Phồn Chi Chi Trung

Chương 62



Vừa về tới nhà, Thư Ý Hòa đã xả nước đầy bồn tắm, thêm một ít tinh dầu vào, sau đó ngâm cả cơ thể trong làn nước ấm.

Được bao bọc bởi làn nước ấm cùng với hương thơm nhè nhẹ của tinh dầu, cô ấy cảm thấy rất thoải mái, cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.

Bên cạnh bồn tắm là một ly rượu vang đế cao.

Đây là thói quen của cô, mỗi lần ngâm mình, cô đều phải uống một ly rượu vang đỏ.

Cô cầm lấy ly rượu vang khẽ lắc nhẹ, chất lỏng bên trong sóng sánh vỗ nhẹ lên thành ly. Cô đưa lên môi thì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của rượu và mùi cồn đặc trưng. Bỗng nhiên, cô nhớ ra tối nay mình đã uống khá nhiều trong bữa cơm, nếu còn uống nữa thì sẽ say mất.

Cô đẩy ly rượu sang một bên.

Cô quyết định không uống nữa mà chỉ yên lặng ngâm mình.

Thư Ý Hòa cầm điện thoại lên, lướt xem trang cá nhân của Khương Tự. Trang cá nhân của chú cảnh sát này không cài đặt chế độ chỉ xem được những bài viết trong vòng ba ngày. Nhưng cho dù là vậy thì Wechat của anh vẫn không hiển thị bài viết nào.

Mọi người thường nói thông qua trang cá nhân của một người, bạn có thể biết được cuộc sống và tính cách của người đó như thế nào. Người đó là một người thế nào, cuộc sống thường ngày ra sao đều có thể nhìn thấy được qua trang cá nhân của họ.

Nhưng đáng tiếc, trang cá nhân của người này lại không có lấy một bài viết, một chút thông tin về Khương Tự, cô cũng không tìm được.

Tay Thư Ý Hòa lướt trang cá nhân của Khương Tự nhưng trong đầu cô không ngừng xuất hiện hình bóng của anh. Càng nghĩ về anh, cô lại càng thấy anh thú vị. Khuôn mặt đẹp trai, dáng người hoàn hảo, khí chất mạnh mẽ, mọi thứ trên người anh đều thu hút cô. Người đàn ông này khác hẳn những chàng trai trẻ mà cô gặp trước đây.

Điều này càng khiến cô có thêm quyết tâm hẹn hò với anh.

Cô lập tức gửi tin nhắn cho bạn thân Sơ Tiện, hy vọng có thể biết được một vài thông tin hữu ích từ chỗ Phó Chỉ Thực.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu cô muốn câu con cá lớn Khương Tự này thì việc đầu tiên cô cần làm là tìm hiểu mọi thứ về anh.

Thư Ý Hòa: [Tớ quyết định rồi, tớ muốn theo đuổi Khương Tự!]

Sơ Tiện phản hồi lại ngay lập tức.

Sơ Tiện: [Hòa Nhi, tớ khuyên cậu nên cẩn thận, cậu đánh không lại chú cảnh sát đâu.]

Thư Ý Hòa: “...”

Thư Ý Hòa thầm nghĩ trong đầu: Chỉ cần đánh lại ở trên giường là được.

Mặc dù Sơ Tiện không ủng hộ việc bạn thân theo đuổi Khương Tự nhưng cô vẫn giúp cô ấy tìm hiểu một vài thông tin về Khương Tự thông qua Phó Chỉ Thực.

Đúng như những gì cô đoán, tuy nhà họ Khương rất kín tiếng ở Thanh Lăng nhưng địa vị không thể xem thường, bốn đời nhà anh đều làm chính trị. Trước khi nghỉ hưu, ông của Khương Tự là bí thư tỉnh ủy của tỉnh Z, anh là con cháu của quan chức cấp cao.

Mối quan hệ trong gia đình Khương Tự rất đơn giản, bố mẹ anh làm công chức ở thành phố Thanh Lăng. Anh có một cô em gái tên Khương Thù, là bác sĩ khoa gây mê của bệnh viện số một Thanh Lăng.

Xuất thân của Khương Tự rất tốt nhưng anh chưa từng dựa dẫm vào gia đình, chấp nhận một cuộc sống bình thường, làm một đồn trưởng nho nhỏ ở đồn cảnh sát khu vực Yển Sơn. Anh ấy đã làm việc ở đây được bốn năm nhưng chưa từng có ý định thăng chức.

Điểm này của Khương Tự lại rất giống với Thư Ý Hòa. Cô cũng là một người không có quá nhiều tham vọng trong công việc, cô thích một cuộc sống tự do vô lo vô nghĩ. Đó là lý do vì sao cô ấy chọn học Đông y nhưng lại không đến những bệnh viện lớn làm việc mà chỉ muốn làm việc nhẹ nhàng ở quầy thuốc bệnh viện Huệ Nhân của họ hàng.

Chỉ tính riêng điểm này thì có vẻ hai người rất hợp nhau, có thể ở bên nhau lâu dài.

Mặc dù Sơ Tiện giúp Thư Ý Hòa tìm hiểu một vài thông tin của Khương Tự nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô ấy: “Nhà họ Khương không phải là gia đình bình thường đâu, Phó Chỉ Thực nói rằng nếu như Khương Tự không gặp được một người mà không phải người đó thì sẽ không là ai khác thì cuộc hôn nhân của anh ấy sẽ do gia đình quyết định, miếng xương này không dễ gặm đâu.”

Thư Ý Hòa mỉm cười, bình tĩnh nói: “Xương có dễ gặm hay không thì phải gặm mới biết được.”

Sơ Tiện biết cái tính cố chấp “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu” của Thư Ý Hòa. Hơn nữa, cô ấy đã từng theo đuổi rất nhiều người, chỉ có thành công chưa từng thất bại. Sơ Tiện cảm thấy không cần phải lo lắng quá nhiều về cô ấy.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Sơ Tiện, cô Thư cảm thấy tràn đầy quyết tâm, lập tức bắt tay thực hiện kế hoạch “câu cá lớn” của mình.

Theo thông tin mà Phó Chỉ Thực cung cấp thì hiện nay Khương Tự đang ở phòng 1602, tầng 3, tòa số 8, chung cư Thủy Tạ Hoa Đình. Thủy Tạ Hoa Đình là một khu chung cư tầm trung, giá mét vuông trung bình còn chưa tới hai mươi nghìn tệ, cũng xứng với thân phận đầy tớ của nhân dân của anh.

Sau khi tính toán, Thư Ý Hòa quyết định thuê một căn nhà hai phòng ngủ tại tòa số 7 ở Thủy Tạ Hoa Đình. Chỉ cần có thể ở gần Khương Tự thì còn sợ không có cơ hội gặp anh sao? Ban đầu cô định thuê cùng tòa với Khương Tự, nhưng tiếc là tòa số 8 không còn phòng trống. Mặc dù không thể ở cùng một tòa nhưng ở cùng một khu chung cư cũng tốt rồi.

Cô cảm thấy quyết định của bản thân có phần hơi vội vàng, vì để “bắt cá” mà cô từ bỏ căn biệt thự rộng lớn để chạy tới ở trong căn nhà hai phòng ngủ chật hẹp.

Không chỉ vậy, cô còn bỏ ra một số tiền lớn để mua một em Corgi chân ngắn, đặt tên là Cá Lớn.

Khương Tự nuôi chó, nếu cô cũng mua một con về nuôi thì chắc chắn giữa hai người sẽ có thêm chủ đề chung khi nói chuyện.

Ở nhà Thư Ý Hòa đã nuôi một con mèo Anh lông ngắn, bây giờ thêm một con Corgi đã đủ một mèo một chó.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nuôi chó nhưng trước đó đã có kinh nghiệm nuôi mèo nên mọi chuyện cũng không quá khó khăn.

Làm xong những chuyện này, cuối cùng Thư Ý Hòa cũng lộ ra một nụ cười hài lòng. Một người có kinh nghiệm “câu cá” lão luyện như cô thì chỉ cần thả lưới rồi ngồi đợi cá lớn tự bơi vào thôi. Đợi đến thời điểm thích hợp, cô sẽ thu lưới lại, bắt lấy con cá, cho dù là Khương Tự thì cũng không thể chạy trốn khỏi tay cô.

***

Một tuần sau khi cô Thư chuyển nhà, Sơ Tiện bị gọi tới làm nhân viên khuân vác.

Sau khi biết chuyện Thư Ý Hòa chuyển đến khu chung cư này vì để theo đuổi Khương Tự, Sơ Tiện không kìm được giơ ngón tay cái với cô ấy: “Hòa Nhi à, cậu giỏi thật đấy!”

Thư Ý Hòa vén tóc mái trước trán, giọng nói thản nhiên: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu đã làm thì phải làm thật lớn chứ.”

Sơ Tiện: “...”

Thư Ý Hòa đã thuê công ty chuyển nhà, vì vậy cả hai không cần phải dọn dẹp quá nhiều.

Cô Thư chuyển hơn mười cái thùng to vào nhà mới. Sơ Tiện chỉ đếm sơ qua đã thấy có tới bảy tám thùng là quần áo của bạn thân. Mà đây chỉ là một phần nhỏ trong tủ quần áo của Thư Ý Hòa, nếu cô ấy chuyển hết thì chắc chắn căn nhà này không đủ chỗ.

Niềm đam mê mua sắm của cô gái này khiến người khác phải kinh ngạc, mỗi lần đi dạo phố, cô ấy đều mua rất nhiều quần áo và túi xách.

Sơ Tiện thường trêu rằng sớm muộn gì nhà cô ấy cũng tán gia bại sản vì cô ấy.

Lần nào cô ấy cũng nói với vẻ thản nhiên: “Con người sống trên đời chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”

Cô ấy luôn có lý do chính đáng để thuyết phục Sơ Tiện.

***

Căn biệt thự ban đầu cô ấy ở rộng rãi thoáng mát, còn có hai dì giúp việc. Sau khi chuyển qua căn nhà hai phòng ngủ vừa nhỏ vừa chật chội này, cô Thư có chút không quen.

May mắn là sau vài ngày Thư Ý Hòa cũng đã thích nghi được với chỗ ở mới. Vì trai đẹp, chút khó khăn này cô Thư vẫn có thể chịu được.

Chú chó Corgi vẫn còn bé nên cũng không thích ra ngoài chạy nhảy lắm. Nhưng ngày nào Thư Ý Hòa cũng dành thời gian dắt nó ra ngoài đi dạo vài vòng quanh chung cư. Cô tin rằng chỉ cần kiên trì thì chắc chắn sẽ gặp được Khương Tự.

Tuy nhiên, đã hai tuần trôi qua nhưng đến cái bóng của Khương Tự cô cũng chẳng nhìn thấy.

Cô ấy thường dắt chó đi dạo xung quanh tòa số 8 nhưng chưa từng chạm mặt anh. Nếu đã không có duyên thì cho dù cố gắng cũng không thể gặp được.

Thư Ý Hòa không khỏi nghi ngờ mức độ chính xác của thông tin mà Phó Chỉ Thực cung cấp. Có khi nào từ trước đến nay Khương Tự chưa từng sống ở Thủy Tạ Hoa Đình không?

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ Phó Chỉ Thực sẽ không lừa cô đâu. Chắc chắn là do duyên phận giữa hai người chưa đủ sâu nên cô mới không gặp được anh. Ngoài bữa tiệc kia ra, hai người chưa từng tiếp xúc với nhau, vì vậy muốn vô tình gặp nhau trong chung cư cũng không có khả năng lắm.

Thật ra ngoài việc tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ thì cô cũng đã cố gắng liên lạc với Khương Tự qua Wechat. Lần nào cô cũng gửi cho anh những tin nhắn vu vơ, nhưng nhiều nhất là hỏi anh về kiến thức nuôi chó.

Những lúc như vậy, anh rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, còn những vấn đề khác anh sẽ không nhắc đến.

Mọi lời mời ăn cơm, đi chơi của cô đều bị anh giả vờ không nhìn thấy.

Đây không phải là lần đầu tiên Thư Ý Hòa theo đuổi đàn ông, nhưng chắc chắn là lần khó khăn nhất. Những chàng trai trẻ trước đây cô từng theo đuổi chỉ cần gửi tin nhắn, mời ăn tối, hẹn đi chơi là họ đã ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Tới lượt Khương Tự, trình độ giả vờ không hiểu của anh khiến cô rất buồn bực.

Nghe nói anh là một playboy, từng có rất nhiều bạn gái. Nếu đã là playboy thì chắc chắn không thể không hiểu những ám hiệu mà cô gửi cho anh. Lý do duy nhất mà đến bây giờ anh vẫn phớt lờ cô là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô.

Chơi thì chơi, Thư Ý Hòa cũng muốn chơi tới cùng xem ai thắng ai thua!

***

Trong chớp mắt, Tết Âm lịch đã đến.

Thư Ý Hòa đã dọn vào Thủy Tạ Hoa Đình được hơn một tháng rồi.

Trong hơn một tháng này, cô ấy chưa từng gặp được Khương Tự.

Hết lần này đến lần khác, cô an ủi mình phải kiên nhẫn nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy thất vọng.

Con người là như vậy, không hy vọng thì sẽ không thất vọng. Nhưng nếu đã hy vọng mà không thể thực hiện được thì sẽ càng thêm thất vọng.

Bởi vì cô ôm quá nhiều hy vọng đối với Khương Tự, lúc nào cũng muốn được gặp anh nên một khi không thể gặp được, chắc chắn cô sẽ cảm thấy thất vọng, buồn bã.

Tình trường của Thư Ý Hòa rất phong phú, cô cũng từng theo đuổi rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp khó khăn khi theo đuổi một người đàn ông. Điều này khiến cô cảm thấy có chút chán nản, cô sắp không nhận ra chính mình rồi.

May mắn thay Thư Ý Hòa là một người kiên nhẫn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn thứ gì đó thì chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách để có được nó cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Vì thế Khương Tự cũng không ngoại lệ, nhất định cô sẽ biến anh trở thành người đàn ông của cô.

Đêm Giao thừa, Thư Ý Hoà ăn cơm tất niên cùng với bố mẹ và nhận được một bao lì xì thật dày từ họ.

Cách giáo dục con cái của bố mẹ cô ấy rất đơn giản và trực tiếp. Sự quan tâm của họ đối với Thư Ý Hòa được thể hiện thông qua việc cho cô tiền và rất nhiều tiền.

Ăn cơm tất niên xong, mẹ lại đi đánh mạt chược với các chị em, bố thì ra ngoài uống rượu với bạn bè.

Một mình Thư Ý Hoà ở lại nhà bố mẹ cũng chẳng có gì thú vị nên cô ấy lặng lẽ trở về căn nhà nhỏ của mình.

Tổ ấm nhỏ của cô có mèo có chó, dù sao cũng tốt hơn ở đây.

Nhưng cô không thể ngờ rằng người mà mỗi ngày cô mong chờ được gặp đều không thấy lại xuất hiện trước mặt cô vào lúc tám giờ tối hôm nay.

Nói chính xác là con chó tên Chẳng ra giống gì của anh.

Mặc dù chung cư Thuỷ Tạ Hoa Đình không thể so sánh với những khu chung cư cao cấp khác nhưng cơ sở hạ tầng vẫn đầy đủ. Chủ đầu tư xây một công viên ở khu vực trung tâm, công viên này không lớn nhưng vẫn đủ không gian để các hộ gia đình xung quanh giải trí thư giãn.

Tuy diện tích công viên không lớn nhưng vẫn có núi giả, đài phun nước, khu vực nghỉ ngơi và dụng cụ tập thể dục.

Thường ngày, Thư Ý Hoà sẽ dắt chú chó Corgi của mình đi dạo ở công viên nhỏ. Cá Lớn rất thích chạy nhảy và lăn lộn trên bãi cỏ. Nếu như gặp những chú chó khác thì sẽ chơi đùa ầm ĩ, kéo cũng không chịu về.

Bình thường vào giờ này, công viên rất náo nhiệt, các ông cụ ngồi chơi cờ, các mẹ nhảy múa, trẻ con nô đùa, người trẻ đi dạo. Thư Ý Hòa ngắm nhìn người qua người lại rất có hương vị khói lửa nhân gian.

Nhưng hôm nay là Giao thừa, là ngày cả gia đình đoàn viên. Công viên nhỏ bé không một bóng người, cực kỳ vắng vẻ.

Ánh đèn đường trong vắt, hai ba chùm sáng rải rác khắp nơi vừa ảm đạm vừa cổ kính.

Dưới ánh sáng yếu ớt, vài cành cây già cỗi trơ trụi đong đưa trong gió lạnh. Cái bóng dài chiếu xuống mặt đất, xếp chồng lên nhau.

Hôm nay là ngày đoàn viên, người người nhà nhà đều đang vui vẻ hạnh phúc, Thư Ý Hòa lại lang thang bên ngoài dưới khung cảnh xơ xác tiêu điều như này, trong lòng cô không tránh khỏi cảm thấy cô đơn.

Ngoài trời rét lạnh, cô cũng chẳng có tâm trạng mà đi dạo công viên, cô chỉ muốn mau chóng về nhà vùi vào chăn ấm thôi.

“Đừng nhắc nữa, vừa trốn ra khỏi nhà cũ… Đâu phải là cậu không biết sức chiến đấu của ông cụ nhà tôi, đi qua chỗ nào cũng diệt sạch sành sanh…”

Thư Ý Hòa vừa đi ngang qua núi giả, chợt một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô.

Giọng người đàn ông trầm thấp, không có chút độ ấm nào, cứ như đang nói đến chuyện chẳng liên quan đến mình.

Màng nhĩ Thư Ý Hoà rung lên, cô ấy cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách kỳ lạ.

Xuất phát từ sự tò mò, cô nhìn chằm chằm về phía núi giả.

Hai chân của cô cũng tiến lại gần vài bước trong vô thức.

Đột nhiên, một bóng đen lao về phía cô nhanh như chớp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.