Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 57: Vụ án thứ 7 – hoa song



Ánh mắt Khương Hồ chớp chớp nhìn chằm chằm máy tính, Thẩm Dạ Hi ngồi ở bên cạnh, ngay lúc đầu còn có thể nhìn, về sau lại choáng váng đến trướng não, cái nhật ký đó không biết là Diêu Giảo viết, hay là người hiềm nghi viết thật sự rất trừu tượng, một ngày rồi một ngày, để cho người ra hoàn toàn không nhìn ra có cái gì liên quan.

“Đây là trò chơi gì?” Thẩm Dạ Hi cảm thấy mình không thể theo kịp suy nghĩ của Khương Hồ, có chút đả kích nói, “Em….em có thể thông qua cái này biết ai là người viết?”

Khương Hồ gật gật đầu, ánh mắt không rời màn hình, thuận miệng nói: “Mặc kệ là ai, tuyệt đối không phải Diêu Giảo.”

Thẩm Dạ Hi tò mò: “Làm sao em biết?”

Khương Hồ dừng một chút, giống như là đang tìm từ, “Người viết nhật ký là một người có chướng ngại nhân cách bị tự kỷ điển hình, ở ngoài mặt xem ra, hắn vẫn rất mê mang, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng mà — ví dụ cho anh xem, ‘Tôi đối với việc mình sinh ra trên thế giới này cảm thấy thật khó hiểu, ai có thể hiểu được tôi chứ’, còn có ‘bọn họ có lỗi với tôi, tôi nghĩ thật lâu, hay là quên đi, tôi cùng bọn họ vốn không giống nhau’.”

“Này nói lên cái gì?” Thẩm Dạ Hi chớp chớp mắt nhìn qua, kỳ thật lấy sự nhạy cảm cùng thông minh của anh, trong lòng đã hiểu được, nhưng nhịn không được chọc cậu nói thêm mấy câu.

“Cùng lúc với sự đắc chí của hắn, mỗi câu đều như ẩn ẩn hiện hiện có ý nghĩa, như là hắn mới là người bị hại, mà đem tất cả sai lầm đổ ở trên đầu người khác, về phương diện khác….” Nửa câu sau Khương Hồ nghẹn trong cổ họng, Thẩm Dạ Hi không biết là cố tình hay vô ý dựa gần, cằm như có như không đặt trên vai cậu, hô hấp gần bên tai, lưng Khương Hồ đột nhiên cứng ngắt.

“Về phương diện nào mà em lại có thể xác định người viết không phải Diêu Giảo?” Thẩm Dạ Hi giả bộ không có gì, vô tội hỏi.

“……” Khương Hồ cứng đờ. Tóc trên cổ cậu bị hơi thở Khương Hồ thổi trúng mà nhẹ nhàng lay nhẹ, chạm nhẹ vào làn da, ngưa ngứa như có như không, làm cho cậu nổi hết da gà.

“Ân?” Thẩm Dạ Hi nói mấy lần, bị đối phương không biết cố ý hay vô tình trả lại, khó chịu không phải hai ba ngày, đột nhiên có cơ hội, nếu không lợi dụng triệt để, quả thực là có lỗi với ông trời mà.

Tiểu tử Khương Hồ này thật là quanh co không nương tay, nói về đấu tâm nhãn, Thẩm Dạ Hi chỉ có thể mặc cảm, chỉ hận chính mình trời sinh thiếu cái đó, mệnh khổ cũng không thể oán trách người khác, bất quá may mắn thượng đế là công bằng, Khương Hồ có điểm mạnh cũng có điểm yếu.

Thẩm Dạ Hi lúc này thấy lưng cậu cứng đờ, dưới mông như đang ngồi trên bàn định, nhích nhích sang bên cạnh, lúc ngượng ngùng quá rõ ràng, mới giật mình hiểu được, đối phó Khương Hồ, đùa giỡn tâm nhãn hay gì đó đều thúi lắm, trực tiếp đùa giỡn lưu manh, cậu mới chịu ngoan ngoãn.

“Này gọi là gì, tú tài đụng độ nhà binh hay là gì?

Dù cho cậu có thể nhìn thấu tâm người khác, tôi cũng có móng heo vô liêm sỉ, cũng coi như là huề, đến xem chiêu, coi ai mới người thắng cuối cùng.

“Khác….phương diện khác.” Khương Hồ giữ bình tĩnh, vội ho một tiếng, “Em chú ý thấy, hắn chỉ lấy ‘tôi’ làm chủ ngữ câu, từ hình dung dùng rất nhiều, thành phần câu rất dài, lơ đãng phát ra ý tứ mình rất giỏi, cảm thấy mình vĩ đại nhưng cô độc. Người chướng ngại nhân cách tự kỷ trầm mê trong ảo tưởng mình rất thành công, cho rằng mình chính là độc nhất vô nhị, thậm chí lúc nhắc đến cha mình, cũng cường điệu ý cha mình chính là ‘người cho mình huyết thống’, hắn cho mình chính là người độc nhất vô nhị, ít người có thể lý giải, cực đoan mà lấy minh làm trung tâm….ách….”

Thẩm Dạ Hi càng đến gần, Khương Hồ lại càng trốn, không để ý đến  chiều dài cái ghế, bi kịch xảy ra, bị Thẩm đội trưởng lưu manh từng bước ép sát rớt ra khỏi ghế, Thẩm Dạ Hi nhanh tay lẹ mắt, đem cậu kéo lên, hai người chỉ cách mỗi cái lưng ghế dựa, cánh tay Thẩm Dạ Hi công khai ôm lấy Khương Hồ, không có ý buông ra.

Đêm đã khuya, ánh đèn trong khách sạn nhỏ có chút mờ ảo, ánh đèn từ màn hình máy tính phát ra, Khương Hồ lo sợ không yên nâng lên ánh mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Dạ Hi, không gian xung quanh đột nhiên trở nên nóng hơn, ánh sáng dần mờ ảo.

Khương Hồ thấy môi có chút khô, không được tự nhiên liếm liếm một chút, dưới ngọn đèn làm cho đôi môi mỏng lại dính chút nước kia như đang mời gọi, Thẩm Dạ Hi cảm giác được, trong nháy mắt đó chính mình thật sự rất muốn cái gì đó. Trong lòng đột nhiên nóng lên, giống như bị mê hoặc, cúi đầu, chạm vào đôi môi nhạt màu kia, vừa mềm lại vừa nóng, cả linh hồn dường như bị hút vào, không thể khống chế chính mình nữa.

Trúc trắc, rồi lại thâm tình.

Hắc hắc, em a, coi còn giả bộ hồ đồ được nữa không? Muốn trốn nữa hả?

Khương Hồ mơ màng, người này bình thường có tài giỏi cỡ nào bây giờ tay chân lại luống cuống, hành động của cậu đều bị Thẩm Dạ Hi xem trong mắt, mỗi lần anh dự định làm gì thì đều bị cậu chặn lại, không nghĩ đến lúc này lại bị người ta hôn trúng a.

Người này suy nghĩ quá sâu, luôn nhịn không được trong lúc chưa rõ ràng luôn lo lắng đủ thử, trái lo phải nghĩ, khó đến gần được, thật ra không phải cậu nhát gan, chỉ là không mấy lanh lẹ.

Chờ Thẩm Dạ Hi hôn đủ mà buông cậu ra, chậm rãi lui về sau một chút, thấy người này bình thường luôn là bộ dáng ngu ngốc, tâm tư lại sâu hơn biển, hiện tại lại có vẻ đáng thương, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Còn cười, Khương Hồ rốt cục phục hồi tinh thần, nhảy dựng lên, lui về sau mấy bước, đụng phải cái bàn sau lưng, màn hình máy tính phát ra ánh sáng: “Em….em…..”

Thẩm Dạ Hi vẫn bình tĩnh, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, tâm lý anh hiện tại giống như câu nói trong dân gian, chính là lợn chết không sợ nước sôi – lão tử hôn đều đã hôn, em muốn làm gì a.

Khương Hồ ‘Em’ nửa ngày, đột nhiên phát hiện tiếng Trung do thầy An dạy đều trả lại cho thầy, sống chết không nhớ nổi chủ ngữ trước hay là vị ngữ trước.

“Em cái gì?” Thẩm Dạ Hi cười tủm tỉm hỏi.

“Em…..em muốn nói người bị chướng ngại nhân cách tự kỷ khuyết thiếu năng lực sống cùng người khác, quá chú ý đến mình mà phân không rõ quan hệ giữa mình và người khác, khó có thể lý giải suy nghĩ cùng cảm tình của người khác, lạnh lùng lại hướng nội, chỉ có một mình còn….”

Thẩm Dạ Hi trợn mắt há mồm nhìn cậu — Bác sĩ Khương, CPU của em bị chạm mạch à? Khương Hồ nói chưa xong, ánh mắt nhanh chóng tránh đi tầm mắt Thẩm Dạ Hi, lặng im hai giây, Thẩm Dạ Hi đột nhiên cười ha hả.

Lần đầu nhìn thấy Khương Hồ, liền cảm thấy được người này rất ngốc, nhưng ở chung một đoạn thời gian, lại cảm thấy lòng dạ cậu rất sâu, rõ ràng là một tên phúc hắn khoác da ngu ngốc, lúc này Thẩm Dạ Hi đột nhiên hiểu ra, che dấu bên trong không phân biệt được rõ ràng, tràn đầy sương mù như màn đêm, thật ra sâu trong tâm vẫn là ngu ngốc.

Khương Hồ dùng tay ấn ấn thái dương mình, biểu tình trên mặt biến hóa không ngừng, rốt cục ngừng lại, bật cười.

Không khí xấu hổ lại bị tiếng cười xóa tan: “Vừa rồi em….” Khương Hồ mới nói ba chữ, liền bị tay Thẩm Dạ Hi lắc lắc bảo ngừng: “Không có việc gì, em nói tiếp đi, người bị chướng ngại nhân cách tự kỷ cùng Diêu Giảo.”

Khương Hồ nhìn anh một cái, tựa như hiểu được cái gì, chuyển mắt, một lần nữa ngồi lên ghế: “Diêu Giảo luôn mang tâm tính cực đoan lại mâu thuẫn, hắn luôn mong bảo trì điệu thấp, sống cuộc sống bình thường, lại bị tâm lý phản nghịch mà đấu tranh, liều mạng cãi lại bản tính của mình. Hắn để ý cái nhìn của người khác, để y kháng cự của người nhà, vì thế mà buồn rầu, đã có bệnh trạng của người bị tinh thần phân liệt. Mà người bị chướng ngại nhân cách tự kỷ, vừa rồi có nói, rất coi trọng bản thân, cùng người khác không giống, đối với bọn họ mà nói, luôn luôn kiêu ngạo, bọn họ tin tưởng mình là độc nhất vô nhị, chỉ có số ít người có thể lý giải chính mình. Tựa như người đang viết nhật ký, còn như Narcissus bên bờ sông – là luôn trầm mê với chính minh.”

“Vậy hắn viết nhiều thứ vô nghĩa, đau thương như vậy, lại là vì cái gì?”

“Em chỉ có thể nói, hắn dùng những thứ này để liên lạc với người khác. Hắn hoàn toàn sống trong thế giới của chính mình, không thể chân chính lý giải người khác, cảm xúc này nọ, hắn hoàn toàn cho rằng mình là cao quý, không ai hiểu hắn….”

“Thần tiên thánh nhân hẳn luôn cô độc?” Từ ngữ Thẩm đội trưởng thật sự phong phú.

Khương Hồ gật đầu, Thẩm Dạ Hi nghĩ nghĩ, hỏi cậu: “Nếu chúng ta giả thiết, hắn thông qua hình thức này hấp dẫn con mồi của mình, hắn dùng từ Hoa Song làm mật mã, như vậy đối với hắn mà nói, quán bar này nhất định có ý nghĩa đặc thù, hoặc là quán bar này trong mắt hắn, chính là một phần của hắn.”

Phạm vi người bị tình nghi nhỏ lại, Thẩm Dạ Hi như nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại ra, đem chuyện vừa đoán nói cho Thịnh Diêu, để bọn họ ngày mai vừa tiếp tục chú ý nhật ký, vừa chú ý khách nhân thường xuyên ra vào Hoa Song…..cùng người kinh doanh.

Khương Hồ yên lặng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn những từ ngữ chau chuốt hoa lệ, với cậu mà nói đây là đoạn nhật ký có chút khó đọc, một bàn tay để dưới bàn lặng lẽ nắm lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, nhìn rồi lại nhìn, khó mà nói thành lời.

Thẩm Dạ Hi sau khi nói điện thoại xong thì đi đến, đưa tay khoát lên vai cậu, nhẹ giọng nói: “Anh nói này, ngày mai hãy coi, nên nghỉ ngơi thôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.