Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 37: Không quen biết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi hoàn tất vấn đề ra ngoài làm việc,Phó Ngàn Tư đã liên hệ với cá ướp lạnh vào ngày hôm sau và hỏi cô ấy đã tìm được một họa sĩ phù hợp chưa.

Cá ướp lạnh rất vui khi biết cô bằng lòng đến, liền vỗ ngực hứa: 【 Lúc trước không khống chế được cho tộc trưởng nhìn xem những bức hoạ kia của cậu. Anh ta nói phong cách của cậu rất hợp với nhân vật mới lần này, phong cách hoa lệ và không hề hời hợt và mong tớ thử đề xuất chuyện hợp tác với cậu 】

【 Tuy rằng lần trước cậu nói không muốn ra ngoài làm việc, tớ nói qua loa đại khái một chút và hứa rằng sẽ đề cập nó lại với cậu khi có cơ hội. Không nghĩ tới, rốt cuộc cậu đã thay đổi chủ ý rồi ô ô ô, tớ rốt cuộc là nhà tiên tri gì cơ chứ】

【 Khoan đã, chúng ta có phải cũng nên hẹn thời gian gặp mặt? 】

Tốc độ tay của Cá ướp lạnh đặc biệt nhanh, Phó Ngàn Tư bên này còn chưa kịp trả lời, câu tiếp theo lại nhảy ra.

Hai người cuối cùng ước định gặp nhau vào ngày mai tại một quán cà phê ở tầng dưới công ty An Dĩ.

- -

Giữa trưa 12 giờ rưỡi, Dư Tịnh từ nhà ăn trở về.

Tiêu Lâm đồng nghiệp bên cạnh đang duỗi lưng, ngẩng đầu hỏi cô: "Tịnh Tịnh, đi ngủ trưa không?"

An Dĩ nằm ở khu trung tâm thương mại Bắc Thành, có toà nhà độc lập. Chế độ phúc lợi của nhân viên thuộc dạng rất tốt, nhà ăn, phòng tập thể hình dành cho nhân viên,đầy đủ mọi thứ và thậm chí còn có một phòng nghỉ trưa cách  biệt.

Dư Tịnh xua tay nói: "Không đi."

"Tăng ca à? Cậu làm việc cũng quá liều mạng rồi." Tiêu Lâm cảm thán.

"Không phải, hôm nay tớ có hẹn với một người bạn." Dư Tịnh có chút kích động, xoay người tựa lưng vào ghế ngồi "Một người bạn quen được 4-5 năm nhưng chưa từng thấy mặt."

Tiêu Lâm đột nhiên nhớ tới: "Là người lần trước cậu nhắc với tộc trưởng Trương? Không phải nói nhà cô ấy rất có tiền hay sao, không muốn ra ngoài làm việc?"

Tuy Tộc trưởng Trương là cấp trên nhưng luôn đối xử với họ rất tốt, lần nọ sau khi tan tầm còn mời họ đi liên hoan.

Dư Tịnh tuy rằng đã bị cự tuyệt một lần nhưng từ trong đáy lòng vẫn luôn cảm thấy phong cách Phó Ngàn Tư đặc biệt thích hợp với nhân vật lần này, vì thế lần đó liền bột miệng thốt ra mấy lời với tộc trưởng Trương.

Sau đó, Tiêu Lâm hỏi cô khi nào thì đồng nghiệp mới đi làm, Dư Tịnh lúc ấy mới thở dài nói không đến, bởi vì cô phát hiện A Biu căn bản không hề quan tâm đến chút tiền lương ít ỏi này.

"Có thể là đột nhiên cảm thấy hứng thú?" Dư Tịnh suy đoán.

Tiêu Lâm thường thích xem tin tức xã hội, đối với những người bạn ảo trên vòng tròn bạn bè không quá tin tưởng, lo lắng sốt ruột nói: "Cậu đừng để bị lừa."

Dư Tịnh dở khóc dở cười: "Người ta có hàng triệu người theo dõi trên Weibo, lừa tớ làm gì."

"Cậu không nhớ vị giáo sư lần trước à, cũng có hàng triệu người theo dõi trên Weibo và cũng là cái người có tiếng trong giới học thuật nhưng hóa ra lại không bằng cầm thú... " Tiêu Lâm càng nói càng cảm thấy chính mình có lý "Tâm lý biến thái thì liên quan gì đến lượng fans nhiều hay ít, hơn nữa cậu cũng không chắc người kia là nữ, một mình đi gặp, quá nguy hiểm."

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



Về trễ - Khôi Tiểu Thường Cá vàng nghe sấm bởi giangha06

Về trễ - Khôi Tiểu Thường (Cá vàng nghe sấm)

32.1K1.9K

Tên truyện: Về trễ Tác giả: Khôi Tiểu Thường (Cá vàng nghe sấm) Nam nữ chính: Ôn Trì Chi & Chung Dạng Người dịch: Giang Hạ Tình trạng: Đã hoàn thành P/s: Truyện mình dị...



Edit Ngoan Đều Nghe Em - Diệp Tích Ngữ bởi vongco_nhattieu

[Edit] Ngoan, Đều Nghe Em - Diệp Tích Ngữ

2.9K182

Mời vào đọc văn án. _______ Truyện dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không REUP, CHUYỂN VER. Truyện dịch chỉ đúng 70-75% so với bản gốc. _______ THANKS FOR...



Full HOA HỒNG CỦA LƯƠNG HIỆN - KIM bởi GaniiHin

[Full] HOA HỒNG CỦA LƯƠNG HIỆN - KIM

161K6.4K

HOA HỒNG CỦA LƯƠNG HIỆN Tên gốc: 我见玫瑰 Tác giả: Kim 様 (今様) Thể loại:Ngôn Tình Hiện Đại,HE, Thiên chi kiêu tử Convert:Wiki dịch Edit: Ninh Hinh Bìa: Cielo Pu



EDIT - NGÔN TÌNH NGƯỜI ĐẸP TRÊN LÒNG BÀN TAY - BỒNG LAI KHÁCH bởi -lamvu

[EDIT - NGÔN TÌNH] NGƯỜI ĐẸP TRÊN LÒNG BÀN T...

97K5.2K

Tên truyện: Chưởng thượng kiều - 掌上娇 Tạm dịch: Người Đẹp Trên Lòng Bàn Tay Tác giả: Bồng Lai Khách - 蓬莱客 Độ dài: 109 chương Tình trạng: Hoàn Thể loại: Hiện đại, gương v...



Vì em mà đắm say - Khôi Tiểu Thường Cá vàng nghe sấm bởi giangha06

Vì em mà đắm say - Khôi Tiểu Thường (Cá vàng...

76.1K2.8K

Tên truyện: Vì em mà đắm say Tác giả: Khôi Tiểu Thường (Cá vàng nghe sấm) Nam nữ chính: Thẩm Kỳ Ngộ (Thẩm Nhị) & Thẩm Trường Mi Thể loại: Đô thị tình duyên, gương vỡ lạ...



Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư bởi TraMinSunflower

Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

32.5K2K

Truyện dịch Trans: Trà Min Bìa: Cielo.CN ------------------- Nữ chính dịu dàng x Nam chính công tử * * * Hứa Ninh Thanh là một tên công tử ăn chơi trác táng, phóng túng...



Nguyễn Trần Ân Tĩnh Lã Diệc Hàm bởi meiyuan1010

Nguyễn Trần Ân Tĩnh | Lã Diệc Hàm

29.7K1.6K

🍁𝑽𝒂̆𝒏 𝒂́𝒏: ---Năm 1987--- "Xin hỏi, quý danh tiểu thư là chi?" "Nhĩ Đông Trần(*), Trần Ân Tĩnh." "Trần tiểu thư, tôi có một thỉnh cầu khi...

Tiêu Lâm nói chuyện càng ngày càng hưng phấn: "Nếu bị trộm tài khoản thì sao?Tìm một người đến để lừa cậu cậu cũng tin à?"

Nghe cô ấy nói như vậy, Dư Tịnh cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Chủ yếu là cô chưa từng thấy A Biu, mặc dù hai người ở trên mạng khá thân thiết, nhưng trong tiềm thức đối với những người bạn trên vòng tròn bạn bè này chỉ có duy nhất một ấn tượng, đó là một người mặc đồ đen đeo mặt nạ đen.

Trong thế giới thực, tốt hơn hết là bạn nên cẩn thận.

Dư Tịnh ngẩn ra trong chốc lát,sau khi phục hồi tinh thần lại, cô lại cảm thấy có chút buồn cười: "Nghe cậu nói không lo cũng thành lo, đành vậy, hôm nay cậu đi cùng tớ."

Tiêu Lâm là người rất nhiệt tình, đương nhiên sẽ đồng ý.

Trước khi Dư Tịnh xuống lầu, cô ấy còn gửi cho Phó Ngàn Tư một tin nhắn, nói rằng hôm nay cô ấy đi cùng với một người bạn, để tránh đến lúc đó khi thấy hai người, chính mình sẽ rất không lễ phép.

Đối với Phó Ngàn Tư mà nói, chuyện này không thành vấn đề: 【 Được 】

Dư Tịnh như là muốn chứng minh cái gì, đem điện thoại đưa cho Tiêu Lâm xem: "Nhìn đi, cô ấy không nói gì cả."

Tiêu Lâm như nghĩ đến cái gì: "Chẳng lẽ cô ấy mang theo một người đàn ông mang mặt nạ?"

Dư Tịnh: "...... Tớ cảm thấy sau này cậu nên ít xem tin tức đi thì hơn."

Từ trong đáy lòng, Dư Tịnh luôn tin tưởng Phó Ngàn Tư, vì thế cô mới cự tuyệt lời đề nghị của Tiêu Lâm "Trước tiên nên ở trong tối âm thầm quan sát đối phương" mà trực tiếp chạm mặt.

Người phục vụ mang đến hai ly nước chanh và đưa thực đơn đến.

Tiêu Lâm tùy tay lật xem, sau đó đóng lại, dường như nghĩ tới cái gì, tìm ID Phó Ngàn Tư: "Cô ấy đã lâu không cập nhật."

Dư Tịnh: "Cô ấy không dựa vào cái này kiếm cơm được chưa?"

Tiêu Lâm không để lại bình luận, tiếp tục lướt xuống, đột nhiên kêu lên: "Wow cái này tớ đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, đây là nơi mà các đồng nghiệp chúng ta chuyển đổi trước đó mà đúng không!"

Dư Tịnh: "Đã nói là cô ấy rất lợi hại mà."

Nếu không phải xem việc vẽ tranh là đam mê, phỏng chừng lúc này đã sớm trở thành một người trứ danh trong nghề, một bức họa mười mấy vạn.

Vừa dứt lời, cô đã thấy người phục vụ dẫn một người đi về phía này.

Bởi vì đang bước đi, Dư Tịnh thoạt nhìn không thấy rõ dáng vẻ người kia, chỉ cảm thấy dáng người đó rất tốt, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa trong gió, khuôn mặt giống như một đại minh tinh nào đó.

Khi đến gần, Dư Tịnh kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Cô gái trước mặt thật sự quá xinh đẹp, làn da trắng nõn, gương mặt diễm lệ, tóc đen uốn cong vừa phải để lộ ra một chút hương vị vừa tùy ý lại vừa có chút lười biếng.

Điều quan trọng nhất chính là khí chất của cô ấy, rất tinh xảo.

Hoàn toàn không giống như một minh tinh nào đó, bởi vì cô ấy đẹp hơn rất nhiều.

Ước chừng khoảng năm sáu giây, Dư Tịnh mới tìm thấy giọng nói của mình: "Cậu là......"

Phó Ngàn Tư đi đến trước mặt họ, mỉm cười: "Hai người đến sớm thế."

Cô đặt túi xách của mình xuống thành ghế. Động tác bình thường và rất tự nhiên, không hề giống như người họ nghĩ trước đó.

Kể từ khi gặp mặt, Tiêu Lâm đã liều mạng túm lấy tay áo Dư Tịnh, thể hiện sự phấn khích bằng ngôn ngữ cơ thể của mình.

Dư Tịnh hoàn toàn có thể lý giải -- là một người yêu túi xách, Tiêu Lâm luôn đọc nhiều tạp chí thời trang và thông tin thời trang trên Weibo, nghe nói ban đầu là do ảnh hưởng từ người công sự yêu thích cái đẹp làm chung với cô ấy,Dư Tịnh sớm mưa dầm thấm đất, đối với những mặt hàng xa xỉ cô ấy tức nhiên cũng hiểu biết một chút.

Hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra, chiếc túi Phó Ngàn Tư đang đeo là Hermès Ombre Lizard Birkin, làm từ da thằn lằn, số lượng sản xuất trong một năm rất hạn chế Giá bán tại Christie"s năm ngoái là 190 vạn -- Và tài khoản tiết kiệm của Dư Tịnh phải thêm 7 con số nữa mới miễn cưỡng đủ tiền mua nó.

Tuy rằng hôm nay cô ấy ăn diện rất bình thường nhưng có một điều chắc chắn là nó rất đắt tiền, giống như động một cái là mấy chục vạn hù chết người.

Dư Tịnh và Tiêu Lâm không hẹn mà nhìn nhau thở dài một hơi.

Cô ấy rõ là bạch phú mỹ, hai người các cô lại nghĩ người ta trá hình lừa gạt?

Các cô xứng sao?

Ba người họ giới thiệu về bản thân, và chủ đề nhanh chóng được mở ra.

Dư Tịnh lúc đầu không biết nên nói gì là thích hợp, không khí giữa ba người có chút cứng ngắc, sau lại phát hiện Phó Ngàn Tư cũng không khó ở chung, hơn nữa khi trò chuyện, cảm giác lúc hai người trên mạng cũng giống như thế, vì vậy lúc này mới yên lòng.

- -

Phó Ngàn Tư đi cùng Dư Tịnh gặp tộc trưởng Trương để hoàn thành hợp đồng. Trưa hôm đó tiện thể cũng đến thăm phòng làm việc, nói là làm quen hoàn cảnh trước.

Bàn làm việc được thiết kế theo vòng tròn, sau khi Phó Ngàn Tư ngồi xuống, người hướng dẫn nói rằng cô ấy sẽ đi mời lão Trần,người phụ trách công việc bên này cho cô gặp mặt.

Lão Trần nói chuyện rất tử tế và các đồng nghiệp cũng rất thân thiện, Phó Ngàn Tư cảm thấy con đường sự nghiệp của cô suôn sẻ đến mức khó tin. Khi nói chuyện này với Kỷ Hàn Trình, giọng điệu của cô còn tràn đầy vui vẻ.

Bởi vì trước đây luôn ở nhà vẽ tranh, nếu không họa được cô sẽ tự mình tìm thú vui, nhưng hôm nay cô thực sự đã dành cả buổi chiều để xem trò chơi đó một cách nghiêm túc.

Đầu tiên là tìm hiểu bối cảnh và phong cách của trò chơi, sau đó nghiên cứu kỹ đặc điểm của các nhân vật. Cuối cùng, còn làm Triệu Thần Minh mua một quyển 《 Sơn Hải Kinh 》với dự định sẽ đọc nó như một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Trên đường về nhà, Phó Ngàn Tư ngồi trong xe nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, tự hào thông báo với Kỷ Hàn Trình qua điện thoại: "Cả ngày hôm nay em đều không nhớ anh chút nào."

Giọng Kỷ Hàn Trình ở đầu dây điện thoại bên kia có chút nguy hiểm: "Em xác định?"

Cẩu Kỷ thật là không biết phong tình, ngay cả việc giả vờ ủy khuất với cô cũng một chút cũng không được.

Nghĩ đến đây,Phó Ngàn Tư vẫn cong cong khóe môi.

Kỳ thật làm sao cô lại không nhớ Kỷ Hàn Trình, ngay cả khi cô đang tìm hiểu trò chơi kia, trong đầu cô vẫn luôn nhớ anh rất nhiều.

Cô hắng giọng: "Vậy thì lần này anh có về sớm không?"

Hai lần công tác trước đây Kỷ Hàn Trình đều về trước thời gian dự định, những thời gian còn lại đều theo đúng lịch trình, nhưng bởi vì Phó Ngàn Tư đối với hai lần này ấn tượng rất sâu nên mới trước tiên muốn hỏi thử xem.

Kỷ Hàn Trình nhẹ giọng: "Không chắc chắn."

Phó Ngàn Tư có chút không vui, chỉ thốt ra một câu hừ hừ.

"Trở về sẽ tìm em,được không?"

Phó Ngàn Tư lúc này mới cong môi: "Đương nhiên rồi, hay là anh muốn đi đâu? Sau giờ tan tầm nhất định anh phải đến đón em."

- -

Kế hoạch cho nhân vật mới trong《 Hoang Phong 》vừa được hoàn thiện cách đây vài ngày, nhưng dự kiến ​​thời gian ra mắt lại rất gấp, Phó Ngàn Tư có nền tảng tốt, thời gian thử việc một tháng bị cô rút ngắn xuống còn sáu ngày, hiện giờ Phó Ngàn Tư đang bắt đầu chuẩn bị ra mắt bản thảo đầu tiên.

Các đồng nghiệp ban đầu vẫn luôn suy đoán về sự xuất hiện của cô, chủ yếu là ông chủ của họ có tiếng là phong lưu, bạn gái đều là những siêu mẫu, minh tinh nổi tiếng, trước kia cũng không phải chưa từng mang đến công ty. Cho nên những người không biết nội dung câu chuyện thực sự rất dễ dàng hiểu sai.

"Đáng tiếc là Kỷ tổng của chúng ta mấy ngày nay luôn ở nước ngoài,bằng không sẽ đổ trước cô ấy mất."

"Không nói đến cái này, chỉ cần nhìn phong cách cô ấy thôi!"

"Tối hôm qua tôi còn lật xem Weibo cô ấy đến 12 giờ."

"Aiz, với diện mạo của Kỷ tổng nếu đi với cô ấy thì......"

Đối với mấy tiếng gió như thế này, Phó Ngàn Tư hoàn toàn không biết.

Bởi vì nhân vật mới là một hạng mục có tính bảo mật, có hẳn một phòng làm việc độc lập, ngoại trừ các thành viên tham gia, những người khác đều không được vào.

Cuối giờ nghỉ trưa hôm đó, tộc trưởng Trương vội vàng chạy tới, thông báo: "Mau thu dọn đống đồ đạc lộn xộn của mình đi, lãnh đạo cấp cao sắp đến rồi! Chị Vương đâu rồi? Mau bảo chị ấy đến đi, vệ sinh lại nơi này thêm một lần, chậu cây đã chết khô này mau mang đi! Những tập tài liệu này là của ai??"

Anh ta đưa xuống một thông báo, mọi người đều hiểu người lần này đến chắc chắn có lai lịch không nhỏ, không ai không khẩn trương dọn dẹp.

Dư Tịnh có quan hệ tốt với tộc trưởng Trương, vì vậy cô ấy nghiêng người hỏi: "Tộc trưởng,lần này người đến là lãnh đạo cấp cao nào thế?"

Tin tức đến quá đột ngột, tộc trưởng Trương muốn sứt đầu mẻ trán, anh ta cất bước vội vã: "Tôi nào biết là ai! Là vài chứ không phải là một người!!"

" Ahhhhhhhhh,tớ sắp được gặp những vị lãnh đạo cấp cao kia rồi!" Dư Tịnh chạy đến tìm Phó Ngàn Tư nói chuyện phiếm, hai người,một người ở trong phòng làm việc một người đứng bên ngoài hành lang "Khẩn trương quá đi mất!"

Phó Ngàn Tư cảm thấy chuyện này không có cái gì đáng để kích động cả, đối với cô mà nói ngay cả khi minh tinh đến cũng không khiến cô có cái gì vui vẻ,nhưng cô vẫn hỏi: "Cậu chưa từng thấy họ à?"

"Tớ chỉ mới được nhìn thấy Kỷ tổng, những người khác đều chưa từng thấy qua. Bọn họ đều không thường tới nơi này."

Khi nghe đến cái họ quen thuộc này, một dấu chấm hỏi từ từ hiện ra trong đầu Phó Ngàn Tư.

Cô chưa kịp hỏi gì thì đã thấy một nhóm người mặc tây trang giày da đang đi cách đó không xa, hiển nhiên là tư thế phong tình vạn chủng, nhìn biểu tình của những người bên ngoài, những vị lần này đến chỉ sợ là có lai lịch không nhỏ, không phải tổng tài chính là cổ đông lớn.

Phong tình vạn chủng ý là chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người đó mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từ diện mạo đến khí chất đều là những người tinh anh trong tinh anh. Khí thế lạnh lùng áp bức, vô cớ làm người ta có một loại cảm giác xa cách cả nghìn dặm.

Thật tiếc là cách quá xa nên không thấy rõ mặt. Phó Ngàn Tư tiến lại gần hơn, đúng lúc này, cánh cửa kính cảm ứng công nghệ hiện đại từ từ mở ra, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của người đàn ông đi đầu.

Không có gì cản trở, đặc biệt rõ ràng, khuôn mặt cũng đặc biệt quen thuộc.

Phó Ngàn Tư: "......"

Còn nói "Không thuộc sở hữu của Phong Hằng"?

Từ đầu đến cuối,cẩu Kỷ luôn lừa cô?

Dư Tịnh từ lúc nhìn thấy lãnh đạo cấp cao, liền cảm thấy cả trái tim mình như muốn nổ tung, trước đây cô ấy cho rằng Kỷ tổng là người đẹp trai nhất mà cô ấy từng thấy nhưng hôm nay được tận mắt diện kiến, mới phát hiện thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người đẹp còn có người đẹp hơn.

Diện mạo của những lãnh đạo cấp cao đó đều vừa anh tuấn lại vừa có hơi thở cấm dục, khí chất cao quý lạnh lùng, lúc không cười đặc biệt cho người ta cảm giác xa cách, quả thực là những vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

Qua hai giây, cô phát hiện ánh mắt của những vị này còn chưa có ý định dời đi, hơn nữa, ánh mắt tựa hồ còn đang nhìn về phía bên này.

Dư Tịnh đương nhiên sẽ không tự luyến đến mức cho rằng những vị đó đang nhìn mình, gõ gõ cửa kính, thấp giọng hỏi Phó Ngàn Tư: "Ngàn Tư, cậu có quen những vị đó sao?"

Trả lời cô ấy là một tiếng cười lạnh,sau đó còn gằn từng chữ một -- "Không, quen, biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.