Phồn Chi Chi Trung

Chương 60



Sau khi Sơ Tiện bàn bạc lại với người nhà thì bố và bà nội quyết định để lại hết sính lễ mười triệu tệ mà nhà họ Phó đưa cho cô giữ. Mong muốn ban đầu của cả hai là hy vọng cô và Phó Chỉ Thực có thể sống hạnh phúc, vì vậy họ không nhận số tiền này mà trao lại cho cô xem như một món quà.

Thế là cô để số tiền này vào tài khoản riêng của mình.

Vừa có số tiền này trong tay, cô lập tức đã trở thành một người phụ nữ giàu có.

Bạn thân Thư Ý Hòa còn trêu cô là ví dụ điển hình cho việc thành công thay đổi cuộc đời bằng cách kết hôn.

Ban đầu, Sơ Tiện định cầm số tiền này để mua một căn nhà ba phòng ngủ ở thị trấn Vân Mạch để bố và bà nội có thể chuyển đến đó sống. Nhưng cả hai nói rằng họ đã quen sống ở đây rồi, không muốn rời xa nơi này, sợ rằng không thể thích nghi với hoàn cảnh mới. Vì vậy Sơ Tiện chỉ có thể từ bỏ việc mua nhà.

Sau đó, cô lại muốn dùng số tiền này để đổi một ngôi nhà mới chuẩn bị cho đám cưới. Căn nhà hiện tại của Phó Chỉ Thực hơi nhỏ, một người ở thì không sao, hai người ở lại có vẻ chật, nếu sau này bọn họ có thêm một đứa trẻ thì sẽ không đủ không gian sinh hoạt, vì vậy cô muốn đổi sang một căn nhà rộng rãi hơn.

Nhưng Sơ Tiện chưa kịp thực hiện việc mua nhà thì ông cụ Phó đã cho cô và Phó Chỉ Thực một căn nhà mới để chúc mừng đám cưới cả hai. Căn nhà này khoảng hơn hai trăm mét vuông, nằm gần bệnh viện, rất thuận tiện để đi làm.

Sơ Tiện nghe Phó Chỉ Thực nói ông cụ đã chuẩn bị căn nhà này cho anh từ rất lâu rồi, trong nhà cũng đã được trang trí xong xuôi, nội thất đầy đủ, chỉ cần dọn vào là có thể ở được.

Ông cụ Phó đối xử với con cháu trong gia đình rất công bằng, dù là cháu trai hay cháu gái, ông đều tặng mỗi người một căn nhà, vị trí giống nhau, ngay cả giá tiền cũng y hệt.

Khi Phó Tịnh Nhàn kết hôn, cô ấy cũng được ông nội tặng một căn nhà giống như vậy, đó là nhà tân hôn của cô ấy và Bạch Ngạn, cũng là tài sản trước khi kết hôn. Sau này cô ấy ly hôn, cô ấy cũng cho thuê căn nhà này.

Thế nhưng căn nhà mà ông cụ tặng Phó Chỉ Thực này, người đứng tên lại là Sơ Tiện.

Không chỉ có vậy, ông cụ còn tặng cho cô một ít cổ phần của Nhân Hòa Đường.

Bất cứ ai cũng có thể thấy được ông cụ Phó rất thích người cháu dâu này, ông cho cô mọi thứ như một sự thừa nhận của ông đối với Sơ Tiện.

Có lẽ cô là một cô bé Lọ Lem được gả vào gia đình giàu có, nhưng chắc chắn cô sẽ là Lọ Lem hạnh phúc nhất. Người nhà họ Phó chưa từng coi thường cô mà luôn tôn trọng cô thông qua những hành động họ dành cho cô.

Cuối cùng, mười triệu tệ của Sơ Tiện không có chỗ tiêu, cô chỉ đành giữ lại trong thẻ.

Cô không kìm được phàn nàn với Phó Chỉ Thực: “Hóa ra cảm giác phiền muộn của người giàu là thế này, có tiền mà chẳng tiêu được.”

Phó Chỉ Thực: “...”

Phó Chỉ Thực không khỏi mỉm cười: “Số tiền đó xem như là của hồi môn của em, em có thể gửi tiết kiệm hoặc đi đầu tư cũng được.”

Sơ Tiện cảm thấy cô không có đầu óc kinh doanh, vì vậy gửi tiết kiệm vẫn an toàn hơn.

***

Ngày 29 tháng 6, Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực đi đăng ký kết hôn.

Cả hai quyết định chọn ngày này vì đây là ngày đầu tiên Phó Chỉ Thực gặp Sơ Tiện.

Anh nhìn thấy cô thông qua cô cửa kính chắn gió.

Mặc dù lúc ấy Sơ Tiện không hề hay biết nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, tâm trạng của cả hai đều rất bình tĩnh giống như họ đã từng làm việc này rất nhiều lần, không giống như những cặp đôi vừa mới kết hôn khác. Vì họ biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu, họ còn một hành trình rất dài ở phía trước, nhưng chắc chắn họ sẽ nắm tay nhau vượt qua tất cả.

Tuy khuôn mặt của cả hai rất bình tĩnh nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy ngọt ngào. Vừa đăng ký kết hôn xong, bác sĩ Phó nhỏ đã hào phóng gửi rất nhiều bao lì xì lớn vào trong nhóm công việc.

Những đồng nghiệp trong Nhân Hòa Đường vui vẻ giành giật bao lì xì và lần lượt gửi đến cả hai những lời chúc phúc chân thành.

Ngày cưới của họ được người lớn cả hai nhà bàn bạc quyết định, chuyện đám cưới cũng do bọn họ chuẩn bị, cả hai không cần phải lo lắng quá nhiều. Mỗi ngày họ đều cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Thứ duy nhất hai người cần lo lắng là chụp ảnh cưới.

Cả hai đều là bác sĩ, vì vậy họ muốn chụp một bộ ảnh trong trang phục bác sĩ, còn những bộ ảnh khác cứ dựa theo gợi ý của nhiếp ảnh gia là được.

Sau khi bàn bạc, người lớn hai bên quyết định lễ cưới sẽ được tổ chức ở Thanh Lăng trước, tới cuối năm thì sẽ quay về Vân Mạch tổ chức thêm một lần nữa.

Thư Ý Hòa và Ninh Mông đã được chọn làm phù dâu từ lâu. Sơ Tiện mời thêm cả Thẩm Khinh Noãn, Vương Nghiên và một y tá khác trong bệnh viện, năm phù dâu đã được quyết định.

Còn về phía Phó Chỉ Thực thì tất cả phù rể đều là bạn thân anh, trong đó không thể thiếu Khương Tự và Lục Xuyên, còn lại ba người khác là bạn cũ ở Hoành Tang của anh, Sơ Tiện chưa từng gặp họ. Phó Chỉ Thực nói với cô rằng phải đợi tới ngày cưới mới có thể gặp họ.

Hai người quyết định mời viện trưởng Ngô làm chủ hôn cho hôn lễ của họ. Ông được xem như là người mai mối cho Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực. Nếu như năm đó ông không để Phó Chỉ Thực hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho Sơ Tiện thì có lẽ hai người sẽ không gặp nhau.

Bà Triệu không có mặt trong bữa tiệc đính hôn ở Vân Mạch vì vậy Phó Chỉ Thực nghĩ rằng anh nên mời bà tham dự đám cưới. Cho dù như thế nào thì bà vẫn là mẹ ruột của Sơ Tiện. Sau khi anh bàn bạc với Sơ Tiện, cả hai cùng tới nhà họ Hạ mời Triệu Lan Anh.

Bà Triệu cầm thiệp mời trên tay mà hốc mắt ướt đẫm, suýt nữa rơi nước mắt. Bà còn tưởng rằng mình sẽ không được tham dự đám cưới của con gái.

Trước khi họ rời đi, Triệu Lan Anh đuổi theo ra ngoài biệt thự, bà lén đưa cho Sơ Tiện một chùm chìa khóa: “Tiện Tiện à, mẹ mua cho con một căn nhà ba phòng ở Quốc Tế Hoa Thải, căn nhà không lớn, nhưng hai vợ chồng các con ở cũng thoải mái, xem như đây là của hồi môn mẹ cho con. Con cứ giữ lấy, sau này nếu ở nhà họ Phó chịu ấm ức thì cũng có chỗ mà đi.”

Bà đã nợ con gái quá nhiều, bây giờ chỉ có thể bù đắp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sơ Tiện im lặng nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ mong rằng con sẽ hạnh phúc.”

“Con sẽ hạnh phúc.”

Cô lên xe, vẫy tay với mẹ qua cửa kính, khẽ nói: “Mẹ, con đã tha thứ cho mẹ lâu rồi.”

***

Vào ngày kết hôn, mặt trời cao vời vợi, bầu trời xanh biếc trong suốt như pha lê, những đám mây rong ruổi đùa vui.

Cuối cùng, Sơ Tiện cũng gặp được ba phù rể là Lệ Nam Xuyên, Tạ Vi Trần và Hạ Thanh Ninh.

Cả ba đều là những anh chàng đẹp trai với vẻ ngoài rất thu hút. Đúng là những người đẹp thường chơi cùng nhau.

Trong đám cưới của Phó Chỉ Thực và Sơ Tiện không chỉ có người thân bạn bè đến dự mà còn có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Nam Nhứ - cổ đông lớn của công ty luật Song Nam; Hạ Quân Đại - cậu chủ của bệnh viện Huệ Nhân. Hai người này đều là bạn của Phó Tịnh Nhàn. Gia đình nhà họ Thẩm ở Uyển Khâu có hai chị em Thẩm An Tố và Thẩm Quân Du tới tham dự. Ngoài ra, điều khiến người ta kinh ngạc nhất là đạo diễn thiên tài nổi tiếng khắp giới giải trí Mục Tích Nhan và chị đại gameshow Tạ Tư Y cũng tới đây.

Lúc này, Sơ Tiện mới biết được nhà họ Phó và nhà họ Tạ là bạn cũ, còn Mục Tích Nhan đi cùng với bạn thân là Tạ Tư Y tới.

Sơ Tiện nghe danh của đạo diễn Mục đã lâu, cũng đã từng xem rất nhiều phim của cô ấy nhưng đây là lần đầu cô nhìn thấy người thật. Đạo diễn Mục đẹp hơn trên tivi rất nhiều, cả người toát lên khí chất cao quý, trang phục cũng rất cá tính.

Sơ Tiện vẫn còn nợ đạo diễn Mục một lời cảm ơn. Nếu không có cô ấy, có lẽ bây giờ gia đình cô còn phải trải qua những ngày tháng khó khăn.

Sơ Tiệc tự mình đến trước mặt cô ấy bày tỏ sự biết ơn chân thành.

Mục Tích Nhan mỉm cười: “Tôi không dám kể công đâu, cô Phó nên cảm ơn chồng mình thì hơn.”

“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn đạo diễn Mục.” Sơ Tiện biết Phó Chỉ Thực là người đóng vai trò quan trọng ở phía sau nhưng đạo diễn Mục cũng đã cố gắng hết sức, cô ấy xứng đáng nhận được lời cảm ơn này.

Mục Tích Nhan thản nhiên nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, cô Phó đừng để trong lòng, tất cả những gì tôi làm đều là vì bạn cũ thôi.”

Bạn cũ?

Sơ Tiện không dám hỏi người bạn cũ này là ai.

“Xin phép thất lễ nhé.” Mục Tích Nhan cầm ly rượu đi sang bên cạnh nói chuyện với người quen.

Sơ Tiện len lén kéo góc áo của chồng, thấp giọng hỏi: “Bạn cũ của đạo diễn Mục là ai?”

Phó Chỉ Thực mím môi đáp: “Anh từng nghe Khinh Noãn nhắc tới, hình như là anh Khinh Hàn.”

“Đạo diễn Mục thật sự quen biết với anh Thẩm á?” Tuổi tác của Mục Tích Nhan và Thẩm Khinh Hàn cách biệt lớn như thế, ngành giải trí và ngành kiến trúc lại là hai ngành khác xa nhau, sao hai người này lại quen nhau được nhỉ?

Nhưng Phó Chỉ Thực lại không cảm thấy kỳ lạ, anh bình tĩnh nói: “Duyên phận giữa người với người vốn rất kỳ diệu, họ quen nhau cũng không có gì bất ngờ cả.”

Sơ Tiện ngẫm lại thấy cũng đúng, trước kia khoảng cách giữa cô và Phó Chỉ Thực cũng xa vạn dặm, không phải vận mệnh đã trói hai người lại với nhau sao. Chuyện duyên phận đúng là không nói chính xác được.

Dưới sự chúc phúc của bạn bè người thân, cô dâu chú rể đã hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất.

Mục Tích Nhan ngồi trong dàn khách mời, bên cạnh cô ấy là Tạ Tư Y.

Cô ấy nhìn khuôn mặt cô dâu chú rể ngập tràn hạnh phúc trên sân khấu, một người là bạn thân của anh Thẩm, một người là con gái của đồng nghiệp anh Thẩm. Hình như tất cả mọi người đều có kết thúc tốt đẹp, chỉ có anh Thẩm là không có ở đây.

Cô ấy kéo lấy cánh tay của Tạ Tư Y, nhỏ giọng thì thầm: “Y Y, mình nhớ anh Thẩm rồi.”

Tạ Tư Y vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Mục Tích Nhan: “Anh Thẩm luôn ở đây, ở trong trái tim chúng ta.”

——

Khi đến tiết mục ném hoa cưới, cả Thư Ý Hòa và Ninh Mông đều muốn giành được bó hoa trên tay Sơ Tiện. Thế nhưng mọi người đều không ngờ rằng cuối cùng người giành được hoa cưới lại là Thẩm Khinh Noãn.

Thẩm Khinh Noãn ôm hoa bật cười thích thú: “Xem ra ông trời cũng muốn tôi nhanh chóng thoát kiếp độc thân rồi.”

Sơ Tiện cười híp mắt nói: “Chắc chắn chị Thẩm sẽ tìm được tình yêu đích thực thôi.”

Thẩm Khinh Noãn: “Cảm ơn em, Sơ Tiện. Hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp như lời em nói.”

——

Đám cưới kéo dài cả một ngày khiến cả hai người đều mệt muốn chết. Đêm tân hôn họ chẳng làm gì hết, hai người vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bác sĩ Phó nhỏ cảm thấy hơi thiệt thòi. Anh lập tức kéo Sơ Tiện bù đắp lại.

Đáng thương thay cho Sơ Tiện, đã ngủ không đủ giấc còn bị Phó Chỉ Thực ép buộc vận động.

Mới sáng sớm mà người đàn ông này đã tràn đầy sức lực, làm bao lâu cũng không đủ, Sơ Tiện cảm thấy cơ thể mình rã rời.

Trong cơn mơ màng, cô chẳng còn quan tâm xem Phó Chỉ Thực có dùng biện pháp phòng tránh hay không.

Sau khi đòi lại cả vốn lẫn lời, bác sĩ Phó nhỏ cực kỳ hài lòng, ôm bà xã ngủ tiếp.

Mí mắt Sơ Tiện không nhấc lên nổi, mơ màng muốn ngủ, cô yếu ớt hỏi: “Đàn anh, vừa rồi anh đeo bao chưa?”

Phó Chỉ Thực trợn mắt, nhẹ nhàng nói: “Quên rồi.”

Sơ Tiện: “...”

“Hả?” Sơ Tiện bỗng chốc tỉnh táo: “Nay không phải kỳ an toàn của em đâu!”

“Không sao, ông nội muốn bế chắt lâu rồi. Lỡ mà dính thì đúng ý của ông cụ luôn.”

Sơ Tiện: “...”

“Chúng ta vừa mới kết hôn, em vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người, em không muốn làm mẹ sớm thế đâu.” Sơ Tiện phồng má: “Lát nữa em đi mua thuốc uống.”

“Lừa em đấy!” Anh khẽ nhéo mũi cô: “Anh không nỡ để em uống thuốc đâu, thứ đó hại sức khoẻ lắm.”

Hai người ngủ tới giữa trưa.

Vừa tỉnh dậy là Sơ Tiện bắt đầu đếm tiền, cô đếm tới khi tay mỏi nhừ mới thôi.

Trước kia Sơ Tiện chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống một cuộc sống đếm tiền đến mức bủn rủn cả tay thế này.

Mọi thứ còn lại đều ổn, chỉ là hơi tốn sức.

***

Sau khi kết hôn, cả hai tận hưởng thế giới hai người trong ba năm. Đến năm thứ tư, cả hai bắt đầu tích lên kế hoạch cho việc mang thai.

Mùa thu năm đó, hai người mừng rỡ chào đón sự xuất hiện của cô con gái nhỏ, Phó Chỉ Thực đặt tên con gái là Phó Phồn Chi.

Người nở rộ giữa cành lá sum suê (*),

(*) Nguyên gốc là tên truyện: Phồn chi chi trung:(繁枝之中)

Tựa như tiếng hoạ mi ngâm nga,

Còn ta chỉ muốn ôm lấy người, ôm chặt lấy người.

Cái tên vừa đẹp đẽ vừa nhã nhặn.

Cả hai đều hy vọng đứa trẻ của mình sau này có thể trở thành một người dịu dàng và tốt bụng.

Nhưng đáng tiếc, bạn nhỏ Phó Phồn Chi lại phụ sự mong đợi của bố mẹ. Đứa trẻ này cứ như một tiểu ma vương nghịch ngợm, kể từ khi sinh ra đã khiến người khác phải đau đầu. Những em bé khác lúc mới sinh chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất có giờ giấc. Nhưng đứa bé này ngày thì ngủ, đêm lại quấy khóc không ngừng. Lúc nào cũng cần có người bế, nói chuyện với bé, chơi với bé, chỉ cần vừa đặt xuống là gào khóc thật to. Hơn nữa, bé chỉ muốn Sơ Tiện ôm, những người khác bế là sẽ khóc, ngay cả người làm bố là Phó Chỉ Thực cũng không được. Bảo mẫu và người trông trẻ đều không có việc làm.

Sơ Tiện bị hành hạ khổ sở, một tháng tụt mất năm cân, sắp thành da bọc xương rồi. Lúc nào cô cũng muốn nhét con gái vào lại trong bụng.

Nếu biết trước thế này thì cô sẽ không bao giờ sinh con, tận hưởng thế giới hai người với Phó Chỉ Thực không sướng sao?

Nhìn thấy bà xã khổ sở, Phó Chỉ Thực rất đau lòng, anh giận con gái trong một khoảng thời gian dài.

Bởi vì lúc nào con gái cũng dựa dẫm vào cô nên Sơ Tiện không thể đi làm được, cô đành phải nghỉ việc để ở nhà chăm con.

Khó khăn lắm Sơ Tiện mới nuôi cô nhóc được bốn tuổi để có thể gửi vào nhà trẻ. Vì để giải thoát cho chính mình, Sơ Tiện đã đưa bé tới mẫu giáo ngay lập tức, cô đã lên kế hoạch quay trở lại làm việc.

Vào ngày đầu tiên con gái đi mẫu giáo, suýt nữa hai vợ chồng đã bắn pháo hoa ăn mừng.

Đáng tiếc, hai người đã đánh giá thấp mức độ nghịch ngợm của con gái.

Đây là lần đầu tiên những đứa trẻ này rời xa bố mẹ để đến trường, bé nào cũng rơm rớm nước mắt. Giáo viên chăm trẻ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể dỗ dành, an ủi những đứa bé này vào lớp, không khóc nữa.

Những bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên lặng, không khí trong lớp rất hài hòa.

Các giáo viên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, thầm nghĩ bản thân có thể được nghỉ ngơi một lúc rồi.

Nhưng không ngờ, bạn nhỏ nghịch ngợm Phó Phồn Chi lại gào to trong lớp: “Bố mẹ không cần chúng ta nữa rồi!”

Ngay lập tức, trong lớp tràn ngập tiếng kêu khóc gào thét của các bạn nhỏ, người thì gọi bố mẹ, người thì gọi ông bà.

Giáo viên trông trẻ cảm thấy rất bất lực, suýt nữa đã bật khóc.

Chỉ một câu nói đã khiến cho không khí lớp học trở nên hỗn loạn nhưng thủ phạm gây ra chuyện này lại rất bình tĩnh, bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vắt chéo chân, thảnh thơi xem trò vui.

Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực cảm thấy dở khóc dở cười khi nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn của con gái qua hình ảnh từ camera.

Buổi chiều tan học ngày hôm đó, hai vợ chồng thay nhau dạy dỗ con gái, giải thích mọi thứ cho cô bé hiểu và bắt cô bé bảo đảm rằng không bao giờ tái phạm nữa.

Cô bé cảm thấy rất tủi thân, lộ ra khuôn mặt nhăn nhó, nói với giọng non nớt: “Bố mẹ, con sai rồi, con hứa sau này sẽ ngoan ngoãn mà.”

Lúc này, hai vợ chồng mới yên tâm để con gái về phòng ngủ.

Sang hôm sau, Sơ Tiện vui vẻ đưa con gái tới nhà trẻ.

Thế nhưng Sơ Tiện không ngờ rằng, đứa bé này vừa đến lớp đã bộc lộ tính cách nghịch ngợm của mình, khiến cho không khí lớp học lại rơi vào cảnh gà bay chó sủa.

Không chỉ vậy, suốt một tuần đến lớp, cô nhóc dùng đủ mọi cách khiến giáo viên đau đầu không thôi.

Hai vợ chồng dạy mãi cũng không được, cô nhóc cứ xin lỗi rồi lại tái phạm. Đứa bé này đúng là rất nghịch ngợm.

Hiệu trưởng trường mẫu giáo tự mình đi tới nói chuyện với hai vợ chồng, giọng điệu rất cẩn thận dè dặt: “Chúng tôi thật sự không thể dạy nổi con nhà anh chị đâu, anh chị chuyển trường mẫu giáo khác cho cháu đi!”

Hai vợ chồng: “…”

Nhóc con này đúng là rất giỏi, vừa mới vào trường mẫu giáo đã bị đuổi học, không biết sau này còn có thể làm ra chuyện gì nữa!

Hai người cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ đành đưa con về nhà.

Vừa về đến nhà, Sơ Tiện lập tức xắn tay áo lên, muốn đánh con bé một trận. Phó Chỉ Thực kịp thời ngăn cô lại.

“Nhất định lần này phải đánh đòn, không đánh con bé sẽ không nhớ lâu được, tới khi đó tất cả nhà trẻ ở Thanh Lăng đều chẳng cần con bé nữa.”

Phó Chỉ Thực bình tĩnh nói: “Lần này để anh, em đừng làm gì cả.”

Sơ Tiện: “…”

Kể từ khi con gái chào đời cho đến nay, Phó Chỉ Thực chưa bao giờ tức giận với con, đến một câu nặng lời cũng chưa nói bao giờ. Lần này lại muốn thay cô đánh đòn cô bé. Chắc chắn anh đã bị con nhóc nghịch ngợm kia chọc tức không ít.

Bác sĩ Phó nhỏ bế con gái vào phòng sách.

Cánh cửa đóng lại ngăn cách với bên ngoài.

Sơ Tiện cảm thấy hơi lo lắng, đứng bên ngoài áp sát tai vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh.

Bên trong không hề vang lên tiếng khóc như cô tưởng tượng, chỉ có tiếng nói xì xào, Sơ Tiện không nghe rõ nội dung câu chuyện.

Sau nửa tiếng đồng hồ, hai bố con cùng đi ra khỏi phòng sách.

Vẻ mặt bố bình tĩnh, con gái thì vui mừng, chẳng giống vừa bị ăn đòn chút nào.

“Không phải nói đánh đòn sao? Hoá ra là anh không nỡ đánh à!” Sơ Tiện hơi hoang mang.

Bác sĩ Phó nhỏ nhẹ nhàng hỏi lại: “Anh nói muốn đánh con gái chúng ta lúc nào?”

Sơ Tiện: “Không phải anh nói để anh à?”

“Tiện Tiện, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì hết, anh có cách của anh. Em cứ nhìn là được rồi, ngày mai Chi Chi sẽ ngoan thôi.”

Trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ.

Phó Chỉ Thực liên hệ với một nhà trẻ khác, chuyển trường cho con gái.

Sau khi nhập học, bạn nhỏ Phó Phồn Chi hoàn toàn lột xác, không chỉ ngừng quậy phá mà còn ngoan ngoãn học tập, giáo viên nói gì thì làm cái đó, cực kỳ ngoan ngoãn.

Sơ Tiện thấy rất kỳ lạ, liên tục hỏi chồng: “Anh đã nói gì với Chi Chi thế? Sao con bé lại nghe lời thế này?”

Phó Chỉ Thực cười một cách bí ẩn: “Đây là bí mật giữa anh và người tình nhỏ bé, sao có thể nói cho em được chứ!”

Sơ Tiện: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.