Giường ở khách sạn đương nhiên không lớn bằng giường ở phòng khách nhà Thẩm Dạ Hi, ván giường cũng có chút cũ, nhích một chút liền có tiếng két két vang lên, Khương Hồ đưa lưng về phía Thẩm Dạ hi, im lặng không lên tiếng nằm đó, rất có mong muốn trở mình, nửa thân đã muốn tê lên. Nhưng mà cậu rất nhanh liền phát hiện, cho dù nhúc nhích rất nhỏ, trong ban đêm yên tĩnh lại vang lên rõ ràng. Cậu không biết làm sao, vì thế không dám nhúc nhích.
Càng không dám nhúc nhích lại càng muốn xoay người, càng cảm thấy khó chịu.
Khương Hồ rối rắm, xoay người hay không, xoay người một cái, hay là….
Cuối cùng Khương Hồ thỏa hiệp, rốt cục cảm nhận được người tàn tật không thể tự gánh vác cuộc sống thật vất vả, cậu đã là người hai mươi tuổi, tội gì lại gây sức ép cho chính mình chứ?
Vì thế cố gắng hết sức mà xoay nhẹ nhàng, một bàn tay hơi động, tận lực không tạo ra động tĩnh – có thể nói giường của khách sạn này thật là cực phẩm nha, nếu cậu mạnh mẽ di chuyển thì sẽ là tiếng ‘cọt kẹt’. Kết quả khi cậu thật cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân, thì tiếng ‘cọt kẹt’ trở thành ‘két – két – két’ thập phần uyển chuyển hàm xúc, cứ như là có gì đó kéo dài không dứt.
Đột nhiên, Thẩm Dạ Hi ở bên kia vươn tay, vừa lúc từ dưới chăn sờ soạng, để lên mu bàn tay Khương Hồ, người nào đó nhảy dựng.
Thẩm Dạ Hi hỏi: “Em làm gì, ngủ không được?”
“Em đang nghĩ….” Khương Hồ muốn nói là nghĩ đến vụ án, nhưng lại sợ câu tiếp theo của Thẩm Dạ Hi là hỏi ‘Em nghĩ ra cái gì’, vì thế chỉ có thể dừng ở chỗ này, rốt cục cũng hiểu được mấy chữ ‘câm nín không thể lên tiếng’ là lại cảm giác gì.
Khương Hồ nhanh trí, hỏi lại: “Anh như thế nào cũng không ngủ?”
“Tôi đang nghĩ việc đó.” Thẩm Dạ Hi cúi đầu cười cười.
Khương Hồ không trả lời, nếu là chuyện công việc bình thường, lấy tính cách của Thẩm đội trưởng thì sẽ nói thẳng ra. Anh từ ngữ ‘nghĩ việc đó’ nói không rõ ràng như vậy, nội dung cụ thể phía sau, ngoài việc anh không muốn nói, chính là anh muốn kéo đối phương vào, để đối phương chủ động hỏi, mà căn cứ theo kết quả quan sát của Khương Hồ, lúc Thẩm Dạ Hi không muốn nói gì đó, ngữ khí sẽ có chút chần chừ.
Vì thế tóm lại, người họ Thẩm nào đó không có ý tốt.
Khương Hồ biết, dưới loại tình huống này, một khi mình mắc câu trả lời anh, quyền khống chế trong câu chuyện sẽ không còn trong tầm tay mình, đường đi của đề tài sẽ không thể không chế nữa.
Thẩm Dạ Hi đợi một chút, thấy Khương Hồ không có ý muốn trả lời lời anh, có chút buồn bực. Tiểu tử này thật không thú vị, đã ngủ cùng giường rồi mà còn luôn cân nhắc đề phòng người khác.
Vì thế Thẩm Dạ Hi chỉ có thể tự nói: “Anh nghĩ về em, em về nước làm gì? Lấy lý lịch của em, ở nước ngoài sẽ tốt hơn nhiều, cho dù em nói yêu thương Tổ quốc nên quay về, cũng không phải lý do chính, tiếng Trung luôn là bất lợi lớn nhất của em, thứ hai trong nước em không có người thân, cũng không có gì vướng bận. Anh không hiểu được, em trở về làm gì.”
Khương Hồ nhanh chóng trả lời: “Vì Trung Quốc có nhiều đồ ăn ngon nha, hoàn cảnh tốt hay không em đều cảm thấy không sao cả, cuộc sống không túng thiếu là được rồi, tại Mỹ em cũng không có người thân.”
Thẩm Dạ Hi bật cười: “Lúc chúng ta mới biết nhau anh cũng có hỏi, em đã trả lời cho có để qua chuyện, bây giờ cũng như vậy, không hề suy nghĩ đi?”
Khương Hồ trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Thẩm Dạ Hi có chút thất vọng, anh biết tâm tư Khương Hồ rất sâu, sâu đến mức có người chuyên quan sát sắc mặt cũng bị mê mang.
Khương Hồ không mở miệng, không thay đổi thái độ, có rất ít người chạm đúng cảm giác của cậu. Nhưng mà…giao tình trong thời gian dài như thế, Thẩm Dạ Hi cảm thấy đối phương đối với mình, có lẽ không giống cảm giác như mình đối với đối phương là từ nội tâm bộc phát, nhưng ít nhiều cũng có chút tín nhiệm đi?
Mãi cho đến khi Thẩm Dạ Hi nghĩ Khương Hồ không muốn nói, mới nghe được tiếng thở dài cực nhỏ, Khương Hồ nói: “Thẩm đội trưởng, có chuyện cực kỳ không nên, tôi vẫn luôn giấu diếm.”
“Ân?”
“Dưới áo khoác của tôi, có một cây súng bỏ túi.”
Thẩm Dạ Hi từ trên giường bật dậy, anh sửng sốt nửa ngày, mới líu lưỡi hỏi: “Em…dưới áo khoác, có cái gì?”
“Một cây súng bỏ túi.” Khương Hồ trấn định nói.
“Là súng gì? Đặt bên người em, chốt hay gì đó vẫn ổn chứ? Mang theo thứ nguy hiểm như vậy làm gì? Lỡ…”
Khương Hồ cắt ngang: “Lúc này, anh không nên hỏi em, súng làm sao đến, em cả ngày mang theo một cây súng, là có ý đồ gì không?”
Thẩm Dạ Hi ngây người, há hồm, đầu óc có điểm loạn, không biết nói cái gì cho phải, Khương Hồ lại nở nụ cười.
Người đàn ông Thẩm Dạ Hi này, đối với bạn bè hay đồng nghiệp luôn cẩn thận chăm sóc, khi anh muốn đối tốt với một người, rất dễ…..làm cho người ta cảm động.
Tay cậu đặt dưới chăn nhẹ nhàng di chuyển, cầm lại tay Thẩm Dạ Hi.
Thẩm Dạ Hi ngơ ngác ngồi trên giường, chăn trượt đến bên hông, anh cảm giác được ngón tay trên mu bàn tay có chút lạnh, chỉ có lòng bàn tay là ấm áp, đầu ngón tay là những nốt chai tinh tế, không mềm mại như con gái, nhưng thon dài, các đốt ngón tay xương xương.
Trong nháy mắt anh cảm thấy được ngày và đêm đều giống nhau, niềm vui nhảy múa trong lòng.
Khương Hồ nói: “Súng là do một người bạn lo lắng lén đưa cho em, vì phòng thân, bên trong chỉ có một viên đạn. Anh yên tâm, em ở Mỹ đã có giấy phép, sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm. Chuyện này chờ sau khi vụ án kết thúc, em sẽ từ từ nói với anh….”
Cậu dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Em hứa.”
Thẩm Dạ Hi đột nhiên muốn chạy ra ngoài, chạy khắp trấn nhỏ, đem tất cả mọi người đánh thức, nói cho mọi người biết anh rất vui, thật sự rất vui, anh muốn nói, thì ra mấy thứ ghê tởm trong truyện ngôn tình làm cho người ta nghe mà chua tê răng, rốt cục vẫn có chút gì đó chân thật.
Điều điên cuồng mà không phải bất cứ người nào cũng có thể hiểu, là tôi thích em, mà em cũng không có từ chối.
Em rốt cục không trốn tránh, không từ chối.
Đương nhiên, là một cảnh sát tốt, Thẩm đội trưởng không có khả năng làm phiền dân chúng bằng cách điên cuồng chạy vài ba vòng, hệ thống tự chủ anh luôn lấy làm tự hào rốt cục khôi phục, khiến anh miễn cưỡng kiềm chế tâm tình của mình, như liệt nửa người dưới mà nằm xuống.
Hắc, lão Thẩm, rốt cục biết vì sao tối nay nằm mơ cũng sẽ nở nụ cười đi?
Một đêm này, ngủ vô cùng an ổn.
Sáng sớm hôm sau, Khương Hồ vừa ăn sáng vừa đem toàn bộ phần ghi chép mà Thịnh Diêu đã khôi phục như cũ, tên kia chắc là dậy rất sớm, Khương Hồ nhớ đến thanh âm nghe thấy trong điện thoại ngày hôm qua, lại nghĩ đến Thịnh Diêu còn có thể rời giường sớm như vậy, vì thế liền cảm thấy, đồng chí Thịnh Diêu này thật có tinh thần rất chuyên nghiệp.
Ân, ít nhất từ này về sau sẽ không còn hướng về người nào đó nữa.
Bất quá thầy An à, thầy nếu biết là mình mở ra bài Everlasting Regret, người nào đó chỉ nhớ mãi một thứ, có thể hay không tức giận đến làm chuyện trái pháp luật? (Chém!!!)
Khụ, A Di Đà Phật, tội lỗi.
Khương Hồ ngay cả trong thời gian ăn sáng cũng nhìn bản ghi chép, tên này cũng làm bộ viết nhật ký nói là đã từng nhất kiến chung tình bao nhiêu người, bật cười, tiếng cười có chút lạnh.
Thẩm Dạ Hi đem trứng chiên cắt nhỏ thành bốn miếng trong chén, nhướng mi: “Làm sao vậy?”
“Tự xưng là gì…chữ này em không biết.”
Khương Hồ đem màn hình qua cho Thẩm Dạ Hi xem, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Thẩm Dạ Hi nhìn hai giây, biểu tình rất sâu, Khương Hồ hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Dạ Hi bình tĩnh nói: “Để anh hâm nóng lại cho em.”
Khương Hồ uống một chút, vui vẻ: “Đừng, không cần — em muốn nói, mặc kệ người này sửa nhật ký như thế nào, có một số nơi vẫn không thay đổi, thứ nhất, chính là cái tên mà hầu hết người Trung Quốc đều không biết, là hắn nhắc đến, cảm tình phức tạp đối với người cha, hơn nữa trong mấy bản cũ, cách hắn gọi người cha đều là người cung cấp huyết thống, thứ ba, là nơi mỗi lần hắn nói nhất kiến chung tình đều là quán bar Hoa Song, hơn nữa đều dùng một câu ‘Tôi chỉ cần liếc mắt nhìn ai đó một cái, mọi thứ tốt xấu tôi đều có thể nhìn thấu, chỉ có người nọ ngồi dưới ánh đèn, im lặng mà thanh nhã, như là chính mình cùng xung quanh hoàn toàn khác biệt’.”
“Hắn viết tiểu thuyết à?” Thẩm Dạ Hi cảm thấy răng có điểm chua.
“Còn có thứ tư.” Khương Hồ nói tiếp, “Chính là hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ở mỗi phần kết đều trở về đề tài trấn Đông Thanh.”
“Ý của em là….Nếu mục tiêu trước của hắn đều đã không may.” Thẩm Dạ Hi ngẩng đầu lên, “Nơi xử lý thi thể rất có thể ở ngay tại trấn Đông Thanh!”
Khương Hồ nở nụ cười, Thẩm Dạ Hi chụp lên đầu cậu: “Vậy còn không mau ăn, lề mề cái gì?!”
Khương Hồ cùng Thẩm Dạ Hi vốn chỉ là đến xem hiện trường giết người, xong rồi liền trở về, không nghĩ đến trấn Đông Thanh lại đối với hung thủ có ý nghĩa quan trọng như vậy, vì thế hai người quyết định ở lại đây vài ngày. Cảnh sát tiểu Lý chỉ có thể tiếp tục theo chân bọn họ, mang bọn họ chui vào nơi để hộ tịch của trấn Đông Thanh.
Trấn Đông Thanh quả thực rất bi kịch, vốn là mảnh đất kinh tế, nhưng không được thành phố lớn quanh mình kéo lên, lại càng ngày càng lạc hậu, may là phương diện du lịch không có gì trở ngại, khách du lịch ở đây đều là từ người ở các tỉnh gần đây nghe nói đến, là trấn cổ không đặc biệt nổi danh.
Lại bởi vì vụ án giết người làm cho người ta rùng mình, làm cho trấn nhỏ nổi tiếng hẳn lên.
Trong phòng hộ tịch là máy tính vừa hỏng vừa cũ, tốc độ không bằng dùng tay, thời gian dài tỏa nhiệt không tốt, nên hay bị đơ. Còn về số liệu hay gì, thật bi kịch, tiểu Lý thản nhiên thừa nhận, đã rất nhiều năm không đổi mới.
Thẩm Dạ Hi buồn bực hỏi: “Các người thấy thứ đồ hỏng này có khả năng gì?”
Ông lão ở phòng hộ tịch cầm chén trả, ở một bên tươi cười trả lời: “Mở máy, tắt máy, cùng dò mìn.”
Thẩm đội trưởng câm nín, Khương Hồ cúi đầu cười lén. Thẩm Dạ Hi xắn tay áo, liếc mắt nhìn Khương Hồ: “Còn thất thần, lại đây giúp, không có máy móc, thì dùng tay.”
Khương Hồ vừa định đi qua, đột nhiên nhớ đen cái gì: “Đúng rồi, em làm sao lại quên mất người kia chứ, Thẩm đội trưởng, tôi đi ra ngoài gọi điện chút.”
Thẩm Dạ Hi cảnh giác: “Gọi cho ai?”
Khương Hồ từ đâu lấy ra cái danh thiếp, cúi đầu ấn số điện thoại, thuận miệng nói: “Chính là người….lần trước gặp ở cửa Hoa Song.”
Thẩm Dạ Hi giựt lấy điện thoại cậu, trừng mắt: “Không được gọi!”