Không nghĩ là cười đến mức mắt cũng trở nên mơ hồ, Tôn Tượng xoa mắt, rồi nhẹ nhàng nói: “Tao đang cười tao trước đây ngu thật đấy, nếu tao biết mày cũng thích tao, tao sẽ không buồn khổ như vậy…”
“…” Ôm đối phương thật chặt cảm thụ sự ấm áp và trái tim đang đập mạnh: “Tao cũng vậy…”
“Thế nhưng trong chúng ta ai cũng không dùng biện pháp mà cả hai đề xuất thì sao biết được tâm ý của đối phương đây.” Thanh âm rất dịu dàng, như một ao nước trong.
“Ừ…”
“Vậy, chúng ta ở bên nhau nhé?” Hắn ôm chặt cậu vào trong ngực mình, “Không để ý tới ánh mắt của người khác, hai người như vậy bình yên hạnh phúc ở bên nhau…”
“Được…” Thực sự cứ bên nhau như vậy, không còn lưỡng lự như lúc đó, không còn cố kỵ mà bên nhau, cứ cảm thấy đây như một giấc mộng vậy. Chu Phòng Tôn hít mùi hoa nhàn nhạt trên người đối phương, rồi nhẹ nhàng nói: “Thực sự rất sợ đây chỉ là mộng, đến lúc tỉnh lại sẽ chỉ còn mình tao.”
“Sao có thể? Còn tao đây, tao ở đây mà.” Hắn buông cậu ra, tách ra một khoảng cách: “Mày đang nghĩ mọi thứ xảy ra rất không thực?”
“Ừ…” Gật đầu.
“Vậy, nếu vậy thì sao…” Nghiêng người hôn lên môi cậu, đem tất cả bất an phong kín vào hai cánh môi rồi xé tan nghiền nát.
Chỉ chốc lát sau Tôn Tượng cũng đã theo sau, như một cái đuôi bám sát cậu, ôm eo Chu Phòng Tôn từ phía sau và nói: “Ngày hôm nay tao không về, không muốn về…”
“…” Đặt cái bát trong tay xuống, quay đầu lại nhìn cái người với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, “Cha mẹ mày không lo lắng à?!”
“Không đâu, chỉ cần nói với họ tao học bổ túc ở nhà người khác sẽ không có việc gì.” Nghe ra trong giọng nói có chút như bị bỏ rơi.