Pho Mát Cắt Lát

Chương 22: Dữ liệu bất thường



Trang Thu Bạch nhìn hình ảnh dần dần biến mất trên bảng chữ bệnh, ngay khi anh chuẩn bị cho lần ném mới, thì nhìn thấy lựa chọn “Đăng xuất” trong khung nhắc nhở tự động sáng lên.

Bác sĩ Trương đã nói, khi lựa chọn “Đăng xuất” chủ động sáng lên chỉ có hai khả năng, một là hắn bị quấy nhiễu từ bên ngoài, cần trao đổi với người trợ giúp điều trị; hai là thời gian điều trị quá dài, người trợ giúp trong cuộc sống hiện thực không đủ thể lực, cần đăng xuất khỏi hệ thống và khôi phục thể lực, để tránh gây nên thiếu dinh dưỡng.

Trang Thu Bạch đã thực hiện ba lần ném trước và sau, đã ở trong hệ thống tổng cộng hai mươi mấy ngày, nếu như dựa theo chuyển đổi thời gian lúc trước bác sĩ Trương đưa ra, trong thế giới hiện thực sẽ chỉ trôi qua hơn mười phút, cho nên không tồn tại tình huống thể lực tiêu hao.

Vậy là bác sĩ Trương chủ động quấy nhiễu anh?

Chẳng lẽ tình huống của Tưởng Vân Xuyên có tiến triển gì?

Hai mắt Trang Thu Bạch tỏa sáng, lập tức đứng lên từ không gian dữ liệu, bấm vào nút đăng xuất.

Quá trình đăng xuất và đăng nhập giống nhau.

Trang Thu Bạch chìm vào giấc ngủ say ngắn ngủi, mở mắt ra một lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trên chiếc ghế điều trị trong phòng bệnh.

Bác sĩ Trương đang cầm ca bệnh của Tưởng Vân Xuyên ghi chép gì đó, thấy anh tỉnh rồi, vội vàng hỏi: “Sao rồi anh Trang? Cảm giác vẫn ổn chứ?”

Trước mắt Trang Thu Bạch hơi mờ, thích nghi một lát, mới nhìn rõ dáng vẻ của bác sĩ Trương.

Tinh thần anh xem như không tệ, quay đầu nhìn về phía Tưởng Vân Xuyên nằm trên giường bệnh, hỏi: “Anh ấy sao rồi?”

Bác sĩ Trương đáp: “Vẫn ổn, nhưng vừa rồi các anh có xảy ra chuyện gì không?”

Vừa rồi?

Trang Thu Bạch nói: “Chỉ trò chuyện bình thường, còn xem một bộ phim.”

Bác sĩ Trương im lặng một lúc, trượt hai lần trên bảng ca bệnh.

Trang Thu Bạch hơi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Trương tháo thiết bị khởi động trên cổ tay giúp anh, dẫn anh đi đến bên giường của Tưởng Vân Xuyên, “Mới nãy sếp Tưởng có một chút ý thức, ngón tay cũng cử động vài lần, theo lý mà nói đây phải là một biểu hiện tương đối tốt, nhưng trên bảng theo dõi bên này của tôi lại đưa ra một vài kết quả dữ liệu bất thường.”

“Bất thường?”

Bác sĩ Trương đáp một tiếng, nhìn kỹ vào mắt anh, đoạn xoay người lại đi đến trước bàn làm việc rút hai tờ khăn giấy ra đưa cho anh.

Trang Thu Bạch nhận khăn giấy ngẩn người, xuyên qua một tấm gương trong phòng bệnh, anh nhìn thấy vành mắt mình đỏ hoe, khóe mắt còn có một giọt nước mắt chẳng biết trượt xuống từ khi nào. Anh không hề biết mình chảy nước mắt lúc nào, vội vàng lau đi, “Xin lỗi, tôi thất thố.”

Bác sĩ Trương tỏ ý đã hiểu, lại đưa bảng ca bệnh cho anh.

Nội dung trên bảng ca bệnh hơi giống bảng chữa bệnh mà Trang Thu Bạch nhìn thấy, điểm khác biệt duy nhất là, trên bảng ca bệnh có thêm một chức năng, chẳng những có thể nhìn thấy thay đổi cảm xúc của bệnh nhân trong quá trình điều trị, mà còn có thể nhìn thấy tiến triển mới nhất của tình trạng bệnh nhân sau khi điều trị.

Trang Thu Bạch bấm vào ba kết quả điều trị được liệt kê theo hàng ngang trên bảng ca bệnh, phát hiện toàn bộ dữ liệu hai lần trước đó hiển thị bình thường, nhưng lần thứ ba lại xuất hiện một chút không ổn định ở giai đoạn cuối cùng

Đồng thời giai đoạn này không xảy ra trong quá trình điều trị, mà là sau khi dữ liệu của hệ thống trở về không lần thứ ba.

“Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bệnh nhân sinh ra thay đổi cảm xúc trong giai đoạn này. Theo lý mà nói, khi hệ thống trở về không, ký ức của bệnh nhân cũng sẽ biến mất theo, dù sẽ để lại một ít trong quá trình, nhưng cũng là mảnh vỡ cực kỳ nhỏ bé, không thể chắp vá thành một sự kiện trọn vẹn, càng không thể gây ra sự bất thường của hệ thống.”

Bác sĩ Trương nói: “Tất nhiên, xuất hiện tình huống như vậy cũng không loại trừ việc hệ thống chữa bệnh xảy ra vấn đề, dù sao hệ thống này vẫn chưa hoàn thiện hoàn toàn. Chỉ mong anh Trang sẽ giúp chú ý đến tình hình của sếp Tưởng trong quá trình điều trị tiếp theo, nếu có vấn đề gì hãy đăng xuất kịp thời để chúng tôi thuận tiện nghiên cứu bệnh tình.”

Trang Thu Bạch gật đầu, đứng bên giường của Tưởng Vân Xuyên nhìn một lát, rồi giơ tay lên, nắm chặt lòng bàn tay dày rộng của hắn.

Cảm giác chạm vào bàn tay này giống hệt như trong hệ thống, nhưng đôi mắt sâu như bầu trời đêm kia, lại đang bị hắn giấu đi cực kỳ chặt chẽ.

Lúc này Trang Thu Bạch không thể hình dung cảm giác trong lòng mình một cách chuẩn xác, chỉ cảm thấy ê ẩm căng căng, chỉ muốn khiến Tưởng Vân Xuyên nhanh chóng tỉnh lại.

Khi chuẩn bị cho lần ném thứ tư, bác sĩ Trương lại lặp lại những điều cần chú ý với Trang Thu Bạch.

Trang Thu Bạch dựa vào ghế điều trị yên lặng lắng nghe, trước khi hoàn toàn ngủ say, anh láng máng nghe thấy bên ngoài phòng bệnh vang lên hai giọng nói quen thuộc.

Một người trong đó là quản gia Chu, giọng nói của người còn lại mặc dù quen tai, nhưng đã nhiều năm rồi chưa nghe…

Sao cậu ta lại tới đây?

Cậu ta đến thăm Tưởng Vân Xuyên?

Cảnh trong mơ trắng tinh hình như khiến quá trình của lần ném này dài hơn một chút.

Trang Thu Bạch không nhìn rõ bảng chữa bệnh trước mắt, cứ cảm thấy nó chợt xa chợt gần.

Từng chuỗi code dữ liệu tinh vi liên tục được tạo, xóa đi, sao lưu, cập nhật trên bảng…

Đột nhiên, cơn chóng mặt dữ dội khiến anh lập tức tỉnh táo.

Liêu Văn Kiên với quả đầu nhím, mặc bộ quần áo chơi bóng trắng xanh xen kẽ, khoác vai anh khóc la inh ỏi: “Rốt cuộc mày có nghe tao nói chuyện không hả?”

“Tao lại thất tình! Má nó tao lại thất tình rồi ——!”

Trang Thu Bạch mờ mịt chớp mắt, liếc nhìn bốn phía, phát hiện mình lại đang trong ký túc xá đại học đã từng ở bốn năm?

“Trang Thu Bạch? Mày ngu rồi đúng không? Trang Thu Bạch?”

Trang Thu Bạch không có thời gian để ý đến tra hỏi của Liêu Văn Kiệt, anh kinh ngạc nhìn thời gian trên bảng chữa bệnh, trong mắt đều là khó mà tin nổi.

Ngày 17 tháng 3 năm 2073.

Anh ấy thế mà đi từ năm 2081 đến năm 2073?

Năm nay anh vừa tròn mười chín tuổi, vẫn là sinh viên năm nhất – nhập học chưa tròn một năm.

Trong chớp mắt, một vài câu hỏi quấy nhiễu anh tựa như vô cùng sống động.

Liêu Văn Kiệt thấy anh vẫn không nói lời nào, lại cố sức lắc bả vai anh, “Mày bị gì đấy? Sao nghe tao nói xong thì ngu luôn rồi?”

Trang Thu Bạch chịu đựng cảm giác choáng váng đánh tới lần nữa, cuối cùng tỉnh lại từ trong sự chênh lệch thời gian to lớn này, “Tưởng Vân Xuyên đâu?”

“Tưởng gì cơ?”

“Chúng ta đang ở Minh Khoa?”

“Mày ngu thật đấy à? Chúng ta không ở Minh Khoa thì ở đâu? Tao đã nói mày đừng học trồng trọt, nhìn đi, vừa học nửa năm đã bị ngu rồi.”

Liêu Văn Kiệt vốn đang cằn nhằn chuyện thất tình với anh, lúc này có vẻ như đã thoát khỏi nỗi đau thất tình, lấy một quả bóng rổ từ gầm giường ra, “Đi thôi, ra ngoài đánh bóng với tao.”

“Không đi.”

“Hả?”

Trang Thu Bạch nhìn thoáng qua bảng chữa bệnh của Tưởng Vân Xuyên, vội vàng mở cửa phòng ký túc ra, bước nhanh chạy ra ngoài.

Thảo nào.

Thảo nào anh ấy hiểu Liêu Văn Kiệt.

Thảo nào anh ấy quen biết đàn anh Lâm.

Thảo nào anh ấy biết mình thích hoa cát tường.

Thảo nào anh ấy có tình cảm không giải thích được với mình sau năm năm hai người cưới nhau mà không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào.

Lâu ngày sinh tình gì chứ.

Trang Thu Bạch chạy xe đạp đến dưới tòa nhà khoa Kiến trúc của đại học Minh Khoa, đón cơn gió hơi lạnh vào chạng vạng tối tháng Ba.

Cuối cùng đã tìm được đáp án sau cùng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.