Tưởng Vân Xuyên vẫn ngồi trước bàn sách nghiên cứu dụng cụ quan sát của Trang Thu Bạch.
Cấu trúc bên trong dụng cụ quan sát nhỏ bé và chính xác, tháo từng linh kiện ra, phải dùng kính lúp mới có thể nhìn rõ hình dáng của chúng, ốc vít, bánh răng, còn có một con chip bé tí tẹo.
Trang Thu Bạch gõ cửa đi vào, nhìn thấy dụng cụ quan sát đã còn lại cái vỏ không chớp mắt một cái, không khỏi hỏi Tưởng Vân Xuyên: “Vấn đề lớn lắm à?”
Gương mặt của Tưởng Vân Xuyên nghiêm túc, bảng cảm xúc hình như tiếp xúc không tốt, lóe lên sự chột dạ mấy lần, lại bị thay thế bởi căng thẳng thường gặp.
“Ừ, phần cứng và phần mềm đều bị hỏng.”
Trang Thu Bạch cố gắng nghĩ lại kiếp trước và kiếp này của dụng cụ quan sát. Anh nhớ dụng cụ quan sát này đáng lẽ không có tình huống bị hỏng rất nghiêm trọng, chỉ là sản phẩm điện tử đổi mới rất nhanh, sau khi lên đại học đã ra đời một mẫu mới. Lúc ấy anh đã mua một cái mới, nên đặt cái này trong ngăn kéo ký túc xá, không dùng đến nữa.
Nguyên nhân không thể khởi động máy tám mươi phần trăm là hết pin tự nhiên sau đó tự động tắt máy, nếu như sạc pin và xem xét, hẳn là vẫn có khả năng khởi động máy?
Nhưng mà…
Trước khi anh ngủ, có vẻ như Tưởng Vân Xuyên không sạc pin cho nó, hình như thậm chí không làm những công việc kiểm tra cơ bản nhất, trực tiếp lấy ra một bộ tua vít loại nhỏ, tiến hành tháo rời nó nguyên sơ nhất.
Trang Thu Bạch nhìn một đống linh kiện bé nhỏ trên bàn, dường như không cần so sánh với thay đổi dữ liệu trên bảng chữa bệnh nữa, đã có thể đoán được tâm trạng của Tưởng Vân Xuyên.
Anh lại ngồi trước bàn sách, cười tủm tỉm cong mắt lên, nói: “Vậy tối hôm nay có thể sửa xong không?”
Tưởng Vân Xuyên dùng kẹp gắp một bánh răng nho nhỏ lên, nói mà không có biểu cảm gì: “Chưa chắc.”
“Ngày mai thì sao?”
“Không biết.”
“Còn ngày kia?”
“Không rõ.”
“Cụ thể khi nào có thể sửa xong?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy… trước khi sửa xong, tôi có thể ở trong nhà cậu không?”
“Cạch” — bánh răng nho nhỏ rơi trên mặt bàn, Tưởng Vân Xuyên lập tức dùng ngón tay đè lại, phòng ngừa nó lăn xuống đất, tiện thể ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Trang Thu Bạch.
“Nếu như cậu không chê.”
Trang Thu Bạch cười nói: “Tôi không chê, nếu như cậu không chê tôi phiền…”
“Không chê.” Tưởng Vân Xuyên bình tĩnh trả lời, dùng cái kẹp nhặt bánh răng nhỏ lên, đặt vào hộp nhỏ tạm thời cất giữ linh kiện.
Có thể sống chung với Tưởng Vân Xuyên ở cự ly gần, chắc sẽ giúp ích rất nhiều cho việc điều trị. Mặc dù Trang Thu Bạch chưa phát hiện Tưởng Vân Xuyên khát vọng gì nhất trong lần ném này, nhưng có cơ hội sống chung, chắc chắn sẽ tìm được một vài manh mối trong khi ở chung hằng ngày. Hơn nữa khi kết thúc lần điều trị thứ ba, Tưởng Vân Xuyên đã xuất hiện một chút phản ứng cơ thể, vậy có nghĩa là, sau khi kết thúc lần điều trị này, thời gian hắn tỉnh lại không còn xa nữa đúng không?
Hệ thống đi tới ngày thứ ba trong im lặng.
Ngày thứ ba vẫn không cần lên lớp, nhưng Trang Thu Bạch lại nhận được điện thoại của Liêu Văn Kiệt vào khoảng tám giờ sáng.
Sếp Liêu mười chín tuổi thanh xuân phơi phới, đứng trong ký túc xá của Trang Thu Bạch, đưa ra nghi vấn với căn phòng không một bóng người: “Rốt cuộc hai hôm nay mày đã chạy đi đâu? Sao mỗi lần tìm mày đều không tìm được? Về nhà rồi?”
Trang Thu Bạch nhìn Tưởng Vân Xuyên ngồi ở đối diện bàn ăn tỉnh bơ lại hơi nghiêng tai nghe anh gọi điện thoại, cố ý mở to âm thanh của ống nghe, để hắn có thể nghe rõ hơn.
“Alo alo? Nói chuyện đi.”
Trang Thu Bạch nói: “Không về nhà, tao đang ở nhà một người bạn.”
“Bạn.”
“Ừ.”
“Bạn nào?”
“Mày không biết.”
“Tao không biết?” Liêu Văn Kiệt cả kinh nói: “Mày có người bạn nào mà tao không biết?”
“Câu lạc bộ thiên văn.”
“À… câu lạc bộ thiên văn.” Vậy thực sự không biết, Liêu Văn Kiệt nói: “Thế khi nào mày về?”
“Có chuyện gì không?”
“Chơi bóng chứ gì, hôm nay là chủ nhật. Buổi chiều các chị khóa trên rời trường đều trở về, mày mau tới đây góp đầu người, giúp anh em kiếm tình yêu mới!” Nói xong vội vàng cúp máy, chỉ để lại chuỗi âm thanh bận “tút tút”.
Mặc dù Tưởng Vân Xuyên không lên tiếng, nhưng chân mày hơi nhíu lại.
Trang Thu Bạch đặt điện thoại sang bên cạnh, ăn bữa sáng của sáng hôm nay không biết từ đâu ra, chủ động mời hắn: “Cậu có muốn đi ra ngoài chơi bóng với tôi không?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Tôi không giỏi chơi bóng.”
Trang Thu Bạch nói: “Vậy cậu có thể xem tôi chơi bóng mà, tôi đánh bóng giỏi lắm đó.”
Tưởng Vân Xuyên bưng cốc hồng trà lên, uống một ngụm, có vẻ như nắm giữ thái độ tạm để đó với chuyện “Trang Thu Bạch chơi bóng rất giỏi”, phân vân hồi lâu, vẫn gật đầu đồng ý yêu cầu của anh.
Thời gian hẹn chơi bóng vào năm giờ ba mươi chiều, lúc này là tám giờ sáng, hai người vẫn chưa ăn xong bữa sáng.
Đối mặt với Tưởng Vân Xuyên mười chín tuổi, Trang Thu Bạch thực sự không tìm được chủ đề gì để nói chuyện. Anh không có cách nào nói về công việc với hắn, cũng đã quên rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến thời sinh viên, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, lông mày cũng học theo dáng vẻ của Tưởng Vân Xuyên bất tri bất giác nhíu chặt lại.
Tưởng Vân Xuyên nhìn anh, im lặng mấy phút, rồi nói: “Lát nữa có thời gian không?”
Trang Thu Bạch lập tức ngẩng đầu, “Có chứ.”
“Vậy ra ngoài đi dạo với tôi.”
“Với cậu?” Trang Thu Bạch hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên anh nghe được lời nói ngay thẳng như vậy từ miệng Tưởng Vân Xuyên.
“Sao thế?” Tưởng Vân Xuyên không được tự nhiên khụ một tiếng, “Buổi chiều tôi sẽ đi xem cậu chơi bóng, buổi sáng cậu ra ngoài đi dạo với tôi, không khó xử chứ?”
Trang Thu Bạch nói: “Tất nhiên không khó xử, cậu muốn đi đâu?”
Có vẻ như Tưởng Vân Xuyên cũng chưa nghĩ ra muốn đến đâu, chỉ đợi Trang Thu Bạch ăn sáng xong, mặc một chiếc áo khoác vào, và dẫn anh đi ra ngoài.
Hai người lái xe dạo phố một lúc, Tưởng Vân Xuyên đi theo một con đường nhỏ trồng cây ngô đồng, rồi rẽ vào một cơ sở nuôi trồng cỡ nhỏ.
Cơ sở nuôi trồng này mở cửa tham quan cho người ngoài, tương tự vườn trái cây, có điều thực vật mọc tự nhiên khá ít, phần lớn đều là hoa cỏ loại mới được nuôi trồng từ tinh thể.
Ban đầu Trang Thu Bạch học chuyên ngành này, dù đã làm việc nhiều năm cũng sẽ không quên được kiến thức khắc sâu trong đầu. Anh đang lo không tìm được đề tài, khi tới đây quả thực như cá gặp nước, mỗi lần bước vào một nhà kính, đều có thể thao thao bất tuyệt nói rất nhiều với Tưởng Vân Xuyên.
Thỉnh thoảng Tưởng Vân Xuyên đáp lại anh hai câu, phần lớn thời gian đều lắng nghe anh nói.
Phía trước vừa khéo có một cây hoa lan cò trắng mọc từ chiết cây.
Mười mấy năm trước loại hoa này đã tuyệt chủng, hiện nay những cơ sở có thể nuôi trồng được nó ít càng thêm ít, trình độ hiếm hoi đặt vào chín năm sau cũng vô cùng hiếm thấy. Trang Thu Bạch chạy về phía nó, vừa định “mở máy hát” nói về nguồn gốc của loài hoa này với Tưởng Vân Xuyên, thì phát hiện Tưởng Vân Xuyên tụt lại vài bước ở phía sau, đang đứng ở một chỗ cách anh không xa và lặng lẽ nhìn anh.
Trong mắt hắn giấu một nụ cười yếu ớt.
Mặc dù nụ cười này không dễ dàng nhận ra, nhưng đã nhìn quen gương mặt như núi băng của Tưởng Vân Xuyên, dù là biểu cảm gương mặt hắn có thay đổi cực nhỏ, Trang Thu Bạch vẫn có thể phát hiện ra sự khác biệt của hắn.
Giống như vào lúc này, Trang Thu Bạch hiểu dụng ý Tưởng Vân Xuyên dẫn anh tới đây.
Chắc chắn là hắn nhìn thấy anh ngồi trước bàn ăn vắt hết óc, thế là dẫn anh tới đây.
Để anh có thể tự do phát huy trong hoàn cảnh quen thuộc.