Bách Lý thừa tướng thấy rõ kẻ béo mập đang khóc đến mức khuôn mặt vặn
vẹo kia chính là nữ nhân lúc trước đại náo ở Tướng phủ, vốn đã tức giận
không xuôi, nay lại càng phiền chán, thấy Chu Phú còn đang nói chuyện tử tế với bà ta, không nói hai lời, thừa tướng liền kéo cổ áo Lan di, vung về phía sau, thân thể quý giá của Lan di lập tức bị ném xuống.
"A, tướng gia, bà ta . ." Lan di bị ngã xuống mù mờ không rõ, Chu Phú
thấy vậy muốn nói giúp, nề hà còn chưa nói xong, đã bị Bách Lý thừa
tướng táo bạo chặn lại: "Bà ta cái gì bà ta? Hiện tại là lúc nào, bà ta
có thể có chuyện gì? Dù có, cũng phải chờ bên lão phu nhân giải quyết
xong rồi nói."
Khi Chu Phú đang khó xử, Lan di đã hét to một tiếng vang tận mây xanh,
thân hình mập mạp trở mình đứng lên, tiến về phía thừa tướng, bỗng bò
lên vai thừa tướng với tư thế khỉ trèo cây, cắn mạnh tai vị tướng gia
này, đau đến mức khiến Bách Lý thừa tướng kêu to.
Mặc dù Chu phụ cảm thấy nữ nhân này quen mặt, nhưng bà ta dũng mãnh như
vậy, lỗ tai của lão thất phu kia cũng bị cắn ra máu, nhất thời tâm tình
thật tốt, chỉ sợ thiên hạ không loạn, vỗ tay nói: "Cắn giỏi! Mạnh vào,
cắn xuống tai của hắn, tối nay cho lão tử nhắm rượu!"
Chu Phú đẩy cha mình về phía sau, vội vàng tiến lên kéo Lan di ra, thừa
tướng gia bị người cắn vào tai, muốn đẩy bà ta lại sợ tai mình bị cắn
mất, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Chu Phú kéo hồi lâu, vất
vả lắm mới kéo được Lan di đã không tiếc trả giá hết thảy thậm chí đến
mệnh cũng không cần ra khỏi lưng thừa tướng.
"Lão già đáng chết nhà ngươi! Chính là ngươi, chính ngươi làm hại hai mẹ con ta rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy, là ngươi, ngươi còn dám đánh lão nương, cho dù lão nương liều cái mạng này, cũng phải cắn rơi tai
của ngươi! A ——"
Miệng Lan di đầy máu tươi đầm đìa, hai chân giang rộng, ngồi xuống đất
nổi điên quát to, bộ dạng này muốn có bao nhiêu điên cuồng thì có bấy
nhiêu điên cuồng, khiến người bên cạnh xem mà hoảng sợ, muốn tiến lên
kéo bà ta, lại sợ bị bà ta nhào tới cắn loạn.
Thừa tướng bịt tai lại, thở hổn hển, cho dù ông có khí thế đối mặt với
thiên quân vạn mã, lại có chút sợ hãi nữ nhân điên này, nhớ tới lời của
bà ta, quả thật là vì thanh tịnh, ông mới đưa người tới Công Tôn phủ,
nhưng tuy người là ông đưa đi, ông vẫn không để hai mẹ con bà ta làm
càn. Vừa kê đơn, lại vừa quan hệ bất chính. . . Đây là chuyện cô nương
nhà đứng đắn sẽ làm ư?
"Lão nương đúng là mắt bị mù, mắt bị mù mới có thể quen biết loại lang
tâm cẩu phế như các ngươi, đồ cặn bã giết người không chớp mắt, đẩy mẹ
con chúng ta vào hố lửa, bị mất tiền đồ, nay ngay cả mệnh cũng sắp bị
người giày xéo chết, ta thật sự là số khổ, số khổ. . ."D_Đ'L_Q'Đ" Lan di không để ý đến hình tượng, hai chân giãy giụa, hai tay vỗ đất, bỗng
nhiên chỉ vào Chu Phú, mắng tiếp: "Chu Phú, hết thảy đều do ngươi! Vì
sao ngươi lại làm phò mã? Vì sao ngươi để ả công chúa đê tiện kia đuổi
chúng ta ra ngoài? Vì sao cha ngươi tên Chu Đại Tráng? Vì sao kẻ thù của cha ngươi là lão thất phu kia? Cũng bởi vì kẻ thù của cha ngươi, hắn
mới không có lòng tốt đẩy mẹ con chúng ta vào tay nữ nhân độc ác kia, là ngươi!"
Tất cả mọi người ở đây cảm thấy nữ nhân này điên rồ một cách không hiểu nổi, bất đắc dĩ nhìn Chu Phú, đồng tình vạn phần.
"Chu Phú, hết thảy đều do ngươi! Ngươi không chết tử tế được! Công chúa
tiện nhân kia cũng không chết tử tế được! Các ngươi, các ngươi, toàn bộ
các ngươi không chết tử tế được! Cả nhà chết hết, lão nương nguyền rủa
cả nhà các ngươi chết sạch, chết sạch!"
Lan di càng mắng càng thuận miệng, càng mắng càng độc ác, làm cho người
ta vô cùng chán ghét, lại không biết phải ngăn cản thế nào, đúng lúc
này, tiếng mắng chửi của Lan di im bặt, một cái giày quăng mạnh vào
khuôn mặt xấu xí của bà ta, lưu lại một dấu giày mang theo tơ máu.
Mọi người thầm khen một tiếng giỏi, tò mò nhìn về phía giày vung tới,
chỉ thấy Chu phụ đang nâng chân còn lại lên để cởi giày, ngay lập tức,
dùng mười phần sức lực, một lần nữa ném giày vào mặt Lan di.
Đang mắng hăng say, vốn không lường được sẽ gặp tai họa bất ngờ, hai mắt Lan di trợn ngược, mang theo hai dấu giày mà bất tỉnh, mọi người bỗng
cảm thấy toàn bộ thế giới thanh tịnh trong nháy mắt.
". . . . . ." Chu phụ đứng chân trần nhìn xuống mọi người, môi nhếch lên nụ cười châm chọc, mày phải nhíu lại, giống như đang nói: một đàn phế
vật vô dụng, nhìn xem lão tử đối phó với nữ nhân điên này thế nào? Phục
không?
Chu Phú sai người dìu Lan di đang bất tỉnh vào phủ, thừa tướng gia tai
bị thương chảy máu không ngừng được thuộc hạ khuyên bảo cũng đồng ý hôm
nay tạm thời hưu binh, ngày sau tái chiến, trước khi đi, giơ ngón tay
với Chu phụ, oán giận quát: "Món nợ giữa chúng ta ngày sau lại tính! Rửa cổ cho sạch, cách một ngày lão phu tới lấy!"
"Cút cút cút! Ngày ngày lão tử rửa cổ chờ ngươi, chỉ sợ có một số người
còn không chờ được đến lúc ta chết, chính mình đã nằm trong quan tài
rồi!"
Bách Lý thừa tướng run run giơ ngón tay, còn muốn nói, Chu Phú thấy thế, nhanh chóng đẩy cha một cái, phối hợp với người của phủ thừa tướng nâng thừa tướng đang chảy máu lên ngựa, để bọn họ mau về trị liệu cho tướng
gia mới là chuyện quan trọng nhất. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Thừa tướng đi rồi, trước cửa của phủ công chúa chỉ còn lại hai người Chu Phú và Chu phụ, Chu phụ vốn đang vênh váo đắc ý bỗng nhận đến ánh mắt
lạnh lẽo của nhi tử, nhất thời hụt hơi, rụt cổ chôn đầu, một bộ đáng
thương khi làm việc sai.
Chu Phú thấy ông như vậy, bất đắc dĩ thở dài, hồi nhỏ cha đã nói với
hắn, hắn là đứa nhỏ được nhặt về, nhưng hôm nay nghe thế, dường như cũng có chỗ không hoàn toàn như vậy, chân tướng là gì, hắn không biết, chẳng lẽ đúng như lời của thừa thường, hắn là tôn tử của ông ta, mười mấy năm trước bị cha trộm đi?
"Rốt cuộc sao lại như vậy? Cha nói rõ ràng cho con." Chu Phú níu chặt người đang muốn chuồn đi, nghiêm mặt hỏi.
Chu phụ gấp đến độ con ngươi đảo loạn, ấp úng hồi lâu cũng chưa nói ra
nguyên do, ngay khi Chu Phú sắp mất hết nhẫn nại, chuẩn bị mắng ông, ông mới xoay người, thoát khỏi sự kìm hãm của Chu Phú mà chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy, để lại một câu cho Chu Phú: "Ai nha, chính là một
việc như vậy thôi, bây giờ lão tử còn chưa muốn nói."
". . . . . . Cha!"
Chu Phú nhìn cha đi mất, lại một lần nữa cảm thấy bất lực.
——— —————— —————— —————————
Bị một đống chuyện lớn làm phiền lòng, Chu Phú sắp xếp cho Lan di ở viện nhỏ trong cùng phía bắc, yêu cầu có người trông coi ở ngoài, không được hắn cho phép, không cho Lan di ra khỏi viện nửa bước.
Sau khi qua loa dùng bữa trưa, Chu Phú chạy về nha môn, mới vừa vào cửa, liền thấy Tam phò mã, Tứ phò mã, Lục phò mã đang ngồi ở trong phòng,
hỏi xong mới biết được, bọn họ là tới tìm hắn.
Chu Phú không hiểu vì sao bọn họ tìm hắn, lại bị Tam phò mã ôm vai khóc
rống, nức nở nghẹn ngào mà không nói rõ nguyên nhân, Chu Phú không hiểu
ra sao, muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu, nhìn về phía Tứ phò
mã và Lục phò mã, chỉ thấy bọn họ cũng mang vẻ mặt cô đơn, buồn bực
không vui.
Chuyện lúc trước xảy ra đều đã được người thần bí giải quyết hết chỉ
trong một đêm, đáng nhẽ, bọn họ hẳn là phải an tâm mới đúng, tại sao vẫn hãm sâu trong sầu khổ, không thể tự thoát được?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?" Chu Phú vỗ vỗ vào người Tam phò mã đang khóc không ngừng, muốn làm hắn bình tĩnh một chút, nói rõ ngọn nguồn sự tình.
"Ai, ngươi đừng hỏi, hỏi chúng ta cũng không tiện nói." Tam phò mã khóc lóc, đột nhiên ngẩng đầu lên từ vai Chu Phú.
". . . . . ." Chu Phú không có gì để nói, các người không tiện nói, vậy tới đây tìm hắn làm gì?
"Đại phò mã đừng hỏi, hôm nay chúng ta đến, chỉ là muốn mời ngươi cùng
ăn cơm, uống chút rượu để giải sầu." Lục phò mã Mạc Kinh Hồng trước giờ
thẳng thắn, lúc này ngay cả hắn cũng không nói, Chu Phú cảm thấy không
hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Không thể chối từ thịnh tình, Chu Phú liền cùng ba bọn họ ra khỏi nha
môn, đi đến thánh địa mua rượu trong thành —— Vọng Giang lâu.
Vọng Giang lâu mở ra tám cánh cửa, ý nghĩa là chào đón lai khách tám
phương. Tọa bắc triêu nam [2], sau lâu là sông lớn cuồn cuộn không dứt,
mênh mông vô bờ, tầm nhìn mở rộng.
Bọn Chu Phú vào trong, tiểu nhị lập tức tiến lên tiếp đón, dựa vào thái
độ và lời nói ân cần của tiểu nhị, có thể thấy Lục phò mã Mạc Kinh Hồng
là khách quen, trên lầu còn có nhã gian chuẩn bị riêng cho hắn, chuyên
dùng để khách hắn mời rượu ngắm cảnh sông.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Lục phò mã lập tức gọi mười vò nữ nhi
hồng, lại bị Tam phò mã giễu cợt: "Ha ha, còn chưa ăn đủ khổ của nữ nhân sao? Uống nữ nhi hồng làm gì? Thiêu đao tử, lão tử muốn uống thiêu đao
tử!"
Tam phò mã nói xong lời này, ngoại trừ Chu Phú thì ba người kia lại rơi
vào sự buồn lo, Chu Phú không thể nhịn được nữa, vỗ bàn, nói: "Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói, không nói ta liền rời đi, uống rượu cũng phải uống rõ ràng đúng không?"
Ba người sầu khổ kia nhìn nhau, quyết định Tam phò mã nói ra là ổn thỏa
nhất: "Lão Chu, cơn tức của ngươi đừng lớn vậy chứ, mấy huynh đệ đều
biết đến, ngươi là người bị hại lớn nhất, nhưng chúng ta cũng không chịu nổi."
"Người bị hại cái gì?" Chu Phú uống một ngụm trà, nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu rõ ý tứ của Tam phò mã.
"Chính là An Dung!" Lục phò mã đoạt lấy vò rượu tiểu nhị chuẩn bị bưng
lên bàn, mở ra nắp che kín bụi rồi ngửa đầu uống vài ngụm lớn.
Chu Phú chớp mắt: "An Dung?"
Chính là tướng quân lưu manh vừa trở về đã có ý đồ với nương tử của hắn? Hắn ta làm sao?
"Đúng, chính là An Dung!" Tam phò mã dịch mông, ngồi càng sát Chu Phú, dùng biểu cảm 'Ta biết ngươi rất khổ' mà an ủi hắn.
Chu Phú đẩy khuôn mặt khiến người buồn nôn của Tam phò mã sang một bên,
vẫn không hiểu: "An Dung làm sao?" Chẳng lẽ hắn cũng xuống tay với mấy
vị công chúa khác? Tên lưu manh này!
"Lão Chu! Ngươi cũng đừng giấu giếm, chuyện của ngươi và An Dung, chúng
ta đều nghe được, tiểu tử này vốn không là gì cả, vợ của bằng hữu không
thể đùa giỡn, tuy rằng các ngươi không phải là bằng hữu, nhưng dù gì
trưởng công chúa cũng là phụ nữ có chồng, sao hắn có thể làm ra chuyện
đó." Bộ dáng than thở của Tam phò mã, người không biết thấy còn tưởng
rằng An Dung vừa trở về liền cướp nương tử của hắn.
Lúc này Chu Phú mới hiểu một chút, hắn đã nói mà, những người này sao có thể tới tìm hắn cùng uống rượu, thì ra là chuyện An Dung tới cửa đoạt
vợ đã truyền khắp kinh thành, bọn họ mới chạy tới để an ủi hắn.
Nhưng mà. . . Không đúng.
Cho dù là đến an ủi hắn, nhưng vì sao cả đám bọn hắn đều bày ra vẻ mặt kia? Cảm động lây cũng không cần như vậy.
"Sao hắn lại không làm ra chuyện đó chứ?" Lục phò mã đặt mạnh bình rượu
xuống bàn, nước trong ly trà của Chu Phú lăn tăn một hồi.
"Ai!" Tứ phò mã vốn là người chưa từng uống rượu, hôm nay lại rót một chén, không nói hai lời ngửa đầu uống.
Chu Phú rốt cuộc không nhịn được: "Cho dù An Dung làm, cũng là làm với ta và Trì Nam, vì sao các ngươi lại thở dài?"
Cảm tình giữa huynh đệ tốt, cũng không cần tốt như vậy.
Tam phò mã cũng học bộ dáng của Tứ phò mã, khóc gió than mưa [3] thở
dài, rốt cuộc nói ra chân tướng sự tình: "An Dung. . . Hắn hẳn là kẻ
địch của nam nhân khắp thiên hạ, nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt bừa bãi,
đi đến chỗ nào cũng có thể khiến cho nữ nhân hỗn loạn như hắn, nên bị
nhân đạo hủy diệt, sự tồn tại của hắn quả thực là ác mộng của đàn ông có vợ như chúng ta, là địa ngục của chúng ta!"
". . . . . ." Chu Phú mang máng nghe ra gì đó: "Chẳng lẽ. . . Hắn cũng đi trêu chọc tam, tứ, lục công chúa rồi hả?"
"Không có." Tứ phò mã thất hồn lạc phách lắc đầu.
"Thế thì tại sao?"
"Lão Chu! Việc trên đời này sao có thể hoàn toàn nói rõ chứ. Có đôi khi, hắn không đến trêu chọc ngươi, nhưng ngươi lại cố tình không chịu kiểm
soát, đi trêu chọc hắn. . ."
". . . Ý của ngươi là nói. . ."
"Sau khi An Dung trở về, mới có hai ngày, Khanh Điệp giống như nổi điên, liều lĩnh ầm ĩ muốn gặp An tướng quân. . . Mỗi ngày thuê người theo dõi không nói, còn tụ tập người cùng sở thích xác định địa điểm để chờ đợi, ta, ta, nón xanh này, ta mang đúng là oan uổng. . ."
"Không chỉ có Tam công chúa, Tinh Thần cũng là như vậy." Tứ phò mã cô đơn nhìn sông.
"An Nhạc cũng thay đổi." Lục phò mã phiền muộn vô hạn.
". . . . . ."
Lúc này Chu Phú mới hiểu rõ chân tướng sự tình, không ngờ, tên An tướng
quân lưu manh kia lại có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến phần đông nữ tử ái mộ, mà hắn lại hướng tới Trì Nam, nhất thời, Chu Phú cũng bị cảm xúc của ba người kéo vào, lâm vào ưu tư. . .
[1] Khi không thoải mái muốn uống rượu giải sầu, nhưng khi sầu muộn thì uống rượu chỉ khiến sầu càng thêm sầu.
[2] Tọa bắc triêu nam: Phòng ở phía Bắc, cửa hướng về phía Nam.