Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 22: Vụ án thứ ba – Thân sĩ cuối cùng



Có người nói, chờ đợi là một loại đẹp, nhưng mà hiện tại Thẩm Dạ Hi lại cảm thấy chờ đợi là một loại hành hạ dài vô tận, mỗi một giây đối với anh đều được kéo dài ra.

Để được cái gì đó mà chờ đợi, là nhẫn nại, sợ mất đi cái gì đó mà chờ đợi, là chịu đựng.

Hai vụ án trong tay, thật vội vàng mà đến, cho dù Mạc Thông gọi điện sang, nói tìm người giúp bọn anh, Thẩm Dạ Hi vẫn là ghi chép lại hết lời khai, sau đó liền đem Dương Mạn cùng Tô Quân Tử trở về, một người lưu lại.

Công việc cảnh sát này thật sự là tính nguy hiểm cao, không bao nhiêu ngày trước kia, anh cũng ngồi ở ghế dài bệnh viện, khi đó bên cạnh vẫn có một người, chờ tin tức Thịnh Diêu, hiện tại anh lại ngồi ở chỗ này, mà người lúc đó bồi bên cạnh anh, bây giờ lại bị nươời khác đưa vào trong đó.

Lần này người bị thương trong vụ nổ cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có Khương Hồ, nhưng khá nghiêm trọng, còn lại đều là vết thương nhẹ, trên cơ bản là băng bó xong đều có thể xuất viện, Thẩm Dạ Hi nâng cầm, có chút không rõ ràng.

Vụ nổ ở xe đường số hai cùng lần trước không có bất luận cái gì cùng xuất hiện, trái bom điên cuồng kia chẳng lẽ chính là tùy tiện để lên xe, mỗi ngày đổi tới lui ngay trong thành phố sao? Như vậy thì hắn hẳn là nên ngồi trên rất nhiều chiếc là, là cái gì làm cho hắn chỉ chọn ba chiếc như vậy chứ?

Là bởi vì trên xe có đứa nhỏ ba, bốn tuổi sao?

Nhưng mà trong thành phố đứa nhỏ ba bốn tuổi quả thật nhiều vô số kể, chẳng lẽ hung thủ chỉ gặp được những đứa này chăng? Hay là trên người đứa nhỏ có cái gì đó kích thích tới hắn?

Không, trái bom kia rõ ràng là không muốn giết người, đến bây giờ chỉ là nổ mà thôi, có điều ngoài người bị thương nghiêm trọng ở ngoài ra, còn không có người nào chết đi, hơn nữa cái thiết bị lắp đặt điều khiển từ xa vẫn không thay đổi, xe dừng lại nửa đường rồi nổ, nói rõ được người sắp đặt trên xe.

Nhưng trừ khi là người chế tạo bom, bằng không không ai lại muốn đen chính mình cùng bom nổ chết.

Tại sao? lại là bom? Hay là muốn nhìn thấy cái gì?

Thẩn Dại Hi cảm thấy chính mình có chút bình tâm không được, thời gian dài như vậy tới nay, hành vi này thật khiến người khác cảm thấy không thể tin tưởng được, bất luận là vì lý do gì, đều như là thiếu cái gì đó một chút. Lúc này đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ đi tới, thấy y gật đầu: “Khương Hồ?”

“Đúng, tôi là đồng sự của cậu ta.”

So với bác sĩ Hoàng Kì thì nhìn phúc hậu hơn, cho anh một cái nụ cười yên lòng: “Nga, không có việc gì, đưa lên phòng giải phẫu may một chút là được, có thể buổi tối sẽ tỉnh, anh cứ yên tâm.”

Thẩm Dạ Hi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng trong ngày.

Khương Hồ không có mắt kính nằm yên một chỗ, thời điểm Thẩm Dạ Hi nhìn thấy cậu, phần lưng đầy thương mình mà nằm dựa vào giường bệnh, phần tóc mềm mại buông xuống, dừng lại ở lông mày. Một phần tư huyết thống Anh quốc trên người cậu biểu hiện cũng không rõ ràng, chính là làn da càng thêm trắng, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng, đuôi mắt rất dài, đoán chừng là do trước đó đeo kính nên không thất. Ánh mắt băng lãnh đó đang nhắm nên không nhìn thấy được, nhìn qua khuôn mặt một chút, quai hàm kiên nghị, thật ra là một người nhỏ tuổi phi thường tuấn tú.

Không phải cái loại này có thể không phải là làm cho người ta thấy sáng ngời, mà là liếc mắt nhìn một cái, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu, còn muốn nhìn thêm lần thứ hau, càng nhìn càng cảm thấy khó lòng kiềm chế để không nhìn tiếp.

Thẩm Dạ Hi thở dài, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, khủy tay chống ở trên ghế, nắm tay hờ chống đỡ khuôn mặt, híp mắt đánh giá Khương Hồ, ân…khắp nơi, cha mẹ cậu chẳng lẽ là một loại mê kiếm hiệp? cha mẹ mê kiếm hiệp luôn khát vọng có thể sinh ra một người mạnh mẽ, sảng khoái, tính chậm chạp như vậy, cũng chỉ có thể là là tương hồ.

Thuốc mê trên người Khương Hồ dường như không mạnh, cuối cùng cũng thấy đau, vùng giữa lông mày cau chặt, sắc mặt cùng môi càng ngày càng trắng, ngón tay không tự nhiên mà nắm lấy khăn trải giường, nhưng cậu dưới tình huống này lại không rên một tiếng, giống như việc kiềm chế chính mình đã thành bản năng.

Lúc này Hoàng Kì đi vào, cho Thẩm Dạ Hi một cái liếc mắt, lại nhìn Khương Hồ một chút, gật đầu: “Cậu ta ngay lập tức sẽ tỉnh.”

“A?” Lúc nãy không phải bác sĩ kia vừa nói đến tối mới tỉnh…..?”

“Người bình thường đúng là rất lâu mới tỉnh, bất quá ai biết đồng nghiệp các người lúc trẻ có từng đuôc huấn luyện qua cái gì, thuốc gây mê đối với cậu ta hiệu quả so với người bình thường giảm đi rất nhiều – ta nói, có phải hay không trông đội các người không có người bình thường?” Hoàng Kì bĩu môi, “Thật lạ mặt, mới tới?”

Thẩm Dạ Hi gật gật đầu: “Mới được điều đến vào đầu mùa thu, làm một nửa nghề.”

Hoang Kì nhướng mi: “Nửa nghề? Thật là, tôi cùng ngành đều biết nói quý trọng mạng sống, không có thông minh như người này.”

Thẩm Dạ Hi vội ho một tiếng, quay đầu giả vờ quan sát cảnh đẹp ngoài cửa sổ – Thật ra chỉ có khảong đất cũng vài cây cỏ dại.

Lúc này trên diuờng bệnh tràn ra mtộ tiếng kháng nghị mềm mại: “Bác sĩ, cũng không phải tất các các bác sĩ đều có gia đình a.”

Hiển nhiên người nào đó mơ mơ màng màng mới tỉnh lại, không có ý thức được thuật ngữ ‘Thông minh’ trong lời của y. Hoàng Kì một chút đồng cảm cũng không để trên người Khương Hồ mà vỗ đầu cậu một cái, thấy rằng cảm giác thật đúng, nâng tay này lên lại muốn nâng tiếp tay kia, bị Thẩm Dạ Hi lo lắng mà giữ chặt tay: “Bác sĩ Hoàng xon nhẹ tay, cậu ta là người bệnh…!”

“Không có việc gì, đánh không chết, đánh chết thì tính là tai nạn điều trị.”

Thẩm Dạ Hi lập tức cảm thấy mình từ trong tay y còn có mạng trở về, là việc rất không dễ dàng.

Khương Hồ nhìn người bác sĩ này, ánh mắt ngay lắp tức mang vẻ kính nể, hồi lâu mới đủ can đảm: “Bác sĩ, tôi có thể hay không cùng Thẩm đội trưởng nói vài câu?”

Hoàng Kì nói: “Không có việc gì, cậu nói một lát cũng không chết được, không cần gấp để lại di ngôn.”

Khương Hồ suy nghĩ một chút: “Tôi hiểu rõ tôi chết không được, không nghĩ sẽ để lại di ngôn gì, tôi chỉ muốn nói về vụ án.”

Hoàng Kì biến sắc: “Hả? Cậu còn muốn làm việc?”

Khương Hờ cảm thấy người bác sĩ trước mặt này không nên chọc vào, vì vậy liền ngậm miệng, nhìn Thẩm Dạ Hi cầu cứu.

Thẩm Dạ Hi nháy mắt mấy cái: “Bác sĩ Hoàng, chúng ta đánh cuộc đi.”

“Đánh cuộc gì?”

“Khi buổi trưa lúc Thịnh Diêu đưa ra ý kiến về bản báo cáo muốn tôi ký, cậu ta hiện tại chắc chắn đã làm cho các y tá đều bảo đảm phải giữ im lặng, ông tin không?”

Hoàng Kì đằng đằng sát khí mà trừng Thẩm Dạ Hi một chút, trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy với hiểu biếy của y về Thịnh Diêu, thì việc này có khả năng rất cao, liền hừ lạnh một íiếng, bước đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên.

Thẩm Dạ Hi hai tay tạo hình chữ thập trong lòng, xin lỗi người anh em, vì công tác, vì tính mạng tài sản và sự an toàn của người dân, vì để chúng tôi không bị người này làm khó………….hy sinh một chút đi, chỉ một chút.

Khương Hồ sau khi thấy Hoàng Kì đi ra, lập tức định từ giường đứng lên, bất quá xương sườn bị thương đã cản trở cậu, thuốc gây mê tan dần, đau nhức thừa dịp lộng hành, cậu gần như lập tức nằm úp sấp trở về, trên trán mồ hôi lạnh đều chảy ra.

“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Dạ Hi lại càng hoảng, vội vàng đè cậu lại, hung dữ mà trừng cậu liếc mắt một cái “Còn di chuyển lão tử liền đánh cậu!”

Đáng tiếc là đồng chí Khương Hồ không có mắt kính liền nhìn mọi vật trở nên mông lung, không nhận thấy được ánh mắt hung thần cũa Thẩm Dạ Hi, nhưng lại cảm giác được cái tay đỡ mình, ôn nhu  cẩn thận cực kỳ.

“Chúc mừng cậu trở thành xác ướp đầu tiên của Trung Quốc, đồng chí Tương Hồ.” Thẩm Dạ Hi nhu nhu đầu cậu, “Nói đi, tình hình gì?”

Khương Hồ hít một hơi thật sau để xoa dịu cơn đau của mình, sau đó mới khó khăn mà nói: “Chỉ nổ một lần, nhưng có đến hai tiếng nổ. Tôi nghĩ cái kia là thiết bị ghi âm cỡ nhỏ, có thể được gắn vào trái bom, cho nên khi nổ bị mất đi, nên tổ kiểm tra cũng không tìm thấy.”

Thẩm Dạ Hi nhăn  mi: “Cậu nói cái gì? Chắc chắn?”

“Chắc chắn, ngày đó y tá nói chính là sự thật. Khoảng cách hai tiếng nổ mạnh thật rất ngắn, lúc đó người hoảng sợ lại nhiều, đại đa số đều ngay trong tiếng nổ đầu tiên vang lên mà bắt đầu chạy loạn, cũng không chú ý đến lần thứ hai phát ra tiếng nổ.” Âm thanh Khương Hồ rất nhẹ, nhưng mà từng chữ phát âm vẫn rất chuẩn, “Tôi không biết có phải do tính đa nghi của con người làm thành như vậy, nhưng mà hắn giống như……thật giống như là đứng ở bên cạnh quan sát hành động của nươời trên xe.”

Thẩm Dạ Hi nghe âm thanh suy yếu của cậu, chỉ biết người này đang gắng sức, bị thương không nhẹ, phỏng chừng lúc này cũng đau không ít, vì vậy liền nhẹ nhàng vỗ cậu: “Không có việc gì, không có việc gì, từ từ nói, không cần vội.”

Khương Hồ không nặng không nhẹ giữ lấy tay anh, Thẩm Dạ Hi kinh ngạc cảm thấy tay cậu lạnh như người chết, mày Khương Hồ nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, cúi đầu trầm giọng nói: “Không, thật rất cấp bách. Hãy nghe tôi nói, người tình nghi cho dù là chuyên gia, cái túi kia cũng không như chúng ta tưởng tượng, hắn tuyệt đối không có khả năng mỗi ngày làm một cái, sau đó cầm lên xe. Cho nên bên kia sẽ không phải chỉ có một người, là một tập thể, hoặc là, hắn có rất nhiều trái bom dự phòng.”

“Vậy rất có thể là một tập thể…..” Thẩm Dạ Hi nói.

“Nếu như là tập thể, bọn họ sẽ thống nhất thời gian nổ, với mở rộng ảnh hưởng, nhưng mà chúng ta bắt đầu kh6ong đúng chỗ, hơn nữaHắn quan sát hành vi của mọi người khi vụ nổ bắt đầu. Có khuynh hướng tình cảm nào đó.”

“Ý của cậu là, đó là một kẻ điên, hơn nữa sẽ chuẩn bị làm tiếp?”

“Khoảng thời gian hắn gay án quá ngắn.” Khương Hồ gắt gao mà nắm chặt tay Thẩm Dạ Hi, không biết cậu có phải là vì để giảm bớt cái đau, hơi thở cậu có điểm run, rõ ràng mới tỉnh dậy lại nói nhiều điều như vậy, làm cho thẩn thể cậu chịu đựng thật nhiều áp lực, “Nói như vậy thần kinh của hắn hẳn là hỏng rồi, trước kia nhất định từng có vụ án tương tự như vậy.”

“Nếu thật sự có, sẽ chuyển tới tôi, có thể cậu không có nghe qua.” Thẩm Dạ Hi cố gắng giữ thân thể cậu, không cho cậu lộn xộn.

“Không nhất định là vụ án làm nổ xe, có thể là một số tình huống khác, được sắp xếu như tai nạn, hoặc là……..hắn vốn là không ở trong thành phố của chúng ta.” Khương Hồ nói “Người này rất có thể là từ nói khác đến, mỗi ngày ngồi trên một phương tiện khác nhau chờ mục tiêu của hắn……”

Cậu nói không được nữa, sắc mặt trắng bệnh ảm đạm, cắn răng, tay kia gắt gao nắm lấy ra giường: “Xương của tôi……………có phải hay không……….bị gãy?”

“Gãy xương sườn.” Thẩm Dạ Hi cuối đầu nhìn cậu, “Cậu như thế nào, tôi lập tức gọi bác sĩ?”

“Không cần……..cảm ơn, tôi không muốn thuốc giảm đau.” Khương Hồ nói từ kẽ răng “Người kia…………hắn rất nguy hiểm, rất nhanh sẽ có hành vi quá kích hơn nữa, hắn………………”

“Hư – Đừng nói nữa, tôi hiểu, một hồi tôi liền nói cho bọn họ, cậu đừng di chuyển, tôi gọi bác sĩ Hoàng lại đây một chuyến.”

Khương Hồ nhắm mắt lại, gắt gao mà ngậm chặt miệng, cảnh nào làm cho khuôn mặt thanh tú của cậu lệch đi, hiện ra một loại cảm giác ẩn nhẫn chịu đựng, Thẩm Dạ Hi bấm chuông gọi bác sĩ, một bàn tay còn lại bị Khương Hồ vô thức nắm lấy, có điểm đau.

Anh bỗng nhiên nhớ tới, Hoàng Kì từng nói Khương Hồ đã chịu qua việc huấn luyện thuốc, người này – Tiến sĩ tội phạm học này, thật ra là làm cái gì? thật là bác sĩ tâm lý sao?

Nhưng mà cậu không nói là tâm lý là có rèn luyện, chỉ là các loại hành vi, cũng có thể xem như là cùng nghề – cái loại này là cảnh sát ưu tú nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.