Phồn Chi Chi Trung

Chương 55



Vào thời điểm giao mùa giữa tháng 3 năm 2008, Thanh Lăng hứng chịu những trận mưa rất lớn và kéo dài nhiều ngày chưa từng thấy trong nhiều thập kỷ qua. Đến tháng năm, thành phố Giang Nam đã mưa liên tục trong vòng hai tháng, những trận mưa lớn khiến cho hệ thống thoát nước của thành phố tắc nghẽn, gây ngập lụt nghiêm trọng trên diện rộng. Mực nước sông Lãng không ngừng dâng cao, khu vực hạ lưu đã đưa ra cảnh báo cấp độ 1.

Ngày 8 tháng 5 năm đó, một vụ sạt lở đất nghiêm trọng đã xảy ra tại khu vực Yển Sơn. Sự cố bất ngờ khiến cho cây cầu này bị hư hại nặng, thân cầu gãy đôi, rất nhiều người chết và bị thương. Tai nạn vừa xảy ra, các ban ngành liên quan đã lập tức tổ chức công tác cứu hộ cứu nạn. Cảnh sát vũ trang, lính cứu hỏa, nhân viên y tế,... từ những khu vực gần đó đều vội vàng chạy tới hiện trường sự cố.

Tuy nhiên, do ngập lụt nghiêm trọng nên nhiều tuyến đường trong thành phố không thể lưu thông, khiến cho công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn, số lượng nhân viên y tế có mặt tại hiện trường còn hạn chế. Vì vậy, Nhân Hòa Đường đã cử rất nhiều bác sĩ giỏi đến khu vực xảy ra thiên tai để hỗ trợ những nạn nhân trong vụ sập cầu. Phó Chỉ Thực được ông cụ Phó tin tưởng giao cho nhiệm vụ dẫn đoàn.

Lúc đó, Phó Chỉ Thực chỉ mới hai mươi ba tuổi, đang theo học nghiên cứu sinh tại một trường đại học, cả người anh toát lên vẻ nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Trước khi sự cố xảy ra, Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Hà Nhu là những nhà thiết kế cầu rất nổi tiếng tại Thanh Lăng, kiến trúc cầu Yển Sơn là minh chứng rõ nhất cho tài hoa của họ. Khi cầu Yển Sơn bị sập, cả hai đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường để tham gia công tác sửa chữa khẩn cấp với tư cách là nhà thiết kế chính của cây cầu này.

Sơ Minh là một trong những người trực tiếp quản lý việc thi công dự án cầu Yển Sơn, ông làm việc cùng cơ quan với anh em nhà họ Thẩm và cũng là cấp dưới của Thẩm Khinh Hàn. Sau đó, vì muốn tạo điều kiện tốt hơn cho vợ con, ông mới chuyển sang công ty ZJ, giữ chức giám đốc dự án, làm việc dưới sự quản lý của Lê Nguyên Lãng.

Khi cầu Yển Sơn bị sập, Sơ Minh đang trong thời gian nghỉ phép ở Vân Mạch. Sau khi nghe tin sự cố xảy ra, ông quyết định kết thúc kỳ nghỉ của mình, lập tức mua vé máy bay trở lại Thanh Lăng, bất chấp sự ngăn cản của vợ, tham gia công tác sửa chữa khẩn cấp cùng anh em nhà họ Thẩm.

Bắt đầu từ lúc đó, có một sợi dây vô hình đã kết nối những con người có cùng hoài bão lại với nhau.

Khi ấy công tác cứu hộ cứu nạn gặp rất nhiều khó khăn, những trận mưa lớn kéo dài khiến cho mực nước sông Lãng ngày càng dâng cao, tốc độ sửa chữa cầu cũng bị trì hoãn rất nhiều ngày so với dự kiến ban đầu. Đội ngũ nhân viên y tế của Nhân Hòa Đường chịu trách nhiệm cứu người, đội ngũ của Thẩm Khinh Hàn phụ trách công việc sửa chữa cầu, mỗi người đều cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, chạy đua với thời gian, giành giật từng phút từng giây.

Phó Chỉ Thực khi ấy mới ngoài hai mươi, là một chàng thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, trong lòng ấp ủ rất nhiều hoài bão.

Khi đó, Sơ Minh khoảng ba mươi tuổi, là một người đàn ông với vẻ ngoài nho nhã, tính cách ôn hòa, mỗi khi nói chuyện với mọi người xung quanh đều giữ thái độ khiêm tốn và nụ cười thân thiện. Ông rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều yên lặng, tập trung làm việc. Nhưng mỗi khi nhắc đến vợ và con gái mình với người khác, khuôn mặt ông sẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trong đoàn người của Thẩm Khinh Hàn, Phó Chỉ Thực có ấn tượng tốt nhất với Sơ Minh. Hai người thỉnh thoảng có nói chuyện, anh luôn lễ phép gọi đối phương một tiếng "Anh".

Thật ra trong khoảng thời gian đó, hai người không thường xuyên nói chuyện với nhau. Do số lượng người bị thương trong sự cố sập cầu rất nhiều nên lúc nào Phó Chỉ Thực cũng bận rộn, phần lớn thời gian anh đều ở cùng chỗ với đồng nghiệp.

Ngay khi mọi người tưởng chừng như công tác cứu hộ đã sắp sửa hoàn thành thì một lần nữa ông trời lại dập tắt ngọn lửa hy vọng của họ. Rạng sáng ngày 14 tháng 5, một trận sạt lở đất nghiêm trọng đã xảy ra tại nơi cả hai đội đang tiến hành công tác cứu hộ. Bi kịch của ngày hôm đó đã trở thành nỗi ám ảnh của người dân Thanh Lăng mỗi khi nhớ lại.

Khi ấy, Phó Chỉ Thực đang cấp cứu cho người bị thương trên bờ đối diện. Trong đêm tối, anh chỉ nghe thấy tiếng ai đó từ đằng xa hét lên đầy sợ hãi: "Sạt lở rồi, chạy mau đi..."

Nước lũ chảy xiết, cuốn theo đất đá từ trên cao đổ xuống với tốc độ kinh hoàng. Dòng nước cuồn cuộn như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ mà nó đi qua.

Mưa xối như thác đổ, những tia chớp rạch ngang trời, ánh sáng lóe lên như muốn xé tan cả màn đêm, từng đợt gió lạnh gào thét như tiếng kêu thảm thiết của một con thú dữ đang bị thương.

Chỉ trong một thời gian ngắn, đường sá, nhà cửa, ruộng vườn,... đều bị san bằng, khắp nơi chỉ còn lại đống đổ nát.

Thiên tai ập đến bất ngờ, Phó Chỉ Thực tự lo cho chính mình còn không xong. Anh may mắn bám chặt vào một cây long não lâu năm mới có thể giữ được tính mạng.

Khi anh từ bờ đối diện chạy sang, Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Hà Nhu đã bị dòng nước cuốn trôi không thấy bóng dáng. Chỉ còn lại Sơ Minh ngã sõng soài ở trên bờ, hai chân ông bị tảng đá lớn đè lên, không biết sống chết ra sao.

Xung quanh tĩnh mịch, tối tăm đáng sợ. Cảnh tượng hoang tàn này giống như cả thế giới vừa trải qua ngày tận thế. Mưa vẫn không ngừng rơi, nước lũ chảy xiết cuốn trôi mọi thứ trong nháy mắt.

Sơ Minh mất máu nghiêm trọng, đã hôn mê từ lâu. Tuy vẫn còn sống nhưng hơi thở rất yếu, nếu không được điều trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Một mình Phó Chỉ Thực cố gắng hết sức mới có thể dời được tảng đá đi.

Anh rất muốn tìm kiếm bạn mình nhưng anh nhận ra tình hình vết thương của Sơ Minh rất nghiêm trọng, phải lập tức được điều trị. Không còn cách nào khác, anh chỉ đành từ bỏ việc tìm bạn thân, cứu Sơ Minh trước.

Anh băng bó đơn giản cho Sơ Minh, sau đó cõng ông trên lưng, lê từng bước chân nặng nề tiến về phía trước.

Tình hình vết thương của Sơ Minh rất nghiêm trọng, một giây cũng không thể trì hoãn. Trong lòng Phó Chỉ Thực vô cùng lo lắng, lúc này anh chỉ ước bản thân có thêm một đôi cánh để có thể đi nhanh hơn. Nhưng đường sá bị phá hoại rất nghiêm trọng, anh vừa đi vừa kêu cứu nhưng không một ai đáp lại.

Cuối cùng, thời gian điều trị tốt nhất đã bị bỏ lỡ. Bởi vì mất máu quá nhiều, đôi chân của Sơ Minh không thể giữ lại được.

Khi bác sĩ điều trị nói ông phải tiến hành phẫu thuật cắt cụt chân, trong lòng Phó Chỉ Thực cảm thấy vô cùng đau buồn và áy náy. Anh hận mình không thể tìm được Sơ Minh sớm hơn, trên đường không thể đi nhanh hơn, để ông có thể được điều trị kịp thời. Nếu như đến bệnh viện sớm hơn thì có lẽ đôi chân của Sơ Minh vẫn có thể cứu được.

Phó Chỉ Thực là người học y, cảm giác bất lực và đau đớn của một người bác sĩ khi phải đối mặt với bệnh nhân của mình mà không thể cứu chữa khiến anh mất đi niềm tin đối với bản thân.

Phẫu thuật cắt cụt chân của Sơ Minh còn chưa kết thúc, Phó Chỉ Thực đã nhận được tin dữ Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Hà Nhu qua đời.

Phó Chỉ Thực không còn tâm trạng quan tâm đến Sơ Minh, lập tức quay người rời khỏi bệnh viện.

Kể từ lần từ biệt này cho đến nhiều năm sau, anh không nhận được bất cứ tin tức nào của Sơ Minh nữa.

Thảm họa năm đó không chỉ là nỗi đau của một người, mà nó là nỗi đau của hàng ngàn gia đình. Báo chí và truyền thông gọi nó là “ Sự cố 514”, chỉ vài từ đơn giản nhưng lại là nỗi ám ảnh trong lòng rất nhiều người. Đối với những người trong cuộc và người thân của họ, nỗi đau đó chưa từng nguôi ngoai, hơn mười năm nay, họ vẫn sống trong sự đau khổ tuyệt vọng.

Trong lúc nhớ lại chuyện xưa, Thẩm Khinh Noãn không ngừng nghẹn ngào, lúc thì rơi nước mắt, lúc lại không nói nên lời. Một người là anh cả, một người là chị họ lớn lên bên nhau, cả hai người thân thiết nhất đều rời xa cô cùng một ngày. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nỗi đau ấy vẫn âm ỉ trong lòng cô, không có cách nào xoa dịu. Trái tim cô như bị xé rách, cho dù vết thương đã kết vảy nhưng vẫn để lại một vết sẹo không thể nào biến mất.

Sơ Tiện rút vài tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Khinh Noãn, gương mặt hiện lên vẻ áy náy, tự trách: "Xin lỗi chị Thẩm, em không nên để chị nhớ lại những chuyện đau lòng đó."

Cô rất hối hận vì đã hỏi Thẩm Khinh Noãn chuyện năm đó, điều này không khác nào bắt cô ấy phải tự tay xé rách vết thương của mình thêm một lần nữa. Lần này, cô đã quá vội vàng, hành động thiếu suy nghĩ.

Hốc mắt Thẩm Khinh Noãn đỏ bừng, cô ấy lau nước mắt, lắc đầu với Sơ Tiện: "Sơ Tiện, em không cần phải nói xin lỗi. Là chị nên cảm ơn em mới đúng, nếu không có em, chị sẽ không bao giờ có can đảm nhớ lại anh cả và chị Hà Nhu. Trước đó, đạo diễn Mục Tích Nhan có ghé tới nhà cũ thăm chị, cô ấy hy vọng chị có thể kể lại những câu chuyện về cuộc đời của anh cả. Lúc ấy chị rất xúc động, không dám nói quá nhiều. Sau khi đạo diễn Mục đi, một mình chị khóc cả đêm. Hai người họ đã rời đi mười năm rồi nhưng chị vẫn chưa thoát ra được."

Sơ Tiện luôn nghĩ rằng sau khi bố mất đi đôi chân, cô mới là người đáng thương nhất. Nhưng không ngờ, người thật sự đáng thương là Thẩm Khinh Noãn. Một mình cô ấy phải đối mặt với sự ra đi của hai người thân thiết nhất.

Thẩm Khinh Noãn bưng tách cafe lên uống vài ngụm, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại.

Sơ Tiện ngồi đối diện im lặng không nói, chỉ siết chặt ly thủy tinh trong tay.

Cô mở miệng, yếu ớt nói: "Vậy đàn anh và chị Thẩm?"

"Em nói chị họ chị à?" Thẩm Khinh Noãn bất ngờ cười lên: "Hai người bọn họ chỉ là bạn thân! Em lại có thể hiểu nhầm hai người họ?"

"Xin lỗi, em sai rồi." Vừa nghe Thẩm Khinh Noãn nói xong, trong lòng Sơ Tiện tràn ngập cảm giác áy náy, hốc mắt cô ươn ướt.

"Sơ Tiện, chắc là do em quá yêu anh Phó nên mới lo được lo mất như vậy. Thật ra, em không nên nghi ngờ tình cảm của anh Phó dành cho em. Nói thật, lần đầu tiên gặp em, biết em họ Sơ, chị đã đoán ra em là con gái của Sơ Minh. Lúc ấy, chị cũng có suy nghĩ giống như em, nhưng sau đó chị phát hiện bản thân đã sai. Anh Phó là một người đàn ông có chính kiến, anh ấy sẽ không thể nào nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm."

Thẩm Khinh Noãn thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Chắc có một chuyện em còn chưa biết, anh Phó vẫn luôn giấu em. Trước khi bộ phim tài liệu "Linh hồn của cầu" được chiếu, đạo diễn Mục Tích Nhan đã thông qua rất nhiều kênh truyền thông để tìm ra người còn sống trong đội ngũ tham gia công tác sửa chữa khẩn cấp cầu Yển Sơn năm đó. Anh Phó bảo chị liên lạc với đạo diễn Mục, nói cho cô ấy tình hình của bố em. Sau đó đạo diễn Mục đã đứng ra tổ chức hoạt động quyên góp trên mạng nhằm thu hút sự chú ý của cư dân mạng và các ban ngành liên quan để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn năm đó."

Sơ Tiện kinh ngạc nhìn cô ấy, vội vàng hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào ạ?"

Thẩm Khinh Noãn: "Giao thừa năm ngoái."

Cô nhanh chóng nhớ lại trong đầu, đó là năm cô học nghiên cứu sinh năm ba. Lúc ấy cô còn chưa tỏ tình với Phó Chỉ Thực, anh cũng không biết cô thích anh.

"Vì để bảo vệ lòng tự trọng của em, anh ấy đã bí mật quyên góp cho nhà em hai trăm nghìn tệ thông qua đạo diễn Mục. Em nhất định không được nói cho anh Phó biết là do chị nói, em cứ giả vờ như không biết là được rồi."

Hóa ra, Phó Chỉ Thực đã âm thầm làm rất nhiều điều vì cô mà cô không hề hay biết.

- --

Sau khi Thẩm Khinh Noãn rời đi, Sơ Tiện thẫn thờ ngồi lại đó hơn nửa tiếng.

Khóe mắt cô rưng rưng, hai dòng lệ không ngừng tuôn rơi, cô không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.

Cô đưa tay tát mình một cái thật mạnh. Cô cảm thấy chán ghét bản thân mình, con người Phó Chỉ Thực tốt như vậy, cô lại hiểu lầm anh, nghi ngờ anh.

Cô ngồi mãi tới năm giờ tối mới rời khỏi quán cafe Lệch múi giờ.

Cô bắt xe tới bờ sông Lãng.

Mặt trời vẫn chưa xuống núi, sông Lãng lặng sóng, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, từng bọt sóng lấp lánh như những vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Phía xa xa, một góc nhỏ đảo Đàn Hương hiện ra, vài chiếc phà đang lặng lẽ nhấp nhô trên mặt nước.

Cầu Yển Sơn sừng sững bắc ngang qua sông, thân cầu uốn lượn như một con rồng đang bay lên trời, từng đường nét hiện lên vô cùng hùng vĩ. Trên cầu, những chiếc xe nối đuôi nhau qua lại tấp nập.

Cây cầu này đã từng là nỗi đau chôn sâu trong lòng bố, cũng là nỗi đau thầm kín của cả gia đình cô.

Trước kia, Sơ Tiện không bao giờ dám nhìn thẳng cây cầu này, mỗi lần đi ngang qua đây cô đều đi đường vòng.

Hôm nay, khi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào nó, cô mới nhận ra sự nguy nga hùng vĩ của cây cầu này. Đây chính là niềm kiêu ngạo của cả Thanh Lăng.

Hơn mười năm trước, bởi vì cây cầu này, bố mất đi hai chân, mẹ bỏ rơi gia đình, vứt bỏ con gái, gia đình nhỏ của cô hoàn toàn tan vỡ, cô phải trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn.

Hơn mười năm sau, cũng vì cây cầu này, cô gặp được Phó Chỉ Thực. Anh đã bù đắp cho cô một mái nhà.

Nếu như năm đó anh không tìm mọi cách cứu bố, có lẽ bố không chỉ mất đi một đôi chân, mà chưa chắc cô đã còn bố.

Anh tốt như vậy nhưng cô lại nghi ngờ anh.

Sơ Tiện cảm thấy rất áy náy, trong lòng rối như tơ vò. Tại sao cô có thể nghi ngờ tình yêu của Phó Chỉ Thực dành cho mình? Tại sao cô lại hiểu lầm quan hệ giữa anh và Thẩm Hà Nhu? Anh là một người có chính kiến, suy nghĩ trưởng thành, sao người như anh có thể vì áy náy và trách nhiệm mà từ bỏ tình yêu của bản thân? Nếu như không phải vì yêu cô, sao anh có thể lựa chọn ở bên cô?

Cô đã hiểu lầm anh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô là một người lòng dạ hẹp hòi, cô không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành từ anh.

Từ lúc bắt đầu cô nên tin tưởng anh tuyệt đối, không nên nghi ngờ anh. Cho dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu cũng không được, điều đó chính là không tôn trọng anh.

Đi dạo một vòng dọc theo sông Lãng, tâm trạng của Sơ Tiện dần trở nên thoải mái hơn.

Trên bãi cỏ, ba bốn ông lão ngồi thành một hàng câu cá. Dây câu thả vào trong nước, tạo thành một hình vòng cung trong suốt xinh đẹp. Bọn họ vừa nói vừa cười, kể cho nhau nghe về chuyện gia đình. Có người khoe con gái hiếu thảo, có người than phiền chê bạn già lải nhải, có người thì phiền não vì đứa cháu trai nghịch ngợm quấy phá,...

Một đôi vợ chồng xuất hiện trong tầm mắt của Sơ Tiện, người vợ ngồi trên xe lăn, người chồng ở phía sau đẩy xe, hai người vừa nói vừa cười đi ngang qua cô.

Cô chìm đắm trong bức tranh đầy màu sắc, ấm áp của cuộc sống, tận hưởng khoảng thời gian yên bình, lắng nghe những âm thanh trong trẻo của thiên nhiên.

Nhìn những hình ảnh bình dị này, nụ cười vui vẻ hiện lên trên gương mặt cô. Một buổi chiều giản dị, bình thường như thế này nhưng lại chứa đựng rất nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Cuộc đời của mỗi con người có thể sẽ trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng họ đều đang cố gắng để có thể sống một cuộc đời trọn vẹn nhất.

Phía cuối chân trời, mặt trời chỉ còn lại một nửa hiện lên phía sau đỉnh núi, còn một nửa đã chìm xuống dưới. Những tia nắng cuối ngày nhuốm màu đỏ rực giăng kín cả bầu trời, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua như muốn xoa dịu nỗi đau của con người.

Sơ Tiện bước chầm chậm đi về phía mặt trời.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

"Alo, bố ạ?"

"Tiện Tiện, bố nghe mẹ nói con khôi phục trí nhớ rồi có phải không?" Đầu dây bên kia là giọng nói cẩn thận của bố.

"Vâng."

"Xin lỗi con, Tiện Tiện, bố không cố ý lừa dối con... con biết tình hình lúc đó rất khó khăn, bố và bà nội con không có cách nào..."

Sơ Tiện nhanh chóng cắt ngang lời bố: "Bố, bố không cần nói, con hiểu cả mà."

Ông yên lặng vài giây rồi tiếp tục lên tiếng: "Con cũng đừng trách bác sĩ Phó nhỏ, là bố nhờ cậu ấy lừa con."

"Bác sĩ Phó nhỏ?"

"Con còn không biết à, bố đã quen bác sĩ Phó nhỏ từ trước, đầu năm nay, bố và cậu ấy đã từng gặp mặt..."

Tất cả những vướng mắc trong lòng Sơ Tiện trong thời gian qua, cuối cùng vào giờ phút này, cô đã tìm được lời giải.

Thế giới này không dịu dàng với cô nhưng cũng chính thế giới này đã mang anh đến bên cô. Cô đã dùng hết may mắn cả đời này mới có thể gặp được anh, ở bên anh, cô nhất định sẽ trân trọng anh.

Giây tiếp theo, cô chạy như bay về nhà. Nơi có Phó Chỉ Thực chính là nơi cô thuộc về.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Phó tốt quá đi! Hu hu hu.

Vốn là một tình tiết lớn xuất hiện chuẩn bị ngược một trận nhưng tôi nghĩ vẫn không nỡ ngược bọn họ. Cuối cùng tôi thật sự không viết ngược, hơn nữa lớn tuổi rồi vẫn luôn thích những câu chuyện ấm áp, thích yêu đương, thích chữa lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.