Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên

Chương 4: Không được chống đối ủy viên kỷ luật



Edit: An Ju

Chu Phòng Tôn, mày là một tên đáng ghét, Tôn Tượng nghiến răng đi tới chỗ Chu Phòng Tôn. Ngầm dùng lực mạnh đá vào bàn cậu ta, một thanh âm rất lớn vang lên, thế nhưng dường như lại không thể kinh động đến cái người còn đang ở trong mộng.

Tôn Tượng đợi một lúc, nhìn cậu ta vẫn đang ngủ khò khò, trong lồng ngực trào lên từng cơn sóng dữ. Heo luôn như vậy, có thể dùng một cách không cần suy nghĩ gì để mình đạt được hạnh phúc, dù cho là bị làm thịt cũng sẽ không nghĩ đến sự thống khổ khi bị mổ.

Hắn ngừng một chút, dùng bản mặt không một biểu cảm đánh giá cậu. Da cũng được coi là trắng, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dày lại dài…

Lắc đầu một cái, lắc rơi cái ý định tiếp tục quan sát cậu.

Hắn đưa tay, nhấc Chu Phòng Tôn lên, không thèm để ý người chung quanh đang xì xào bàn tán mà tiếp tục đi về phía trước.

Trong giây lát lúc hắn vừa đi qua cửa liền nghe được thanh âm nhỏ nhưng vẫn đang lanh lảnh vang lên: “Này, mày xem, thằng kia nhất định là đã phạm lỗi gì rồi, bị ủy viên kỷ luật bắt được rồi, chắc chắn sẽ không được gặp chuyện tốt đẹp gì đâu.

Lại có một thanh âm tiếp lời: “Thằng đấy nên bị giáo huấn từ lâu rồi, lúc trước tao xin nó nói đáp án cho tao mà nó cũng không cho, đáng đời…”

Không biết có phải là do oán niệm đến từ đại đa số người không mà Tôn Tượng thấy người kia đã bắt đầu tỉnh lại, trong đầu nghĩ ra một ý.

Là một ý hay có thể giúp cho cuộc sống của hắn trở nên ngày càng thú vị hơn.

“Ưm ưm, oa ~”* Chu Phòng Tôn cố sức mở mắt, thấy không phải chỗ mình ngủ trước đó, hơi ngẩn người, “Xuyên không rồi?!” Bốp bốp 2 cái tát lên mặt mình.

*Dạ, cháu nó ngáp nha các bác, các cô, các chú.:v Các bác có ai có suy nghĩ vượt biên như t ko? *nụ cười dần trở nên suy đồi*

Cậu nhìn lại xung quanh vẫn không có gì thay đổi, đành thầm mắng mình nhạt nhẽo.

“…Chu Phòng Tôn.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, dọa cho cậu càng thêm hoảng sợ.

Chu Phòng Tôn quay đầu lại nhìn người con trai đang ngồi trong bóng tối một cái, tự mắng mình nghĩ bậy, rồi nâng cằm quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Tôi có một cách khiến cậu không phải làm cu li, muốn nghe không?!” Tôn Tượng từ trong bóng tối đi tới đưa tay ấn lên người cậu, mặt và mặt áp sát, còn có thể ngửi thấy mùi thanh xuân trên người đối phương. Chỉ khác ở chỗ trên người Tôn Tượng là mùi xà bông, còn trên người Chu Phòng Tôn là mùi thuốc lá hỗn tạp mà thôi.

“Là gì…” Chu Phòng Tôn lùi về sau một chút, hai tay khoanh lại gác lên các khối gỗ nhô ra từ chồng gỗ.

“A, xem ra người trong lớp đều không thích cậu.” Hắn nhếch mép, cũng đứng thẳng người nhìn cái người đang mang vẻ lười biếng kia, trên mặt lộ vẻ đùa cợt.

“…”

“Bọn họ càng ghét cậu, tôi sẽ càng để cậu xuất hiện trước mặt họ nhiều hơn, có được không?!”

“Nhàm chán…”

“Tôi nghe được họ nói chuyện rồi, thường nói cậu là tự cao, kiêu ngạo, tính tình tồi tệ… Còn nữa…” Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, thấy mặt cậu dần xuất hiện vẻ bực dọc.

“Nói đi…” Vỗ bàn một cái, trong giọng nói hàm chứa tức giận, những cái đứa đáng chết này…

“Được rồi, cậu phải đảm bảo tuyệt đối nghe theo những gì tôi nói, biết chưa?!”

“Đm, mày kêu tao đi chết, tao cũng phải chết à?!”

“Hử?! Vậy cậu có đi không?!” Tôn Tượng dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cậu.

“Nếu là như vậy, không phải tao điên thì chính là não mày có vấn đề rồi.” Tôn Tượng có chút hứng thú nhìn cậu, môi mỏng phun ra một câu suýt làm cho Chu Phòng Tôn tức hộc máu.

“Chống đối ủy viên kỷ luật, dọn WC 1 ngày…” Môi mỏng phun ra một câu như vậy, hắn nhếch lông mày mảnh dài nhìn khuôn mặt đã có chút tức giận của cậu.

“Cút mm đi, nếu như mày thích phạt người khác như vậy chẳng bằng mày cũng tự thể nghiệm đi.” Chu Phòng Tôn tức giận vô cùng, mắt cũng trợn to lên.

“Hử?!” Đôi mắt tinh xảo hơi nheo lại, từ trên xuống dưới liếc nhìn cậu.

“Dù sao, dù sao thì tao cũng không đi…” Chu Phòng Tôn nhìn cái người tuấn mỹ trước mắt mình, tuy rằng bề ngoài tú lệ nhưng lại sở hữu một đôi mắt làm người run sợ. Cậu liếc mắt về hướng khác, không nhìn cái người khiến cậu cảm nhận được nỗi sợ không tên.

“Được rồi, có thể không đi.” Hắn nghịch nghịch móng tay được cắt gọn sạch sẽ, dùng một giọng điệu không đáng kể nói: “Cùng đi trực nhật* với tôi, bắt người vi phạm kỷ luật, để cho họ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

*Trực nhật ở đây giống với đi tuần nhé các bác. Không giống trực nhật ở mình đâu.

Chu Phòng Tôn nhìn thân ảnh của hắn ở chỗ nửa sáng nửa tối, không khỏi sững sờ. Ở chỗ tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, ánh sáng chiếu vào cặp kính mắt lóe lên ánh sắc.

Cậu không khỏi sửng sốt đôi chút, nhìn Tôn Tượng chậm rãi nhếch mép, luôn cảm thấy nụ cười của hắn có chút quỷ dị không thể diễn tả.

“…” Cậu vỗ vỗ bộ quần áo đã hơi nhăn lại vì ngồi ngủ rồi nói: “Tùy, tao không có vấn đề gì…”

“Được…” Nhếch nhếch khóe miệng. Nhóc con, mày cứ chờ đó.

“Nói gì thì nói, thật sự có người sao?!” Chu Phòng Tôn ngồi xổm ở một chỗ cách bức tường ngăn bên ngoài của trường không xa, mắt chớp cũng không chớp nhìn bức tường kia.

Nhìn một lúc, cậu chớp chớp đôi mắt có hơi khô, “Vẫn không có mà, nhất định là thằng kia gạt mình.”

Cậu chợt đứng dậy, gương mặt tức giận, giơ chân đá lên thân cây bên cạnh đó. Ai biết cái cây kia lại cứng như vậy, trực tiếp làm cho cậu đau đến ôm chân nhảy loạn trên mặt đất: “Đúng là đầu bị cửa kẹp mà, lại đi tin tưởng cái thằng đấy. Ssss, đau đau đau ~”

“Ha, cậu làm gì vậy?! Luyện xoay tròn tại chỗ à?! Ha ha ha… Đúng là buồn cười…” Tôn Tượng từ cách đó không xa từ từ đi đến, trên mặt có chút chế giễu.

“Tôi nói này, cậu đang chơi một mình, vui một mình à?!”

“Rõ ràng là mày lừa tao! Ở kia làm gì có người vi phạm kỷ luật nào, mày lại còn nói ở đây thường có người trèo tường.” Cậu buông cái chân còn đang đau từng cơn, cắn răng khiếu nại.

“Vốn dĩ có rất nhiều người mà, cả cậu đó, không phải là thường trèo vào trường từ chỗ này à?! Đúng chứ?!” Câu sau chợt đổi giọng, khiến Chu Phòng Tôn có hơi khó chịu.

“…” Cúi đầu không nói gì nữa.

“À, người hay vi phạm kỷ luật mà tôi thường thấy nhất chính là cậu…” Hắn đổi tư thế, lại nói tiếp, “Nếu vạch trần hết những chuyện cậu vi phạm thì đúng là không ít đâu.”

“Mày…”

“Có điều tôi sẽ không nói, có thể giúp cậu giữ bí mật.” Hắn liếc nhìn cậu. “Làm việc cho tốt vào, không thì cậu cứ nghỉ học luôn rồi về nhà ngủ cũng được.”

“Được…” Bị uy hiếp, lại bị uy hiếp. Chu Phòng Tôn nắm chặt tay, cánh tay căng chặt, cậu thật muốn đánh hắn một trận.

Coi như bị lừa trông “cửa” mỗi ngày cũng không có vấn đề gì đi?! Chu Phòng Tôn trên đường về tức giận đến nghiến răng, cậu còn nhớ rõ cái bản mặt lúc rời đi của Tôn Tượng. Thật đúng là làm cho người khác nuốt không trôi cục tức này mà!

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.