Cả tối Sơ Tiện dạy kèm cho em trai Hạ Minh Đàm làm bài tập.
Ban đầu là Hạ Cảnh Phong đã tìm cho thằng bé một gia sư, là sinh viên năm ba đại học Sư phạm Thanh Lăng, một cô gái vô cùng xinh đẹp, nói chuyện dịu dàng điềm đạm, đến cả Sơ Tiện cũng thích nghe giọng nói đó.
Nhưng không biết làm sao gần đây thằng bé cãi nhau với con gái nhà người ta, không cho người ta dạy thêm nữa. Hỏi thằng bé nguyên nhân là gì thì nó nhất quyết không nói, hỏi là cáu.
Bà Triệu không có cách nào chỉ đành thanh toán phí dạy thêm cho người ta, định mời gia sư khác.
Nhưng trong phút chốc nào có được người thích hợp, hơn nữa bây giờ bà nội Hạ nằm viện, hai vợ chồng cũng không có thời gian mà phân thân nên bèn bảo Sơ Tiện dạy thế một thời gian.
Công cụ người trông trẻ bất đắc dĩ Sơ Tiện đành phải gánh trách nhiệm kèm em trai làm bài tập.
Thật sự không dạy trẻ con thì không biết khổ, dạy thằng bé nghịch ngợm này thật sự có thể khiến Sơ Tiện tức chết. Chỉ có ba bốn đề ứng dụng thôi mà kéo dài cả buổi tối.
Thằng bé này lại ngồi không yên, lúc thì khát, lúc thì đói, lúc lại đi nhà vệ sinh. Lý do của nó lúc nào cũng đủ kiểu, gặp phải kiểu học sinh thế này, là giáo viên cũng phải suy sụp mất thôi? Sơ Tiện cảm thấy không phải thằng bé cãi vã với gia sư mà là do gia sư không chịu nổi thằng bé nghịch ngợm này.
Hạ Minh Đàm nói mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giọng nói rất bất đắc dĩ: "Con gái các chị không thể kiên nhẫn với con trai bọn em chút à?"
Sơ Tiện tức giận nói: "Chị cần uống canh sâm kéo dài tính mạng chứ kiên nhẫn của chị đã bị em mài cạn sạch rồi."
Hạ Minh Đàm: "..."
Nhóc quỷ sứ Hạ Minh Đàm to tiếng: "Mẹ nói chị là chị gái, em phải đối xử tốt với chị, em không so đo với chị. Chị mắng em, em cũng không chấp chị."
Em trai giác ngộ như vậy, Sơ Tiện cảm thấy thật hổ thẹn, cô quá nóng nảy với trẻ con.
Cô đành hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ dịu dàng: "A Đàm, chúng ta xem đề tiếp theo..."
Cả tối Sơ Tiện toàn thoi thóp bằng tiên khí.
Vất vả lắm mới dạy kèm xong, cô cảm giác bị lột mạnh một lớp da, cả người đã bị bóc lột sạch sẽ.
Cô nằm sải lai trên ghế sofa, uể oải nói: "Hạ Minh Đàm, đã mười giờ rồi, mau đi rửa mặt rồi ngủ đi."
Ở nhà họ Hạ, Hạ Minh Đàm nghe lời Sơ Tiện nhất. Chị vừa nói, thằng bé không nói hai lời lập tức vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Thật ra thì hễ mà không làm bài tập, nhóc rất biết điều. Nhưng một khi làm bài tập, là ai cũng phải suy sụp.
Sơ Tiện sâu sắc cho rằng sau này cô không cần sinh con cũng được, chưa nói cái khác, chỉ riêng việc dạy kèm trẻ con làm bài tập này chắc chắn đã ép cô điên rồi.
Hạ Minh Đàm rửa mặt xong, ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn.
Sơ Tiện ngồi mép giường cùng cậu: "A Đàm mau ngủ đi, chờ em ngủ rồi chị đi."
Hạ Minh Đàm mở đôi mắt đen nhánh, ánh mắt sáng rực long lanh: "Chị, thật ra thì hồi còn bé em đã từng gặp chị."
Sơ Tiện vừa nghe thấy thì mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Lúc nào thế?"
Hạ Minh Đàm nghiêng đầu suy nghĩ: "Hình như là lúc em sáu bảy tuổi. Mẹ dẫn em tới Vân Mạch, bọn em đứng ở sau bãi tập thấy chị, chị đang học tiết Thể dục. Khi ấy chị vừa đen vừa xấu xí, gầy còm, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, sắp trùm cả người chị luôn."
Sơ Tiện: "..."
"Bậy nào, chị xấu chỗ nào, khi còn bé chị không đen chút nào."
"Sự chú ý của con gái các chị thật kì lạ, lúc nào cũng chỉ để ý mình xấu hay đẹp, chị không thể hỏi thử em xem sau đó xảy ra chuyện gì sao?"
Sơ Tiện hỏi tiếp theo ý cậu: "Vậy sau đó thì sao?"
Hạ Minh Đàm: "Em hỏi mẹ chị là ai, mẹ bảo là chị gái. Em hỏi sao chị không ở cùng với chúng ta, mẹ nói chị không muốn ở cùng với bọn em. Chị, chị không biết sau đó chị tới nhà, em vui cỡ nào đâu."
Những điều mà Hạ Minh Đàm nói, Sơ Tiện hoàn toàn không hề hay biết. Dù có không mất trí, cô cũng không biết.
Hạ Minh Đàm nói là cô không sống cùng mẹ, là vì cô không nỡ bỏ bố và bà nội, hay là không muốn ăn nhờ ở đậu? Cô nghĩ có lẽ có cả hai ý này.
Sơ Tiện chờ thằng bé ngủ rồi mới tắt đèn rời đi.
Lúc này mẹ và chú Hạ vẫn chưa về nhà, có lẽ là tối nay sẽ không trở lại. Nghe nói tình hình của bà nội Hạ không tốt lắm, gần đầy hai người họ sứt đầu mẻ trán.
Về phòng mình, Sơ Tiện gọi video với bố.
Tinh thần của bố khá tốt, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều. Cuộc sống giống như đang ngày càng trở nên tốt hơn.
Hai bố con trò chuyện đơn giản vài câu thì Sơ Tiện hỏi: "Bố, trước kia quan hệ của con với mẹ thế nào ạ? Ý con là trước khi con mất trí nhớ."
Sơ Minh ở đầu dây bên kia nghe vậy thì hơi khựng lại, lát sau lập tức ân cần hỏi: "Tiện Tiện, sao con đột nhiên hỏi chuyện này? Mẹ đối xử với con không tốt à? Nếu bọn họ đối xử với con không tốt thì con trở về đi, đừng chịu đựng ở nhà họ Hà."
Sơ Tiện vội nói: "Bố đừng hiểu lầm, mẹ đối xử với con cực kỳ tốt. Chỉ là con quên rất nhiều chuyện, muốn hỏi bố thử xem."
Nghe con gái nói vậy, lúc này Sơ Minh mới yên tâm, ông dời mắt, nói chậm rãi: "Quan hệ của con và mẹ trước kia vô cùng tốt."
Nghe bố nói vậy, Sơ Tiện cũng không nghĩ quá nhiều.
"Bố, bố nghỉ ngơi sớm đi, con được nghỉ sẽ về thăm bố." Sơ Tiện sợ bố mệt, không dám nói chuyện quá lâu.
Bố cô gật đầu: "Con cũng ngủ sớm nhé, đừng thức đêm."
Gọi điện xong, Sơ Tiện đi tắm nước nóng trước, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da hàng ngày.
Cô vừa đắp mặt nạ chưa được hai phút, điện thoại di động đã reo lên.
Sơ Tiện liếc màn hình điện thoại chợt giật mình, đã trễ thế này rồi mà Phó Chỉ Thực lại gọi điện thoại tới cho cô.
"Alo, đàn anh."
"Em xuống dưới một lát, anh ở trên đường nhỏ gần nhà em, chỗ bình thường em xuống xe ấy."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện lập tức ngây ngẩn: "Anh... anh về rồi ạ?"
"Ừ." Giọng ở đầu dây bên kia uể oải giống như một con mèo lớn lười biếng: "Vừa xuống máy bay."
Đã muộn thế này còn không về nhà nghỉ ngơi, chạy tới nhà cô làm gì?
"Anh... anh có chuyện gì không?" Sơ Tiện dè dặt hỏi.
Giọng người đàn ông ở đầu bên kia dịu dàng như nước, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng mỏng manh sượt qua chóp tim: "Muốn gặp em, mang quà cho em."
- --
Muốn gặp em còn êm tai hơn anh yêu em. Sơ Tiện cảm thấy đây chắc chắn là câu nói dễ nghe nhất cô từng nghe.
Cúp điện thoại xong, cô nắm chặt điện thoại chạy như bay xuống lầu.
Đi dép vội vội vàng vàng chạy đến lầu một, sắp chạy tới cổng, mắt liếc thấy trên người mình vẫn đang mặc đồ ngủ. Cô khẽ cười, lại vội vàng lên lầu khoác thêm áo khoác lông.
Cô kéo khóa kéo lên, đội mũ áo lông, bọc mình thật kín kẽ đàng hoàng, lúc này mới rón ra rón rén rời nhà. Hành động này có hơi giống với hành vi ăn trộm.
Cũng không phải Sơ Tiện không muốn quang minh chính đại, cái chính là bây giờ lúc này thật sự hơi muộn, không phải thời điểm tốt để gặp nhau, nhất là khi đối phương lại là phái nam. Huống chi đến giờ mẹ và chú Hạ còn chưa trở lại, cô không chắc bọn họ có muốn về nhà hay không. Ngộ nhỡ bọn họ trở về, bị bắt gặp sẽ không hay.
Trời hôm nay thật lạnh, cơn gió rét lạnh thấu xương xông thẳng vào người, tạt vào người đều như thể dao băng, từng cơn từng cơn như kim châm.
Nếu không phải Phó Chỉ Thực gọi, trời lạnh thế này, cô chắc chắn không dám ra cửa, nằm nhà bật điều hòa không khí không sướng ư!
Đổi vị trí mà nghĩ, không phải Phó Chỉ Thực cũng mạo hiểm trời lạnh lẽo vừa xuống máy bay đã tới tìm cô sao?
Vừa nghĩ đến đây, bước chân Sơ Tiện lại mạnh mẽ thêm vài phần.
Cô không dám ngâm mình trong trời lạnh quá lâu, liên tục vội vàng tăng nhanh nhịp bước.
Có lẽ Phó Chỉ Thực cực kỳ nghĩ cho cô, dừng xe ở chỗ cách nhà cô một đoạn, không dễ bị người quen bắt gặp.
Phó Chỉ Thực đậu xe dưới một tàng cây long não già, cây kia đã lâu năm, cành khô to lớn, nhành lá tùy ý hướng ngang về phía chân trời, lộn xộn lại bành trướng.
Đèn đường lặng lẽ chiếu sáng ở đó, bóng cây khẽ khàng giữ lấy, ánh sáng mờ mờ. Thân xe hoàn toàn ẩn trong bóng tối như hòa vào trong đêm tối, khiêm tốn, hoàn toàn không khiến người khác phát hiện ra.
Vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, ánh mắt Sơ Tiện sáng lên, vội vàng bước nhanh chạy tới, đứng ở ngoài xe khẽ gõ lên cửa xe.
Người bên trong nghe được thì mở khóa xe. Cô vội vàng mở cửa xe, nhanh chóng chui vào ghế phụ lái.
Trong xe vẫn ấm hơn, từng hơi ấm khẽ vờn quanh, nhanh chóng xua tan đi khí lạnh dính trên áo khoác lông của cô, người Sơ Tiện như ngã vào mùa xuân vậy.
Đi qua cơn gió lạnh, gò má đỏ bừng như trái táo chín.
Thấy cô gái bọc kín như vậy, Phó Chỉ Thực không nhịn được bật cười: "Có lạnh thế à?"
"Đương nhiên là lạnh!" Sơ Tiện lấy mũ xuống, để lộ đầu, xoa xoa tay, hà ra hơi nóng: "Mấy nay sắp 0 độ rồi, có thể không lạnh sao?"
Sau khi qua tiết Đại Tuyết, Thanh Lăng đã bước vào thời điểm lạnh nhất trong năm.
So với Sơ Tiện, Phó Chỉ Thực lại mặc đồ mát mẻ, anh mặc một bộ vest màu xanh đen, ngay cả áo bành tô cũng không khoác cái nào.
Sơ Tiện liếc quần áo của anh, không nhịn được hỏi: "Đàn anh, anh mặc ít thế mà không lạnh à?"
Phó Chỉ Thực khẽ mỉm cười, trêu cô: "Có lẽ là người lớn tuổi chịu lạnh khá tốt."
Sơ Tiện: "..."
"Anh nói bừa, người lớn tuổi nào có chịu được lạnh đâu! Rõ ràng người lớn tuổi sợ lạnh nhất."
"Điều này chứng minh anh không phải người lớn tuổi, sau này em không được chê anh già nữa."
Sơ Tiện: "..."
Người này hết vụ mới tính sổ * à?
*Hết vụ mới tính sổ: Ý chỉ việc đã qua rồi mới truy cứu trách nhiệm.
Phó Chỉ Thực không thèm để ý người ngoài nói anh già nhưng lại để ý Sơ Tiện nói anh già. Hai người họ chênh nhau chục tuổi, dù anh lựa chọn ngó lơ nhưng sự chênh lệch này là sự tồn tại chân thực. Anh không muốn vì chênh lệch tuổi tác khiến cô đẩy anh ra.
Sơ Tiện khẽ mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh: "Đàn anh, anh không già chút nào, anh trẻ nhất."
Anh giơ tay lên bóp mặt cô: "Nói qua loa cho có lệ như vậy, nhìn là biết không thật lòng rồi."
Ngoài miệng thì anh nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Bàn tay anh ấm áp, chạm vào gương mặt Sơ Tiện, lúc này đầu ngón tay truyền tới hơi lạnh.
Anh lại chạm vào tay Sơ Tiện, tay cô cũng lạnh.
Phó Chỉ Thực lập tức hối hận, không nên bảo cô ra ngoài khi đã muộn thế này, bên ngoài lạnh như thế. Nhiều ngày anh chưa được gặp cô nên lòng cứ nhớ nhung. Vừa xuống máy bay cũng không nghĩ nhiều đã trực tiếp tới thẳng, chỉ muốn lập tức gặp được cô.
Anh vừa xuống máy bay cũng không về nhà nghỉ dưỡng sức, phong trần mệt mỏi, nhìn sắc mặt có vài phần uể oải.
Nhưng vừa gặp được cô, nói chuyện với cô, thấy cô cười, mệt mỏi khắp người đã lập tức biến mất gần như không còn.
Trong xe không bật đèn, đèn ở bên đường chiếu sáng vào, ánh đèn nửa sáng nửa tối.
Phó Chỉ Thực lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn từ trong túi đựng tài liệu ra, đưa cho Sơ Tiện: "Quà cho em."
"Cám ơn anh." Sơ Tiện vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ nhận lấy, giữ trong tay nhưng chưa mở ra.
Chiếc hộp xinh xắn đẹp đẽ, ôm trong tay cũng không nặng, cô đoán là chắc là thứ gì đó nho nhỏ.
"Không mở ra xem thử à?" Ánh mắt người đàn ông dịu dàng, giọng cũng nhẹ nhàng, sâu lắng tinh khiết lại êm tai.
Sơ Tiện cười nói: "Mở quà ngay trước mặt không hay, về rồi em mở."
Quà Phó Chỉ Thực tặng, cô phải về tự mở, bởi vì cô sợ mình không có cách nào kiểm soát được biểu cảm, cười ngây ngô không ngừng ngay trước mặt đàn anh. Quà của người mình thích, mở quà sẽ luôn là nửa ngọt ngào, nửa ngạc nhiên và mừng rỡ.
Suy nghĩ của cô gái luôn khác với người thường, Phó Chỉ Thực theo ý cô.
"Đây là quà sinh nhật hay quà đi công tác?"
"Quà sinh nhật bù của em." Món quà sinh nhật hứa tặng cho cô vào giao thừa năm ấy kéo dài lâu như vậy mới bù.
Hôm nay coi như là chấm dứt một nỗi băn khoăn.
Con người anh trước giờ không dễ hứa hẹn, nếu đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra hồi đó anh đã có dấu hiệu có tình cảm với cô từ lâu, chỉ có điều bản thân anh không ý thức được mà thôi. Anh vẫn luôn đối xử đặc biệt với cô.
Giữa nam và nữ, đối xử khác biệt, phần lớn là bởi vì tình yêu.
Sơ Tiện nhận được quà của Phó Chỉ Thực, trong lòng lâng lâng.
Cái cảm giác ấy giống như khi còn bé ăn trộm kẹo mạch nha, giẫm lên đám mây, trong lòng ngọt ngào, lại lo lắng không yên.
"Lần này anh đến Hoành Tang công tác làm gì thế?"
"Ông nội bảo anh qua theo dõi một vụ kiện."
"Nhân Hòa Đường của chúng ta thắng không?"
"Thắng."
"Tốt quá." Cô gái nở nụ cười đẹp rạng rỡ, khoa tay múa chân, như một đứa trẻ.
Phó Chỉ Thực cảm thấy tính cách của cô gái này sau khi mất trí nhớ thoải mái hơn rất nhiều, trước kia anh rất ít khi thấy cô cười, bây giờ nụ cười lại thường xuyên hiện trên mặt.
Sơ Tiện của khi đó, vốn là thời kỳ tuổi hai mươi rực rỡ và phóng khoáng nhất, nhưng bởi vì trên vai cô gánh vác gánh nặng trách nhiệm với gia đình, đôi mắt luôn phủ màn sương mù vừa dày vừa nặng, đáy mắt hiểu chuyện nặng nề tâm sự, chưa từng cởi mở cười to.
Có lẽ đối với cô, mất trí nhớ là chuyện tốt. Người bên cạnh gạt cô quãng thời gian trong quá khứ, chắc cũng hy vọng cô có thể sống ung dung tự tại hơn. Dẫu sao không có tâm sự, người cũng nhẹ bẫng.
"Đàn anh, em phải trở về, đã muộn thế này, em không thể ở lâu quá được." Sơ Tiện chuẩn bị trở về.
"Ừ." Phó Chỉ Thực đưa mắt nhìn cô, đôi mắt lộ ra nếp nhăn nhỏ: "Đi đi."
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô gái cực kỳ giống con mèo Ragdoll anh nuôi hồi còn bé, cực kỳ được người ta yêu thích.
Mặc dù rất muốn ở với cô thêm lúc nữa nhưng cân nhắc đến vấn đề thời gian, vẫn nên để cô về trước. Tương lai còn dài, thứ còn sau này chính là cơ hội, không thiếu chút chốc lát này.
"Đàn anh, anh lái xe về chú ý an toàn nha." Sơ Tiện đưa tay mở cửa xe, vừa kéo cửa xe được một nửa, ai ngờ có một luồng ánh sáng mạnh trực tiếp lướt qua giống như muốn tức khắc xé rách nửa bên chân trời.
Đèn pha nhức mắt, bánh xe cán qua mặt đường, tốc độ xe rất nhanh. Sơ Tiện ngó về đằng sau theo bản năng, thấy biển số xe quen thuộc, giây kế tiếp cô lập tức vùi đầu vào gầm xe.
"Sao thế?" Phó Chỉ Thực không rõ nguyên do.
Còn chưa kịp ngó ra nhìn bên ngoài cửa sổ đã bị một cái tay nhỏ ra sức kéo xuống...
Nhìn Sơ Tiện có vẻ không dùng sức nhưng cực kỳ mạnh mẽ, kéo cả người anh xuống gầm xe. Lực đập mạnh, trán hai người đập mạnh vào nhau, đau thấu trời.
Sơ Tiện nén đau không dám xoa, thấp giọng nói: "Mẹ em và chú Hạ đã về."
Phó Chỉ Thực bất đắc dĩ: "Sơ Tiện, em làm thế này khiến anh cảm thấy hai chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy."
Sơ Tiện: "..."
"Tính mẹ em hay đa nghi, bị mẹ thấy em với anh ở cùng nhau, em hoàn toàn không giải thích nổi, chỉ có thể tạm thời để anh chịu khổ chút vậy."
Tim cô đập như sấm, đập dữ dội, hơi thở cũng trở nên dồn dập khác thường.
Tình hình của Phó Chỉ Thực cũng không tốt hơn Sơ Tiện. Hai người kề nhau quá gần, vải quần áo cọ vào nhau, tiếng hít thở đan xen, tiếng nọ át tiếng kia.
Chỉ cần cô nói, hơi thở ấm áp lập tức phun tới cần cổ anh, nóng đến lòng dạ rối bời.
Sơ Tiện không động đậy còn đỡ, chỉ cần cô khẽ nhúc nhích, sợi tóc mỏng manh lại sượt qua gò má anh, tê dại khó chịu nổi.
Đôi môi đỏ tươi gần trong gang tấc, bóng mịn lấp lánh ánh nước, hé ra rồi lại khép lại, rõ ràng cô không tô son nhưng màu môi vẫn rất đỏ.
Liếc thêm một cái cũng cảm thấy rối bời.
Phó Chỉ Thực chỉ là một người đàn ông bình thường, khó mà tránh được có chút phản ứng khác thường, hơn nữa lại là cô gái mà anh vẫn luôn thích.
Sơ Tiện khom người, giơ tai cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài, hoàn toàn không hề hay biết sự khác thường của người đàn ông.
Cũng may thời gian kéo dài không quá lâu, chiếc Maybach màu đen vút nhanh qua, không hề dừng lại chút nào.
Thấy xe đã đi xa, Sơ Tiện hoảng hốt ngồi dậy: "Được rồi đàn anh."
"Sơ Tiện." Người đàn ông ngồi thẳng người, con ngươi đen nhánh sâu thẳm phản chiếu gương mặt Sơ Tiện, ánh mắt dịu dàng lại quyến luyến.
Nói thật Sơ Tiện bị ánh mắt này của Phó Chỉ Thực dọa sợ, tim lại tăng tốc lần nữa: "Sao... sao thế đàn anh?"
"Chuyện tiếp theo anh làm với em là chuyện của đàn ông với phụ nữ, nếu như không thích, em có thể cản anh lại."
Chuyện của đàn ông với phụ nữ?
Sơ Tiện lập tức ngẩn ra.
Anh gần như không cho cô bất cứ thời gian do dự này, tay phải vươn tới, bàn tay dày rộng đặt lên gò má cô, cúi người hôn cô.
Cảm xúc trong lòng Sơ Tiện vỡ òa trong khoảnh khắc, lý trí rối bời cùng cực, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất --- Thì ra đây chính là chuyện mà đàn ông làm với phụ nữ.
Cô bị dọa tới hít thở không thông, mở to đôi mắt vô tội, không nhúc nhích.
Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cùng với đó là nụ cười khẽ: "Sơ Tiện, lúc này hẳn là em nên nhắm mắt lại."
"Ò." Sơ Tiện chỉ đành ngây ngẩn nhắm mắt lại.
Cô đàn em ngốc nghếch nghe lời như vậy, anh cũng không đành lòng làm chuyện xấu với cô nữa, cảm giác này rất giống dụ dỗ thiếu nữ ngốc nghếch.
Có điều anh sẽ không thu tay lại, dụ dỗ thì dụ dỗ vậy, anh cũng làm tiểu nhân luôn.
Không gian trong xe chật chội, cũng thiếu ánh sáng nghiêm trọng nhưng Phó Chỉ Thực hôn lần đầu tiên lại chuẩn xác không gì sánh bằng, chính xác không sai chạm vào đôi môi mềm mại của Sơ Tiện.
Môi cô gái thật sự mềm hơn tưởng tượng của anh. Chắc là cô mới đánh răng, giữa răng và môi có mùi bạc hà the mát, hương thơm này đánh tan không ít lý trí của Phó Chỉ Thực.
Vốn là xúc động, lý trí mỏng manh, đến giờ lại còn sót lại không đáng bao nhiêu.
Đây là nụ hôn đầu của Sơ Tiện, trí nhớ thiếu hụt khiến cô không biết rõ chính mình trong quá khứ, cô không biết trước kia bản thân có từng tượng tượng nụ hôn đầu hay chưa. Dù sao nửa năm nay cô chưa từng tưởng tượng tới, cho tới khi nó đột nhiên xảy ra, cô lại chân tay luống cuống thế này.
Cô không biết đáp lại đối phương thế này, chỉ biết cứ thế vụng về đón lấy.
Nhưng dường như Phó Chỉ Thực không so đo, cô chưa phản kháng cũng chưa từng ngăn cản, anh đã rất thỏa mãn rồi. Còn lại thì để sau này từ từ tiến bộ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cảm giác nghiền ép trên môi cũng biến mất.
Thế này là kết thúc rồi nhỉ?
Mơ màng rối rắm bắt đầu, kết thúc cũng mơ hồ không rõ như vậy. Vẻ mặt Sơ Tiện hoang mang, mãi không dám mở mắt.
Lần nữa mở mắt thì thấy người đàn ông đang nhìn cô như đang cười lại như không cười, ánh mắt anh là một mảnh hồ trong vắt, dịu dàng tĩnh lặng.
"Vẻ mặt này của em sẽ khiến anh cảm thấy em chưa thỏa mãn." Người này công khai đùa giỡn cô.
Sơ Tiện: "..."
Mặt Sơ Tiện đỏ tới mang tai, liếc mắt lườm anh.
Sao người này có thể xấu xa như vậy?
"Tiện Tiện." Anh thấp giọng gọi tên mụ của cô, giọng nói ra sức đè thấp giống như hạt mưa đầu mùa xuân nhỏ xuống, làm mặt hồ rung động: "Đây là chuyện đàn ông mới có thể làm với phụ nữ, đàn anh sẽ không làm với đàn em."
"Anh... có ý gì?" Sơ Tiện siết chiếc hộp nhỏ trong tay, đốt ngón tay trắng bệch.
"Ý anh là anh không chỉ muốn làm đàn anh của em, anh còn muốn làm bạn trai em."