Nút áo sơ mi của An Di Ninh bị cởi vài nút, bên ngoài chợt vang lên tiếng súng làm cho tay người nọ không tự giác dừng lại, hắn cảnh giác quay đầu lại: “Tiếng gì thế?”
Mấy người đàn ông nhìn nhau.
An Di Ninh không còn mang theo vẻ mặt tuyệt vọng như lúc nãy.
Cửa bị người bên ngoài đá văng, ngoài trời cũng đã tối, không biết ánh sáng ở nơi nào chiếu đến cánh cửa, tâm lý đề phòng của An Di Ninh tới lúc nhìn thấy người đến là ai liền lập tức hỏng mất.
An Tiệp liếc mắt nhìn mấy người bên trong, trên mặt căng chặt nhát máy xẹt qua một tia tàn nhẫn, tay ông vẫn không dừng, trong khoảng cách ngắn ngủi, như là không cần ngắm, đưa tay lên liền bắn súng, thanh âm la hét từ trong phòng nhỏ vang lên, mấy người đàn ông cơ hồ là cùng ngồi xuống, chân trái của mỗi người đều bị thương.
Khủng bố nhất là, có người thấy rõ ràng, vị trí trúng đạn thế nhưng đều giống nhau!
Ngoài cửa còn có người muốn phản kháng, không biết tại sao, sau khi nhìn thấy người đàn ông này bắn súng liền lạnh cả người.
Địch Hành Viễn không kịp chú ý An Tiệp bắn ai, bắn làm sao, cũng không nhìn người đang la hét trên mắt đấy, không nói lời nào bước về phía An Di Ninh.
An Tiệp dừng một chút, bước sang bên cạnh, để cho Địch Hành Viễn đi trước.
Địch Hành Viễn cởi áo khoác mình xuống che trên người An Di Ninh, ôm cô lên.
Tầm mắt An Di Ninh mơ hồ không rõ, cô cũng không phát ra âm thanh, nhưng nước mắt dần dần rơi xuống, ánh mắt có chút tan rã. Địch Hành Viễn sợ đến mức không nhẹ, ôm bả vai cô, nhẹ nhàng kéo khuôn mặt cô đối diện với mình, thanh âm cũng dịu dàng hẳn đi, giống như là lo chỉ cần lớn tiếng đều làm cô sợ: “Làm sao vậy? Có bị thương không…Có ai khi dễ em không?”
An Di Ninh vẫn là không hé răng, lui ở trong lòng hắn khóc.
Cô gái này bình thường hung dữ, lúc tâm tình không tốt bắt hết người này đến người khác, khi mở miệng đều khiến người ta tức muốn chết, không có việc xấu nào không làm, như con báo nhỏ vui vẻ, Địch Hành Viễn tới giờ chưa bao giờ thấy cô có bộ dáng nhu nhược đáng thương như vậy, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tên dưới đất.
An Tiệp trầm mặc một hồi, đi đến bên cạnh người đầu hình xăm, từ trên cao nhìn xuống, người nọ vốn ngang ngược nói năng bậy bạ, giờ đột nhiên có cảm giác mất mát, yếu hầu nhúc nhích, phát không ra âm thanh.
An Tiệp vươn chân, đá hắn, thản nhiên hỏi: “Mi dùng tay nào đụng nó?”
Người nọ ực một tiếng nuốt nước miếng, dưới ánh mắt của An Tiệp nhìn không được run rẩy.
An Tiệp đột nhiên nở nụ cười, nâng chân, một đạp dẫm nát chân trái vốn có vết thương của hắn, tiếng xương cốt gãy vang lên. Tiếng kêu thảm thiết của người nọ làm cho Địch hành Viễn và An Di Ninh trong lòng hắn đều nhịn không được dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua phía ông.
An Tiệp tựa hồ cảm giác được, quay đầu lại, đặc biệt ôn nhu cười với An Di Ninh: “Không có việc gì, giao cho cha. Tiểu Địch, cậu đem nó ra ngoài trước, chút nữa xe cứu thương và bọn người Khương Hồ sẽ đến, nói nó giúp An Di Ninh kiểm tra một chút.”
Địch Hành Viễn tuy rằng cho đến bây giờ chưa thấy qua An Tiệp cùng người nào trở mặt mà ra tay, nhưng cũng nghe qua người tên An Ẩm Hồ, cúi người đem An Di Ninh ôm đi ra ngoài.
An Di Ninh quay đầu nhìn An Tiệp, cô vừa khóc lại càng mất sức, không phát ra âm thanh, chỉ có thể mở miệng, làm khẩu hình ‘Cha ơi’. An Tiệp cười lấy tay không cầm súng xoa tóc cô: “Đừng khóc, không sợ, khuôn mặt nhỏ đều xấu rồi.”
Địch Hành Viễn dừng một chút: “Chú An…” Tuy nói chính hắn cũng hận không thể đem đám người này giết chết, nhưng mà dù sao thân phận An Tiệp cũng khác, nói như thế nào thì bên ngoài cũng là một công dân tuân theo pháp luật, vẫn là người nhà cảnh sát, tuy rằng Thẩm Dạ Hi có nói, hôm nay có xảy ra chuyện gì đều coi như không phát hiện.
An Tiệp xua tay, thản nhiên nói: “Tôi có chừng mực.”
Địch Hành Viễn do dự một chút, không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, xoay người đi ra ngoài.
Người bên ngoài đã bị chế trụ, không thể không nói, xã hội đen ra tay bắt người so với cảnh sát còn nhanh hon, ít nhất người ta bắn súng trúng người khác cũng không cần báo cáo. An Tiệp ngồi xuống, nhìn người đàn ông bị mình dẫm nát đang quay cuồng dưới mặt đất, lại nhẹ giọng hỏi một lần: “Mi dùng tay nào chạm vào nó, ân?”
Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, run run môi nói: “Tôi…tôi…tôi không, không chạm qua ả….A! Thật sự không có a thật sự không có!” An Tiệp dùng mủi chân ở trên đùi hắn nghiền một chút, thanh âm người nọ cao vút.
“Mi không chạm qua nó, quần áo của nó sao lại như vậy?” An Tiệp từ từ hỏi, ông thở dài, “Tôi thật sự đã già — bất quá nếu mi không chịu nói…”
Đối phương còn chưa hiểu câu ‘già rồi’ trước đó của ông có liên quan gì, liền thấy An Tiệp nâng súng lên, ánh mắt cũng không nhìn mà nổ súng bắn tay hắn, viên đạn xuyên qua lòng bàn tay, người nọ run lên, đau đớn đột ngột khiến hắn bất động.
An Tiệp nhướng mi: “Yêu, không đến mức vậy đi? Lúc này mới thú vị nha?” Trên mặt tuấn tú của ông xẹt qua vài phần ác ý, súng dời xuống vài phần, dừng ở hạ thân người nọ.
Mấy người bị bắn ở trên chân không dám động đậy phát ra tiếng.
Lúc này cửa một lần nữa đẩy ra, Thẩm Dạ Hi dẫn người đi vào, Dương Mạn và Tô Quân Tử đi bắt Mẫn Ngôn, bọn họ ai cũng mang vẻ mặt ngạo mạn. Thấy trường hợp huyết tinh như vầy, phản ứng của Thịnh Diêu và Khương Hồ là giống nhau thần kỳ, sau khi hồi thần, đồng thời xoay người đi ra ngoài, giống như cái gì cũng chưa thấy.
Cảnh sát đầu năm nay đều có tố chất gì a?! Thẩm Dạ Hi rơi lệ trong lòng.
Bất quá sau khi rơi lệ trong lòng, ra ngoài thấy bộ dáng An Di Ninh khóc đáng thương – Tuy rằng bác sĩ nói chỉ bị tiêm thuốc gây mê quá liều thì An Di Ninh không bị thương gì – nhưng anh cũng biết, trong lòng mọi người đều nghẹn một cơn tức giận.
Thẩm Dạ Hi nhìn An Tiệp, nhịn a nhịn a, thầy An này… có điểm vượt mức.
Anh kiên trì đi qua, đè tay cầm súng của An Tiệp: “Thầy An.”
An Tiệp ngẩng đầu nhìn về phía anh, mang theo ý cười làm cho người ta phát lạnh.
Hôm nay không người nào bình thường hết, Thẩm Dạ Hi tự thấy mình có sứ mệnh thu thập rắc rối, cầm tay ông, đem súng lấy đi, An Tiệp cũng không phản kháng, anh muốn liền đưa anh.
Thẩm Dạ Hi chuyên nghiệp nói: “Thầy An, mấy tên xã hội đen trong thành phố vừa ở trong nay đánh nhau, hiện trường rất nguy hiểm, chú ra ngoài trước đi?”
An Tiệp đứng dậy, hiểu rõ mà nhìn Thẩm Dạ Hi, đột nhiên có chút mệt mỏi, ông cảm thấy mình già thật rồi, không chống nổi sóng to gió lớn, gật gật đầu: “Tôi đi xem Di Ninh.”
Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng thở ra, An Tiệp đi hai bước lại quay đầu: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Dạ Hi khoát tay: “Chú nên cảm ơn Khương Hồ đi.”
An Tiệp hàm ý sâu xa nói: “Tôi sẽ không cảm ơn cậu ấy, hai người chúng ta huề nhau.”
“Hai người bằng nhau.” Thẩm Dạ Hi nghiên răng nói, giống như con mèo bị đạp đuôi mà trừng mắt nhìn An Tiệp. Ông không biết vì sao, mới nói với anh hai câu mà trong lòng liền thoải mái hơn, lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
An Di Ninh là bị dọa sợ. Cô từ nhỏ đến lớn đều trải qua bình yên, thông minh xinh đẹp, được hai người ba sủng tận trời, ở trường là hoa khôi, trong văn phòng là một trong hai cô gái duy nhất, như được một đám người đàn ông nâng niu trên tay. Cô không phải Dương Mạn, không có mang súng cùng người ta đối mặt, không có trải qua nhiều khó khăn, thậm chí không có ai đối xử cô không tốt.
Cô sẽ không bao giờ quên, khi bàn tay dơ bẩn của người đàn đó hạ xuống cô vô cùng lo sợ, tựa vòng trong lòng Địch Hành Viễn khóc không ngừng, có ủy khuất, có sợ hãi…Nhưng hận nhất chính là bản thân bất lực.
An Tiệp từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người ra vô liên tục, đầu tiên là đi đến bên cạnh góc tường, tựa vào đó, để bản thân bình tĩnh một chút, đem sát ý trên người tiêu diệt, mới đi đến nhìn An Di Ninh.
Khương Hồ trước giờ chưa làm việc đàng hoàng cuối cùng cũng có việc làm đúng chức nghiệp, chờ lúc An Tiệp đi đến, An Di Ninh đã nhớ khí thế trên cậu mà bình tĩnh trở lại, khí lực cũng khôi phục một ít, vẫn là tựa vào trong ngực Địch Hành Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thể thảm giờ mang theo chút cười ngượng ngùng.
An Di Ninh vừa thấy ông đi qua, liền từ trong lòng Địch Hành Viễn giãy ra, hướng đến ôm chặt lấy cổ ông.
Tay An Tiệp tiếp được cô, mùi tươi mát mơ hồ từ trên người cô gái truyền đến, nửa ngày nôn nóng rốt cục an tâm.
Ông nhắm mắt lại, bởi vì ông đột nhiên phát hiện mắt mình rất cay – may là đứa nhỏ này không có việc gì, may mắn là nó…
“Cha…” An Di Ninh mang theo chút ý làm nũng. An Tiệp không lên tiếng, An Di Ninh lại cảm thấy có dòng chất lỏng nóng bỏng dừng trên cổ của cô, cô kinh sợ, vừa cảm động vừa không dám ngẩng đầu.
Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông này luôn vững chắc, mang theo vẻ trêu tức cùng không sao cả, luôn cười làm cho người ta ngứa răng, cô chưa bao giờ biết, ông cũng sẽ khóc.
Nước mắt rất nặng, rất đau.
Khương Hồ đưa điện thoại qua cho hai cha con, nói một tiếng ‘Mạc cục’. Sau đó cùng Địch Hành Viễn thức thời rời đi.
Lại một lát sau, Thẩm Dạ Hi đi ra, chỉ huy mọi người bắt người nên bắt, sau đó nói: “Bên Dương Mạn đã chặn được Mẫn Ngôn, trên người hắn có súng, còn làm bị thương người của chúng ta.”
Thịnh Diêu quay đầu lại, Thẩm Dạ Hi đối cậu gật đầu: “Yên Tâm, chị Dương cùng Quân Tử không có chuyện gì.”
Cậu nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã sắp nửa đêm, dụi mắt, cảm thấy mắt có vẻ khô. Thẩm Dạ Hi nói: “Thu thập mấy đám này cứ để nhóm của Trịnh đội trưởng làm, Mẫn Ngôn là cố ý đánh người, tình nghi bắt cóc, mưu sát cùng buôn lậu thuốc phiện, đủ cho hắn uống một hủ – hủ tương (aka Tương Hồ)…Ai, Khương Hồ đâu?”
Thịnh Diêu sửng sổt: “Vừa rồi còn ở đây.”
Thẩm Dạ Hi vừa rồi đầu óc hơi mất tập trung giờ liền thanh tỉnh, nhanh chóng gọi cho Khương Hồ, vang hai tiếng liền ngắt. Lại gọi, vẫn bị ngắt, lại gọi — tắt điện thoại luôn rồi.
Thẩm Dạ Hi nghiến răng, xoay người bước đi – Khương Hồ chờ đấy, tối nay làm cậu không thể xuống giường!
Kha Như Hối buông kính viễn vọng, chậm rãi xoay người, mang theo chút tươi cười vô cùng khoái trá, giống như y vừa được xem một vở kịch hay, thỏa mãn trở về chỗ cũ.
Một họng súng tối đen chỉ vào y, gió trên mái nhà thổi lên mái tóc Khương Hồ, quần áo màu tro tối giống như là ẩn vào trong bóng đêm, ánh mắt Khương Hồ bị kính che mất, làm cho người ta không phân biệt được rõ ràng, khóe miệng luông mang theo tươi cười ấm áp giờ đang mím lại, có vẻ sắc bén.
Biểu tình Kha Như Hối giống như là gặp lại người bạn đã lâu không thấy, nếu trên tay Khương Hồ không có súng, hoặc súng này không chỉa vào y, y chắc chắn sẽ ôm người trẻ tuổi này.
“Bị cậu bắt được rồi.” Kha Như Hối khoái trá nói, “Đã lâu không gặp, cậu so với trước đây gầy hơn, công việc vất vả lắm sao?”
“Với dục vọng thích khống chế của ông, sau khi an bài mọi thử, xem không xong sẽ không đi, tôi biết ông chắc chắn ở xung quanh đây.” Khương Hồ nói, hơi hơi cúi đầu, làm cho gió thổi đi mái tóc, lộ ra cái trán trơn bóng, “Nơi cao nhất gần đây là nơi này, tầm nhìn có thể thấy rõ nhà hàng điểm tâm đang xảy ra chuyện gì. Ông còn để máy nghe lén trên người Di Ninh đúng không?”
“Cậu hiểu tôi như tôi hiểu cậu vậy.” Kha Như Hối cười nói.
“Ông cố ý tiếp cận Mẫn Ngôn, cố ý giúp hắn tạo ra vở hài kịch này.”
“Tôi tin lấy năng lực của cậu sẽ đến trước Mẫn Ngôn.” Kha Như Hối nói.
“Sau đó ông cho người thích hợp đưa tin cho hắn, lại chọc giận hắn…”
“J, không có chứng cứ, không cần…”
“Tôi hiện tại cho ông hai lựa chọn,” Khương Hồ ngữ khí bức người nói, từ trong túi quần lấy ra cái còng tay, “Hoặc là chính ông tự còng mình, theo tôi đi, hoặc là…”
Cậu nhẹ nhàng lên giọng, chỉ về bên cạnh: “Ông từ đây nhảy xuống.”
“J a…”
“Nhanh lên, tôi không muốn nghe ông nhiều lời vô nghĩa, hay là nhảy xuống đi?”
Kha Như Hối cười lắc đầu, cúi thắt lưng, nhặt lên còng tay trên đất, thưởng thức nhìn: “Cậu sợ tôi?”
Khương Hồ nhẹ nhàng mở miệng, rồi lại im lặng.
“Cậu sợ tôi nói ra điều cậu không muốn nghe?” Kha Như Hối lại càng vui vẻ, trong ánh mắt mang theo hưng phấn như thợ săn nhìn trúng con mồi, “Cậu sợ tôi nói ra bí mật trong lòng cậu, tựa như cậu làm cho Mẫn Ngôn hỗn loạn? Như thế nào, thời gian dài không gặp, ngay cả cậu cũng trở nên yếu ớt?”