Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 58



Mộ Dung Mẫn cong khóe miệng, hơi mỉm cười, hỏi: "Chuyện tình của nhị tỷ Tương Khuynh, vì sao phải nói cho ta nghe? Sự tình của nhị tỷ và Tử Yên cô nương, vốn là việc riêng tư của các nàng, Tương Khuynh không tiện nói cho ta nghe mới đúng."

Vương Tương Khuynh chép miệng, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, "Thật sự muốn thử nói chuyện của nhị tỷ cho Mẫn Mẫn nghe sao?" Vương Tương Khuynh hơi lắc đầu, nói:

"Nếu Mẫn Mẫn đã nói như thế, kia... kia tính." Vương Tương Khuynh vẫn là không quyết định được có nên thử nói chuyện của nhị tỷ và Tử Yến cô nương cho Mộ Dung Mẫn nghe không.

Hai người nhất thời không nói chuyện, bầu không khí bỗng nhiên trùm xuống. Sau một lát, Mộ Dung Mẫn lên tiếng đánh vỡ yên lặng trước, mở miệng nói: "Tương Khuynh, ta... Ta muốn biết sự tình của nhị tỷ và Tử Yên cô nương, ngươi vẫn là nói cho ta nghe đi."

Mộ Dung Mẫn vốn nghĩ rằng khi mình nói đây là việc riêng của hai người kia nên bản thân không tiện biết, Vương Tương Khuynh tất nhiên sẽ kiên trì nói cho chính mình nghe, nào nghĩ rằng mình vừa nói xong Vương Tương Khuynh thế nhưng liền thành thật không nói nữa, "Lòng hiếu kỳ của mình đều bị nàng ấy gợi lên, như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua được?!"

Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nói như thế, chớp chớp mắt, chửi thầm nói: "Mẫn Mẫn cũng có tính bà tám sao? Không phải trước đó nàng ấy nói là việc riêng của các nàng sao?" cắn cắn môi, nâng tay phải lên nắm lấy bàn tay Mộ Dung Mẫn, nói:

"Mẫn Mẫn, việc đó... Ta... nhị tỷ của ta cùng Tử Yên cô nương hai người họ đang ở bên nhau."

"Cái gì? Các nàng ở bên nhau?" Mộ Dung Mẫn kinh ngạc, mở to mắt nhìn Vương Tương Khuynh, vốn nghĩ rằng Vương Tương Khuynh sẽ nói cho mình biết chuyện Vương Tương Nhan cùng Tử Yến tự hồ có cảm tình không tầm thường, nào có biết Vương Tương Khuynh thế nhưng nói thẳng Vương Tương Nhan cùng Tử Yên ở bên nhau.

"Hai nữ tử... Nữ tử sao lại có thể ở bên nhau?" Mộ Dung Mẫn dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Tương Khuynh nói ở bên nhau, là như tình cảm vợ chồng sao?"

"Ân... Ân a" Vương Tương Khuynh gật đầu, trong lòng lại khổ sở, "xem ra Mẫn Mẫn, không thể nào tiếp thu được chuyện hai nữ tử ở bên nhau, vậy ta đây cùng Mẫn Mẫn..." Vương Tương Khuynh nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp nữa, thấy Mộ Dung Mẫn một bộ dáng sợ ngây người, chịu đựng sự đau đớn trong lòng:

"Mẫn Mẫn, nhất định là lần đầu tiên nghe đến chuyện hai nữ tử yêu nhau đi? Ngươi có thể hay không cảm thấy nhị tỷ của ta như vậy là không đúng lễ đạo, kinh hãi thế tục?"

Mộ Dung Mẫn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng tự hỏi chính bản thân: "Thật sự kinh hãi thế tục sao? Hai nữ tử yêu nhau chính là không đúng sao? Trong hậu cung việc nữ tử có với nhau cũng không phải ít, không thiếu người chủ yếu bởi vì tịch mịch cho nên mới ở bên nhau, yêu nhau tuy không đúng nhưng cũng có đi..."

"Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn ~" Vương Tương Khuynh liền kêu hai tiếng Mẫn Mẫn, mới kéo được Mộ Dung Mẫn thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, thấy Mộ Dung Mẫn lấy lại tinh thần nhìn về phía mình, Vương Tương Khuynh mới tiếp tục nói: "Mẫn Mẫn nếu không nghĩ ra được câu trả lời, liền không cần nói nữa, đừng suy nghĩ nhìu. Dù gì ngươi vẫn là lần đầu tiên nghe đến việc hai nữ tử yêu nhau, không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường."

"Không... Không có..." Mộ Dung Mẫn trả lời, dừng một chút, lại hỏi ngược: "Tương Khuynh, nhị tỷ của ngươi cùng Tử Yên cô nương ở bên nhau, ngươi sẽ phản đối hay là ủng hộ? Ngươi hiện tại đem việc của nhị tỷ đi nói với ta, hẳn là ủng hộ đi."

"Ân, nếu nhị tỷ thích Tử Yên cô nương, mà Tử Yên cũng thích nhị tỷ, ta đây tự nhiên sẽ ủng hộ các nàng, chỉ cần nhị tỷ cảm thấy ở cùng nàng sẽ hạnh phúc liền được rồi." Vương Tương Khuynh trả lời, trong mắt lại không tự giác mà hiện lên sự đau thương.

Nhìn vào ánh mắt Vương Tương Khuynh bỗng nhiên hiện ra nhàn nhạt đau thương, Mộ Dung Mẫn nghĩ thầm: "Tương Khuynh tuy rằng cảm thấy chỉ cần nhị tỷ hạnh phúc liền tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hai nữ tử ở bên nhau là không đúng đi, bằng không như thế nào sẽ hiện ra tia khổ sở như vậy."

Mộ Dung Mẫn thở dài, nói: "Ta tuy không biết việc nữ tử có tình cảm với nhau sẽ như thế nào, nhưng nếu nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương thiệt tình yêu nhau, nói vậy tình cảm của họ, cũng không phải là sai trái. Ta... Ta có thể tiếp thu."

Vương Tương Khuynh vừa nghe, vốn trong mắt tràn ngập đau thương liền xuất hiện tia sáng, "Mẫn Mẫn thật sự có thể tiếp thu chuyện nữ tử yêu nhau sao? Sẽ không hoài nghi chuyện tình cảm của nữ tử không thể tồn tại?"

Mộ Dung Mẫn nheo mắt, tổng cảm thấy Vương Tương Khuynh phản ứng có chút kì lạ, "chẳng lẽ Tương Khuynh rất để ý ánh mắt của ta nhìn chuyện tình nhị tỷ của hắn cùng Tử Yên cô nương ở bên nhau sao? Tự hồ không phải..." trầm tư một lát, tuy rằng cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng bản thân vẫn không nghĩ ra cái gì, liền trực tiếp hỏi.

"Tương Khuynh, tựa hồ ngươi rất để ý việc ánh mắt ta nhìn chuyện tình của nhị tỷ cùng Tử Yên, vẫn là để ý ta đối với tình cảm nữ tử ra sao à?"

"Chẳng lẽ Mẫn Mẫn nhận thấy được cái gì?" Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn hỏi như thế, trong lòng lộp bộp hoảng hốt, "bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu vào, bình tĩnh lại, ngàn vạn đừng cho Mẫn Mẫn nhìn ra cái gì" Vương Tương Khuynh trong lòng âm thầm điều chỉnh lại, mới khiến nhịp độ tim bình ổn lại, "Ta tự nhiên là để ý ánh mắt ngươi nhìn chuyện của nhị tỷ và Tử Yên ra sao rồi, rốt cuộc nhị tỷ cũng là thân tỷ tỷ của ta, ngươi nếu ghét bỏ chuyện nhị tỷ ta thích nữ tử, ta đây..."

"Tương Khuynh nói cái gì ngốc thế! Ngươi là ngươi, nhị tỷ ngươi là nhị tỷ ngươi, các ngươi tuy là tỷ đệ, nhưng về sau chung quy đã là người đã lập gia đình, ta như thế nào sẽ bởi vì nhị tỷ ngươi liền... liền..."

"Liền cái gì?" Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn nửa ngày không có nói ra lời, liền hỏi.

Mộ Dung Mẫn mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà nói: "Liền không thích ngươi....."

"Ha ha, Mẫn Mẫn, bộ dáng hiện tại của ngươi hảo đáng yêu....." Vương Tương Khuynh nhéo nhéo tay Mộ Dung Mẫn, thân mình nghiên về trước, Mộ Dung Mẫn thấy vậy, nhắm mắt lại, Vương Tương Khuynh ở trên trán Mộ Dung Mẫn đặt xuống một nụ hôn, liền lùi lại, nói: "Hảo, việc này liền không nói nữa." Vương Tương Khuynh chủ động kết thúc đề tài, ngược lại nói: "Hiện cũng không còn sớm, bẳng không như thế này, Mẫn Mẫn cùng ta cùng nhau nghỉ ngơi, trước đi sương phòng nghỉ ngơi ha?"

Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng mà bắt lấy tay Vương Tương Khuynh, nói: "Việc này hình như không ổn, ta và ngươi dù gì cũng chưa thành thân, cho nên ngươi vẫn là tự mình đi sương phòng nghỉ ngơi đi. Ngươi phải hảo hảo ngủ một hai canh giờ, tới lúc đó ta liền tới kêu ngươi rời giường." Nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng Vương Tương Khuynh.

Vương Tương Khuynh nhìn theo hướng Mộ Dung Mẫn rới đi, lại nhìn xuống cánh tay trái bị thương của mình, thật cẩn thận mà lên giường, nằm thẳng ở trên giường ngủ, tuy cùng Mộ Dung Mẫn nói bản thân mệt nhọc, nhưng một mình nằm trên giường, liền không còn buồn ngủ, ngủ không được, đại não liền bắt đầu miên man suy nghĩ, "Mẫn Mẫn nói có thể tiếp nhận việc tình cảm nữ nữ, vậy liệu có thể tiếp nhận tình cảm của ta sao? Vì cái gì Mẫn Mẫn có thể biết được hôm nay ta không may phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia? Chẳng lẽ trong lòng đã tính toán được điều gì? Còn có......" nghĩ nghĩ, không nghĩ tới thế nhưng ngủ mất tiêu.

Đại sảnh, Vương Tương Nhan cùng Tử Yên đang vừa ăn cháo vừa tâm sự với nhau, "Tử Yên, ngươi nói xem Tương Khuynh cùng công chúa ở trong phòng đang làm cái gì? Có phải hay không đang nói chuyện tình cảm của chúng ta?"

Liên Hoa cùng Mười Ba vừa nghe, "Có chuyện để tám a!" hai người vội vàng vãnh tai nghe ngóng. Liên Hoa tuy hôm qua ở phía sau hoa viên hóng gió bất ngờ bắt gặp được Vương Tương Nhan cùng Tử Yên ôm nhau, nhưng không có xác định được mối quan hệ của hai người, hiện giờ nghe Vương Tương Nhan nói như vậy, liền đoán được chắc chắn là các nàng đã chính thích về chung một nhà.

"Tương Khuynh hẳn là sẽ không lắm miệng như vậy đâu, vì dù gì đây cũng là chuyện giữa ngươi với ta, hắn tuy là đệ đệ của ngươi, mà công chúa là vị hôn thê của hắn, nhưng cũng không đến mức đem loại chuyện này ra nói cho cô chúa nghe đâu." Vương Tương Khuynh nếu hiện tại có thể nghe được, thật muốn hướng Tử Yên lớn tiếng nói một câu "thật xin lỗi, ta cô phụ sự tín nhiệm của các ngươi rồi! Ta chính là kẻ lắm miệng như vậy a!"

"Nói cũng phải." Vương Tương Nhan nói xong, hai người liền im lặng mà tiếp tục ăn cháo. Thấy Tử Yên đã ăn cháo xong, Vương Tương Nhan cũng buông muỗng xuống, nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng ở trong miệng, nắm lấy góc áo Tử Yên nói: "Tử Yên, hiện tại ngươi và ta tuy rằng ở bên nhau, nhưng tương lai khẳng định còn có rất nhìu trắc trở, ngươi, ngươi sẽ hối hận chăng?"

Tử Yên nhướng mày, nắm lấy đôi tay đang nắm góc áo của mình kia, nói: "Nhan, nàng như thế nào lại hỏi vậy? Ta đã lựa chọn cùng ngươi ở bên nhau, tất nhiên sẽ không hối hận!"

"Người ta... Người ta chính là không nhịn được nên muốn hỏi thôi......." Vương Tương Nhan hướng Tử Yên làm nũng,  liền khiến Mười Ba và Liên Hoa cả kinh muốn rớt cằm xuống đất, "đây vẫn là Vương gia nhị tiểu thư của chúng ta sao?! Thế nào... Thế nào sẽ làm nũng! Có tình cảm với nữ nhân, hảo dọa người! Còn có vị Tử Yên kia, cả hai cứ liếc mắt đưa tình với nhau, thật sự là buồn nôn muốn chết....." Hoàn nhi nghe được lời nói vừa rồi, liền biết chủ tử nhà mình và Vương nhị tiểu thư ở bên nhau, trong lòng lại có chút cao hứng lại có chút khổ sở, cao hứng chính là chủ tử nhà mình rốt cuộc có người bầu bạn, khổ sở chính là chủ tử nhà mình thế nhưng lại cùng nữ tử ở bên nhau.

Thời điểm Tử Yên cùng Vương Tương Nhan không màng đến những người xung quanh mà tiếp tục thay phiên nhau rải thức ăn cẩu lương, thì Triệu quản gia đã trở về, phía sau còn mang theo một nam tử.

"Nhị tiểu thư, Tử Yên cô nương." Triệu quản gia chắp tay hướng Vương Tương Nhan cùng Tử Yên hành lễ, hành lễ xong liền xoay người giơ tay giới thiệu nói: "Vị này chính là vệ sĩ tiểu nhân kiếm được, võ công lợi hại, nhất định có thể bảo hộ công tử chu toàn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.