Phồn Chi Chi Trung

Chương 57



Càng về khuya, khung cảnh càng tĩnh mịch. Vạn vật say sưa chìm vào trong giấc ngủ êm đềm.

Cả hai tựa vào nệm tatami, một người thì thầm kể chuyện, người kia thì yên lặng lắng nghe.

Những câu chuyện trong quá khứ mà Phó Chỉ Thực kể cũng không khác lắm so với những gì Sơ Tiện đã được nghe qua lời kể của Thẩm Khinh Noãn.

Cùng một nội dung, cùng một nhân vật, đối với những người trong cuộc như Phó Chỉ Thực hay Thẩm Khinh Noãn, đây đều là những ký ức khó quên, khắc cốt ghi tâm. Dù Sơ Tiện chỉ là một người ngoài, nhưng khi nghe kể lại, trái tim cô cũng không ngừng thổn thức.

Đèn chùm trên trần nhà phát ra những tia sáng ấm áp nhẹ nhàng, cả căn phòng được bao trùm bởi bầu không khí yên tĩnh.

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt của người đàn ông, làm nổi bật những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt và vẻ dịu dàng chứa đựng trong ánh mắt anh.

"Thật ra khoảng thời gian đó, anh và bố em nói chuyện không nhiều, mỗi người đều bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, bọn anh phải chạy đua với thời gian để cứu người, vì vậy không có nhiều cơ hội để gặp nhau. Nhưng anh có ấn tượng rất tốt với ông ấy, ông là một người khiêm tốn, thân thiện, làm việc cũng rất nghiêm túc. Bố em xứng đáng nhận được sự kính trọng của mọi người." Lời nói của Phó Chỉ Thực vẫn còn văng vẳng bên tai cô, trong không gian nhỏ hẹp lại càng vang lên rõ ràng.

"Trong lòng anh cảm thấy rất áy náy khi nghĩ đến chuyện của bố em, mặc dù anh biết rõ đó không phải lỗi của anh. Đứng trước thảm họa tự nhiên, con người trở nên rất nhỏ bé, anh cũng đã cố gắng hết sức. Nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh hy vọng bệnh nhân của mình có thể được chữa trị kịp thời. Vì vậy, khi không thể giúp bố em giữ được đôi chân, anh cảm thấy rất thất vọng về bản thân mình."

"Đàn anh, anh không sai, em không trách anh." Sơ Tiện đưa tay nắm lấy bàn tay của Phó Chỉ Thực, lòng bàn tay anh rất to, đường chỉ tay hiện lên rõ ràng.

Sơ Tiện siết chặt lấy tay anh, bàn tay cô nhỏ bé nhưng lại có thể đem đến cho anh sức mạnh to lớn vượt qua mọi nỗi đau khi đối mặt với quá khứ.

"Khi biết tin anh Thẩm và chị Hà Nhu qua đời, chân của bố em lại không thể cứu được, hai chuyện này khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng. Sau đó, có một khoảng thời gian anh cảm thấy chán ghét bản thân mình, mất hết niềm tin đối với nghề bác sĩ này. Cho nên sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh không muốn trở về tiếp nhận Nhân Hòa Đường, anh chỉ muốn đi thật xa, đến một nơi không ai có thể tìm thấy anh. Anh bỏ ngoài tai sự phản đối của mọi người, cãi nhau với người nhà, thậm chí chấp nhận bị ông nội đánh, anh vẫn kiên quyết phải đi dạy học ở đại học A. Đó là những ngày tháng ngắn ngủi mà anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc. Nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy mờ mịt khi nghĩ về tương lai, bởi vì anh biết dạy học không phải là ước mơ anh muốn theo đuổi cả đời. Anh chỉ đang cố gắng chạy trốn hiện thực, sẽ có một ngày anh phải trở về kế thừa sự nghiệp của gia đình, sống một cuộc sống theo ý muốn của người lớn. Anh cảm thấy chênh vênh giữa thế giới này, như một cây lục bình trôi trên sông, chỉ có thể xuôi theo dòng nước, cho đến khi anh gặp em."

Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục: "Em là bến đỗ, là điểm tựa tinh thần của anh. Gặp được em, anh cảm thấy trái tim mình trở nên bình yên. Tiện Tiện, em luôn nói gặp được anh, được anh thích là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho em, là may mắn mà em tích góp cả đời mới có được, nhưng thật ra đối với anh, có thể gặp được em mới là điều tuyệt vời nhất. "

Anh thầm cảm ơn ông trời đã mang Sơ Tiện đến bên anh, sự tốt bụng ấm áp của cô đã xoa dịu trái tim anh, chữa lành nỗi đau trong quá khứ của anh. Chỉ cần có cô bên cạnh, anh chắc chắn rằng cuộc sống sau này sẽ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

"Đàn anh, tuy anh không thể giữ lại đôi chân của bố em, nhưng anh đã giữ được mạng sống của ông ấy. Nếu như lúc đó anh không cố gắng đưa ông ấy đến bệnh viện, có lẽ bây giờ em đã không còn bố. Những năm qua, bố em chỉ có thể nằm một chỗ, hoàn cảnh trong nhà lại ngày càng khó khăn, em cảm thấy rất khổ sở. Nhưng nếu so với việc mất đi bố thì những vất vả này không đáng là bao. Bố còn sống, em mới còn nhà để về. Trên thế gian này vẫn còn có người thật lòng yêu thương em. Vì vậy, em cảm thấy rất biết ơn anh đã cứu bố em." Giọng nói của Sơ Tiện dịu dàng, từng câu từng chữ khiến cho trái tim của Phó Chỉ Thực rung động.

Dường như cuộc gặp gỡ của họ đã được vận mệnh sắp đặt sẵn. Sự cố năm 2008 đã để lại trong lòng anh sự nuối tiếc khi không thể giữ được đôi chân của Sơ Minh, mà Sơ Tiện lại là con gái của ông ấy. Vận mệnh đã mang cô đến bên anh, khiến anh gặp được cô giữa biển người mênh mông. Thời gian dần trôi, anh càng chắc chắc cô là người mà anh muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại. Sự tiếc nuối và áy náy của anh đối với bố cô đều bù đắp cho cô. Nhưng tình yêu mà anh dành cho cô đã vượt qua những cảm xúc ban đầu ấy.

Phó Chỉ Thực nhìn thời gian hiển thị trên màn hình ipad, chỉ còn khoảng mười phút nữa là đã qua ngày mới.

"Muộn rồi, ngủ đi." Anh cất ipad đi.

Sơ Tiện “vâng” một tiếng, nhanh chóng nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

Phó Chỉ Thực từ nhà vệ sinh bước ra, anh đưa tay tắt đèn phòng ngủ sau đó nằm xuống bên cạnh cô.

Cô tiến lại gần nằm gọn trong vòng tay anh, khuôn mặt kề sát vào lồng ngực của Phó Chỉ Thực, nghe rõ nhịp đập trái tim anh.

Nhiệt độ cơ thể anh rất ấm áp, mùi hương quen thuộc trên người anh khiến trái tim cô cảm thấy bình yên.

Trước khi gặp Phó Chỉ Thực, Sơ Tiện phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng lo lắng, bất an.

Anh đến bên cô mang theo tình yêu, sự dịu dàng nuông chiều, cho cô cảm giác an toàn, dành hết mọi thứ tốt đẹp cho cô mà chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Tình yêu của anh đã chữa lành những vết thương trong lòng cô, cho cô sự tự tin, dạy cô biết cách yêu thương bản thân.

"Đàn anh." Trong bóng tối, giọng cô gái vang lên vừa dịu dàng, vừa ấm áp.

"Ừ." Phó Chỉ Thực trầm giọng đáp lại.

"Nói cho anh biết một bí mật."

"Bí mật gì?"

"Em đã khôi phục trí nhớ rồi."

Tất cả những kí ức liên quan đến anh, cô đã tìm lại được. Cô sẽ cất giữ chúng cẩn thận trong trái tim cô, đây là báu vật mà cô nguyện gìn giữ suốt đời này.

***

Sơ Tiện xin nghỉ một tuần, sau đó cô trở lại bệnh viện làm việc một cách nghiêm túc.

Một tuần không đi làm, Sơ Tiện cảm thấy công việc vất vả ngày trước bây giờ cũng trở nên đáng yêu.

Ngày đầu tiên đi làm cô đã nhận được tin tức tốt từ bạn thân - - Cuối cùng, Thư Ý Hòa đã theo đuổi được Khương Tự.

Thư Ý Hòa quả nhiên là cao thủ tình trường, người đàn ông đào hoa như Khương Tự cũng bị cô ấy thu phục.

Cô Thư vui đến mức đăng liên tiếp mấy bài viết khoe khoang đã thoát ế trên vòng bạn bè, như thể sợ cả thế giới không biết cô ấy vừa có người yêu.

Không có so sánh thì không có đau thương, Sơ Tiện nhớ lại lúc trước khi cô và Phó Chỉ Thực chính thức yêu đương cũng chỉ có thể mừng thầm trong lòng. Lúc ấy vì giấu mẹ và đồng nghiệp mà ngay cả vòng bạn bè cô cũng không dám đăng một tin.

Sơ Tiện cảm thấy mừng thay cho bạn tốt. Trước đó, dường như mối quan hệ của cả hai vẫn đang rơi vào bế tắc, không tìm thấy lối thoát. Không ngờ mới chỉ trải qua một thời gian ngắn, họ đã có thể ở bên nhau.

Cô cảm thấy rất tò mò, không biết Thư Ý Hòa đã làm cách nào mà có thể tóm gọn được chú cảnh sát này trong lòng bàn tay.

Ai ngờ cô gái này lại trả lời một câu với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Tán Khương Tự rất đơn giản, cứ mặt dày theo đuổi là được rồi!”

Sơ Tiện: "..."

Thư Ý Hòa thoát ế, người làm bạn thân là Sơ Tiện cũng vui lây, một ngày làm việc cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.

Buổi tối, cô có hẹn đi ăn Haidilao với Phó Chỉ Thực. Vừa hết giờ làm, Sơ Tiện đã đến phòng làm việc của bạn trai chờ anh.

Sắp đến giờ tan làm thì Phó Chỉ Thực có thêm bệnh nhân, anh còn đang bận rộn trong phòng khám.

Sơ Tiện lười biếng nằm dài trên sô pha trong phòng làm việc của anh xem phim.

Cô chọn một bộ phim ngôn tình Mary Sue(*) vừa lên sóng, nội dung không có gì đặc biệt, cô chỉ xem để giết thời gian.

(*) Mary Sue: chỉ những nhân vật hư cấu hoàn hảo trong phim/truyện, thường là nữ.

Cô vừa xem được hai phần ba tập phim bốn mươi lăm phút thì Phó Chỉ Thực đã trở lại.

Sơ Tiện vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã lập tức ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Cô cong môi cười, cất giọng hỏi: "Xong việc rồi à?"

Phó Chỉ Thực khép cửa lại: "Ừm, xong rồi."

Anh cởi áo blouse trắng trên người, treo trên giá treo quần áo rồi mặc áo khoác mỏng vào.

Anh cầm cặp tài liệu và chìa khóa xe trên bàn, sau đó quay sang nói với Sơ Tiện: "Đi thôi, có thể tan làm rồi."

Sơ Tiện tắt điện thoại cất vào túi, cô đi tới nắm lấy cánh tay Phó Chỉ Thực: "Ăn Haidilao xong chúng ta đi xem phim đi! Phim mới của đạo diễn Mục chiếu rồi."

Phó Chỉ Thực: "Tất cả đều nghe theo em."

Hai người đi từ cửa sau bệnh viện vòng ra bãi đỗ xe.

Sơ Tiện đã làm việc ở đây được một thời gian nhưng cô rất ít khi ra khu vườn phía sau bệnh viện đi dạo. So với mùa đông lạnh giá, lúc này cây cối trong vườn đã xanh tươi hơn rất nhiều.

Nắng chiều nhuộm hồng cả chân trời, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cây cối vươn mình đón lấy những tia nắng mặt trời cuối ngày, cả khu vườn ngập tràn sức sống, sắc xanh của cây cỏ khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.

Trên bờ tường, dây thường xuân quấn quanh, cành lá thưa thớt, dải màu xanh kéo dài không thấy điểm dừng.

Giữa sân có hai cây anh đào đang nở hoa, cành lá khẽ đong đưa trong gió, cánh hoa rơi phủ đầy mặt đất.

Sơ Tiện còn chạy tới xem cây chỉ thực trong góc.

Loài cây này đang trong thời kỳ nở hoa, những bông hoa nhỏ màu trắng thẹn thùng nấp phía sau những chiếc lá xanh, khẽ đung đưa trong gió.

Sơ Tiện reo lên đầy thích thú: "Đàn anh, anh mau nhìn nè, đồng loại của anh nở hoa rồi!"

Phó Chỉ Thực: "..."

Bác sĩ Phó nhỏ muốn đổi tên lần thứ N.

Sơ Tiện không kìm được mà đọc ra: "Đắng, cay, hơi chua, hơi ấm, quy kinh tỳ, vị. Thường được dùng trong điều trị chướng bụng, đầy ứ, căng đau, đau thắt ngực, sa dạ dày…”

"Sao em lại học Đông y?"

"Em không có lựa chọn."

"Chẳng lẽ nhà em cũng có bệnh viện để kế thừa?"

"Khi còn bé, em đọc được cuốn sách "Bản thảo cương mục", em cảm thấy nội dung trong sách rất thú vị, vì vậy lớn lên em đã chọn học Đông y."

"Nói thật?"

"Nói thật."

Nghe đến đây, trong đầu của Phó Chỉ Thực xuất hiện những hình ảnh đã phủ bụi từ lâu.

Vào mùa đông lạnh giá năm 2018, Sơ Tiện đến Nhân Hòa Đường tìm anh để lấy chiếc ô vịt vàng nhỏ. Phó Chỉ Thực sợ ông nội nhìn thấy sẽ mắng, vì vậy anh vội kéo Sơ Tiện trốn vào khu vườn phía sau, cô bé vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra cây chỉ thực mọc trong góc vườn này.

Khi đó, cô vẫn còn là đàn em nhỏ của anh, gánh nặng cuộc sống đè nặng lên đôi vai khiến cô có vẻ mệt mỏi, trầm lặng ít nói, trông rất ngoan ngoãn, dường như đôi mắt cô bị che phủ bởi một nỗi buồn vô hình nào đó, anh chưa từng thấy dáng vẻ cô thoải mái cười to.

Sơ Tiện của lúc ấy chỉ là một cô gái bình thường, giản dị như bao người con gái khác.

Thời điểm đó, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô gái này lại xông vào cuộc sống của anh, trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong trái tim anh.

Khương Tự và Lục Xuyên từng hỏi anh: "Vì sao lại là Sơ Tiện?"

Phó Chỉ Thực cũng từng tự hỏi bản thân mình như vậy, vì sao lại là Sơ Tiện mà không phải người khác?

Nhưng câu hỏi này sẽ không bao giờ có câu trả lời. Từ trước đến nay, chuyện tình cảm không có đúng sai, chỉ có yêu hay không yêu.

Vào thời điểm thích hợp nhất, anh gặp được người phù hợp nhất, đó là Sơ Tiện. Từ đó về sau, trong trái tim anh không thể chứa được thêm người nào khác.

Phó Chỉ Thực bỗng dưng lên tiếng: "Sơ Tiện, em cảm thấy em giống loài cây nào nhất?"

Sơ Tiện tò mò nhìn anh: "Anh nghĩ là loài cây nào?"

"Cỏ đuôi chó."

Sơ Tiện: "..."

Cô trừng mắt liếc anh, hai má nhỏ nhắn phồng lên, tức giận nói: "Anh mới là cỏ đuôi chó, cả nhà các anh đều là cỏ đuôi chó!"

"Anh không có ý trêu chọc em, nói em giống với cỏ đuôi chó vì anh cảm thấy em rất kiên cường, rất mạnh mẽ giống như cây cỏ đó vậy." Phó Chỉ Thực nắm chặt tay bạn gái, hai người đi song song dọc theo hành lang ra ngoài.

Dáng người Sơ Tiện nhỏ bé, bước chân nhẹ nhàng.

"Em không muốn làm cỏ đuôi chó, em muốn làm hoa hồng của anh." Cô nhớ tới bó hoa hồng trắng Phó Chỉ Thực tặng cô.

Có lẽ, cô đã từng là cỏ đuôi chó tầm thường, nhưng hiện tại cô là hoa hồng mà Phó Chỉ Thực quý trọng nhất.

"Anh yêu em, cô gái hoa hồng của anh."

——

Tối thứ hai, khách ở Haidilao không đông như cuối tuần. Xung quanh chỉ có vài nhóm khách đang ngồi ăn, cười nói vui vẻ.

Bầu không khí trong quán rất ấm áp và thoải mái.

Sơ Tiện thích ăn cay, Phó Chỉ Thực lại không ăn được cay, vì vậy cả hai quyết định gọi lẩu uyên ương. Một bên là nước lẩu vị cay nồng, nửa còn lại là lẩu cà chua.

Từ trước đến nay, Phó Chỉ Thực đều không ăn quá nhiều đồ ăn bên ngoài. Vì vậy, mỗi lần đi ăn cùng nhau, thức ăn đều được gọi theo khẩu vị của Sơ Tiện.

Cô chỉ cần tập trung gắp thức ăn lấp đầy bụng là được.

Sơ Tiện ăn rất vui vẻ.

Ăn được một nửa, không khí trong quán trở nên nhộn nhịp, một tốp nhân viên phục vụ cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật.

Sơ Tiện nhìn sang trái thì thấy gia đình của vị khách bàn bên đang tổ chức sinh nhật cho một bà cụ lớn tuổi.

Bà cụ mái tóc hoa râm, đầu đội mũ sinh nhật, vẻ mặt tươi cười. Sơ Tiện đoán bà cụ khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi.

Sơ Tiện không kìm được mà nhìn thêm vài lần, trên gương mặt cô lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Những năm qua, không chỉ riêng cô mà đến cả bố và bà nội cũng chưa từng được tổ chức sinh nhật. Đối với hoàn cảnh của gia đình cô lúc đó, tổ chức sinh nhật là một điều xa xỉ.

Phó Chỉ Thực nhẹ giọng hỏi: "Sinh nhật bà nội là khi nào?"

Sơ Tiện nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trả lời: "Ngày 5 tháng 5, sắp tới rồi."

"Vậy ngày mồng một tháng năm chúng ta về quê một chuyến, tổ chức sinh nhật cho bà nhé."

"Được!"

Cô đang nghĩ gì anh đều biết.

——

Bộ phim mới "Trên đường" của đạo diễn Mục Tích Nhan được chính thức công chiếu vào tối nay.

Đây là một bộ phim hài liên quan đến công tác xóa đói giảm nghèo, phê phán hiện thực, trong tiếng cười lại tràn đầy sự châm biếm.

Từ trước đến nay, đạo diễn Mục chưa từng khiến người xem thất vọng, phim của cô ấy luôn chứa đựng những nội dung rất sâu sắc.

Ban đầu, Sơ Tiện chỉ muốn đi xem phim hẹn hò cùng bạn trai, cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc ở đây - - Hạ Cảnh Phong và cô giáo Tiểu Vương.

Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, cách Sơ Tiện hai hàng. Bộ phim vừa kết thúc, toàn bộ đèn trong rạp chiếu phim đã sáng lên, Sơ Tiện thoáng nhìn ra phía sau thì nhận ra sự có mặt của hai người họ. Ban đầu cô còn nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

Hai người đang nắm tay nhau, tư thế thân mật, Sơ Tiện không cần hỏi cũng đã biết câu trả lời.

Trước kia ở đảo Đàn Hương, khi nghe Phó Chỉ Thực nhắc đến, trong lòng cô đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Sơ Tiện sợ bị bọn họ nhìn thấy, cô lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Những gì trước kia Hạ Minh Đàm nói với cô không sai chút nào, người lớn đều là trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ.

Chắc chắn A Đàm đã nhìn thấy điều gì đó nên mới kiên quyết phản đối cô giáo Tiểu Vương kia làm gia sư cho cậu.

"Lòng người rất phức tạp, không phải ai cũng có đủ kiên định để có thể vượt qua được những cám dỗ trong cuộc sống." Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Chỉ Thực vang lên bên tai Sơ Tiện.

Phó Chỉ Thực cũng đã nhìn thấy Hạ Cảnh Phong.

Sơ Tiện nhẹ giọng nói: "Cả đời này của mẹ em chỉ là một câu chuyện cười."

Cô chỉ cảm thấy đáng thương cho A Đàm!

Từ lúc bước ra từ rạp chiếu phim cho đến khi ngồi vào trong xe, Sơ Tiện vẫn đắn đo không đưa ra được quyết định. Cô đã nhìn thấy thì không thể giả vờ như không biết gì.

Gương mặt cô lộ vẻ do dự, nhịn không được quay sang hỏi Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, chuyện này có cần nói cho mẹ em biết không?"

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Có lẽ bà đã biết từ lâu rồi."

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Biết bản thân không thể trông cậy vào chồng, vì vậy bà ấy chỉ có thể kiểm soát thật chặt hai đứa con của mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.