đến đây, đến đây!d/đ/l/q/đ/ Xem ta vặn đầu
ngươi xuống làm bô đi đại tiện!” Thừa Tướng ở phía sau không cam lòng,
chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.
Chu Phú ôm lão cha nhà mình, tránh trái tránh phải, thừa tướng đuổi đông đuổi tây, vì Chu Phú bị kẹp ở giữa nên không dám xuống tay thật sự, gấp đến độ giậm chân.
Chu phụ cũng giống như uống phải thuốc kích thích, nhảy tới nhảy lui
muốn thoát khỏi sự trói buộc của Chu Phú, hai người tuổi cộng lại trên
năm mươi lại cãi vã kịch liệt trước mặt đám đông như những mao đầu tiểu
tử. [1]
“Ngươi trả lại tôn tử cho ta, trả tôn tử cho ta! Chu Phú, ngươi tránh ra.” Bách Lý thừa tướng gấp đến độ toát hết cả mồ hôi.
“Ta nhổ vào! Tôn tử của ngươi bị bệnh hiểm nghèo, chết yểu, ta trả lại tôn tử nhà ngươi cái rắm.” Chu phụ cũng không kém là bao.
“Hắn mắc bệnh hiểm nghèo cũng là vì ngươi.” Bách Lý thừa tướng đưa tay định túm lấy lại bị Chu Phú né nhanh, thành ra chụp hụt.
“Sao lại tại ta hả? Ngươi thấy ta hạ độc à? Ngươi thấy ta động tay chân với hắn à?” Chu phụ vừa giãy giụa vừa gầm thét.
". . . . . ." Bách Lý thừa tướng nghe Chu phụ nói vậy chợt dừng bước lại, thở hổn hển nói: “Rốt cuộc cũng thừa nhận.”
Chu phụ không thể giải thích: “Thừa nhận cái lông gì?”
“Nếu không phải ngươi hạ thủ, sao lại biết được hắn trúng độc?” Một câu của Thừa Tướng đã nói toạc ra tất cả.
Chu phụ nhất thời cứng họng, Chu Phú giật mình nhìn cha mình: “Cha, ngài sẽ không hạ độc tôn tử của thừa tướng thật đấy chứ?”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Chu phụ có phần phức tạp nhìn Chu Phú, run rẩy hồi lâu mới nói được mấy chữ: “Lão tử không hạ độc!”
“Chu Phú, đừng tin hắn! Năm đó hắn là quốc y thánh thủ, bất kỳ loại
thuốc gì rơi vào tay hắn đều giống như món đồ chơi, hạ độc một đứa bé
tám tuổi thì có gì khó?” Bách Lý thừa tướng càng nhìn Chu Phú càng cảm
thấy thân thiết, thế nhưng bản thân Chu Phú vẫn không có loại tự giác
này, vẫn giang hai cánh tay bảo vệ cha mình.
Chu phụ nhìn ánh mắt của thừa tướng thì tức giận không thôi, dứt khoát
tránh khỏi ràng buộc của Chu Phú, la lối om sòm: “Được, cứ cho là ta hạ
độc thì sao? Người của nhà Bách Ly các ngươi làm hại lão tử tự tàn, lão
tử với các ngươi thù sâu như biển, hạ độc tôn tử của ngươi cũng là hợp
tình hợp lý, ngươi làm khó dễ được ta à?”
". . . . . ." Đôi môi của Bách Lý thừa tướng run lên, dáng vẻ rốt cuộc
ngươi cũng chịu thừa nhận, liền đưa tay muốn kéo Chu Phú qua, lại bị Chu phụ ngăn lại ở giữa: "Tôn tử của ngươi đã chết. Chu Phú là nhi tử của
ta, là nhi tử ta nhặt từ bãi tha ma về, không có chút quan hệ gì với nhà Bách Lý các ngươi, lão thất phu ngươi đừng có ý đồ với hắn.”
Thừa tướng không bỏ qua, giậm chân nói: “Hắn là tôn tử Bách Lý Kiệt của
Bách Lý Tung Hoành ta, mới không có chút quan hệ gì với ngươi! Ngươi mau tránh ra, Chu Phú, ta là gia gia của con, con qua đây, về nhà với gia
gia!”
Chu Phú sững sờ tại chỗ, cha hắn và Thừa Tướng nói thế nào mà lại chuyển đề tài đến trên người hắn rồi? Sao lại nói đến chuyện hắn là nhi tử của ai, là tôn tử của ai?
“Cha…” Chu Phú khó xử nhìn cha mình, hi vọng ông cho hắn một câu trả lời hợp lý.
Chu phụ nhìn Chu Phú, giọng nói rất kiên định: “Con là nhi tử của Chu
Đại Tráng ta, người khác nói là gia gia con, con liền nhận à? Uổng công
ta nuôi sống con từng ấy năm?”
“… Con…” Chu Phú muốn tìm ra hàm nghĩa cuối cùng trong lời nói của lão cha mình nhưng vẫn không đoán ra được.
Đúng lúc hai người giằng co, một tiếng khóc om sòm như muốn kêu gào sập trời truyền đến từ ngõ hẻm.
“Phú Nhi, Phú Nhi của ta, hiện tại ngươi nhất định phải cứu Lan di, nhất định phải cứu biểu muội của ngươi! Phú Nhi, Phú Nhi của ta”
Giọng nói này… Chu Phú quay đầu nhìn lại, lòng muốn chết cũng xuất hiện
rồi, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, ôi, Thái Bình Dương
đau lòng [2]… Lan di tóc tai bù xù, vừa chạy vừa khóc như một bà điên,
lại còn vừa khóc vừa kêu, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng quý phụ
mà ngày trước bà khoe khoang, giọng nói còn khó nghe hơn cả tiếng chiêng bể.
Bà té ngã, cuối cùng lăn đến trước mặt Chu Phú, còn chưa lên tiếng đã
bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu Phú, níu lấy ống quần hắn lau
nước mũi: "Phú Nhi hu hu… Ngươi phải cứu Lan di và biểu muội ngươi. Nàng ta… quả thật là ác quỷ giết người không chớp mắt, nàng ta nói muốn
giết… ta, còn muốn giết biểu muội của ngươi, đáng thương cho biểu muội
của ngươi xinh đẹp như hoa , châu tròn ngọc sáng [3], vậy mà bây giờ bị
nàng ta làm cho khổ cực thay đổi hoàn toàn, gầy như que củi… Ngươi phải
cứu chúng ta, cứu chúng ta.”
Trong ấn tượng của Chu Phú, Lan di luôn cường thế, không có khí phách
như hôm nay vẫn là lần đầu nhìn thấy, chỉ thấy bà ta mở miệng nói quang
quác quang quác một tràng, thế nhưng hắn nghe lại không hiểu chút nào,
cái gì ác quỷ, cái gì giết người, cái gì gầy như que củi… Hắn vươn một
tay đỡ bà từ dưới đất lên, hỏi: "Lan di, ngài đừng kích động, từ từ rồi
nói, làm sao vậy?”
“Ả nữ nhân kia không phải người! Nàng ta là ác quỷ, ác quỷ! Bò từ trong
địa ngục ra ngoài, đồ quỷ chết đói chết không được tử tế! Quỷ thắt cổ!”
Lan di một hàng nước mắt nước mũi, nhìn thoáng qua ngũ quan vặn vẹo
giống như ác quỷ mới chui từ dưới đất lên.
“Nữ nhân kia là ai?” Chu Phú thấy bà như vậy, trong lòng cảm thấy không đành lòng.
“Là nàng ta! Chính là nàng ta! Là chính thê của thế tử! Nàng ta quả thực còn đáng sợ hơn ác quỷ, ta, ta, ta và biểu muội của ngươi ở trong tay
nàng ta chịu nhiều đau khổ hu hu.”
Chu Phú bị tiếng khóc của bà làm cho phiền lòng, chuyện bên người còn
chưa xử lý tốt, chuyện bên kia lại tới, ôi chao, lúc này tâm lực quá mệt mỏi không đủ sức để nói nữa rồi.
“Hôm đó sau khi ngươi đi, ta chưa từng gặp biểu muội ngươi lần nào, hỏi
nàng ta thì nàng ta luôn nói là nhốt nó ở phòng củi để suy nghĩ, nhưng
đã qua nhiều ngày như vậy rồi, ta… ta nghĩ như thế nào cũng không yên
tâm, liền lén tới phòng chứa củi nhìn một chút, ngươi đoán xem ta thấy
cái gì, ngươi đoán xem ta thấy cái gì!”
Lan di trừng lớn đôi mắt mang theo sự hoảng sợ vô hạn, lộ ra đôi mắt đen bầm giống như gặp phải chuyện đáng sợ nào đó.
“Ta thấy cả người biểu muội ngươi bị hư thối… Mặt hư thối, tay chân cũng hư thối… Tất cả đều lở loét, chảy máu mưng mủ lở loét… Nữ nhân kia thật là xấu xa, nàng ta khiến cho toàn thân biểu muội của ngươi đều lở loét, không cho phép bất cứ ai cứu nó, để nó bị giòi bọ gặm cắn, ta, ta, ta…
Hu hu… Phú Nhi, ngươi phải cứu hai mẹ con chúng ta.”
Chu Phú nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu rõ Lan di nói gì, biểu muội
Điệp Chỉ gả vào phủ thế tử, thế nhưng không chịu nổi tịch mịch, hạ một
lượng xuân dược lớn với thế tử, muốn dùng thân thể giữ chân thế tử, lại
bị phu nhân của thế tử coi là cái đinh trong mắt. Ngày hôm đó sau khi
hắn đi, biểu muội Điệp Chỉ liền bị nhốt ở phòng chứa củi, chịu hình phạt tàn khốc của phu nhân, hiện tại đã ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Thấy chết không cứu, Chu Phú tuyệt không làm được. Nhưng hắn nên cứu người như thế nào đây?
[1] Mao đầu tiểu tử: chỉ người trẻ tuổi, có ý khinh thị.
[2] Thái Bình Dương đau lòng: Tên một bài hát của Nhậm Hiền Tề, thường được chọn hát nhiều khi đi karaoke.
[3] Châu tròn ngọc sáng: so sánh tiếng ca uyển chuyển tuyệt đẹp hoặc văn tự trôi chảy thanh thoát