Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên
Edit: An Ju
Ánh nắng chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Chu Phòng Tôn, nổi bật lên một nét tươi cười đặc biệt ôn hòa bên miệng, thoạt nhìn tựa hồ đang có một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mộng, hai người triền miên như một cặp tình nhân. Nụ hôn làm say lòng người, cùng với khuôn mặt tươi cười ôn nhu vấn vương, giọng nói dịu dàng.
Đẩy đưa đầy mạnh mẽ mà hung mãnh, trên da thịt không chỗ nào không bị liếm cắn.
Dù chỉ là mộng, nhưng giống như có thể truyền đến khoái cảm làm hắn động tâm.
Bỗng nhiên bật dậy, cắt đứt khung cảnh hương diễm cực điểm kia.
Chu Phòng Tôn ôm trái tim đang đập nhanh của mình, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Hai người trong mộng, cậu biết rất rõ, một là cậu, còn một là Tôn Tượng…
Không biết vì sao lại mơ cái giấc mộng làm mình sợ hãi này, chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy cái kia của Tôn Tượng sao?!
Cậu đỏ mặt dọn dẹp đống hỗn độn vì hưng phấn phía dưới, hơn nữa trên giường cũng loạn đến không tưởng nổi.
Cậu cảm giác hiện tại bản thân như một đứa bé, một mình cất giấu bí mật của mình.
Cậu có chút không dám thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình, sẽ không phải vì chuyện hôm qua mà động tâm. Không phải, không phải…
Nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà sạch sẽ trên đỉnh đầu mà ngây người, có lẽ là không cẩn thận mà thích rồi chăng.
Chôn đầu vào gối, vai không ngừng run run. Thật buồn cười, trở thành người giống người đàn ông kia sao?!
Cậu vẫn nằm trên giường, không đi học, chỉ nấu đơn giản cho mình một nồi mì ăn liền ăn sáng.
Khóa cửa phòng, lúc này chỉ có một mình.
Nhưng không bao lâu sau có một loạt tiếng đập cửa, không mở cửa sẽ liên tục vang lên không ngừng.
Tựa hồ nghe được một ít thanh âm mơ hồ, thế nhưng không muốn động đậy.
Chu Phòng Tôn nằm lỳ ở trên giường, nghe âm thanh đập cửa càng ngày càng dồn dập, cậu rốt cục có chút chịu không được.
Khí thế hung hăng chạy đến cửa chính định cho người ngoài cửa một trận đòn, nhưng vừa kéo cửa ra đã bị một người bịt đầu che mặt ôm lấy.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Chu Phòng Tôn có chút sững sờ.
“Tại sao lại không đi học?! Bị bệnh à?”
“Không phải…”
“Hử?!” Nghe ra có chút kỳ quái, Tôn Tượng buông cậu ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu đỏ bừng.
“Tao đang tránh một người… Không muốn đến trường…” Mắt hoảng loạn, không dám nhìn thẳng mắt Tôn Tượng.
“Ai?!” Rõ ràng trong giọng nói có chút lạnh run.
“Có thể nói là người tao thích.”
Lúc Tôn Tượng nghe cậu nói là người thích cậu, trong ngực có một cảm giác nhức nhối không rõ.
Đè xuống cảm giác đau không cách nào quên được, Tôn Tượng mặt không đổi săc nói: “Ngày hôm nay tao có thể ở cùng mày, không đến trường.” Ngừng chút rồi nói: “Nếu là người mày thích, hãy giữ chặt…”
“Ừ, tao biết rồi…”Giương khuôn mặt tươi cười, vẻ rực rỡ đâm qua trái tim Tôn Tượng.
Đau quá…
Tôn Tượng ôm ngực, khó chịu đến mức không thể lờ đi được.
“Ngày hôm nay muốn làm gì?!” Tôn Tượng cúi đầu hỏi cái người đang hào hứng ở bên cạnh.
“A…không biết nữa…”
Tựa hồ là chưa nghĩ đến sẽ đi chơi ở đâu, Chu Phòng Tôn trong lúc nhất thời không biết nên nói chỗ nào.
“Có…” Như là tình cờ được nhắc nhở, cậu phấn khởi nói: “Bây giờ, tao biết muốn đi đâu rồi, mày chờ tao – chút.”
Chu Phòng Tôn nói xong liền về phòng, nhanh nhẹn thay quần áo.
Tôn Tượng từ từ đi vào, nhìn – cánh cửa đáng hé mở, nhịn xuống sự xao động trong lòng, đi tới khung cửa sổ lớn sáng sửa nhìn bên ngoài người xe như nước.
Ở đây, có một người đang đợi…
Lúc Chu Phòng Tôn đi ra, Tôn Tượng còn đang đứng ngây người trước cửa sổ.
Cậu không lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh khung cửa nhìn người con trai với vẻ mặt bình tĩnh đang được ánh mặt trời bao quanh.
Chỉ là, nhìn đến xuất thần, không kịp thu hồi tầm mắt nên mắt chạm mắt với người kia.
Vội về thu lại đường nhìn, ho khan một tiếng. Cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “À, thấy mày đứng ngây người nghĩ gì đó, nên không có gọi.”
“Ừ…” Cười nhẹ, vừa đúng tiêu chuẩn vừa ưu nhã.
“…” Nhanh chóng kéo hắn đi, “Tao xong rồi, đi thôi…”
“Ừ…”
Tôn Tượng bị Chu Phòng Tôn kéo tay, từng bước đi về phía trước.
Ừm, Chu Phòng Tôn, đột nhiên thật muốn đi với cậu mãi mãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.