Bệnh viện không cho phép yêu cùng cơ quan, vì vậy cả hai chỉ có thể yêu đương vụng trộm. Thỉnh thoảng hai người lén lút gặp nhau trong bệnh viện, giống như đang làm chuyện gì mờ ám, không thể để cho người khác phát hiện, rất có cảm giác bí ẩn.
Đôi khi, cặp tình nhân nhỏ cũng sẽ giấu giếm đồng nghiệp ra ngoài ăn trưa cùng nhau, tìm một quán ăn cách bệnh viện một đoạn, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một lúc sau đó mới rón rén trở về. Sợ bị đồng nghiệp bắt gặp nên hai người còn phải cố ý tách nhau ra ở cửa bệnh viện, yêu đương như vậy cũng thật khiến người ta nhọc lòng.
May mắn là khoảng thời gian sau khi tan làm cả hai có thể công khai hẹn hò. Phó Chỉ Thực thường dẫn Sơ Tiện đi ra ngoài ăn cơm, dường như hai người đã đi một lượt những quán ăn ngon có tiếng khu Yển Sơn này rồi.
Sơ Tiện là người Vân Mạch, thích đồ cay như mạng, Phó Chỉ Thực là người Thanh Lăng, thích ăn đồ chua ngọt. Khẩu vị của hai người hoàn toàn khác nhau, có điều đa số đều là bác sĩ Phó nhỏ lựa chọn món ăn dựa theo khẩu vị của Sơ Tiện.
Sơ Tiện cảm thấy như vậy không tốt, không thể một người cứ chiều theo thói quen ăn uống của người khác được. Cho nên có vài lần, Sơ Tiện cũng sẽ đi cùng Phó Chỉ Thực ăn đồ Hàng Bang.
Đồ ăn Hàng Bang truyền thống cũng có mùi vị khác biệt.
Hai người hẹn hò giống như những đôi tình nhân khác, ngoại trừ ăn cơm, cũng sẽ cùng nhau đi xem phim chiếu rạp, cuối tuần cùng ra ngoài dạo phố, leo núi, đi dạo hồ.
Cùng với đó, mỗi tối Sơ Tiện về nhà ngày càng muộn hơn, bà Triệu hỏi đến cô sẽ lấy cớ làm thêm giờ để gạt bà. May mà mẹ cũng không nghi ngờ.
Tình yêu giống như một món quà mang lại sự ngọt ngào, vui vẻ khiến con người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái, dễ chịu. Mỗi ngày, Sơ Tiện đều có tâm trạng tốt. Công việc vốn phức tạp mệt nhọc dường như cũng trở nên đáng yêu.
Khuyết điểm duy nhất là Sơ Tiện béo lên, sau khi lên cân thì phát hiện tăng hẳn hai cân rưỡi. Hai cân rưỡi này là khái niệm gì? Đối với con gái mà nói, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cô quyết định phải giảm cân ngay lập tức, không thể chậm trễ một giây.
Bước đầu tiên của giảm cân là phải bóp mồm bóp miệng, ăn ít. Cô tuyệt đối không thể thường xuyên ra ngoài ăn với Phó Chỉ Thực nữa. Tuy đồ ăn bên ngoài ngon nhưng lại quá nhiều dầu mỡ, cay nồng, không biết bản thân đã hấp thụ bao nhiêu calo rồi. Mỗi ngày Sơ Tiện đều đi sớm về khuya nên cũng không có thời gian tập thể dục, thức ăn hấp thu vào cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa thành mỡ, thế này sao có thể không mập chứ?
Trưa hôm sau, còn chưa tan làm, Sơ Tiện đã nhận được lời mời hẹn đi ăn cơm của đàn anh Phó. Người này đúng giờ còn hơn cả đồng hồ báo thức, sợ cô đói bụng thế sao?
Đàn anh Phó: [Tiện Tiện, buổi trưa cùng nhau ăn cơm không?]
Cuối tin nhắn còn kèm theo cả meme "Như cô vợ nũng nịu" khiến người ta nhìn thấy mà bật cười.
Trước kia, Phó Chỉ Thực nhắn tin với người khác chưa từng dùng bất cứ meme nào, lần nào cũng chỉ chữ viết đàng hoàng, thật sự rất nghiêm túc, chưa từng dùng những biểu tượng đáng yêu kia. Anh cứ luôn cảm thấy những thứ đó phiền phức, lười gửi!
Có điều sau khi hẹn hò với Sơ Tiện, bác sĩ Phó nhỏ đặc biệt học kỹ năng này. Bởi vì phải theo kịp trào lưu của người trẻ sau 95, tránh cho bạn gái chê cười là anh già.
Nhưng Sơ Tiện thấy cái meme đáng yêu đó cũng không hề làm lung lay quyết tâm giảm cân của cô, dứt khoát từ chối lời mời hẹn đi ăn cơm của đàn anh Phó. Dù sao cô đã thề là phải giảm béo, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu, tuyệt đối không thể ngày đầu tiên đã tự mình vả mặt.
Sơ Tiện: [Không ăn.]
Phó Chỉ Thực: [Không nghiêm túc suy nghĩ lại chút à? (Mặt chân thành)]
Sơ Tiện: [Em muốn giảm béo, kiên quyết không ăn.]
Phó Chỉ Thực: [Giảm béo cái gì! Em đã gầy lắm rồi. Ngoan nào, anh mời em ăn một bữa thật ngon!]
Sau khi cô gửi tin nhắn này đi thì đối phương không đáp lại nữa. Sơ Tiện cảm thấy chắc là Phó Chỉ Thực cảm nhận được quyết tâm giảm béo của cô, không làm khó cô nữa.
Cô cúi đầu yên lặng giải quyết phần công việc còn lại.
Hôm nay ông cụ Phó ra khám, Sơ Tiện lại bị kéo qua làm trợ lý.
Cả buổi sáng bận rộn không ngừng, đến giờ vẫn chưa xong, còn vài việc vẫn phải hoàn thành.
Cô vừa làm vừa tính toán xem buổi trưa ăn gì mới ít calo. Cô sẽ không ăn cơm nữa, calo trong cơm rất cao, chọn ít rau và trái cây lấp đầy bụng là được rồi.
Mới hôm qua vẫn còn ăn thịt bò bít tết cao cấp, hôm nay trực tiếp trở thành rau không dầu mỡ, khác biệt này quá lớn rồi, không thảm vậy chứ!
Làm xong, đã đúng lúc tan ca, vừa đúng thời gian quẹt thẻ.
Ông cụ Phó cười híp mắt nhìn Sơ Tiện: "Sơ Tiện à, hôm nay vất vả cho cháu rồi!"
Sơ Tiện khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ông nói quá lời rồi, có thể làm trợ lý cho ông là vinh dự của cháu, có thể học được rất nhiều điều."
Ông cụ Phó cười ha ha: "Cháu, cô bé này cứ dỗ cho ông vui, ông già rồi, vô dụng rồi!"
Sơ Tiện: "Rõ ràng ông rất trẻ, không già chút nào. Một người có già hay không quyết định bởi tâm trạng của người đó, tâm trạng ông tốt như vậy, tới năm mười năm nữa, ông cũng sẽ không già."
Ông cụ được cô gái dỗ vô cùng vui vẻ như mở cờ trong bụng.
"Có rảnh thì bảo Chỉ Thực dẫn cháu tới nhà cũ chơi." Lúc gần đi, ông cụ Phó nói vậy.
Sơ Tiện cười nói vâng.
Tài xế đưa ông cụ Phó về nhà cũ.
Sơ Tiện dọn đồ đạc xong rồi trở về khoa.
Lúc đi ngang qua khoa Dược thì có mùi thuốc nồng bay ra từng đợt, ngửi một cái đã cảm thấy miệng đắng nghét, cũng may hôm nào cô cũng ngửi, đã thích ứng lâu rồi, nếu không thì đúng là không chịu nổi.
Điện thoại trong túi áo blouse rung lên vài tiếng.
Sơ Tiện thò tay vào lấy điện thoại ra.
Phó Chỉ Thực: [Lẩu xí quách (*) tới rồi, đến ăn thôi! Còn gửi thêm một biểu tượng "Vui vẻ xoay vòng vòng".]
(*) Lẩu xương heo hay còn gọi là lẩu xí quách. Đây là món ăn có xuất xứ từ vùng Quảng Đông của Trung Quốc. Ban đầu, lẩu xí quách chỉ sử dụng xương heo, nhưng sau này người ta đã biến tấu thêm với xương bò, xương gà hoặc xương dê để hương vị trở nên mới lạ và phong phú hơn.
Sơ Tiện: [...]
Cô gái Sơ Tiện tức giận nghiến răng kèn kẹt, Phó Chỉ Thực chắc chắn là trở ngại lớn nhất trên con đường giảm cân của cô.
Tức giận ghê! Nhưng vẫn phải cố gắng giữ vẻ tươi cười.
Phó Chỉ Thực: [Ăn xong bữa này rồi giảm, tương lai còn dài, thêm một bữa này cũng không ảnh hưởng gì.]
Anh bạn trai của cô không ngừng ra sức thuyết phục, từng bước dụ dỗ cô như thể sợ cô từ chối.
Sơ Tiện ngẫm lại thì thấy thật sự hình như lâu lắm rồi cô chưa ăn lẩu xí quách. Trước đó cô và Thư Ý Hòa ăn cơm ở Tân Nhai Khẩu, hai người đắn đo suy nghĩ không biết nên ăn lẩu xí quách hay ăn Haidilao. Cuối cùng vì nhìn thấy anh đẹp trai ở Haidilao nên cô bạn thân đã ngay lập tức quyết định ăn ở Haidilao. Lẩu xí quách đã bị các cô ném sau đầu. Qua một thời gian dài rồi cô vẫn chưa ăn lần nào.
"Chỉ ăn bữa này thôi!" Sơ Tiện cứ thế tự thuyết phục mình.
Cô thật không ngờ ngày giảm cân đầu tiên đã thất bại thảm hại.
Cô sờ chiếc bụng bằng phẳng của mình, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của Phó Chỉ Thực.
"Lẩu xí quách, chị tới đây!"
- --
Ngoài miệng nói không ăn nhưng thân thể rất thành thật. Cô gái nhanh nhẹn chạy vào phòng làm việc của Phó Chỉ Thực.
"Tới nhanh quá nhỉ!" Anh bất ngờ bật cười.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Tiện phụng phịu, vẻ mặt hờn dỗi, vừa vào cửa đã bắt đầu tố cáo Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, đều tại anh, hại em giảm cân thất bại!"
Phó Chỉ Thực: "Bây giờ em đi vẫn còn kịp, dù sao cũng chưa hạ đũa. Nếu em không ăn thì anh đưa cho Ninh Mông và y tá Tiểu Trang."
"Anh dám!" Sơ Tiện hung dữ lườm anh: "Anh mà dám đưa cho người khác, em dám chia tay với anh!"
Phó Chỉ Thực: "..."
Nhìn xem, chỉ vì miếng ăn mà muốn chia tay với anh. Thế này mà còn nói muốn giảm cân, cô gái này chỉ nói ngoài miệng thôi.
Phó Chỉ Thực mở túi đựng bên ngoài, lấy hộp bên trong ra.
Chiếc hộp đầy có nước màu trắng sữa, hương canh thơm đậm đà, xương ống lớn ngâm ngập trong đó, như ẩn như hiện. Ngoài ra, thịt, rau, viên, đồ nhúng các loại đã được chia ra đựng trong hộp nhỏ, đều được chủ quán hâm chín trước, thả vào trong nước dùng một lát là có thể ăn được.
Sơ Tiện nhìn cái hộp chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta ăn ở phòng làm việc à?"
Phó Chỉ Thực ngước mắt nhìn cô, hỏi ngược một câu: "Nếu không thì ăn ở đâu?"
"Ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì làm sao?"
"Anh khóa trái cửa phòng làm việc, không ai thấy được."
"Ban ngày khóa cửa không phải kỳ lắm à?"
"Thế em nói xem tới chỗ nào ăn mới an toàn?"
Sơ Tiện nghiêng đầu nghĩ thử: "Em biết một chỗ được lắm, cầm lên đi ăn cùng em!"
Nói thế nào bác sĩ Phó nhỏ cũng không ngờ tới cái chỗ "được lắm" trong miệng cô gái Sơ Tiện này lại là trong cầu thang của tầng thượng.
Cô gái chống nạnh hưng phấn nói: "Thế nào đàn anh, chỗ này được chứ? Không phải hóng gió, còn có thể tránh được tai mắt của người khác, tuyệt đối sẽ không có ai tới làm phiền chúng ta!"
Phó Chỉ Thực: "..."
Khóe miệng Phó Chỉ Thực khẽ co giật, anh không ngờ mình đường đường là cậu chủ của Nhân Hòa Đường lại có thể sa sút đến nỗi ăn đồ ăn gọi về với bạn gái còn phải trốn trong cầu thang của tầng thượng. Thế này không khỏi đáng thương quá rồi!
Anh cố nở nụ cười mỉm: "Tiện Tiện, em vui là được rồi."
Bác sĩ Phó nhỏ an ủi mình, bạn gái lớn nhất, bạn gái nói cái gì là cái đó, bạn gái vui vẻ là quan trọng nhất!
Không gian cầu thang nhỏ bé, chật hẹp, trước cửa còn mấy đầu lọc thuốc nằm rải rác. Cánh cửa gỗ màu xanh lá tróc sơn, cửa không có khóa chết, vặn chốt cửa là có thể mở ra.
Lâu rồi không có người tới, vừa mở cửa ra, đập vào mặt là hơi ẩm và mùi bụi bặm. Bên trong còn một vài đồ lặt vặt, thùng nước cũ và cây lau nhà cũ gì đó chất đống trong góc đã bám lớp bụi thật dày.
Phó Chỉ Thực đứng ở cửa liếc nhìn, cả người đều đang phản đối: "Hay là thôi đi, anh không ăn bụi."
Sơ Tiện nghĩ một lát rồi cũng từ bỏ. Đoán chừng ở trong đó cũng không ăn được, hai người đều là kiểu người thích sạch sẽ.
Quyết định cuối cùng là ăn tạm ở cửa cầu thang.
Sơ Tiện trải túi nilon trên đất để cho đỡ bẩn. Phó Chỉ Thực đặt hộp đựng thức ăn xuống, hai người ngồi trên bậc thang ăn.
Cô trải khăn giấy trên bậc thềm, coi như khá sạch. Mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng hai người ăn vẫn rất ngon. Dù sao hương vị của lẩu xí quách rất đáng khen.
Nhanh chóng giải quyết xong lẩu xí quách, Sơ Tiện khẽ vuốt nhẹ chiếc bụng tròn vo của mình.
Người đã thề giảm cân lại là người ăn nhiều nhất. Phó Chỉ Thực lần nữa biết được rõ ràng cô gái này nói giảm cân cũng chỉ nói vui ngoài miệng thôi.
Ăn xong, Sơ Tiện dọn sạch phần đồ ăn thừa, để rác sang một bên, định khi đi xuống sẽ vứt.
Vẫn còn lâu mới tới thời gian làm việc buổi chiều, hai người tới tầng thượng cho tiêu cơm.
Tay Sơ Tiện cầm một chai nước suối, uống từng ngụm nhỏ. Vừa ăn xong lẩu xí quách, miệng cô có hơi ngây ngấy, uống nước cho đỡ dễ tiêu.
Cô vừa uống hai ngụm thì chai nước trong tay đã bị Phó Chỉ Thực cướp đi.
Sơ Tiện thoáng ngây ra, kinh ngạc nhìn anh: "Đàn anh, em đã uống."
Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, dửng dưng nói: "Anh không chê em."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện nghĩ lại hôn thì cũng đã hôn rồi, cần gì phải để ý cái này.
Lầu năm không quá cao, kiến trúc phổ biến xung quanh cao hơn Nhân Hòa Đường. Nhân Hòa Đường nhỏ bé kẹp giữa những tòa nhà cao tầng lộ ra vẻ không hài hòa.
Tiếng gió ở tầng thượng lớn, vù vù ào ào vang dội.
Sắc trời ảm đạm, đám mây dày tích tụ như âm ỉ có dấu hiệu của tuyết rơi.
Mấy ngày nay nhiệt độ của Thanh Lăng mới giảm xuống thấp, ướt lạnh dày đặc, chằng chịt trăm mối, len lỏi khắp các ngóc ngách.
Hai người tìm một chỗ chắn gió để đứng.
Sơ Tiện đứng một lát vẫn cảm thấy lạnh, một tay vòng qua chiếc eo hẹp rắn chắc của bạn trai, tự động rúc vào trong ngực anh, gò má chạm nhẹ lên ngực anh sưởi ấm.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông rất ấm, cách một lớp áo lông thật dày, cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong ngực anh.
Chỉ chạm nhẹ vẫn chưa đủ, còn ra sức cạ mạnh cái nữa.
Một tay Phó Chỉ Thực ôm cô, có hơi dở khóc dở cười.
Hành động của cô gái này khiến anh không khỏi nhớ đến chú mèo Ragdoll anh nuôi khi còn bé, chỉ thích cạ ngực anh làm nũng.
Mèo Ragdoll cần phải chiều chuộng hơn những giống mèo bình thường nhiều, phải tốn rất nhiều công sức chăm sóc nó cẩn thận. Thật ra thì ban đầu con mèo Ragdoll đó là do em gái Phó Tịnh Nhàn nhất quyết muốn nuôi.
Hồi đó con bé mới học lớp bốn tiểu học, vẫn còn trẻ con, ngay cả bản thân còn không tự chăm sóc đàng hoàng được, hoàn toàn không có khả năng chăm sóc thú cưng. Người nhà thì bận bịu công việc, suốt ngày không ở nhà, cũng không có sức đi chăm nom mèo thay con bé. Cho nên người nhà đều phản đối con bé nuôi mèo, anh là người phản đối mạnh mẽ nhất, mèo thường xuyên rụng lông, anh không thích chút nào.
Nhưng em gái vẫn khăng khăng muốn nuôi, ông nội thương cháu gái, không chỉ là người đồng ý đầu tiên mà còn đích thân dẫn nó tới cửa hàng thú cưng chọn một con mèo Ragdoll khó nuôi nhất.
Thật ra thì Phó Chỉ Thực đã đoán được kết cục ngay từ đầu. Em gái cả thèm chóng chán, dù làm chuyện gì cũng chỉ hứng thú được ba phút, vừa hết cảm giác mới mẻ sẽ lập tức quăng ra sau đầu.
Quả nhiên con Ragdoll ấy, em gái mua về mới được mấy ngày đã mặc kệ, anh buộc phải trở thành con sen hốt phân. Ban đầu anh cực kỳ không thích, chê nó dính người, chê nó rụng lông, sau đó nuôi một thời gian lại có tình cảm.
Con mèo Ragdoll kia vô cùng nghịch ngợm, suốt ngày nghịch phá ầm ĩ khắp nơi, nhưng cũng rất bám người, suốt ngày chui vào trong lòng anh. Nó thích nhất là cạ ngực anh làm nũng.
Mà hành động này của Sơ Tiện thật sự rất giống bé Ragdoll kia.
Mẹo cạ thì còn đỡ, chứ sao có thể chịu được người cạ như vậy, hơn nữa lại còn là cô bạn gái nhỏ bé thì đàn ông nào cũng không chịu được.
Phó Chỉ Thực lên tiếng cảnh cáo: "Tiện Tiện, em mà cạ như vậy nữa, anh không dám đảm bảo sẽ không làm gì đó với em đâu."
Sơ Tiện: "..."
Ban đầu Sơ Tiện chỉ vì sưởi ấm, hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều. Cho đến khi Phó Chỉ Thực nói lời này, cô mới ý thức được hành động này có phần quá giới hạn rồi.
Cô đỏ mặt, vội vàng dịch người ra.
Ai ngờ lúc này nơi cổ tay lại truyền tới sức mạnh, người đàn ông lập tức kéo cô vào trong ngực lần nữa, một tay siết eo cô, một tay nắm cằm cô, hôn như mưa.
"Tiện Tiện, em nên nghĩ đến từ trước, ngực đàn ông không dễ cạ vậy đâu." Bên tai là giọng nói trầm thấp mập mờ của anh, cùng với tiếng gió rít gào như gột rửa, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.
Trước kia mỗi lần con Ragdoll kia làm nũng, anh sẽ ôm lấy nó, nhẹ nhàng sờ đầu nó. Nó sẽ luôn nằm thoải mái, dáng vẻ hưởng thụ.
Đến Sơ Tiện, dù gì anh cũng phải làm chút gì đó với cô, nếu không sẽ không xứng đáng với hành động ra sức cạ vào ngực anh của cô rồi.
Ban đầu con mèo kia không phải trách nhiệm của anh, anh nuôi thay em gái nhưng cuối cùng lại thành mèo của anh. Anh chăm sóc cho nó, chơi cùng nó, nhìn nó từng ngày lớn lên, sau đó còn làm mẹ, cuối cùng tiễn nó sang một thế giới khác.
Sơ Tiện cũng giống như vậy, ban đầu cô chỉ là đàn em cách anh mấy khóa, bọn họ vốn nên qua lại hòa thuận, không quấy rầy lẫn nhau. Nhưng anh được viện trưởng Ngô nhờ hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của cô, số mệnh ràng buộc kéo bọn họ lại cùng nhau, cứ thế đã giúp cho cô rất nhiều việc. Ông nội từng cảnh cáo anh, nếu không thể lo đến cuối cùng thì đừng tùy tiện ôm việc vào người. Nhưng bây giờ cô vẫn thành bạn gái của anh, anh tin tưởng bạn gái chỉ là tạm thời, sau đó cô nhất định sẽ trở thành vợ của anh, anh sẽ nhận lấy trách nhiệm chăm sóc phần còn lại của cuộc đời cô.
Hai người đều có phần chìm đắm, vừa hôn xong đã thở hồng hộc.
Hai gò má Sơ Tiện đỏ bừng, cũng không rõ là do bị gió thổi hay là ngại ngùng.
Cô rúc vào trong ngực anh khàn khàn nói: "Đàn anh, anh thật là hư!"
Phó Chỉ Thực đắc ý cười lên: "Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu!"
- --
Hai người cứ thế ở trên tầng thượng tới giờ làm việc buổi chiều mới đi xuống.
Từ tầng thượng đi xuống, bọn họ còn cố ý tách nhau ra.
Hẹn hò trên tầng thượng tốt thì tốt thật, không sợ bị ai làm phiền, chỉ là người có hơi lạnh.
Sơ Tiện sắp bị lạnh đến ngốc rồi, chóp mũi đỏ bừng.
Vừa đến khoa, cô gái Ninh Mông kia đã lén lén lút lút kéo cô vào trong góc, cực kỳ thần bí nói: "Tiện Tiện, em đoán xem chị vừa thấy gì?"
Gương mặt Sơ Tiện lộ vẻ tò mò: "Chị Mông, chị thấy cái gì?"
Ninh Mông cười hì hì nói: "Chị vừa thấy bác sĩ Phó nhỏ và người yêu anh ấy hẹn hò ở trên tầng thượng, còn đang kiss đó! Mạnh bạo lắm!"
Sơ Tiện: "..."
"Gì cơ?!" Sơ Tiện gần như bị dọa đến mức tim ngừng đập, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Suỵt!" Ninh Mông dùng một tay bịt miệng Sơ Tiện: "Em nhỏ tiếng chút! Muốn cho tất cả mọi người đều biết à!"
"Chị có thấy mặt không?" Sơ Tiện căng thẳng muốn chết, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ninh Mông. Trái tim như vọt tới cổ họng, còn thiếu điều nhảy ra ngoài.
"Chị chỉ đứng bên cạnh lén liếc thấy, sao có thể nhìn được rõ ràng. Bác sĩ Phó nhỏ đứng đối diện chị, chỗ cầu thang lại khuất tầm mắt, cô bé kia được anh ấy ôm vào lòng rất chặt, hoàn toàn không thấy được gì cả, đừng nói mặt, ngay cả quần áo cũng không thấy."
Sơ Tiện: "..."
Nghe Ninh Mông nói vậy, Sơ Tiện lập tức yên tâm.
"Sao chị chắc chắn đó là bác sĩ Phó nhỏ chứ?"
"Bóng lưng đẹp trai như vậy, ngoại trừ bác sĩ Phó nhỏ ra thì bệnh viện chúng ta không tìm ra được người thứ hai." Giọng cô gái Ninh Mông khẳng định.
Sơ Tiện: "..."
Ai nói người đẹp trai làm mọi chuyện đều thuận lợi? Giờ rõ ràng là không an toàn chút nào!
"Có điều chị thấy giày, giày Converse." Ninh Mông cúi đầu liếc giày của Sơ Tiện: "Tiện Tiện, giống như giày của em ấy."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện ra sức dịch người đi, cực kỳ không tự nhiên rụt chân lại, ra vẻ tiếc nuối nói: "Người đi Converse có mà tìm được cả đống người, chị xem y tá Tiểu Trang và bác sĩ Hàn ngày nào cũng đi Converse, tin tức này của chị hoàn toàn không có giá trị, chẳng khác nào không có."
"Em nói không sai." Ninh Mông bóp cổ tay than thở: "Ban đầu chị muốn nhìn lâu chút, xem xem rốt cuộc cô gái kia là thần thánh phương nào lại bắt được bác sĩ Phó nhỏ của chúng ta. Nhưng không biết sao chị lén nhìn một lúc lâu, bác sĩ Phó nhỏ không động đậy, hai người nhiệt tình như lửa đứng đó hôn mãi, chị nhìn mà thấy cô đơn."
Sơ Tiện: "..."
"Chị sợ bị bọn họ phát hiện, dù sao chuyện không vẻ vang gì, chị nhìn một lúc rồi vội vàng xuống lầu." Ninh Mông càng nói càng thấy tiếc: "Vốn chị còn định chặn bọn họ ở chỗ cửa cầu thang lầu bốn, kết quả chủ nhiệm Phó gọi một cuộc điện thoại gọi chị đi, chị tức gì đâu á!"
Sơ Tiện thầm nghĩ may mà điện thoại của chủ nhiệm Phó cứu cô, nếu không bây giờ cô đã sớm trở thành người nổi tiếng của bệnh viện rồi.
"Chị Mông, chị không có việc lên tầng thượng làm gì?"
"Chị lên hóng mát chút thôi! Chị sắp bị điều hòa thổi tới ngu người rồi." Ninh Mông không ngừng lải nhải: "Hay thật đấy, hai người này còn lén lút ăn lẩu xí quách trên tầng thượng, ăn ngon lắm cơ! Đáng thương cho bà đây buổi trưa chỉ gặm hai miếng bánh mì!"
Sơ Tiện: "..."
Trong lòng Sơ Tiện thầm nghĩ đánh chết cô cũng sẽ không lên tầng thượng nữa, thật sự quá kích thích rồi!
Gặp được lần này, chắc chắn Ninh Mông sẽ chú ý tới Phó Chỉ Thực hơn. Sau này cô phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể bị Ninh Mông phát hiện. Với cái miệng rộng của chị ấy, một khi cô nàng mà biết, chưa tới nửa tiếng, cả cái bệnh viện sẽ biết hết.
Lần trước trên đường ăn cơm dã ngoại bị Ninh Mông thấy được móc khóa gấu bông, bây giờ khắp bệnh viện đều biết bác sĩ Phó nhỏ có người yêu rồi.
Cô và Phó Chỉ Thực qua lại hẹn hò thật vất vả. Ở bệnh viện tránh đồng nghiệp, tan làm lại phải tránh bà Triệu, lúc nào cuộc sống thế này mới chấm dứt chứ!
Trời ơi, thật khó quá mà!
- --
Sơ Tiện vội vàng báo cho Phó Chỉ Thực chuyện này qua Wechat.
Sơ Tiện: [Đàn anh, sau này hai chúng ta phải cẩn thận hơn, hôm nay thiếu chút nữa bị chị Mông phát hiện rồi.]
Chắc là đầu dây bên kia bận, mãi chưa trả lời cô.
Sơ Tiện đợi một lát thấy anh không trả lời cũng không đợi nữa. Cô quăng điện thoại di động đi, tiếp tục công việc kiếm tiền.
Khoảng mười phút sau, cô nhận được tin nhắn thoại của Phó Chỉ Thực, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: [Nam chưa cưới, nữ chưa gả, hai chúng ta hẹn hò hợp pháp, sao giống như ngoại tình vậy.]
Sơ Tiện cũng rất bất đắc dĩ: [Ai bảo anh là lãnh đạo, anh phải lấy bản thân làm gương chứ!]
Phó Chỉ Thực: [...]
***
Hai người cho rằng chuyện này qua rồi, không ngờ còn có sau đó.
Sáng sớm Phó Chỉ Thực đi làm đã đụng phải bố mình.
Bố anh nở nụ cười hiền từ.
Phó Chỉ Thực ở đối diện bèn hỏi: "Bố sao thế? Có chuyện gì vui vậy à?"
Chủ nhiệm Phó cực kỳ hóng chuyện hỏi con trai: "Có phải Tiểu Sơ hẹn hò không?"
Mí mắt Phó Chỉ Thực giật giật: "Hẹn gì cơ?"
Chủ nhiệm Phó nhìn xung quanh một lượt, cố gắng hết sức thấp giọng nói: "Ban nãy bố thấy có một chàng trai đưa con bé đi làm từ đằng xa, lái Ferrari đó! Giống xe của con lắm. Con bé rón rén, rất sợ người khác phát hiện. Thanh niên bây giờ ấy à, hẹn hò cũng phải thần bí như vậy."