Ngay lúc Lâm Tĩnh Hải đang bề bộn công việc khó mà rời ra được thì điện thoại của hắn vang lên, ra là Lâm Hiểu gọi.
Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy số người gọi, ánh mắt lập tức trở nên rất nhu hòa: “Hiểu Hiểu?”
“Anh, nhà ta định mở dạ tiệc đầu năm, ba nói anh cũng phải tham gia. Hai hôm nay em bề bộn nhiều việc, sẽ không qua chỗ anh được. Em sẽ phái đàn em qua đó đưa thiệp mời cho anh nhé.”
“Ừ…”
“Nhất định phải tới đấy. Em còn có bằng hữu muốn giới thiệu cho anh làm quen. Được rồi, em không nói nhiều nữa, lúc đó gặp lại.”
Lâm Tĩnh Hải còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vội ngắt. Hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu. Đại công tử Lâm gia đại danh lừng lẫy trong thương giới mà khi tham gia dạ tiệc gia đình mình còn phải có thiệp mời. Đây là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bất quá cũng không sai, bởi vì chính mình đã lâu không còn ở đó nữa, nhân viên bảo vệ của gia đình không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường. Cho nên muốn vào phải có thiệp mời mới được.
Lâm Tĩnh Hải không muốn đi, bởi vì mọi thứ với mình vốn không quan hệ, nhưng lại nghĩ đến việc có thể quen biết được một số vị tổng tài nên rốt cuộc hắn vẫn quyết định tới dự tiệc.
Lâm Tĩnh Hải vốn là người rất thực tế. Hắn cũng hiểu đôi khi người thực tế so với người không hiểu chuyện thì càng thống khổ đến mức không tự kiềm chế được, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Bởi vì đã rành rành trước mắt rồi, dù cho có thông minh hơn người đi chăng nữa, chưa nói đến không được ai quan tâm, thậm chí có khi còn tổn thương chính bản thân mình.
Lễ tiết cơ bản vẫn phải có, vì vậy Lâm Tĩnh Hải quyết định chọn một bộ lễ phục thật đẹp, chải lại tóc, đứng ở trước gương đánh giá chính mình. Mặc dù tướng mạo hắn không có gì nổi bật nhưng lại có dáng dấp thư sinh văn nhã, thêm khuôn mặt sáng sủa cũng có thể khiến người khác nảy sinh hảo cảm, không đến mức làm người ta chán ghét.
Lâm Tĩnh Hải nhìn mình trong gương, khẽ đẩy gọng kính, bờ môi vẽ ra nụ cười nhẹ, chuẩn bị sẵn vẻ mặt để đối phó với bữa tiệc đêm nay. Hài lòng nhìn người trong gương, hắn mới xoay người đi ra cánh cửa, hướng mục đích đêm nay mà xuất phát. Bóng lưng cô đơn mà cao gầy, như phải tự mình gánh vác cả bầu trời.
Đại sảnh xa hoa đầy tiếng cười nói ồn ào, những nhân vật lớn trong giới thương nhân cũng tới không ít. Lâm Tĩnh Hải ở đây cũng không có gì nổi bật, hắn chỉ là giám đốc một doanh nghiệp cỡ nhỏ mà thôi.
Bảo vệ khi nhìn thấy thiệp mời của hắn cũng có chút kinh ngạc, vì đây chính là lần đầu tiên họ được diện kiến trưởng tử của Lâm thị, người này so với nhị thiếu gia không hề giống nhau một chút nào. Lâm Tĩnh Hải cũng hiểu ý tứ trong mắt bảo vệ nhưng chỉ khẽ cười, cũng không nói gì mà đi thẳng vào chỗ ngồi của mình bên trong căn hộ xa hoa mà hắn từng ở những năm trung học.
Đối với những quy tắc nơi thương trường, Lâm Tĩnh Hải cũng nắm khá rõ. Hắn thuần thục cùng những người lần đầu gặp nói chuyện tán dóc, thầm nghĩ càng quen biết nhiều những nhân vật này thì càng có thể làm tăng uy tín của chính mình.
Hắn rất trầm ổn, lại nhã nhặn ôn hòa, thái độ khiêm nhường còn rất hòa đồng với mọi người nên rất nhanh đã cùng những người xung quanh ở đó tụ tập chuyện trò vui vẻ.
Lâm Tĩnh Hải trò chuyện trong chốc lát, thấy mục đích buổi tối coi như đã đạt được. Hắn liền tìm cớ rời đám người đó đi chỗ khác. Tiện tay lấy một ly rượu trên khay của người bồi bàn, Lâm Tĩnh Hải quyết định tìm một góc hẻo lánh mà nghỉ ngơi.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe đám người xôn xao cả lên. Nghe theo tiếng bàn tán của những người xung quanh, Lâm Tĩnh Hải biết phụ thân của hắn đã ra. Hắn vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn, bất giác cả người như đông cứng lại. Phụ thân vốn đang đi cùng dì Phương, thế nhưng người đang đi bên cạnh nói chuyện phiếm với Lâm Hiểu kia, không ai khác lại chính là Lạc Tường.
Đúng vậy, sao lại không thể cơ chứ. Hắn đường đường là tổng tài Lạc Tường, gia thế tuyệt không hề thua kém so với Lâm thị.
Lâm Tĩnh Hải cảm giác như xung quanh mình phút chốc không còn chút không khí nào, cả người không thể khống chế nổi mà đứng chôn chân tại chỗ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn những cử chỉ thân mật giữa Lạc Tường và Lâm Hiểu. Trong lòng hắn muốn hét to lên:
Mau lên, Lâm Tĩnh Hải, mau bảo Hiểu Hiểu rời xa hắn, tránh xa hắn.
Nhưng thực tế hắn lại giống như con ếch xanh đang bị con rắn nhìn chằm chằm, không thể nào di chuyển dù chỉ một bước, đành đứng yên ở đó nhìn Lâm Hiểu đang kéo theo Lạc Tường tiến tới.
“Anh!” Lâm Hiểu vui sướng hét lên. Mặc dù âm thanh khá lớn, tuy vào lúc này hơi có chút thất lễ, nhưng khi mọi người nhìn thấy Lâm Hiểu, không có bất kỳ ai cảm thấy không thoải mái. Bởi vì Lâm Hiểu trời sinh là loại người khiến cho người ta yêu thích muốn được sủng ái cưng chiều.
Lâm Tĩnh Hải tay phải vẫn cầm ly rượu, rất bình tĩnh nhìn Lâm Hiểu cười cười, thế nhưng tay trái hắn, móng tay đã bấm thật sâu vào da thịt. “Hiểu Hiểu.”
“Anh, em đã sợ anh sẽ không đến. Được rồi, để em giới thiệu cho anh một người, đây là Lạc Tường, bằng hữu của em.”
“Anh và anh của em đã biết nhau rồi.” Lạc Tường cũng không hề giấu diếm nói. Đôi mắt sau gọng kính vẫn ôn nhu nhìn Lâm Hiểu.
“Lần trước em vốn định cùng em gái anh tương thân, anh của em đi thay, vừa vặn lại có anh ở đó, nên lúc đó đã biết nhau rồi.” Lạc Tường cực kỳ tự nhiên nói.
“Ra là vậy, sao anh không nói sớm cho em biết, như vậy em và Lạc Tường có thể sớm quen nhau rồi. Em và Lạc Tường mới quen nhau chưa lâu, bất quá hai chúng em rất tâm đầu ý hợp, trò chuyện vô cùng ăn ý.”
Lâm Tĩnh Hải có chút sững người, không biết phải hỏi cái gì, hắn cũng rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lạc Tường:
Chỉ có thể nói tới đây, những chuyện khác bỏ qua, cái gì không nên nói thì đừng nói.
“Vậy sao? Anh bận nhiều việc quá nên quên mất. Bất quá bây giờ hai người thân thiết như vậy là tốt rồi.”
Lâm Tĩnh Hải đang không biết tiếp theo phải nói cái gì thì Lạc Tường bất chợt xen vào:
“Hiểu Hiểu, có khát không? Anh đi lấy nước cho em nhé.”
“Không thích, em muốn uống rượu cơ.”
“Không được, nghe lời anh, em uống rượu dễ say lắm.”
“A…”
Lạc Tường sờ sờ đầu Lâm Hiểu một chút rồi đi. Trong lòng Lâm Tĩnh Hải bỗng thấy run rẩy, cảm giác những cử chỉ của hai người lúc này thật giống như bọn họ trước kia:
“Hiểu Hiểu, hai người là?”
“Anh, anh đừng nói chuyện này với ai nhé, em cùng Lạc Tường đang yêu nhau!”
Uỳnh! Trong đầu Lâm Tĩnh Hải như có cái gì nổ tung, hắn vội nắm lấy cánh tay Lâm Hiểu.
“Anh, em biết anh chắc vẫn còn chưa thể nào chấp nhận, nhưng em với Lạc Tường là hoàn toàn nghiêm túc…” Đôi mắt trong suốt đầy kiên nghị của Lâm Hiểu như chứng minh quyết tâm của hắn.
“Hắn… hắn đối với em có tốt không?”
Lâm Hiểu kéo Lâm Tĩnh Hải đang đứng ngây người đến bên cạnh mình rồi hạnh phúc nói: “Đương nhiên là tốt lắm. Em cũng đã lăn lộn chơi gái bao năm, hì hì, cho nên em hiểu rõ tình yêu là gì. Lúc bọn em bên nhau, đôi mắt anh ấy lúc nào cũng dõi theo em, tình cảm chất chứa bên trong khó mà giấu được, bạn bè của em cũng giúp em thử thách rồi. Anh ấy có hôm tối bị sốt, nhưng nghe thấy em ở quán bar uống rượu liền vội chạy đến đưa em về nhà. Em mơ mơ màng màng gối lên tay anh ấy ngủ cả đêm, làm anh ấy đến sáng hôm sau cả người tê rần, môi cũng vì khô nóng mà bị nứt ra, thế nhưng anh ấy chỉ cười nói với em chào buổi sáng, vô cùng thân thiết…”
Mỗi câu Lâm Hiểu nói lại như một mũi dao đâm vào trong lòng Lâm Tĩnh Hải, cứ thế xé nát trái tim hắn từng chút một, rồi khi rút ra chỉ còn để lại một lỗ hổng trống rỗng. Lâm Hiểu vẫn còn thao thao bất tuyệt về việc Lạc Tường đối với hắn tốt đến thế nào, nhưng Lâm Tĩnh Hải đã không còn nghe được gì nữa.
Vết thương ngày ấy cứ tưởng rằng đã lành lặn, ngờ đâu nó đã sớm hư thối rữa nát từ lâu, chỉ là do bị tầng tầng lớp lớp bụi đất che phủ khiến cho chính bản thân mình quên mất mà thôi, rồi đến hôm nay đã bị người ta mặc sức mà đào bới.
Lâm Tĩnh Hải vốn đã quen với việc dạ dày cứ nhộn nhạo quặn thắt từng cơn, thế nhưng lúc này cũng có có chút đau không chịu nổi. Lâm Tĩnh Hải vừa nói chuyện vừa phải khom lưng xuống: “Vậy sao?”
“Anh không biết đâu, lúc bọn em làm tình, anh ấy lúc nào cũng chiều theo em, dù là lúc anh ấy khó mà nhịn được anh ấy cũng vẫn quan tâm để ý đến cảm giác của em trước. Em trước đây cùng với các cô gái khác cũng chưa từng quan tâm các nàng được như vậy. Em mặc dù… cái kia… nhưng cảm giác tuyệt lắm…” Giọng Lâm Hiểu dần nhỏ đi, khuôn mặt vốn luôn tùy tiện giờ cũng đã có chút đỏ ửng nhưng vẫn ánh lên nét hạnh phúc.
Linh hồn Lâm Tĩnh Hải tựa như đã tung bay ra khỏi cơ thể, hắn nhìn thấy chính mình đang trêu chọc Lâm Hiểu: “A? Như thế nào hả? Cảm giác tuyệt lắm sao?” Lâm Hiểu kéo tay hắn đầy xấu hổ, còn hắn vẫn đang cười.
Trong đầu hắn hồi tưởng những điều Lạc Tường trước đây từng nói:
Ân cần với cậu một chút mà cậu đã thụ sủng nhược kinh, đưa cậu về nhà cậu lại tỏ ra vô cùng xúc động, tìm một chỗ ăn ngon đưa cậu đi cậu lại cho rằng tôi là người tốt nhất trên đời…
Tôi cũng không hề đối xử đặc biệt gì với cậu, vậy mà cậu đã yêu thương nhung nhớ rồi…
Khó trách a, vốn là chính mình đã hiểu lầm tất cả…
Lâm Tĩnh Hải đã đau đến nỗi có chút không thể đứng thẳng lưng, hắn mỉm cười nói với Lâm Hiểu: “Anh biết rồi, bây giờ anh cũng không nói gì, em cứ cố gắng chăm sóc bản thân là được rồi. Mà sao Lạc Tường đến giờ còn chưa đến? Em đi xem một chút đi.”
Lâm Hiểu nghe lời, cũng vội vàng đi về phía bữa tiệc.
Lâm Tĩnh Hải vẫn cố gắng chịu đựng, sau đó xoay người hướng phía cửa ra vào, cứ thế mà chạy trối chết.