* Đoạn này gốc là ‘bỉ gia môn nhi hoàn gia môn nhi’, theo t hiểu thì có lẽ là các cụ thì thường yếu tim nên bây giờ ĐN còn yếu tim hơn thế.
Đinh Ninh nhìn hắn liên tục đổ rượu vào miệng, không khỏi có chút bận tâm.
Thế nhưng vừa nghĩ nếu hắn không uống, thì có vẻ có hơi không trượng nghĩa. Vì vậy hắn cắn răng gọi một chai rượu có nồng độ không cao lắm, mặt tái nhợt đổ rượu vào miệng.
Có vẻ như không khó uống giống như trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn có vị hơi ngọt, hắn uống thấy không tệ. Vì thế, hắn liền gọi thêm vài chai nữa, tính uống cho đã nghiền.
Hai người, một người tâm tình tệ do thất tình, một người bị mùi vị rượu ngọt mê hoặc.
Hai người không nói không rằng, thi nhau nốc rượu.
“Mạnh Tất ~” Hắn đẩy người bên cạnh một cái, nhưng không nghe thấy trả lời, hắn liền lắc lắc người kia, “Mạnh Tất, về thôi…”
“Đinh nhị đương gia, lão đại say thật rồi, em đi gọi một huynh đệ đưa hai anh trở về…” Đã có chút không chịu được, thật muốn ngủ.
Chưa nghe người kia nói xong, Đinh Ninh liền lăn ra ngủ.
Mặc dù có vẻ đã ngủ say, nhưng cảm quan gì đấy vẫn hoạt động. Giống như cảm giác được mình bị khiêng đi giống cái túi, hơn nữa hình như còn bị người khác sàm sỡ (xì, đây là tìm chìa khóa thôi…)
Sau cùng còn bị hung hăng đáp lên giường.
Ặc, Mạnh Tất là được nhẹ nhàng đặt lên giường, thật không biết Đinh Ninh ăn ở thế nào -_-#
Sau đó, cũng cảm giác được hình như xung quanh rất yên tĩnh. Chỉ là khi hắn tỉnh lại một lần nữa, trong lòng hắn không còn bình tĩnh như trước nữa.
Hắn bị ép tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Mạnh Tất cách mình rất gần. Hai người đã gần như trần trụi hết, hơn nữa Mạnh Tất còn không ngừng hôn lên người hắn, làm hắn có hơi ngứa.
Chân mình bị gác lên vai của Mạnh Tất, hắn nằm ngửa mặt nhưng dường như vẫn có thể cảm giác được một tầm mắt nóng bỏng.
Hơn nữa, đằng sau còn có một cái gì đó ấm nóng ở trong.
Một cảm giác đau khi bị xé rách lan ra toàn thân, chỗ đằng sau có một cảm giác bị lấp đầy đáng sợ làm cho dây thần kinh nào đó trong đầu vỡ nát.