Phố Nha Hương

Chương 25: Ngoại truyện 5



Phùng Sinh ba tuổi rưỡi thì bắt đầu vào mẫu giáo. Hôm cô nhóc nhập học, Đình Phương có ca trực đêm. Anh sợ Trần Tắc không đảm đương được chuyện đưa Phùng Sinh đến lớp, vậy nên vừa thay ca xong liền vội vàng trở về nhà.

Sau khi Hà Văn Sương nghỉ hưu, Ngô Đình Phương thăng chức trở thành chủ nhiệm khoa Sản bệnh lý. Cấp dưới là một vị phó trưởng khoa rất có năng lực, lại có thêm mấy vị bác sĩ điều trị chính đã bắt đầu thạo nghề, khoa nội bệnh viện cũng đã được thành lập, thế nên tình trạng trước kia đã đỡ đi nhiều. Ít nhất cứ đến ngày nghỉ là thật sự được nghỉ ngơi, chứ không hở ra là lại bị gọi về như trước nữa.

Trước khi về nhà, anh gọi điện cho Trần Tắc. Lúc Trần Tắc nghe điện thoại, Ngô Đình Phương chỉ nghe thấy tiếng Phùng Sinh gào khóc ầm ĩ, rung trời chuyển đất. Trần Tắc chẳng còn hơi đâu để trả lời, chỉ báo rằng đang ở trước cổng trường mẫu giáo.

Đến lúc Đình Phương lái xe được tới nơi thì đã chẳng thấy bóng người đâu cả. Cổng trường mẫu giáo đã đóng lại, không thấy Trần Tắc, cũng chẳng thấy Phùng Sinh, chẳng còn bạn nhỏ nào ở trước cổng trường nữa.

Đình Phương lái xe quay về phố Nha Hương. Trên đường bắt gặp Trần Tắc đang xách thức ăn đi bộ về nhà, anh chầm chậm dừng xe bên người hắn. Trần Tắc trông thấy xe của anh, bèn dừng chân đứng lại.

“Lên xe đi.”

Trần Tắc ngồi vào vị trí phó lái, thắt dây an toàn. Đình Phương hỏi hắn: “Phùng Sinh vào lớp chưa? Còn khóc không?”

“Khóc lắm, cô giáo bế nó vào rồi.”

Giọng Trần Tắc thoáng vẻ cô đơn.

“Ắt phải đến lúc đi nhà trẻ thôi.” Đình Phương an ủi hắn. Kỳ thực, Đình Phương tan ca trở về, không trông thấy Phùng Sinh, cũng cảm thấy hơi mất mát.

“Cô giáo bảo khóc mấy bữa tự khắc sẽ hết.”

“Trẻ con rồi cũng phải trưởng thành hết ấy mà.” Về đến trước cửa, Đình Phương đỗ xe lại.

Nhưng vừa về đến trước cửa nhà, hai người vốn còn hơi buồn bã đột nhiên có cảm giác rất khác. Thực ra từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, lúc nào cũng xoay xung quanh Phùng Sinh. Nhân lúc Phùng Sinh đi ngủ mới dám làm nọ làm kia, hơn nữa còn phải lén la lén lút như ăn trộm. Phùng Sinh càng lớn, bọn họ lại càng thấp thỏm. Thường thì Phùng Sinh chỉ cần trở mình một cái, súng đạn đã lên nòng cũng bị dọa cho tắt ngóm. Vậy kể ra, đây mới là lần đâu tiên bọn họ ở riêng cùng nhau mà không có bất kỳ vướng bận nào khác.

Trần Tắc làm bữa sáng ở trong bếp tầng một. Hai người ăn xong, Trần Tắc bèn bắt đầu pha trà. Đình Phương xem giờ, chín rưỡi. Tối qua bệnh viện yên bình suốt cả đêm, anh ngủ rất chi là ngon giấc.

“Dạo này buôn bán thế nào?” Đình Phương hỏi.

Trần Tắc nhìn Đình Phương bằng ánh mắt kỳ lạ, chưa kịp phản ứng vì sao anh hỏi vậy: “Vẫn như mọi khi.”

Đình Phương cúi đầu nhấp trà: “Buổi sáng không có khách khứa gì đúng không?”

Trần Tắc chăm chú nhìn Đình Phương. Người kia cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở môi Trần Tắc vài giây, rồi nhìn thẳng vào mắt Trần Tắc.

Trần Tắc xem như hiểu ý rồi, bèn đứng dậy đóng cửa.

“Tối qua ngủ ngon không?” Trần Tắc hỏi anh.

“Ngon lắm.” Đình Phương đứng dậy, nói: “Tôi đi tắm cái đã.”

Lúc Đình Phương đang tắm ở tầng hai, Trần Tắc gõ cửa nhà tắm. Đình Phương khóa vòi sen lại, cứ thế để người ướt lướt thướt ra mở cửa. Trần Tắc đi vào, cởi đồ ra, bỏ vào giỏ quần áo bẩn.

“Đồ mình vừa thay ban sáng xong, việc gì phải giặt?” Đình Phương còn chưa hỏi dứt câu, Trần Tắc đã mở vòi sen lên, ấn anh vào tường.

Tay Trần Tắc xuôi theo dòng nước trườn xuống, xuất phát từ đỉnh đầu của Đình Phương mơn trớn dọc xuống bên dưới. Tóc Trần Tắc ướt đẫm, phần mái rủ xuống trước trán, trông cực kỳ quyến rũ. Đình Phương kìm lòng không đặng ve vuốt bờ môi hắn. Ngón tay lại bị Trần Tắc ngậm vào trong miệng.

Đầu lưỡi Trần Tắc lượn quanh đầu ngón tay anh. Đình Phương rùng mình, chợt nghĩ đến việc Trần Tắc dùng miệng giúp anh thế nọ thế kia, là dùng đôi môi đẹp đẽ như vậy?

“Nhanh thế?” Trần Tắc chạm vào dương v*t đã ngẩng cao đầu của Đình Phương, nói: “Tôi còn chưa làm gì mà.”

Trần Tắc quỳ xuống, ngậm lấy thứ đó ngay trước mặt Đình Phương.

Thánh sống am hiểu đủ loại kỹ thuật phòng the. Đình Phương cảm tưởng tri thức của hắn còn rộng rãi hơn cả “phim hành động tình cảm của đảo quốc” nữa (ý nói JAV á). Có lần, anh đã có vinh dự được xem qua những “danh tác” mà Trần Tắc nói đến ấy, cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc thánh sống làm sao mà nghiệm ra được vậy?

Kết thúc một hiệp, Đình Phương tắt vòi sen đi, lấy khăn tắm trùm lên người Trần Tắc, nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Trần Tắc lấy khăn tắm lau tóc lau người, thấy Đình Phương vẫn đứng đực mặt bên cạnh, bèn choàng khăn tắm khô lên người Đình Phương, giúp anh lau qua.

“Nghĩ gì đấy?”

“Đang nghĩ tụi mình còn chưa yêu đương gì đã đi đến kết hôn rồi.” Đình Phương hôn lên mặt Trần Tắc một cái.

“Tôi đã yêu lâu lắm rồi.” Trần Tắc nói.

Nhắc đến chuyện này, Đình Phương lại bất giác cảm thấy áy náy. Nhưng thiết nghĩ, nếu hồi mười bảy tuổi Trần Tắc thực sự chạy tới tỏ tình với anh, anh nhất định sẽ bị dọa ngáo luôn, sau đó cho ngay hắn vào danh sách đen.

Anh kể cho Trần Tắc nghe suy nghĩ này của mình, sau đó lại tò mò hỏi hắn: “Hồi mà mình mới xuống núi ấy, nếu phát hiện tôi chưa có bạn gái, mình sẽ làm gì?”

Trần Tắc nghĩ ngợi một chốc rồi đáp: “Thực ra mấy hôm đó, tôi vốn đã định đi hẹn mình rồi.”

“Hẹn tôi làm gì?”

“Hẹn ra ngoài chơi.” Trần Tắc nói, “Tôi còn mua sẵn cả quà luôn rồi.”

“Quà gì thế?”

Trần Tắc lục lọi tủ quần áo, móc từ trong cái tủ cũ rích ấy ra một hộp đựng trang sức, đưa cho Đình Phương. Đình Phương mở hộp ra, thấy một cái nhẫn vàng kiểu dành cho nam quê mùa khó tả.

“??” Đình Phương đóng nắp hộp lại, hỏi: “Hồi mười lăm tuổi, mình đã lên phố mua thứ này? Tính hẹn tôi ra ngoài chơi?”

“Ừm. Thì chính cái hôm đó, vốn dĩ định nhân dịp cuối tuần mình về nhà thì tới tìm mình, sau đó trông thấy mình có bạn gái rồi.”

“Sau nữa thì sao?”

“Tôi nằm nghĩ suốt một đêm, cảm thấy vẫn chưa đến lúc hẹn mình.”

Đình Phương ôm lấy Trần Tắc, mải miết hôn lên môi hắn, hỏi: “Lại sau nữa thì sao?”

“Sau nữa thì tôi không tìm được mình nữa, mình lên đại học mất rồi.”

“Sau sau nữa thì sao?”

“Tôi cảm thấy mình sẽ không thích tôi.” Trần Tắc nói, “Từ lúc xuống núi, tôi chưa từng gặp con trai nào thích con trai cả.”

Đình Phương hồi tưởng lại khoảng thời gian từ mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi của mình, nếu lúc đó có một cậu trai cầm theo nhẫn vàng tới hẹn anh đi chơi, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy đó là một thằng thần kinh.

May mắn thay, lần đầu tiên anh cảm thấy Trần Tắc không có kiến thức đời sống cơ bản là vì chuyện “vú em” chứ không phải vì “nhẫn vàng”.

Vừa nực cười lại vừa xót xa biết mấy, Đình Phương đè Trần Tắc xuống, hết cọ cọ lại hôn hôn. Trần Tắc ôm lấy anh, ấn chặt anh vào trong lòng mình, để anh nghe rõ tiếng tim đập của hắn. Đình Phương cảm thấy cả người đều ấm áp.

Nếu như quả thực phải trải qua hết những khổ nạn ấy mới có thể gặp được Trần Tắc, anh nghĩ, những năm tháng cực khổ và phí hoài ấy đều rất xứng đáng. Bằng không, làm sao anh biết trân trọng tấm lòng này đây? Một Ngô Đình Phương chưa từng nếm mùi gian khổ, cho rằng tình ái thế gian dễ dàng có được, e rằng sẽ nhẫn tâm chà đạp lên trái tim của Trần Tắc mất thôi!

“Dưới núi không có con trai thích con trai, nhưng có Ngô Đình Phương yêu Trần Tắc.” Ngô Đình Phương khẽ thủ thỉ vào bên tai Trần Tắc.

Trần Tắc bật cười. Ngô Đình Phương đeo nhẫn lên tay, Trần Tắc nói: “Thôi đừng đeo.”

“Sao vậy?” Đình Phương nói, “Cái này để tặng tôi cơ mà.”

“Tôi thấy hồi cưới mình đeo nhẫn bạch kim nạm kim cương.”

Hay lắm, giờ thánh sống đã bắt đầu hoài nghi về gu thẩm mỹ của mình rồi đấy.

Nhưng mà Đình Phương lại đeo nhẫn lên ngón áp út rồi chìa ra cho Trần Tắc xem: “Mình xem, vừa in này.”

Đình Phương bò dậy, lục tìm trong ngăn kéo, lôi ra một chiếc hộp đựng trang sức khác đưa cho Trần Tắc.

Trần Tắc mở ra xem, ngạc nhiên nhận ra đó là một chiếc nhẫn nam kiểu dáng gần như giống hệt chiếc trên tay Đình Phương.

“Ông nội truyền lại cho ba tôi, lần trước kết hôn ba tôi đã đưa lại nó cho tôi.” Đình Phương lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út tay phải của Trần Tắc, nói: “Mình xem, vừa in luôn.”

Ngô Đình Phương mười bảy tuổi và Trần Tắc mười lăm tuổi, ngón tay chưa phát triển hoàn toàn, đeo vào nhất định không thể vừa vặn như bây giờ.

Trần Tắc hỏi: “Cho tôi sao?”

Đình Phương nói: “Đeo tạm đã, sau này sẽ mua cái khác hợp với phong độ của mình hơn.”

Trần Tắc vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, nói: “Không cần đâu, cái này rất hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.