Hắn đưa tay, nhấc Chu Phòng Tôn lên, không thèm để ý người chung quanh đang xì xào bàn tán mà tiếp tục đi về phía trước.
Trong giây lát lúc hắn vừa đi qua cửa liền nghe được thanh âm nhỏ nhưng vẫn đang lanh lảnh vang lên: “Này, mày xem, thằng kia nhất định là đã phạm lỗi gì rồi, bị ủy viên kỷ luật bắt được rồi, chắc chắn sẽ không được gặp chuyện tốt đẹp gì đâu.
Lại có một thanh âm tiếp lời: “Thằng đấy nên bị giáo huấn từ lâu rồi, lúc trước tao xin nó nói đáp án cho tao mà nó cũng không cho, đáng đời…”
Không biết có phải là do oán niệm đến từ đại đa số người không mà Tôn Tượng thấy người kia đã bắt đầu tỉnh lại, trong đầu nghĩ ra một ý.
Là một ý hay có thể giúp cho cuộc sống của hắn trở nên ngày càng thú vị hơn.
“Ưm ưm, oa ~”* Chu Phòng Tôn cố sức mở mắt, thấy không phải chỗ mình ngủ trước đó, hơi ngẩn người, “Xuyên không rồi?!” Bốp bốp 2 cái tát lên mặt mình.
*Dạ, cháu nó ngáp nha các bác, các cô, các chú.:v Các bác có ai có suy nghĩ vượt biên như t ko? *nụ cười dần trở nên suy đồi*
Cậu nhìn lại xung quanh vẫn không có gì thay đổi, đành thầm mắng mình nhạt nhẽo.
“…Chu Phòng Tôn.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, dọa cho cậu càng thêm hoảng sợ.
Chu Phòng Tôn quay đầu lại nhìn người con trai đang ngồi trong bóng tối một cái, tự mắng mình nghĩ bậy, rồi nâng cằm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Tôi có một cách khiến cậu không phải làm cu li, muốn nghe không?!” Tôn Tượng từ trong bóng tối đi tới đưa tay ấn lên người cậu, mặt và mặt áp sát, còn có thể ngửi thấy mùi thanh xuân trên người đối phương. Chỉ khác ở chỗ trên người Tôn Tượng là mùi xà bông, còn trên người Chu Phòng Tôn là mùi thuốc lá hỗn tạp mà thôi.
“Là gì…” Chu Phòng Tôn lùi về sau một chút, hai tay khoanh lại gác lên các khối gỗ nhô ra từ chồng gỗ.
“A, xem ra người trong lớp đều không thích cậu.” Hắn nhếch mép, cũng đứng thẳng người nhìn cái người đang mang vẻ lười biếng kia, trên mặt lộ vẻ đùa cợt.