Sau khi trở lại phủ Công chúa, Trì Nam gọi ảnh vệ bên người tới phân phó một loạt các mệnh lệnh điều tra, ảnh vệ ngay lập tức xuất động.
Trì Nam ngồi trước thư án, Chu Phú rất tự giác đi tới sau lưng nàng bóp vai đấm lưng. Trì Nam thoải mái khẽ rên rỉ: “Hình như lúc mới trở về phủ có người đang ồn ào ở phía Bắc, âm thanh nghe có vẻ giống… Lan di?”
Chu Phú không hề giấu giếm, hắn gật đầu một cái thành thật nói: “Không phải giống, mà đó chính là Lan di.”
Đôi mày thanh tú của Trì Nam khẽ nhướn lên: “Hả? Tại sao bà ta lại tới?” Nàng suy nghĩ một lát, đoán chừng là Chu Phú ra lệnh, nếu không với tai tiếng của Lan di ở trong phủ Công chúa, cho dù bà ta có gân cổ lên chửi mắng thì người trong phủ cũng không cho bà ta vào.
“Không phải biểu muội Điệp Chỉ gả cho Công Tôn Thế tử sao?” Chu Phú đổi từ bên bả vai này sang bả vai kia của nương tử, cẩn thận đấm bóp. Hắn quyết định nhân cơ hội này nói chuyện tình của biểu muội và Lan di với nương tử, nghe xem nương tử nói thế nào.
“Không phải nàng không biết Điệp Chỉ và Lan di là người như nào. Tiến vào phủ Thế tử chưa được mấy ngày đã làm mưa làm gió. Vì muốn chiếm được tâm của Thế tử mà không từ thủ đoạn, bỏ thuốc Thế tử khiến hắn mệt lả ở trên giường.”
Trì Nam nhắm hai mắt lại lẳng lặng nghe Chu Phú nói. Nàng cho rằng Liễu Điệp Chỉ chỉ có lòng ghen tị nặng, thật không ngờ đến khi găp việc tranh thủ tình cảm thật sự nàng ta lại có thể giày vò người khác như vậy. Mặt trong mặt ngoài nàng ta đều vất hết sang một bên, nếu như để cho nữ nhân này cầm quyền quản gia, chỉ sợ phủ Thế tử không còn an bình.
“Ừm, Thế tử phi nói như nào về việc nàng ta làm?” Trì Nam thuận miệng hỏi.
Chu Phú bội phục nương tử nhà mình thông tuệ, hắn còn chưa nói gì mà nương tử đã đoán được chuyện kế tiếp: “Thế tử phi không chịu bỏ qua cho biểu muội Điệp Chỉ và Lan di. Nàng ta nhốt biểu muội trong phòng chứa củi, nghe nói còn không cho biểu muội ăn uống, hơn nữa còn hạ độc nàng. Nghe Lan di nói loại độc đó khiến cho toàn thân người trúng độc đau nhức, thối rữa không chịu nổi.”
Nghe đến hai từ “hạ độc”, Trì Nam lặng lẽ mở mắt ra: “Toàn thân đau nhức, thối rữa không chịu nổi?”
Dường như Trì Nam có hứng thú đối với độc dược, Chu Phú thấy vậy liền gật đầu: “Ừ, đó là Lan di nói vậy.”
Trong mắt Trì Nam hiện lên vẻ lo lắng, nhưng ngay sau đó lại giấu đi không để Chu Phú phát hiện. Sau khi nàng lấy lại bình tĩnh liền hỏi: “Bà ta tới là muốn chàng đi cứu người sao?”
Chu Phú khổ sở thở dài: “Đúng vậy. Mặc dù hai mẹ con họ đáng ghét, nhưng tội không đáng chết…”
Không biết tâm ý của nương tử như nào nên Chu Phú không dám nói ra những lời tiếp theo.
Trì Nam quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Tội không đáng chết, nhưng cũng nên chịu chút dạy dỗ.”
Chu Phú không hiểu: “Vậy chủ ý của nương tử là… Không cứu?”
Trì Nam lắc đầu: “Cứu!! Nhưng không phải bây giờ, mà là vài ngày nữa. Nói thế nào đi nữa thì biểu muội chàng cũng được gả đi từ phủ Thừa tướng, dù Thế tử phi có ác độc thế nào đi nữa cũng sẽ không giết nàng ta trong vòng vài ngày tới. Vài ngày nữa ta sẽ tìm một cơ hội mời nàng ta đến đây.”
Chu Phú suy nghĩ một chút, mặc dù biểu muội thực đáng thương, nhưng nương tử đã nói vài ngày nữa sẽ cứu muội ấy, như vậy hắn cũng không thể so đo nữa rồi.
“Vậy Lan di…” Chu Phú nhớ tới phía Bắc viện còn có một người do hắn dẫn vào. Hừ, bà ta an tĩnh một chút còn chưa tính là gì, đằng này cổ họng bà ta có thể dùng làm vũ khí sát thương cỡ lớn rồi. Trong vòng mười dặm cũng có thể nghe thấy tiếng nguyền rủa bén nhọn ác độc của bà ta.
“Cứ để cho bà ta đợi ở đó, dù sao thì bây giờ bà ta cũng không còn nơi để đi…” Trì Nam đứng dậy khỏi chỗ ngồi, để Chu Phú ngồi xuống. Chu Phú không hiểu, hỏi:
“Không phải nàng sợ bà ta ồn ào sao?” Đừng nói là nương tử, ngay cả Chu Phú hắn nghe thấy âm thanh kia cũng cảm thấy rất phiền. Hắn âm thầm cầu nguyện sấm dậy đất bằng* mang Lan di đi.
*sấm dậy đất bằng: đất bằng nổi sóng
Trì Nam dịu dàng đặt tay trên bả vai Chu Phú, khoé môi gợi lên một nụ cười vui vẻ: “Không sao, vừa rồi ta đã sai ma ma quản gia qua đó…”
Chu Phú nhìn nương tử bày ra gương mặt tươi cười vô hại kia, không hiểu tại sao bỗng dưng trong lòng cảm thấy âu sầu. Nương tử để cho ma ma quản gia đi Bắc viện làm gì?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng bàn tay của nương tử có kỹ xảo quá tốt, nàng xoa bóp bả vai hắn vô cùng thoải mái. Lần đầu được hưởng thụ việc nương xử đối xử với mình như vậy nên không bao lâu sau Chu Phú liền quăng chuyện Lan di ra sau đầu. Dù sao có nương tử ở đây, nàng có thể xử lý mọi việc rất tốt, Chu Phú vô cùng tin tưởng điều này.
Chu Phú đang nhắm mắt hưởng thụ thì có thanh âm của Quý Hỉ ma ma từ bên ngoài truyền đến. D✯Đ✯L✯Q✯Đ
Trì Nam đang muốn mở miệng trả lời thì bị Chu Phú cướp lời: “Hôm nay không đến Nguyệt Thanh trì, phiền Quý Hỉ ma ma đưa nước nóng đến trong nội thất.”
Sau khi Quý Hỉ ma ma nghe được lời nói của Chu Phú liền cáo lui.
Trì Nam dừng động tác trên tay lại, khó hiểu nhìn Chu Phú: “Vì sao không đi Nguyệt Thanh trì?”
Chu Phú cười yếu ớt nắm tay nương tử đặt trong tay mình vuốt ve: “Nguyệt Thanh trì quá lớn, ta biết hôm nay nương tử của ta nhất định mệt muốn chết, vì vậy chúng ta tắm rửa trong phòng là được rồi, ta sẽ kỳ lưng cho nàng.”
Trì Nam nhìn Chu Phú đang nở nụ cười với ý đồ xấu thì sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nàng nhếch môi nói: “Nếu biết ta rất mệt mỏi mà chàng còn nhẫn tâm giày vò ta?”
Chu Phú cười đến vô cùng rực rỡ lộ cả hàm răng trắng như tuyết, hắn nghịch ngợm nháy mắt với Trì Nam: “Chính là vì nàng đã rất mệt nên ta quyết định hầu hạ nàng thật tốt. Cứ giao hết cho ta, nương tử chỉ cần thả lỏng hưởng thụ là tốt rồi.”
“…”
Không lâu sau cả gian nội thất đã bị hơi nước bốc lên làm cho mờ ảo. Chu Phú lôi kéo bàn tay nương tử nhà mình đi vào. Trong lúc Trì Nam đang suy nghĩ xem hắn sẽ làm gì tiếp theo thì Chu Phú đã ôm nàng từ phía sau, hai tay bò lên hông nàng.
Vòng eo thon nhỏ chỉ vừa một nắm tay khiến Chu Phú chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Sau một lúc lâu mò mẫm hắn liền tìm được nút áo bên hông nàng.
“Nương tử, ta giúp nàng cởi áo.” Nói xong Chu Phú kéo nút áo ra, loại công việc này từ trước đến nay luôn là sở trường của hắn vì vậy hắn làm rất trơn tru thuận lợi. Hắn lột từng lớp y phục của nương tử đến khi sạch sẽ không còn gì.
Trì Nam bị hắn ôm vào trong ngực từ phía sau, nàng cảm thấy ngượng ngùng nên cúi thấp đầu xuống, hai luồng mềm mại giờ đã rơi vào ma chưởng của hắn. Bánh bao trắng nộn được nắm gọn trong lòng bàn tay ngăm đen, hai màu sắc tương phản nhau khiến thị lực càng thêm rõ ràng. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay Chu Phú truyền đến, hơn nữa hắn vuốt ve rất có kỹ xảo khiến Trì Nam thoải mái thả lỏng thân thể, cả người nàng dựa vào trước ngực Chu Phú.
Một cánh tay của Chu Phú vòng qua trước ngực Trì Nam, một tay chậm rãi trượt từ eo xuống mảnh đất trung tâm của nương tử nhẹ nhàng xoa nắn trêu đùa. Hắn dùng ngón tay cuốn lấy rừng cây rậm rạp thành từng vòng, lòng bàn tay không ngừng đè lại chỗ xương chậu của nàng.
Một luồng nhiệt lưu từ vùng xương chậu lan khắp toàn thân khiến thân thể nàng mềm nhũn, Trì Nam như một vũng nước xuân ở trong ngực hắn.
“Nương tử, ta ôm nàng vào trong nước.” Sau khi Chu Phú quanh quẩn tại nơi mẫn cảm của nương tử được một lúc lâu, rốt cuộc thì lương tâm cũng thức tỉnh. Hắn nói nhỏ với Trì Nam.
Nếu lại bị trêu chọc tiếp thì xuân thuỷ của Trì Nam sẽ tràn lan đến mức không thể kiểm soát. Nghe Chu Phú nói như vậy thì lý trí lộn xộn của nàng mới thoáng trở lại, nàng thở hổn hển gật đầu một cái.
Chu Phú liếm mút một hồi bên tai nàng rồi mới nhẹ nhàng ôm ngang nàng lên đi tới bên thùng tắm cao cỡ nửa người được đặt sẵn trong nội thất. Trì Nam ôm bờ vai hắn, nàng nghĩ rằng bản thân mình sẽ được thả vào trong nước, ai ngờ Chu Phú lại không buông tay mà để nàng đứng trong thùng tắm, còn nửa thân trên thì vẫn dựa vào người hắn.
Trì Nam không hiểu Chu Phú muốn làm gì nhưng nàng biết đó không phải là chuyện tốt. Chu Phú bất ngờ tách hai chân của nàng ra để hai chân nàng giang thật rộng trên thùng tắm.
“A…” Trì Nam hét lên kinh ngạc, vì không kịp đứng vững nên cả người nàng ngã về lồng ngực ở phía sau. Chu Phú ôm nàng như ôm một đứa trẻ, hắn tách hai chân Trì Nam ra thật rộng, một bàn tay lại đi đến vùng mẫn cảm khiến hắn phải mất hồn của nàng. Hắn nắm được một vật yếu ớt nhô lên, cười tà ác với Trì Nam: “Nương tử, nàng xem. Trong nước nàng thật mê người, đã ẩm ướt rồi ư? Trơn bóng dinh dính lại còn ấm áp khiến ta thật muốn xuyên vào.”
Trì Nam bị hắn nắm được nhược điểm, thân thể lại bị bàn tay hắn khống chế không thể nào nhúc nhích. Nàng vừa thẹn vừa cáu, đang muốn phản kháng thì nàng lại nhìn theo hướng hắn chỉ nên thấy được một màn dâm mị trên mặt nước. Đôi chân trắng muốt của nàng bị tách ra thật rộng, nơi tư mật hiện lên mặt nước không sót chút gì. Gương mặt nàng đỏ tới tận mang tai, hô hấp càng thêm dồn dập rồi lại cảm thấy có một loại cảm giác kích thích mới mẻ.
Ngón cái và ngón trỏ Chu Phú nắm được hoa tâm, ngón giữa vô cùng linh hoạt từ ngoài xuyên vào khiến Trì Nam hít vào một hơi thật sâu. Ngay sau đó ngón giữa của hắn bắt đầu rút ra đâm vào càng khiến nàng thêm điên cuồng. Thân thể Trì Nam không thể kiềm chế mà ngã về phía sau, hai chân giang rộng khẽ run nghênh hợp với tốc độ ra vào của ngón tay Chu Phú. Sau khi rút ra đâm vào thêm mười mấy cái thì Trì Nam không thể kiềm chế được nữa, xuân thuỷ như suối phun ra rơi vào trong nước làm mặt nước gợn lên những làn sóng mập mờ.
Chu Phú biết thời cơ đã đến liền đặt nương tử xuống thùng tắm. Hai chân Trì Nam vẫn còn run rẩy, nàng muốn khép chân lại nhưng sức lực đã bị hút cạn. Nàng còn chưa kịp định thần lại đã bị Chu Phú ôm lấy, hai chân bị nhấc lên, bụng dưới đè ở mép thùng tắm vừa đúng nơi có chiếc gối mềm. Chiếc gối mềm này được chuẩn bị để nàng có thể gối lên, vậy mà lúc này lại bị Chu Phú dùng vào chuyện này. Đôi mắt Trì Nam mông lung, lúc này nàng cũng không còn hơi sức để mà kháng cự.
Chu Phú đè Trì Nam ở phía dưới, hắn nâng mông của Trì Nam lên thật cao. Sống lưng hắn thẳng tắp, mặt nhìn xuống nước nơi phía huynh đệ của mình đã sớm cứng rắn, cảm giác nóng bỏng đang cuốn lấy toàn thân hắn. Chu Phú kéo quần nhỏ xuống, cầm vũ khí đang vận sức chờ phát động đâm vào trong cơ thể Trì Nam. Sau mấy lần nhẹ nhàng vuốt ve hắn liền điên cuồng đưa đẩy.
Tiếng rên rỉ của Trì Nam khuyếch tán trên mặt nước, nghe vào trong tai nàng lại càng cảm thấy dâm mị. Nàng dùng hết toàn lực chống hai tay vào mép thùng tắm phòng ngừa Chu Phú không khống chế được sức mạnh khiến nàng ngã vào trong nước. Sau khi qua hơn trăm lần đưa đẩy, Trì Nam không thể chịu được nữa cầu xin tha thứ với người đang ra sức cày cấy sau lưng mình. Người nọ vô cùng hăng hái nhưng tốc độ cũng hơi chậm lại để cảm xúc của Trì Nam có thể dịu đi, ngay sau đó lại bắt đầu một vòng rong ruổi mới.
Trì Nam bị đâm muốn ngừng mà không được đành phải phối hợp với động tác của hắn, phút chốc sau đã bị đẩy lên đỉnh điểm.