Vốn Thẩm Ý Đông đang tìm người, không nghĩ tới Thần Viêm Nghiêu cũng gặp phải chuyện như thế này, thế là anh ta cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ tìm người.
Trước khi Nam Nhược rời đi, chí ít Thẩm Ý Đông còn nhận được điện thoại của cô, rồi về sau mới biết cô rời đi.
Nhưng Ôn Dịch biến mất trái lại không để lại chút dấu vết gì cho mọi người tìm. Thần Viêm Nghiêu suy nghĩ mấy ngày cũng đều không nghĩ ra.
Mỗi một lần cầm di động lên, mở ra cuộc trò chuyện vẫn có thể nhìn thấy một loạt trái tim Ôn Dịch gởi sau lần gọi video cuối cùng với anh ta.
Một cô gái như vậy thì sao có khả năng bất thình lình biến mất chứ?
Trực giác mách bảo cho Thần Viêm Nghiêu rằng nhất định là cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Anh ta lập tức đi tới cục cảnh sát báo án, còn vận dụng cả những mối quan hệ của mình để điều tra nữa.
Thậm chí còn tự mình đi tới trường học để điều tra manh mối.
Cuối cùng, trời cũng không phụ người có lòng, trong camera gần trường học anh ta tìm được bóng dáng Ôn Dịch.
Phát hiện ra trước ngày cô ấy biến mất hai hôm, có người đến tìm cô ấy.
Là mẹ của anh ta.
Và sau đó, Ôn Dịch chợt biến mất.
Lúc phát hiện ra cái này, cả người Thần Viêm Nghiêu đều run rẩy.
Thẩm Ý Đông đứng bên cạnh ôm lấy vai anh ta, anh nắm rất chặt, chỉ để anh ta bình tĩnh lại.
Anh ta trở về căn hộ của mình, rồi quay về phòng gọi điện thoại cho mẹ anh ta.
“Mẹ từng đi tìm Ôn Dịch?” Anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Giọng người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại rất bình tĩnh, trực tiếp thừa nhận: “Không sai.”
“Không trông thấy cô ấy, là có liên quan đến mẹ đúng chứ?”
Người phụ nữ cười cười, “Nghiêu Nghiêu, con không nên đem sai lầm của người khác áp đặt trên người mẹ. Người phụ nữ như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể cầm tiền chạy, con nên tiếp nhận sự thật.”
“Thật sự là mẹ?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng hít sâu, nói: “Nghiêu Nghiêu, mẹ đều là muốn tốt cho con. Loại phụ nữ này dùng tiền là có thể đuổi đi, là bởi vì trong xương tủy bọn họ đã mang theo sự thấp hèn như vậy. Loại phụ nữ này không xứng với con.”
“Xứng hay không xứng, con tự biết.”
“Thần Viêm Nghiêu, mẹ là mẹ con, mẹ còn có thể hại con sao?”
“Mẹ cũng biết mẹ là mẹ con, vậy mẹ có biết rằng ngay bây giờ con đau lòng muốn chết không.”
Anh ta quỳ sụp xuống sàn nhà, cầm điện thoại trên tay, nước mắt chảy dài.
“Mẹ, coi như con cầu xin mẹ đi, có được không ạ. Mẹ trả tiểu Dịch lại cho con đi ạ.”
Đầu bên kia chưa trả lời.
Im lặng một lúc.
Cuối cùng, mẹ anh ta vẫn không nói ra tung tích của Ôn Dịch.
Bà ấy cho rằng, chỉ cần nói với anh ta Ôn Dịch đã cầm theo tiền chạy, thì anh ta thật sự sẽ tin là như vậy.
Nhưng bà ta không hề biết rằng, ngay ngày hôm trước thôi anh ta đã nhận được điện thoại của bố Ôn Dịch, nói rằng gần một tháng rồi con gái bọn họ không hề gọi điện thoại về nhà.
Họ cũng không gặp được con gái bọn họ.
Và anh ta cũng không gặp được bạn gái của mình.
Cô gái ấy như thể đã bốc hỏi khỏ trái đất này vậy, ai cũng không thể tìm được cô ấy.
Ở Paris hai tháng nhưng không có chút tin tức gì.
Trường của Thẩm Ý Đông sắp khai giảng vì thể anh không thể không lên kế hoạch về nước. Thần Viêm Nghiêu suy nghĩ hai ngày, sau đó quyết định mua vé máy bay cùng với anh quay về nước.
Anh ta cũng không hề đến trường học, sau khi về nhà thì nhốt mình trong phòng suốt ngày lẫn đêm.
Người trong nhà đều cho rằng anh ta như thế là ngã một cái hết gượng dậy nổi, song lại không hề phát hiện ra rằng, rất nhiều lần anh ta bí mật đi vào phòng sách của bố mẹ.
Anh ta vẫn luôn điều tra chuyện của Ôn Dịch.
Và rồi vào tháng ba năm sau, rốt cục anh ta cũng phát hiện ra một tin tức quan trọng.
Cứ mỗi tháng mẹ anh đều sẽ chuyển một khoản tiền lớn tới một bệnh viện nào đó ở Paris, liên tục suốt mười tháng, chưa từng bị gián đoạn.
Hơn nữa, trong hộp thư của bà ấy, anh ta còn phát hiện ra mấy tấm hình siêu âm B.
Chỉ khi nào kiểm tra thai nhi thì mới có hình ảnh siêu âm B này thôi.
Không biết tại sao, nhưng anh ta chính là có một loại linh cảm, chắc chắn Ôn Dịch đang ở đó!
Cô ấy mang thai?
Anh ta ngay lập tức mua vé máy bay đi Paris, và mẹ anh ta dường như biết được cái gì đó, gọi điện thoại muốn anh ta quay trở về.
Anh ta dứt khoát kéo bà ấy vào danh sách đen, không nhận điện thoại.
Sau khi máy bay hạ cánh, anh ta không dám lần lữa dù chỉ một chút, lập tức bắt taxi chạy tới bệnh viện.
Taxi dừng lại ở trước cửa bệnh viện, anh ta đưa tiền giấy cho tài xế rồi lại không chút chần chừ mở cửa xe ra, chạy về khu nội trú của bệnh viện.
Giữa chừng còn bị lạc đường, bèn hỏi y tá đi ngang qua mới tìm được hướng chính xác của khu nội trú.
Anh ta có cảm giác tim mình sắp sửa nhảy ra khỏi họng vậy, liều mạng dằn nỗi vui mừng này xuống chạy nhanh tới khu nội trú.
Vừa mới đi tới lầu một của khu nội trú thì nhìn thất một đám người đang túm tụm lại ở đằng kia, anh ta hơi nghi ngờ bèn rướn cổ nhìn mấy lần.
Nhưng anh ta không có nhiều thời gian, cũng không nán lại, lập tức vòng qua đám người đi về phía nội trú.
Song còn chưa đi đến cửa thang máy thì thấy một nhóm bác sĩ chạy từ bên trong ra.
Theo quán tính Thần Viêm Nghiêu dừng lại, xoay người thì vừa vặn nhìn thấy nhóm thầy thuốc kia đẩy đám người ban nãy ra.
Anh ta nhìn thấy một cô gái nằm sõng trên mặt đất, trên mặt đều là máu.
Lòng bàn tay anh ta toàn là mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không thôi.
Chật vật đi về phía trước, dưới anh mặt trời rực rỡ anh ta nhìn thấy dáng nằm kì quặc của cô gái trên mặt đất.
Máu thịt nhập nhòa.
Anh ta bất giác bật khóc.
Hết thảy nước mắt đã từng kìm nén trong suốt mười tháng qua, rốt cục, rơi xuống vào đúng lúc này.
Anh ta mang theo gương mặt nhạt nhòa nước mắt đi tới cạnh cô, khóe miệng co giật, “Tiểu Dịch, tiểu Dịch ơi.”
Quỳ rạp xuống ngay bên người cô ấy, nắm lấy bàn tay cô ấy, cái cảm xúc ấy thật sự quá chân thật.
Trước kia lúc anh ta cố ý nắm lấy tay cô ấy, cô ấy sẽ xù lông lên y như một con mèo nhỏ vậy, rồi đánh yêu vào người anh ta.
Nhưng mà lần này, cô ấy đã không còn đánh yêu anh ta nữa rồi, cô ấy đã nằm im lìm trên mặt đất.
Thậm chí mí mắt cũng không mở.
***
Thần Viêm Nghiêu bị người trong nhà đến mang đi.
Bọn họ không cho phép anh chạm vào người cô gái ấy bất kì lần nào nữa.
Lúc Thẩm Ý Đông nhìn thấy Thần Viêm Nghiêu ở sân bay, anh có cảm giác anh ta giống hệt một cái xác chết biết đi vậy, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì, ánh mắt trống rỗng.
Anh bắt lấy cánh tay Thần Viêm Nghiêu, đẩy người vào trong xe.
Ở đằng sau, hai mắt mẹ Thần đỏ hoe, cặn dặn anh: “Đông Đông, cháu giúp dì an ủi thằng bé một chút. Người chết cũng đã chết rồi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Đối với bà ấy Thẩm Ý Đông kì thực có chút giận, nên anh không trả lời, chỉ đẩy Thần Viêm Nghiêu ngồi vào ghế sau. Khoát tay lên vai Thần Viêm Nghiêu, nhìn gương mặt trống rỗng của anh ta đương tựa vào cửa xe.
Anh ta lại trở về phòng của mình ở nhà.
Lần này là thật sự nhốt mình lại rồi, đến cả cửa cũng không mở, cũng không cho phép bất kì ai đi vào, chỉ có lúc Thẩm Ý Đông đến anh ta mới mở cửa ra thôi.
Thẩm Ý Đông biết anh ta đau lòng, anh có thể hiểu được loại cảm giác mất đi của anh ta.
Song, anh cũng không biết phải an ủi Thần Viêm Nghiêu ra sao nữa.
Mặc dù Nam Nhược rời khỏi anh nhưng chỉ cần cô còn sống trên trái đất này, thì Thẩm Ý Đông luôn có một niềm tin bất diệt rằng sẽ gặp lại cô. Mặc kệ là trôi qua mấy năm đi chăng nữa.
Nhưng Thần Viêm Nghiêu thì lại khác, Ôn Dịch đã mất rồi.
Thần Viêm Nghiêu nhốt mình trong nhà suốt một năm.
Vào cái năm khai giảng đại học năm hai ấy, anh nói với anh ta rằng anh sắp sửa mở một công ty nhỏ, liên quan đến giải trí.
Cũng là năm ấy, Thẩm Ý Đông bắt đầu chuyển ra ngoài sống, vì để thuận tiện cho công việc, có lúc còn trực tiếp ngủ ở phòng làm việc.
Thần Viêm Nghiêu xin anh tiện thể tìm cho anh một phòng, sau đó anh ta chuyển ra ngoài sống luôn.
Sau khi rời khỏi sự giám sát của gia đình, tình trạng của Thần Viêm Nghiêu dần chuyển nên tốt hơn, bắt đầu đi chơi với Thẩm Ý Đông.
Ba năm sau, anh ta từ từ khôi phục lại dáng vẻ lúc xưa của mình, phóng đãng bất kham, trở thành một thiếu gia ăn chơi khét tiếng trong giới nhà giàu ở Thiệu Thành.
Anh ta từ chối hết thảy những sắp xếp của người trong nhà, mặc dù ông nội anh ta có cầm chổi lông gà quất anh ta nhưng anh ta cũng không thỏa hiệp.
Mỗi một người bạn gái ta ta giao du, đều là người trong giới người mẫu.
Có người là người mẫu nhỏ nhoi vừa mới ra mắt, cũng có người là người mẫu nổi tiếng, nhưng đều có một đặc điểm chung đó là, yêu đương đều không vượt quá ba tháng.
Hơn nữa, anh ta sẽ không cùng lên giường với bất kì người mẫu nào.
Sẽ chỉ bảo bọn họ mặt quần short, rồi đứng trước mặt anh ta catwalk, tán tỉnh.
Giống như mỗi lần Ôn Dịch cố ý tán tỉnh anh ta vậy.
Đám bạn gái cũ của anh ta còn từng ngầm thảo luận rằng, lẽ nào anh ta bị biến thái à?
Chỉ có Thẩm Ý Đông biết, hết thảy những người phụ nữ anh ta quen, trên người chắc chắn đều sẽ có một cái gì đó trông tương tự Ôn Dịch.
Có thể là mũi giống, có thể là miệng giống, còn có người có cả một gương mặt giống nữa.
Nhưng Thần Viêm Nghiêu đều biết, bọn họ đều không phải là cô ấy.
Mãi cho đến khi, anh ta gặp được Hoa Linh.
Lần đầu tiên trông thấy Hoa Linh, vừa khéo, cũng là ở trong vòng bạn bè.
Buổi tối ngày hôm đó, anh ta đến tương đối trễ, lúc đi vào KTV thì lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh ta nhìn quanh một vòng, không mấy hào hứng cho lắng nhưng khóe miệng vẫn ngậm ý cười, đi tới một bên góc.
Có bạn bè tìm tới anh ta uống rượu, ai đến anh ta cũng không từ chối, nhưng không nói bất kì câu chữ nào.
Gia đình của người bạn kia và nhà họ Thần có hợp tác, có ý muốn nịnh bợ anh ta cho nên sáp lại hỏi: “Thần thiếu, hôm nay tôi giới thiệu cho anh một vị mỹ nữ nhé, là người mẫu có tiếng trong giới gần đây đấy.”
Lúc này Thần Viêm Nghiêu không còn sót lại bao nhiêu hứng thú, chỉ im lặng uống rượu.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên chỉ về phía cửa lớn, nhìn Thần Viêm Nghiêu nói, “Thần thiếu, cậu nhìn đi, đại mỹ nữ Hoa Linh của chúng ta đến rồi.”
Khóe miệng Thần Viêm Nghiêu ôm lấy nụ cười xấu xa, tùy tiện ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đương đi vào cửa, cô ấy ăn mặc rất đơn giản, là áo T-shirt và quần short, tóc dài đen mượt, mặt mày xán lạn như sao trên trời.
Khóe miệng anh ta cứng đờ.
Tiểu Dịch?
Khoảnh khắc đó, anh ta thật sự cho rằng chính mình bị hoa mắt, anh ta vậy mà trông thấy Ôn Dịch.
Người đàn ông nhìn Hoa Linh vẫy vẫy tay, cô cười cười đi tới, vô cùng tức giận ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, “Lâm ca, gọi tôi à?”
Thần Viêm Nghiêu nghe thấy giọng cô ấy, mềm mại, không giống với tiếng cười sang sảng của Ôn Dịch.
Anh cúi đầu, cười một tiếng.
Cảm giác bản thân thật sự điên rồ.
Ôn Dịch đã chết rồi, làm thế nào anh ta có khả năng gặp lại cô ấy chứ.
Không thể không nói, Hoa Linh là một cô gái rất thông minh.
Lúc Thần Viêm Nghiêu tìm cô ấy, cô ấy sẽ không làm mình làm mẩy, mà lúc Thần Viêm Nghiêu biến mất, cô ấy cũng sẽ không cuống cuồng tìm kiếm.
Chính là cho Thần Viêm Nghiêu một cách thức ở chung thoải mái nhất.
Từ lúc bắt đầu Thần Viêm Nghiêu không muốn hại cô gái nhà người ta, nhưng càng về sau, khi không nhìn thấy cô ấy, thì anh ta sẽ nhớ nhung, nhớ đến nỗi không cầm lòng được.
Cuối cùng, anh ta dứt khoát buông thả bản thân, anh ta trói lấy Hoa Linh ở bên cạnh mình.
Hoa Linh bắt đầu bước vào cuộc sống của anh ta.
Có lúc anh ta đi ra ngoài chơi với anh em, cũng sẽ đưa cô ấy theo.
Vào một buổi tối nọ, trong lúc vô tình cô ấy nhắc đến sắp tới phải tham gia catwalk cho M.J, và thế là Thẩm Ý Đông mở miệng hỏi dò.
Thần Viêm Nghiêu cảm thấy rất hay ho, bèn cho người sắp xếp rồi đưa Thẩm Ý Đông đến tham gia buổi trình diễn trên du thuyền của M.J.
Hôm đó, anh ta ngồi ở hàng ghế trước, trông thấy rõ ràng Hoa Linh từng bước từng bước đi về phía anh ta.
Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá dài thướt tha đi tới. Cả người Thần Viêm Nghiêu trôi nổi trong tình yêu, đưa tay lên vỗ tay cho cô ấy.
Trên sàn diễn Hoa Linh chống tay bên hông, từng bước từng bước, duyên dáng đi đến.
Lúc đi tới điểm cuối của sàn diễn, còn nhìn Thần Viêm Nghiêu nháy mắt.
Ngày đó, trong lúc đi catwalk cho Phương Hà Cảnh Ôn Dịch cũng sải bước đi về phía trước, nhìn anh ta nháy mắt, giống hệt Hoa Linh của lúc này.
Tối hôm đó, sau khi tiệc mừng kết thúc Thần Viêm Nghiêu đã uống hòm hòm rồi, Hoa Linh dìu anh ta trở về phòng.
Đó là lần đầu tiên anh ta không kiềm chế mình, muốn kéo Hoa Linh đang xoay người rời đi quay trở lại, đặt ở dưới người, anh ta như thể một con mãnh thú, nằm rạp trên người cô ấy, liều mạng gặm cắn môi cô ấy.
Anh ta nghe được hơi thở mang theo sợ sệt của cô ấy, sợ sệt nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, nhỏ giọng gọi: “Nghiêu Nghiêu.”
Anh ta lại trông thấy gương mặt của Ôn Dịch.
“Tôi từng yêu một cô gái, cô ấy tên là Ôn Dịch.”
Hoa Linh ngẩn ra, không biết tại sao anh ta đột nhiên nói đến cái này.
“Cô ấy là cô gái tôi yêu nhất trên đời này. Nhưng mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau nên đã nhốt cô ấy trong bệnh viện tâm thần. Khi đó cô ấy còn mang thai đứa con của chúng tôi, mẹ tôi muốn đứa bé kia. Ép buộc cô ấy sau khi sinh đứa bé ra, thì đã nhảy lầu tự tử.”
Trên mặt anh ta không có biểu cảm nào, nhưng đáy mắt cuồn cuộn sóng, nước mắt thấm đẫm viền mắt.
“Một đời này là tôi có lỗi với cô ấy, đều không thể quên cô ấy.”
Ngón tay Hoa Linh run rẩy, túm lấy anh ta, “Tại sao nới với em những thứ này?”
“Kể cả tôi như vậy, em cũng đồng ý ở bên tôi sao?”
Hoa Linh im lặng rất lâu.
Cuối cùng cô ấy cắn răng nói, “Em đồng ý.”
Bàn tay anh ta mò mẫm trên gương mặt cô ấy, nói với cô ấy, “Nếu đã đồng ý rồi, vậy em phải biết, tôi chắc chắn sẽ không để em rời khỏi tôi.”
Bộ dạ phục trên người cô ấy bị Thần Viêm Nghiêu xé rách, hiện ra dáng người xinh đẹp trắng nõn.
Ánh mắt anh ta sâu hơn một chút, cúi đầu, hôn lên môi cô ấy, “Yên tâm, tôi biết em là ai.”
Cô ấy chủ động ngẩng cao đầu lên, hôn lên môi anh ta.
Anh ta lập tức đè người trở lại giường, bàn tay dần lần xuống, dùng sức nhào nặn, cơ thể anh ta cọ xát trên người cô ấy.
Ngay lúc cô ấy còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, anh ta đã đi vào, lấp kín cơ thể cô ấy.
Không nói một lời nào, bắt đầu đánh chiến lung tung.
Anh biết, Hoa Linh rất đau, cô ấy khóc, nhưng anh ta không thể dừng lại được, chỉ có thể để bản thân dịu dàng hơn một chút.
Song càng thêm rốt ráo chiếm cứ lấy cô ấy.
Sau rất nhiều lần, Hoa Linh mệt tới ngủ thiếp đi luôn.
Rốt cục anh ta cũng ngừng lại, dùng chăn bọc lấy người cô ấy, ôm cô ấy vào trong ngực.
Thần Viêm Nghiêu nhìn khuôn mặt của người trước mặt gần như giống hệt Ôn Dịch, khóe mắt đột nhiên nổi lên một tầng sương mờ.
Trong đêm dài yên tĩnh này, trong căn phòng tối đen, anh ta im lặng khóc nấc.
Mặc dù chỉ là người có gương mặt tương tự thôi, nhưng chỉ cần ôm lấy em, tôi mới có thể tự nói với mình, em vẫn còn ở bên cạnh tôi.