Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 57: Hoàn phiên ngoại: Cả đời



Kỷ Ninh và Kỷ Yến chơi hơn nửa giờ mới trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, từ đầu đến chân đều tràn đầy vui vẻ.

Cả hai đi thẳng vào phòng làm việc, Ninh Bảo trước tiên đưa tay ra nghiêm túc sờ trán Phó Ngàn Tư.

Cô nở nụ cười: "Có nóng không?"

Ninh Bảo như rơi vào suy tư, tự đưa tay sờ sờ trán mình một cái,sau đó bé dịu dàng nói: "Nóng quá."

So với sự quan tâm thân mật của con gái, Yến bảo trực tiếp nhào vào lòng cô, đem chăn trên người cô rớt xuống: "Mẹ ơi, những bông tuyết đẹp quá!"

"Ninh Ninh và con đã làm một người tuyết nhỏ!"

"Tay lúc đầu lạnh, nhưng sau thì nóng."

Kỷ Hàn Trình lúc này đi tới, ôm Yến bảo còn đang ôm cô: "Mẹ không thoải mái, đừng làm phiền mẹ."

"Vâng." Yến bảo ngoan ngoãn nghe lời, lại ngẩng đầu lên: "Tại sao bố không đi cùng chúng ta xem tuyết?"

Ninh Bảo: "Bởi vì bố phải chăm sóc mẹ."

Cậu "Oh --" một tiếng, cũng không biết nhớ tới cái gì, lại nở nụ cười ranh mãnh: "Vừa rồi ở cửa sổ, Yến bảo thấy mẹ hôn bố!"

Còn cùng Ninh Bảo liếc nhau tỏ ra bí ẩn.

Phó Ngàn Tư: "......"

Cô khép lại quyển sách trong tay rồi  mỉm cười với Yến bảo: "Yến bảo, có phải đã đến giờ lập nhật ký rồi không?"

Vẻ mặt Yến bảo suy sụp ngay lập tức.

- -

Trong tất cả các môn học, Yến bảo không thích nhất chính là ngữ văn.

Mà ở trong ngữ văn,thứ cậu không thích nhất chính là viết nhật ký.

Phó Ngàn Tư có thể hiểu được điều này là bởi vì từ nhỏ cô đã không thích viết nhật ký nhưng chuyện này cũng không hề gây cản trở việc cô nhắc nhở Yến bảo phải hoàn thành việc ghi chép nhật ký mà giáo viên dặn dò.

Ninh Bảo rất thích viết nhật ký, bé luôn quan sát mọi thứ rất cẩn thận và luôn có những ý tưởng tuyệt vời cho riêng mình và tất nhiên cuốn nhật ký đó luôn được cô giáo khen ngợi, chấm năm sao lớn và gửi về cho phụ huynh xem.

Phó Ngàn Tư thường sẽ đọc cho cả hai nghe, sau đó thuận tiện còn khuyến khích Yến bảo để cậu sinh hứng thú.

Nhưng bất quá,Yến bảo lại không hiểu, thậm chí còn khen ngợi: "Wow, em gái thật sự quá lợi hại!"

Hoàn toàn không hấp thụ được chút sâu sắc nào bên trong đó, mỗi lần nộp nhật ký,trong đó ngoài "ăn cái gì,nói cái gì, làm cái gì" ra thì không có bất cứ điều gì khác một quyển sổ thu chi hằng ngày.

Cho nên ngay khi nghe thấy mình phải viết nhật ký, vẻ mặt cậu lập tức sụp đổ, dáng vẻ cũng đầy âu sầu.

Phó Ngàn Tư nhịn cười, lại giục cả hai lên bàn nhỏ viết nhật ký.

"Hôm nay chúng ta chỉ viết về tuyết." Cô đặt chủ đề

Cuối cùng, Ninh Bảo giao lên một bài thơ nho nhỏ:

"Xuân không giao hòa

muốn

bắt lại đuôi mùa đông

Hoa lê không nở

Hãy để tuyết đánh lừa mọi người "

Nhẵn nhụi lại dịu dàng, hoàn toàn không thiếu sự ngây thơ hồn nhiên.

Phó Ngàn Tư cảm thấy mình không thể viết được những thứ như thế này, cô ôm Ninh Bảo vào lòng, khen ngợi xong liền mở quyển nhật kí của Yến bảo.

Chỉ có một câu: "Tuyết rơi rồi, hy vọng mẹ mau chóng khỏi bệnh, như vậy thì có thể cùng Yến bảo và em gái Ninh Ninh đắp người tuyết. Bố nói, mẹ bị cảm là bởi vì không ăn được hạt bắp, aiz, thì ra mẹ cũng kén ăn giống như Ninh Ninh."

Tiếp theo, một bài giảng về " tác hại của việc kén ăn " được Yến bảo viết ra vô cùng rõ ràng, thậm chí Ninh Bảo cũng được đưa ra làm ví dụ.

Phó Ngàn Tư: "......"

Toàn bộ nhật ký, ngoại trừ hai chữ "tuyết" xuất hiện ở ngay câu đầu ra thì không hề thấy xuất hiện thêm một lần nào nữa,mà ngay cả chủ đề cũng dần cách xa vạn dặm.

Đầu tiên,cô nói: "Yến bảo, có phải con không muốn viết về tuyết không? Nếu không muốn viết, con có thể đổi chủ đề."

Yến bảo chớp chớp đôi mắt dễ thương: "Mẹ ơi, Yến bảo thật sự rất muốn viết về tuyết."

"Vậy tại sao chỉ có hai từ tuyết trong câu đầu tiên?"

Yến bảo nhìn một lúc lâu,như thể cuốn nhật ký đó không phải do cậu viết, một lúc sau mới u mê nói: "Con quên mất rồi sao."

Phó Ngàn Tư: "......"

Vấn đề này nhất định không phải là do cô được rồi chứ?

Vì vậy Yến bảo được ném cho Kỷ Hàn Trình và sau khi chỉnh sửa xong nhật ký mới được phép cùng mọi người đi đến nhà bà ngoại.

- -

Mười giờ.

Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời xô đẩy tầng mây lộ ra ánh sáng sáng vàng ấm áp.

Yến bảo và Ninh Bảo mặc áo lông có hoa văn màu đỏ và trắng chạy trước mặt họ, nhìn từ xa, cả hai giống như hai quả cầu lửa nhỏ đột nhiên làm bừng sáng khung cảnh xám xịt vào mùa đông.

Phó Ngàn Tư mặc một chiếc áo khoác màu hồng, bởi vì cảm lạnh nên lúc ra ngoài phải mang thêm khẩu trang.

Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô, vừa đi vừa cùng cô trò chuyện.

"Dì nhỏ,Tứ ca!" Một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên ở phía sau, Phó Ngàn Tư quay đầu lại, là tiểu Cách còn có tiểu Quả năm nay mới đi học mẫu giáo.

Chị họ mấy năm trước đã tái hôn với một giáo sư đại học, hai người cũng sinh một cô con gái đặt tên là tiểu Quả. Có lẽ vì đều là con gái nên tiểu Quả đặc biệt thích dính với tiểu Cách, ngay cả bước đi đều phải nắm lấy tay con bé.

Tiểu Cách nay cũng đã lên sơ trung, nghiễm nhiên đã có dáng dấp một tiểu cô nương, lúc này cúi đầu sữa đúng: "Tiểu Qủa không được gọi như thế, như vậy là rất không lễ phép đó biết không? Là Bác chứ không phải là Tứ ca?"

Tiểu Quả chớp mắt: "Vâng,Tiểu Qủa chào Bác,chào dì nhỏ!"

Tiểu Cách xoa đầu tiểu Qủa, nhớ đến ngày mình còn nhỏ cũng được mẹ sửa lại,bé đi tới gần chào hỏi "Dì nhỏ, Bác."

Mọi người cùng nhau đi vào.

Tiểu Quả đại khái cũng giống như Yến bảo, mỗi lần nhìn thấy Phó Ngàn Tư đều nhất định muốn ôm cô.

Chị họ kéo tay con bé, nói: "Tiểu Quả, dì nhỏ hôm nay không được khỏe, con tự mình đi chơi dừng phiền dì nhỏ nhé?"

Tiểu Quả ngẩng đầu, quả nhiên thấy Phó Ngàn Tư mang khẩu trang che kín mặt.

Bé ngoan ngoãn gật đầu, kết quả khi mọi người bước vào nhà, nhìn thấy bác dìu dì nhỏ ngồi xuống, dường như chợt hiểu ra cái gì đó, chớp mắt một cái: "Dì nhỏ, có phải dì có em gái nhỏ trong bụng rồi không?"

Phó Ngàn Tư suýt chút thì bị sặc.

Ngay cả chị họ với Lý Quân Hoa cũng ngạc nhiên nhìn qua.

Phó Ngàn Tư đặt chiếc cốc xuống: "Không có."

"Nếu như sinh thêm một đứa nữa cũng không tệ" Lý Quân Hoa ở bên cạnh nói "Cùng nhau chơi đùa,cùng nhau trưởng thành cũng không cô đơn."

"Đã có cả hai, làm sao có thể cô đơn được chứ." Phó Ngàn Tư nhìn Yến bảo và Ninh Bảo đang chơi đùa trong sân, cảm thấy cổ họng hơi ngứa, khẽ ho một tiếng " Đủ rồi. "

Kỷ Hàn Trình đưa nước nóng đến cho cô, ý bảo cô cần làm ấm cổ họng.

Lý Quân Hoa nhìn ở trong mắt, tự cảm thấy có chút vui mừng.

Trước kia bà luôn cảm thấy, một người nắm giữ trong tay rất nhiều tài sản như Kỷ Hàn Trình, có thể chọn Tư bảo đã là điều khó tưởng, kết quả lại không nghĩ tới, anh còn đối với Tư bảo toàn tâm toàn ý, hết lòng chăm sóc.

"Đúng vậy" Lúc này tiểu Quả đã được tiểu Cách dẫn ra sân chơi cùng với Kỷ Yến và Kỷ Ninh, giữa người lớn  trò chuyện với nhau cũng không cần phải  cố kỵ, chị họ bên cạnh cũng phụ họa thêm "Đừng ép,vẫn là để tụi nó trải qua thế giới  hai người thì hơn."

Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình liếc nhìn nhau,  không hẹn mà cùng mỉm cười.

Phó Ngàn Tư quay sang nhìn Lý Quân Hoa: "Mẹ, đêm nay Yến bảo và Ninh bảo sẽ ở lại đây."

Lý Quân Hoa đương nhiên là rất vui nhưng bất quá vẫn hỏi thêm một câu: " Muốn đi ra ngoài sao?"

"Vâng" Phó Ngàn Tư xoa ngón tay Kỷ Hàn Trình  "Muốn cùng anh ấy trải qua thế giới hai người."

- -

Yến bảo và Ninh bảo đối với việc đêm nay trụ ở  nhà bà ngoại hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí Yến bảo còn giải thích cho Lý Quân Hoa: "Mỗi một năm ngày này, bố và mẹ đều muốn trải qua thế giới của hai người!"

Lý Quân Hoa hỏi: "Vậy Yến bảo và Ninh bảo sẽ ở đâu?"

Ninh Bảo nhẹ giọng đáp: "Ở nhà bà ngoại, hoặc là ở nhà chú chơi cùng em gái nhỏ sau đó bố mẹ sẽ đến đón chúng con."

"Yến bảo cảm thấy bố mẹ rất lãng mạn sao?"

"Vâng ạ " Yến bảo gật đầu một cái "Yến bảo và Ninh bảo cũng rất lãng mạn, mỗi năm đều được cùng đón sinh nhật."

Lý Quân Hoa bật cười một tiếng, cố gắng nghĩ xem hôm nay là ngày đặc biệt gì. Không nghĩ ra kết quả, bà chỉ có thể kết luận đây là ngày kỷ niệm đặc biệt của đôi vợ chồng trẻ.

- -

Vào đầu mùa đông, bầu trời thường sẽ sập tối sớm, và sau bữa tối, màn đêm đã dần buông xuống bao phủ khắp nơi.

Yến bảo và Ninh bảo lưu luyến không rời tiễn Phó Ngàn Tư và Kỷ Hàn Trình tới cửa, sau đó ngoan ngoãn phất phất tay nhỏ bé rồi cùng Lý Quân Hoa vào nhà.

Tài xế đưa Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình đến một nơi được xem là phồn hoa nhất nằm ven sông, nơi đây ngày  lễ có thể nói là  náo nhiệt đông đúc nhất nhưng bình thường thì tương đối vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ có những nhóm du khách Trung Quốc và nước ngoài đến tham quan ngắm cảnh ở đây mà thôi.

Trái phải hai bên đều có nhiều cửa hàng san sát nhau, đèn ông sao treo trước cửa thắp sáng cả một con đường nhìn vào cực kỳ đẹp, cực kì rực rỡ.

Thực ra, hôm nay không phải là một ngày đặc biệt gì, chỉ là ngày họ gặp lại nhau từ nhiều năm trước.

Trong quán bar của Lương Tử Kỳ, Phó Ngàn Tư bị tóm gọn nhưng lại giả bộ vô tội nói họ không quen biết, sau đó lên xe rời đi trong ngày tuyết rơi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người đều rất ăn ý xem nó coi như là một ngày kỷ niệm đặc biệt.

Dĩ nhiên, đối với lịch sử đen tối này, Phó Ngàn Tư tuyệt đối sẽ không cho phép Kỷ Hàn Trình nói ra.

Lúc này cô vừa mới sai khiến Kỷ Hàn Trình đi mua mứt quả, chính mình đứng tại chỗ đợi.

Từ xa, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang tiến lại gần mình.

Áo khoác ngoài màu đen, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng khó gần,  trên tay cầm một cái túi màu hồng đựng mứt quả, thật là biết phá hoại cảnh sắc.

Tuyết lại rơi rồi.

Trắng, nho nhỏ, chậm rãi chạm vào mái tóc đen của anh rồi dừng ở đó.

Phó Ngàn Tư nhìn anh rồi nghiêng đầu  bật cười.

Thật tốt quá, người mà cô thích năm 15 tuổi sẽ mãi mãi yêu cô như thế này.

- -

"Hình như có chút vắng vẻ thì phải." Phó Ngàn Tư liếc nhìn bốn phía.

Bởi vì đêm qua tuyết rơi,ngoài trời lại lạnh nên lúc này rất ít người đi đường đến đây hẹn hò giống họ.

Kỷ Hàn Trình đi đến một cửa hàng gần đó và mua một chiếc ô trong suốt, sau đó hai người đi dưới ô nói chuyện với nhau.

"Sang năm chúng ta đổi một nơi náo nhiệt hơn nhé?" Kỷ Hàn Trình hỏi.

Phó Ngàn Tư vừa định nói"Được thôi ", nghĩ lại, lại bắt đầu giả bộ: "Bây giờ đã muốn lên kế hoạch sang năm rồi sao? Thế nào nhỉ, phải xem biểu hiện của anh trước đã"

"Làm sao biểu hiện?"

Phó Ngàn Tư  không nói nên lời, nhất thời không nghĩ ra cách nào làm khó được anh, xoay chuyển rồi bất chợt nhìn thấy con đường phía trước nảy ra một ý tưởng: "Anh cõng em."

Cô đưa tay chỉ về phía xa xa, có chút vui vẻ: "Đi hết con đường này, em sẽ suy nghĩ lại."

Kỷ Hàn Trình khẽ cười, bước chân anh dừng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Phó Ngàn Tư cũng không già mồm, cầm ô rồi leo lên lưng anh.

Chiếc ô trong suốt che đỉnh đầu chặn lại những bông hoa tuyết lạnh lẽo.

Phó Ngàn Tư một tay ôm cổ anh, ánh mắt rơi vào bờ vai gầy, lại đưa tay nhéo nhéo rồi bật cười: "Kỷ tổng, xúc cảm thật tốt."

Tay Kỷ Hàn Trình bỗng nhiên nhẹ nhàng buông lỏng, Phó Ngàn Tư còn tưởng mình sẽ bị anh ném xuống, kết quả lại thấy mình được anh sốc dậy.

Thì ra là chỉ muốn hù doạ cô mà thôi.

"Kỷ Hàn Trình,anh thật đúng là người nhỏ mọn " Cô bĩu môi.

"Về nhà tùy em muốn làm gì thì làm."

"Về nhà nếu em không muốn làm nữa thì sao?"

"Anh tới."

"...... Lưu manh."

Hai người đi một đường, một bên đấu võ mồm một bên nói chuyện phiếm, Phó Ngàn Tư ngoài miệng mắng anh là đồ lưu manh nhưng trên thực tế thì   cười trộm ở trong lòng.

Thậm chí rất không có đạo đức mà hy vọng, con đường này sẽ càng ngày càng dài hơn.

Kỷ Hàn Trình.

Về sau nhớ phải chăm sóc em nhiều hơn nữa.

Chờ khi anh đi hết con đường này, em sẽ nói cho anh một bí mật  -

" Kỷ Hàn Trình, sang năm chúng ta lại sinh một tiểu bảo bối nữa nhé!"

Sau này.

Nhất định phải đi cùng nhau cả đời.

Cùng Kỷ Hàn Trình viết ra một câu chuyện dài, cũng mong rằng mọi người sẽ tìm được người trong lòng,biết bạn đang ấm hay lạnh,hiểu bạn lúc buồn khi vui, chẳng cần được cả thế giới cưng chiều,chỉ mong đời này được là ngoại lệ và thiên vị của một người là đủ.+

Khi đèn trong bếp bắt đầu sáng, nhà mới thật sự là NHÀ.

Hoàn phiên ngoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.