Pho Mát Cắt Lát

Chương 9



Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Trang Thu Bạch về đến nhà không làm ồn đến những người khác, cởi áo khoác ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này hình như rất dài, không biết ngủ bao lâu, láng máng nghe thấy giọng của bác sĩ Trương, anh mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng lẽ hệ thống xuất hiện trục trặc bị ép đăng xuất rồi? Lúc này, lại nghe thấy quản gia Chu đang nói chuyện ở gần đó, “Cậu chủ đừng lo lắng, cậu Trang đã hạ sốt rồi.”

“Vậy tại sao vẫn chưa tỉnh? Thật sự chỉ là cảm lạnh?”

“Thực sự không có những bệnh trạng khác.” Bác sĩ Trương cười nói: “Về phần tại sao vẫn chưa tỉnh lại, tôi đoán là anh Trang bận rộn với công việc quá, lại liên tục thức đêm tăng ca khiến cho cơ thể bị suy nhược, mới có thể ngủ đến bây giờ.”

“Chỉ là đang ngủ?”

“Đúng.”

Lông mi Trang Thu Bạch run run, miễn cưỡng mở mắt ra.

Tưởng Vân Xuyên mặc một cái áo khoác đen đứng bên giường, hình như vừa trở về không lâu. Cặp công văn mang theo người bị ném trên sàn nhà, trên tay cầm một cây nhiệt kế, đang hơi hơi nhíu mày, “Cậu ấy còn ho khan.”

“Phải, điều này tôi cũng chú ý tới, thuốc ho và thuốc hạ sốt đã giao hết cho chú Chu. Mấy ngày sắp tới dặn dò anh Trang uống đúng giờ, sẽ khỏi nhanh thôi, sếp Tưởng đừng quá lo lắng.”

Tưởng Vân Xuyên vô thức đáp lời, vừa quay đầu thấy Trang Thu Bạch tỉnh rồi, bỗng nhiên giật nảy mình, lại lập tức nói: “Tôi không lo lắng, tùy tiện hỏi chút thôi.”

Bác sĩ Trương cũng chăm sóc Tưởng Vân Xuyên nhiều năm, sau khi tốt nghiệp viện y học vẫn luôn khám bệnh cho Tưởng Vân Xuyên, ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của hắn, nhìn nhau với quản gia cười một tiếng, anh ta không nói thêm nữa, dặn dò Trang Thu Bạch nghỉ ngơi cho tốt, rồi xách theo hộp thuốc đi ra ngoài. Quản gia ra ngoài tiễn anh ta.

Đảo mắt, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người.

Trông Tưởng Vân Xuyên không vui cho lắm, cảm xúc cũng ở trạng thái trung bình chếch xuống dưới. Trang Thu Bạch chống người ngồi dậy khỏi giường, liếc nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối, “Sao đột nhiên anh về rồi? Không phải bận một tháng à?”

Tưởng Vân Xuyên đặt nhiệt kế lên bàn, nói ngắn gọn: “Hết bận rồi.” Hắn chưa thay giày, trong mắt hiện đầy tơ máu, hẳn là bắt đầu từ đêm qua, từ khoảnh khắc nhận được điện thoại của anh, vẫn chưa từng nghỉ ngơi.

Trang Thu Bạch không ngờ rằng hắn sẽ về, cũng không biết trong mười mấy tiếng ngắn ngủi, hắn sắp xếp như thế nào, mới có thể thoát thân khỏi công việc bận rộn.

“Anh trở về vì tôi à?” Anh không kìm lòng được mà hỏi.

“Không phải.” Câu trả lời nằm trong dự đoán, dưới ánh đèn lỗ tai lại làm trái ý chí của chủ nhân, lặng lẽ đỏ lên.

Trang Thu Bạch dần dần hiểu rõ tâm tư của hắn, mỉm cười nói tiếng: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn anh đặc biệt vội trở về vì tôi.”

Tưởng Vân Xuyên nhíu mày: “Đã nói rồi, không phải vì cậu.”

“Ừm.” Trang Thu Bạch theo ý hắn gật đầu một cái, cười vui vẻ hơn: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Tưởng Vân Xuyên nói: “Chưa.”

“Vậy có muốn đi ăn chút gì không? Tôi thấy hơi đói.” Anh ngủ ròng rã một ngày quả thực hơi đói bụng, vừa định xuống giường, đã bị Tưởng Vân Xuyên ngăn lại.

“Cậu đợi ở đây.” Tưởng Vân Xuyên tiện tay nhặt cặp công văn lên, sải bước dài đi ra ngoài. Mười mấy phút sau, lại bưng một bát cháo yến mạch đi vào. Hắn đã cởi áo khoác, đổi dép lê, bưng cháo đứng bên giường chậm chạp không có động tĩnh.

Trang Thu Bạch định vươn tay nhận, lại phát hiện hắn không muốn đưa, nghĩ ngợi thăm dò nói: “Anh có thể đút tôi không?”

Tưởng Vân Xuyên chần chừ mấy giây sau đó ngồi xuống bên giường anh.

Trong cháo yến mạch sền sệt bỏ rất nhiều đường, chắc là lần đầu tiên Tưởng Vân Xuyên đút cho người khác ăn như vậy, tay chân vụng về không nắm được lượng, có khi nhiều, có khi ít, thỉnh thoảng giúp anh lau miệng, đầu ngón tay nóng hổi, căng thẳng khó mà nói ra.

Cú ném lần này hơi kỳ lạ, cũng không phải là ngày tháng gì đặc biệt, cũng không có cuộc hẹn đặc biệt, nếu như nói Tưởng Vân Xuyên ghi mãi trong lòng vì không thể ngay lập tức biết mình bị ốm. Như vậy vào lúc họ gọi điện thoại, cũng đã đạt được khát vọng trong nội tâm của hắn rồi, có thể tiến hành cú ném mới.

Những cũng không có, bất kể là đột nhiên trở về, hay là bị động đút cho anh ăn, cảm xúc của cậu Tưởng vẫn luôn ở trạng thái sa sút, dù có tăng lên một chút, cũng không vượt quá mức độ bình thường. Trang Thu Bạch ăn cháo xong lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại ở trên giường, phát hiện hệ thống tiến vào ngày tự nhiên thứ hai, cũng chính là ngày 16 tháng 10.

Kỳ lạ?

Chẳng lẽ là chu kỳ tuần hoàn lần này tương đối dài? Anh nhấn mở bảng cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên nhìn một chút, vẫn ở trạng thái sa sút, không chỉ có sa sút, trên bảng đồng hồ vậy mà xuất hiện một chữ mới.

Ghen tị.

Trang Thu Bạch chớp chớp mắt, lập tức nhảy xuống giường, anh hơi tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho cậu Tưởng con cưng của trời, sinh ra tâm lý ghen tị?

Phòng ngủ, không có ai.

Phòng sách, không có ai.

Trang Thu Bạch lên tầng tìm một vòng, vừa chuẩn bị xuống tầng thì phát hiện trên ghế sofa dưới tầng, có hai người ngồi. Một trong số đó là Tưởng Vân Xuyên, người còn lại vậy mà là... Liêu Văn Kiệt?

Lần đầu tiên sếp Liêu đến nhà thăm hỏi, như ngồi bàn chông. Tưởng Vân Xuyên ngồi đối diện anh ta, dặn quản gia Chu rót một chén trà, sau đó không mở miệng nói gì nữa. Mặc dù chủ nhà không nói gì, trên mặt cũng vô cùng khách sáo, nhưng sống lưng của sếp Liêu vẫn cong xuống rất nhỏ, cũng không biết cảm giác áp bức ở đâu ra, thở mạnh cũng không dám.

“Sếp Liêu vất vả rồi, trong lúc bận rộn còn đích thân đến một chuyện, thực sự là săn sóc cấp dưới.” Tưởng Vân Xuyên.

“Đâu có đâu có.” Liêu Văn Kiệt nói: “Thu Bạch vất vả như thế cũng là vì Thành Bang, về công về tư, tôi cũng nên tới thăm cậu ấy.”

Tưởng Vân Xuyên thản nhiên ngước mắt, bưng hồng trà lên uống một ngụm: “Về tư?”

Liêu Văn Kiệt vuốt mồ hôi lạnh một cái, miễn cưỡng tươi cười: “Có lẽ sếp Tưởng không biết, tôi và Thu Bạch cùng lớn lên từ nhỏ, từ tiểu học đến đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau vào công ty, trên danh nghĩa cậu ấy là cấp dưới của tôi, trên thực tế cậu là người bạn thân nhất của tôi, nếu giữa hai chúng tôi có một người là nữ, đó là thanh mai trúc mã.”

“Thanh mai trúc mã?” Trang Thu Bạch ngồi xổm ở đầu cầu thang lắng nghe, cứ cảm thấy bốn chữ này nói như nghiến răng nghiến lợi, chọc bảng điều trị, phát hiện cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên giảm thẳng xuống.

“Đúng,” Liêu Văn Kiệt cố gắng khuấy động bầu không khi: “Đời cha khi đó còn muốn quyết định thông gia từ bé cho hai chúng tôi, nhưng chúng tôi thân quá, thành thử cọ không ra lửa, hơn nữa sau khi lên tiểu học, tôi phát hiện mình thích con gái, cho nên cũng chỉ có thể làm bạn với cậu ấy.”

Tưởng Vân Xuyên im lặng không nói, lại bưng cốc nhấp một ngụm trà. Cái cốc Tưởng Vân Xuyên thường dùng rất đẹp, thân cốc được thiết kế bởi một bậc thầy nghề gốm khá nổi tiếng, quai cốc mảnh và trôi chảy, gần đầu tai khắc một hoa văn chìm, độc nhất vô nhị, muốn mua cũng không mua được.

“Mặc dù không kết thành thông gia từ bé, cha mẹ hai bên cũng rất tiếc nuối, nhưng hoàn toàn không có ảnh hưởng đến tình bạn giữa bọn tôi.” Liêu Văn Kiệt bùi ngùi nói: “Nhiều năm như vậy chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau cùng cố gắng, có thể phát triển cơ nghiệp của đời cha đến một bước bây giờ, thật sự vô cùng cảm ơn Thu Bạch, là cậu ấy không rời không bỏ tôi, vẫn luôn ủng hộ tôi cổ vũ tôi...”

“Cạch” một tiếng vang giòn, ngắt lời đang nói của Liêu Văn Kiệt.

Tưởng Vân Xuyên mặt không biểu cảm đặt cốc trà lên mặt bàn, trên tay có thêm một cái quai cốc mới rơi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.