Phồn Chi Chi Trung

Chương 58: Kết thúc truyện chính



Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sơ Tiện vẫn quyết định gọi video cho Hạ Minh Đàm.

Từ khi cô dọn ra khỏi nhà họ Hạ, hai chị em cũng không liên lạc với nhau. Cô gọi điện cho cậu nhóc hai lần nhưng đều bị từ chối. Có vẻ như cậu nhóc đang rất tức giận, không muốn để ý đến cô.

Mặc dù khoảng thời gian cả hai chung sống với nhau dưới một mái nhà không dài, nhưng tình cảm của hai chị em rất tốt. Hạ Minh Đàm luôn thích quấn lấy Sơ Tiện. Cô đột nhiên dọn ra khỏi nhà họ Hạ, chắc chắn cậu nhóc sẽ không vui.

Thật ra Sơ Tiện rất muốn giải thích cho thằng bé hiểu việc cô dọn ra khỏi nhà họ Hạ chỉ là bất đắc dĩ, cô không còn cách nào khác. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Sơ Tiện không thể không rời đi thì cô cũng không muốn xa Hạ Minh Đàm. Sau khi Sơ Tiện nhớ lại mâu thuẫn giữa cô với mẹ trong quá khứ, nhận ra dụ.c vọng kiểm soát đáng sợ của bà cùng với bộ mặt đạo đức giả của chú Hạ - người mà trước nay cô vẫn luôn kính trọng, những điều này khiến cô không thể tiếp tục ở lại nhà họ Hạ.

Nhưng mà cô không thể nói rõ những chuyện này với Hạ Minh Đàm. Điều đó chỉ khiến thằng bé càng thêm chán ghét bố mẹ mình. Cô là người trưởng thành, có công việc ổn định, có thể sống tự lập, cho dù dọn ra khỏi nhà họ Hạ cô vẫn có thể sống tốt.

Nhưng A Đàm thì khác, cậu nhóc vẫn còn nhỏ, cần có sự chăm sóc của bố mẹ. Cậu bé sẽ còn sống chung với bố mẹ trong một thời gian dài, nếu như tình cảm bố con của họ xuất hiện vết nứt chỉ khiến thằng bé đau khổ. Có đôi khi, không biết gì mới có thể sống vui vẻ, biết quá nhiều chỉ khiến con người trở nên phiền não.

Phó Chỉ Thực đi tắm, cửa kính mờ phản chiếu dáng người cao lớn cường tráng của anh, tiếng nước chảy trong phòng tắm quanh quẩn bên tai Sơ Tiện.

Sơ Tiện nằm trên sô pha gọi video cho Hạ Minh Đàm.

Chuông điện thoại reo lên hồi lâu nhưng không ai bắt máy.

Ngay khi cô chuẩn bị từ bỏ thì video được kết nối, giọng nói non nớt của cậu nhóc từ đầu dây bên kia truyền tới:"Có chuyện gì vậy chị?"

Điện thoại đặt trên kệ sách, trên màn hình hiện lên hình ảnh những cuốn sách tham khảo, nhưng cô không thấy mặt Hạ Minh Đàm.

Sơ Tiện giơ điện thoại lên, đặt camera ngang tầm mắt để khuôn mặt cô xuất hiện ngay giữa màn hình.

Cô cất giọng hỏi: "A Đàm, em làm gì vậy?"

Hạ Minh Đàm: "Em đang làm bài tập!"

Cậu nhóc vừa nói vừa cho Sơ Tiện xem vở bài tập của mình. Cậu nhóc đang viết văn, chữ viết nhỏ nhắn lại mềm mại. Nếu chỉ nhìn vào nét chữ thì không ai có thể đoán được do một bé trai viết.

Sơ Tiện nhìn thấy đề bài văn trên dòng đầu tiên của trang vở: "Chị gái của em".

Sơ Tiện: "..."

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô trở thành nhân vật chính dưới ngòi bút của em trai mình.

"Chị em có khuôn mặt búp bê, tính cách rất trẻ con, không hề giống người hai mươi sáu tuổi..."

Thị lực của cô rất tốt, chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể đọc được nội dung của bài văn.

Sơ Tiện nói: "A Đàm, viết cho tốt, không được nói xấu chị."

Hạ Minh Đàm: "Yên tâm đi, chị là người em thích nhất, em sẽ luôn khen chị."

Sơ Tiện: "..."

"Mời gia sư mới chưa?"

"Mời rồi ạ, một giáo viên nam."

"Giảng bài như thế nào?"

"Giảng rất hay, dù sao cũng tốt hơn cô giáo."

"Trong nhà vẫn ổn chứ?"

"Vẫn giống như trước kia."

Sơ Tiện cẩn thận thăm dò một câu: "Chú Hạ về nhà chưa?"

"Về rồi ạ, bố đang ở phòng sách." Lúc này, khuôn mặt Hạ Minh Đàm mới xuất hiện trên màn hình, cậu bé mặc áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc đã dài hơn một chút, khuôn mặt vẫn lộ vẻ ngây ngô non nớt.

"A Đàm, xin lỗi em, chị dọn đi rồi... "

Sơ Tiện nói được một nửa thì bị Hạ Minh Đàm cắt ngang.

Cậu nhóc vội nói: "Chị ơi, chị dọn ra ngoài ở rất tốt."

"A Đàm... " Đứa nhỏ này hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.

"Chị, ngày mồng một tháng năm trường chúng em có hội diễn văn nghệ, phụ huynh có thể vào trường cổ vũ cho chúng em, chị có thể đến xem tiết mục biểu diễn của em được không?"

Sơ Tiện có chút do dự, cô đã lên kế hoạch cho ngày hôm đó. Mùng một tháng năm cô và Phó Chỉ Thực phải về quê Vân Mạch để chúc mừng sinh nhật bà nội.

"Chị đừng cảm thấy áp lực, em chỉ thông báo cho chị thôi."

"Thời gian cụ thể thì sao?"

"Bảy giờ tối ngày ba mươi tháng tư."

"Được, nhất định chị sẽ đến đúng giờ."

"Vậy được, chúng ta đã hẹn rồi nhé, chị không được cho em leo cây! Nếu không chị chết chắc."

"Yên tâm, chị gái em nói được làm được."

Mẹ không tốt, cha dượng cũng không tốt, nhưng ít nhất cô có được một người em trai rất tốt.

Sơ Tiện cầm điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt hiện ra ý cười.

***

Gọi video với chị gái xong, Hạ Minh Đàm cảm thấy hơi đói.

Cậu xoa xoa cái bụng xẹp lép rồi mang dép lê định xuống lầu tìm chút đồ ăn.

Đi ngang qua phòng ngủ chính lầu hai, cậu vô thức dừng bước.

Tiếng cãi nhau kịch liệt của bố mẹ từ trong phòng truyền ra.

"Hạ Cảnh Phong, tôi không quan tâm ông ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng như thế nào, nhưng ông không thể mang phụ nữ về nhà, càng không thể ở trước mặt A Đàm... chắc chắn là A Đàm đã nhìn thấy cái gì rồi..."

"Triệu Lan Anh, bà có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Tôi cho bà ăn ngon mặt đẹp, bỏ một số tiền lớn ra cho bà tiêu xài, còn phải thay bà nuôi con gái riêng, tôi chơi gái thì sao chứ? Lúc trước hai chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi đồng ý để bà đưa con gái riêng vào sống ở nhà họ Hạ, bà sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi..."

"Tiện Tiện đã chuyển ra khỏi nhà họ Hạ rồi."

"Chuyển đi thì thế nào? Không phải lúc trước con bé đã ở đây hơn nửa năm..."

Hạ Minh Đàm im lặng đi xuống lầu.

"Dì Chu, cháu đói bụng rồi." Cậu nhóc hướng về phía phòng khách gọi một tiếng.

Dì Chu nghe thấy tiếng động vội vàng từ phòng bếp đi ra, lau tay vào tạp dề: "A Đàm, cháu muốn ăn gì?"

"Dì nấu cho cháu bát mì đi!"

Dì Chu nói: "Vậy cháu về phòng trước đi, lát nữa nấu xong dì bưng lên cho con."

"Con không muốn lên lầu." Hạ Minh Đàm ngồi phịch xuống sô pha, tìm điều khiển từ xa mở TV trong phòng khách.

Dì Chu khẽ nhìn về phía cầu thang, thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Cô chủ dọn ra ngoài ở cũng tốt."

"Vâng." Hạ Minh Đàm đồng tình tiếp lời: "Đúng là rất tốt."

***

Tối ngày ba mươi tháng tư, trường Tiểu học số 1 Thanh Lăng tổ chức hội diễn văn nghệ nhân ngày mùng một tháng năm theo đúng kế hoạch. Từ lớp một đến lớp sáu, bao gồm các lớp nhỏ trong cùng một khối, mỗi lớp sẽ biểu diễn một tiết mục văn nghệ. Các lớp thi với nhau và ban giám khảo sẽ chọn ra top 3 tiết mục xuất sắc nhất.

Hạ Minh Đàm vô cùng tự tin, thằng bé quyết tâm phải giành được hạng nhất.

Lúc trước, Sơ Tiện đã hứa với cậu nhóc sẽ đi cỗ vũ cho cậu, vì vậy hôm nay vừa tan làm, cô đã chuẩn bị đến trường thằng bé.

Phó Chỉ Thực biết hôm nay cô sẽ đến cổ vũ cho A Đàm nên đã dành thời gian đi cùng với cô.

Cô sợ làm chậm trễ công việc của anh vội từ chối: "Em tự đi được mà, anh không cần đi cùng em."

Ai ngờ người này lại trả lời một cách rất tự nhiên: "Em vợ thi đấu, sao người làm anh rể có thể không đến cổ vũ."

Sơ Tiện: "..."

Bọn họ còn chưa kết hôn mà người này đã tự nhận mình là anh rể, sao trước giờ cô không phát hiện ra mặt anh lại dày như vậy?

Người nào đó còn rất kiêu ngạo mà bổ sung: "Anh phải tạo mối quan hệ tốt với em vợ trước, như vậy mới có thể nhanh chóng đánh vào nội bộ quân địch.”

Sơ Tiện: "..."

Người này thật biết cách tính toán!

Trường Tiểu học số 1 Thanh Lăng nằm gần khu vực Yển Sơn, cách Nhân Hòa Đường khoảng ba mươi phút lái xe.

Buổi biểu diễn văn nghệ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, để có thể đến trường sớm hơn một chút, Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực đã tranh thủ đi sớm trước một tiếng đồng hồ. Nhưng không ngờ trên đường cả hai bị kẹt xe, phải đợi gần hai mươi phút, khi tới nơi cũng đã sát giờ biểu diễn.

Hai người hỏi bảo vệ đường đến lớp 4-2.

Tối nay, tiết mục trình diễn của lớp 4-2 là hát tốp ca bài hát "Ngày mai sẽ tốt hơn". Hạ Minh Đàm là người hát chính của lớp.

Cậu nhóc đã thay trang phục biểu diễn là áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt còn được trang điểm nhẹ, thoa kem nền, trông cậu rất đẹp trai và nổi bật.

Hạ Minh Đàm là người hát chính của lớp, vì vậy trang phục cũng không giống với các bạn học khác, chỉ cần nhìn từ xa đã có thể nhận ra.

Sơ Tiện chỉ cần nhìn một lượt trong lớp học đã có thể tìm thấy cậu.

Hạ Minh Đàm đang đứng ở chỗ ngồi nói chuyện với bạn học.

"A Đàm!" Cô cất giọng gọi một tiếng.

Hạ Minh Đàm quay đầu nhìn về phía cửa phòng học, vừa nhìn thấy Sơ Tiện, ánh mắt cậu lập tức sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng, nhanh chóng chạy về phía Sơ Tiện.

"Chị, em còn tưởng chị không đến, em đã chờ chị rất lâu."

Sơ Tiện mỉm cười nói: "Sao chị có thể không đến chứ, chỉ là do trên đường kẹt xe quá lâu nên chị không thể đến sớm hơn."

"Sao chị không tranh thủ đi sớm hơn một chút."

"Hai bọn chị đã đi trước một tiếng rồi."

"Không quan trọng, chị đến là được rồi. Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, chị tới vừa đúng lúc."

Cô nhìn trang phục biểu diễn của Hạ Minh Đàm không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi: "Hôm nay A Đàm của chúng ta thật đẹp trai!"

"Đó là điều đương nhiên!" Hạ Minh Đàm hất hất tóc, giọng điệu kiêu ngạo: "Ngày nào mà em không đẹp trai chứ!"

"Nhìn vẻ mặt đắc ý của em kìa, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."

Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Đàm gặp Phó Chỉ Thực nhưng cậu nhóc không hề cảm thấy xa lạ, vừa gặp đã lên tiếng chào hỏi: "Chào anh rể!"

Bác sĩ Phó nhỏ rất hài lòng với một tiếng "anh rể" này của Hạ Minh Đàm. Cậu nhóc này thật thông minh, vừa nhìn đã biết đây là anh rể.

Phó Chỉ Thực mỉm cười, giọng nói bình tĩnh đáp lại: "Chào em vợ!"

Sơ Tiện: "..."

Hạ Minh Đàm: "Cảm ơn anh rể đã đi cùng với chị gái đến cổ vũ em."

Phó Chỉ Thực: "Chúng ta đều là người một nhà, đây là chuyện nên làm."

Sơ Tiện: "..."

Nhanh như vậy đã thành người một nhà?

Cả ba người còn chưa nói được mấy câu, giáo viên chủ nhiệm đã tập hợp các bạn nhỏ vào trong chuẩn bị.

Hạ Minh Đàm vội vàng nói với hai người: "Hai người nhanh chóng đến hội trường lớn tìm chỗ ngồi đi, đến trễ sẽ không còn chỗ nữa."

Sơ Tiện giơ tay vỗ vỗ vai em trai: "Cố lên A Đàm! Cố gắng giành hạng nhất."

"Em chắc chắn sẽ giành được hạng nhất!"

——

Hai người nhanh chóng chạy tới hội trường lớn. Không gian nơi này rất rộng, có thể chứa được hơn một ngàn người.

Giờ phút này, cả khán phòng đã chật kín người, những bạn nhỏ với khuôn mặt non nớt mặc trang phục biểu diễn rực rỡ màu sắc thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Mọi người thì thầm to nhỏ, cười nói vui vẻ, không khí hội trường rất náo nhiệt.

Khung cảnh này thật sự rất hoành tráng. Quả nhiên là trường tiểu học trọng điểm của Thanh Lăng, một buổi biểu diễn văn nghệ bình thường cũng có thể tổ chức lớn như vậy.

Khu vực phía dưới khán đài được chia theo lớp. Chỗ ngồi của học sinh và phụ huynh cách nhau bởi một lối đi nhỏ. Sau khi Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực tìm được chỗ ngồi dành cho phụ huynh của học sinh lớp bốn đã nhanh chóng ngồi xuống.

Đa số những phụ huynh có mặt ngày hôm nay đều đang ở độ tuổi trung niên, chỉ có hai người là trẻ tuổi nhất, ngồi ở vị trí phụ huynh có vẻ hơi lạc lõng.

Sơ Tiện nhìn xung quanh, không nhịn được nói: "Em có cảm giác như đang họp phụ huynh cho con."

Tâm trạng Phó Chỉ Thực đang rất tốt, bình tĩnh đáp: "Tập làm phụ huynh trước cũng tốt."

Sơ Tiện: "..."

Cả hai chỉ mới trò chuyện mấy câu thì đèn trần trong hội trường đã được tắt đi. Cả không gian rộng lớn được bao phủ bởi bóng tối.

Đèn tắt có nghĩa là buổi diễn văn nghệ chính thức bắt đầu, khán giả bên dưới dần trở nên yên lặng, tập trung nhìn về phía sân khấu.

Sau đó, ánh đèn phía trên sân khấu lập tức sáng lên, màn che được kéo ra. Hai học sinh lớp sáu dẫn chương trình, một nam một nữ, từ từ tiến về phía giữa sân khấu.

Thứ tự biểu diễn của các lớp do giáo viên chủ nhiệm rút thăm quyết định. Lớp 4-2 là tiết mục thứ năm.

Rất nhanh đã đến lượt lớp của Hạ Minh Đàm biểu diễn.

Ba mươi học sinh xếp thành ba hàng, những bạn nhỏ bước lên sân khấu một cách ngay ngắn, có trật tự.

Hạ Minh Đàm là người hát chính vì vậy cậu đứng ở vị trí dẫn đầu. So với các bạn cùng lớp, có vẻ cậu cao hơn nửa cái đầu, gương mặt lại đáng yêu khiến rất nhiều phụ huynh yêu thích.

Cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen trông giống như nam chính bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng bây giờ, cậu bé mới chỉ là một học sinh lớp 4. Đợi thêm vài năm nữa, Sơ Tiện chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều cô gái thích cậu.

Trong lúc lớp của A Đàm trình diễn, những phụ huynh bên dưới không ngừng xì xào bàn tán khen hay.

Vẻ mặt Sơ Tiện rất tự hào: "Đó là em trai cháu."

Mọi người quay sang nhìn Sơ Tiện, lên tiếng khen ngợi: "Gen nhà các cháu tốt thật, hai chị em đều rất đẹp."

Nhận được lời khen của các vị phụ huynh, Sơ Tiện cảm thấy rất vui vẻ.

Nhìn em trai tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, gương mặt Sơ Tiện lộ ra vẻ kiêu ngạo. Cô cười đến mức hai mắt híp lại thành một cái khe, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Phó Chỉ Thực nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ đã tưởng tượng ra được sau này khi cô làm mẹ sẽ như thế nào.

Màn trình diễn vừa kết thúc, hội trường đã trở nên yên tĩnh, dường như tiếng hát trong trẻo du dương vẫn đọng lại bên tai mọi người.

Sau đó, tiếng vỗ tay như sấm từ bốn phía vang lên.

Sơ Tiện ra sức vỗ thật mạnh.

Trong lúc cô nhìn thoáng qua hội trường thì bị bất ngờ bởi một gương mặt quen thuộc.

Sơ Tiện cho rằng hôm nay bà sẽ không tới.

Bà Triệu mặc một bộ sườn xám Thanh Hoa thanh lịch, dáng người yểu điệu đứng ở cửa lớn hội trường, không nhúc nhích.

Ánh mắt bà không nhìn về phía sân khấu, mà nhìn về phía Sơ Tiện.

Khoảng cách giữa hai người rất xa, bị ngăn cách bởi rất nhiều người nhưng Sơ Tiện vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bà ấy. Đó là ánh mắt ấm áp trìu mến của một người mẹ dành cho đứa con gái của mình. Trước đây, bà chưa từng nhìn Sơ Tiện với ánh mắt như thế.

Ngay tại khoảnh khắc đó, Sơ Tiện cảm thấy trái tim như bị thiêu đốt.

Cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Lớp của Hạ Minh Đàm đã trình diễn xong từ lâu. Thằng bé cũng đã lui xuống phía sau cánh gà. Người dẫn chương bước lên thông báo tiết mục tiếp theo, Chương trình lại được tiếp tục.

Trong lồng ngực, trái tim Sơ Tiện đập như sấm, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại.

Cô chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, cô cũng từng có tình thương của mẹ. Ánh mắt mẹ nhìn cô tựa như bây giờ, ấm áp mà trìu mến.

Cô nghĩ như vậy là đủ rồi.

"Đàn anh." Sơ Tiện khẽ nghiêng người về phía Phó Chỉ Thực, đầu tựa lên vai trái anh.

"Ừ." Người đàn ông quay đầu nhìn cô, giọng trầm thấp: "Sao vậy?"

Sơ Tiện nói: "Mẹ em tới."

"Ở đâu?" Phó Chỉ Thực đưa mắt tìm kiếm khắp nơi trong hội trường.

"Ở cửa chính."

Anh nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy được Triệu Lan Anh.

"Bây giờ chúng ta đi về?" Sợ Sơ Tiện không thoải mái, Phó Chỉ Thực muốn đưa cô về trước.

Dù sao họ cũng đã xem xong tiết mục của Hạ Minh Đàm.

"Chúng ta xem đến cuối luôn đi, em muốn biết lớp A Đàm giành hạng mấy."

"Nghe em."

Các bạn nhỏ trên sân khấu tập trung biểu diễn, khán giả ngồi bên dưới chăm chú lắng nghe.

Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực ngồi sát vào nhau thì thầm trò chuyện.

Vai kề vai, đầu tựa đầu, tư thế thân mật khăng khít. Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Mà anh vẫn luôn sẵn sàng lắng nghe.

"Trước kia em luôn ngưỡng mộ người khác có anh chị em, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có người để bàn bạc, cho họ lời khuyên. Không giống như em, chỉ có thể một mình chịu đựng tất cả. Rời xa bố và bà nội, em không còn ai bên cạnh để có thể tâm sự, giãi bày. Trong khoảng thời gian em mất trí nhớ, A Đàm đã mang đến cho em rất nhiều niềm vui. Cho dù mẹ em đã làm sai rất nhiều điều nhưng em vẫn phải cảm ơn bà đã sinh cho em một đứa em trai."

Đứa trẻ từng bị vứt bỏ sẽ trở nên nhạy cảm, không dám đón nhận tình yêu của người khác. Nhưng đứa trẻ đó cũng khát vọng tình yêu hơn bất cứ ai. Đối với Sơ Tiện, mẹ không thể cho cô tình cảm mà cô muốn, nhưng A Đàm thì có thể, có lẽ đây là sự bù đắp mà ông trời dành cho cô.

Giờ phút này, Sơ Tiện đột nhiên nhớ tới một đoạn ký ức đã xảy ra từ rất lâu. Trước khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô mời Phó Chỉ Thực ăn cơm để cảm ơn anh đã hết lòng hướng dẫn cô hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Hai người cùng nhau ăn lẩu, Sơ Tiện không ngờ lại gặp bà Triệu trước cổng trường.

Khi đó, Sơ Tiện đã kìm nén rất lâu, cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh, không muốn bộc phát trước mặt Phó Chỉ Thực. Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô suy sụp trước mặt Phó Chỉ Thực, bất lực tuyệt vọng.

Cô muốn nói ra hết những cảm xúc đã chôn giấu trong lòng mình, vì vậy cô đã tâm sự với Phó Chỉ Thực, đây cũng là lần đầu tiên cô bày tỏ lòng mình với anh.

Anh im lặng lắng nghe, sau đó ôm cô năm phút, nói với cô: "Chúng ta đều là người trưởng thành, yêu hận tình thù, mọi chuyện cứ nghe theo con tim, em có quyền lựa chọn yêu một người, cũng có quyền lựa chọn không tha thứ cho một người."

Tất cả mọi người khuyên cô nên buông bỏ thù hận, chỉ có anh nói cô nên nghe theo con tim, tha thứ hay không là sự lựa chọn của cô.

Sơ Tiện đã từng nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không tha thứ cho mẹ, cũng sẽ không bao giờ quên đi những nỗi đau trong quá khứ.

Nhưng lúc này, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cô không chỉ tha thứ cho mẹ mà còn tha thứ cho bản thân mình trong quá khứ. Cô đã ôm quá nhiều thù hận, cô tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình.

Có những lúc tha thứ không có nghĩa là quên đi người tổn thương mình, chúng ta không phải là Đức Mẹ, chúng ta chỉ học cách chấp nhận những gì đã xảy ra và tiếp tục cuộc sống của mình.

Một ngày nào đó, sẽ có người đến bên bạn giúp bạn quên đi những nỗi cô đơn và tổn thương trong quá khứ, chấp nhận sự yếu đuối, bất lực của bạn.

Phó Chỉ Thực im lặng lắng nghe, anh không lên tiếng mà chỉ đưa tay nắm lấy tay Sơ Tiện.

Bàn tay hai người đan chặt vào nhau không một kẽ hở. Bàn tay của anh dày rộng, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh sưởi ấm trái tim cô.

Lúc này, mọi từ ngữ đều trở nên dư thừa. Cho dù Phó Chỉ Thực không nói nhưng Sơ Tiện đều hiểu. Trải qua khoảng thời gian dài ở bên cạnh nhau, giữa hai người đã xuất hiện một sự ăn ý khó tả, cả hai không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ cũng có thể khiến đối phương cảm thấy yên lòng.

Anh là người hiểu cô nhất trên thế giới này, biết rõ mọi thứ trong con người cô, nhìn thấu những nỗi buồn đằng sau nụ cười của cô, nhận ra những cảm xúc tiêu cực, tự ti của cô.

Mà cô đã kéo anh thoát ra khỏi cảm giác áy náy, bất lực trong quá khứ, cho anh một chốn dừng chân bình yên, không còn phải cô độc một mình trên thế gian rộng lớn này.

Giữa biển người tấp nập, trong mắt anh chỉ chứa đựng hình bóng của cô, chưa từng thay đổi.

Ánh mắt anh vẫn như trước, tĩnh lặng như mặt hồ, dịu dàng và ấm áp.

"Sự dịu dàng trên đời này có mười phần, tám phần ở thần và hai phần của thế gian."

"Anh ấy thì sao?"

"Anh ấy là một mặt hồ, bản thân anh ấy là sự dịu dàng. Chỉ cần có anh ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng hạnh phúc rồi."

Sơ Tiện nguyện suốt đời chìm đắm dưới sự dịu dàng trong mắt anh.

Trước kia, người cô thích giống như ngọn hải đăng trên mặt biển, xa xôi không thể với tới. Cô cố gắng kiễng chân lên để chạm vào nhưng không thể, cô đã từng thất vọng, từng đau lòng, cũng đã từng từ bỏ.

May mắn thay, cuối cùng thời gian đã mang ngọn hải đăng xa xôi ấy đến bên cô và giải cứu cô khỏi bóng tối.

[Toàn văn hoàn.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.