Đầu óc Trang Thu Bạch mê man, cơ thể mệt mỏi khó nói ra được, mơ hồ hơi lạnh.
Hình như anh đang nằm trên một chiếc ghế sofa, nửa híp mắt ngồi dậy, thích ứng với bóng tối xung quanh, mò tìm được cái điều khiển từ xa nho nhỏ, bật đèn trong phòng.
Bảng điều trị đưa ra một ngày mới.
3 giờ 25 phút sáng ngày 15 tháng 10 năm 2079.
Anh đang ngủ trong phòng làm việc của mình, trên mặt bàn bên cạnh ghế sofa đặt một chồng văn kiện cao như núi, còn có một ly cà phê không đường chưa uống hết, và nửa phần cơm hộp chưa ăn xong.
Cà phê rất đắng, dùng để nâng cao tinh thần.
Trang Thu Bạch khó hiểu ho khan một tiếng, tiện tay cầm một phần văn kiện lên mở ra, dự án này anh nhớ cực kỳ rõ ràng, nó được xem là dự án Thành Bang hao tổn tâm lực nhất mấy năm gần đây, cải tạo khu phố cổ.
Khu phố cổ còn sót lại ở thành phố Định Phong đã rất ít rồi, Nam Vinh Lý tính là một miếng trong đó, bị quản lý Mã lấy đi. Còn thừa lại một cái vườn Tam Thanh, nơi vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc của vài thập niên trước, công nghệ lạc hậu, rất nhiều hộ dân không chịu rời đi, quá trình phá bỏ và xây lại rất chậm.
Từ sau khi mua lại mảnh đất này, Trang Thu Bạch chưa từng nghỉ ngơi, giám sát, điều phối, khảo sát mỗi một hạng mục đều phải tự thân đi làm, uống rượu xã giao ắt không thể thiếu, rất nhiều quan hệ cần phải thiết lập, thường xuyên ở văn phòng, nửa tháng không về nhà là chuyện thường.
Vào khoảng tháng mười, dự án này chính thức tiến vào trạng thái thi công, dây cung kéo căng thả lỏng ra, anh cũng bị ốm.
Ho khan kéo dài một tháng, bắt đầu mùa đông mới khỏi.
Trang Thu Bạch vuốt vuốt ấn đường, lại nhìn xung quanh một lần, không nghĩ ra được tại sao hệ thống lại ném anh đến công ty?
Tưởng Vân Xuyên đâu? Anh nhìn chằm chằm vào ngày cẩn thận nghĩ ngợi.
Khoảng thời gian này Tưởng Vân Xuyên hẳn là đi công tác ở thành phố Trung Châu cách đó mấy trăm cây số, hình như sau khi anh khỏi ốm, lúc rơi trận tuyết đầu tiên mới trở về nhà.
Đầu Trang Thu Bạch vẫn còn hơi đau, đặt văn kiện xuống đi đến trước bàn làm việc, anh tìm được một cái nhiệt kế trong ngăn kéo, đo nhiệt độ cơ thể qua loa, 38.5°.
Chả trách khó chịu như thế, ấy vậy mà thật sự lên cơn sốt?
Liên quan đến vấn đề cảm giác sau khi vào hệ thống, bác sĩ Trương đã nhắc nhở, kể cả vị giác, cảm giác đau đều sẽ dùng cách trực quan nhất để truyền đến thần kinh não, cú ném lần trước anh có thể cảm nhận được hương vị đồ ăn, vậy lần này, đương nhiên cũng phải một lần nữa trải nghiệm cảm giác bị ốm. Vừa khéo trên bàn còn dư hai viên thuốc hạ sốt, Trang Thu Bạch rót một cốc nước ấm, nuốt viên thuốc hơi đắng vào bụng, lại nhấn mở bảng cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên, muốn nhìn cảm xúc lúc này của hắn.
Nhưng mà hơn ba giờ sáng chắc hắn đang nghỉ ngơi, có lẽ cảm xúc nằm trong… trạng thái sa sút?
Trang Thu Bạch chớp chớp mắt, vài giây đồng hồ, giá trị phấn khích của Tưởng Vân Xuyên lại giảm vài điểm?
Trang Thu Bạch lại giơ cổ tay lên xác nhận thời gian, nghi hoặc nghĩ: Muộn thế này không đi ngủ, đang sa sút chuyện gì?
Lần trước đã tìm được kinh nghiệm, lần này anh không có ý định mù quáng mà đoán bậy nữa, Trang Thu Bạch đến phòng vệ sinh rửa mặt, lại lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tưởng Vân Xuyên.
Đổ chuông hai tiếng, đối phương nhận.
Trang Thu Bạch nhìn bảng cảm xúc cấp tốc tăng trở lại, nhỏ giọng cười một tiếng, không chờ hắn mở miệng, anh chủ động hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ?”
“Cậu ốm rồi?” Tưởng Vân Xuyên không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại.
“Hả?” Lúc này Trang Thu Bạch mới phát hiện giọng mũi của mình hơi nặng, mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe vào thang máy, anh không thể ở lại công ty, phản tận dụng tác dụng của thuốc về nhà nghỉ ngơi, “Không sao, cảm vặt thôi, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Tưởng Vân Xuyên cứng ngắc nói: “Tăng ca.”
“Gần đây bận lắm à?”
“Ừ.”
“Thành phố Trung Châu hạ nhiệt độ không?”
“Vẫn ổn.”
“Bên nhà chúng ta hơi lạnh.” Trang Thu Bạch che điện thoại ho khan một tiếng, “Nghe chú Chu nói lần này anh phải đi công tác một tháng?”
“Ừ.”
“Vậy chú ý giữ ấm, đừng bị cảm như tôi.”
“Ừ.”
Trong thời gian hơi tẻ ngắt, Trang Thu Bạch mở cửa xe, vừa định cúp điện thoại, thì nghe Tưởng Vân Xuyên không được tự nhiên hỏi: “Cậu... đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Trang Thu Bạch cười nói: “Anh quan tâm tôi à?”
Tưởng Vân Xuyên im lặng mấy giây, giọng nói lại khôi phục lạnh lùng trước đây, “Điều này rất bình thường mà? Xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, ai cũng sẽ hỏi han.”
“Ồ?” Trang Thu Bạch nhìn trên bảng đồng hồ bắn ra hai chữ xấu hổ, ngậm cười nói tiếng cảm ơn với hắn, lại thắt dây an toàn, rồi nói tạm biệt với hắn.
Hơn ba giờ sáng trên đường phố chẳng có mấy xe, trong đầu Trang Thu Bạch tua đi tua lại hình ảnh Tưởng Vân Xuyên ngồi một mình ở nhà hàng, vào ngày 28 tháng 3. Về mặt tình cảm, từ trước đến nay Trang Thu Bạch không phải một người không nhạy bén, trái lại, vô cùng nhạy cảm. Bắt đầu từ thời học sinh, anh là một người rất được chào đón, thường xuyên nhận được thư tình của con gái và người cùng giới, chỉ là chưa gặp được người mình thích, cho nên vẫn luôn duy trì độc thân, mãi đến khi kết hôn với Tưởng Vân Xuyên.
Sau khi cưới lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ Tưởng Vân Xuyên sẽ nảy sinh tình cảm với anh, dẫu sao giữa bọn họ, nói từ mọi phương diện, đều chênh lệch rất nhiều.
Nhưng mọi thứ vào hôm sinh nhật đó…
Lại không thể không làm cho anh suy đoán, có phải Tưởng Vân Xuyên thích anh không?
Cho dù tới bây giờ, Trang Thu Bạch vẫn ở trong trạng thái hoài nghi, anh nghĩ không ra giữa hai người họ rõ ràng không có quá nhiều giao lưu, Tưởng Vân Xuyên nảy sinh tình cảm với anh như thế nào?
Lâu ngày sinh tình? Vậy giữa bọn họ... Cũng phải là hai bên chứ?
Trang Thu Bạch về đến nhà, bắt đầu đầu nặng chân nhẹ, anh không có quá nhiều ấn tượng với bệnh tình nghiêm trọng mấy ngày nay.
Nói cho cùng thời gian quá lâu rồi, chỉ biết là quản gia giúp anh mời bác sĩ riêng, truyền nước hai ngày, khá hơn một chút, lại quay về đi làm. Quản gia đã hỏi anh có thông báo cho Tưởng Vân Xuyên không, nhưng bị anh từ chối, suy cho cùng bọn họ không phải vợ chồng thật sự, không cần phải vì một chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến công việc của Tưởng Vân Xuyên.
Cho nên lúc đó Tưởng Vân Xuyên cũng không biết anh bị ốm, đợi sau khi trở về, mới nhận ra anh hơi ho khan, hỏi quản gia mới biết được sự thật.
Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện thú vị.
Tưởng Vân Xuyên đơn phương chiến tranh lạnh một thời gian với quản gia Chu đã chăm sóc hắn nhiều năm.
Thời gian gần nửa tháng, chú Chu chuẩn bị hồng trà cho hắn hắn không uống, chú Chú xới cơm cho hắn hắn không ăn, chú Chu ủi nóng âu phục cho hắn hắn không mặc, chú Chu gấp gọn chăn cho hắn, hắn nhất định phải giũ rối, mới có thể nằm trên đó ngủ.
Làm cho chú Chu tuổi đã cao, than thở buồn bã vài ngày, còn thiếu điều xách theo hành lý trở về nhà cũ.
Khi đó Trang Thu Bạch không biết tại sao, còn tưởng là tính tình Tưởng Vân Xuyên không tốt, muốn đuổi việc ông quản gia hiền hòa tốt bụng này, bây giờ suy nghĩ một chút, có vẻ như vấn đề nằm ở trên người anh?
Là vì quản gia đã không nói thật với hắn mình bị ốm sao?