Phồn Chi Chi Trung

Chương 67



Khương Tự tập luyện quanh năm, cơ thể đẹp tới mức không có gì để nói. Nhìn thì gầy nhưng lại rất có thịt, cơ bụng sáu múi, bắp thịt cường tráng, làn da màu lúa mạch tỏa ra hào quang khỏe khoắn.

Vừa rồi khi Thư Ý Hoà đâm vào, cô ấy cảm nhận rõ được cơ thịt cường tráng mảnh khảnh, một khối rắn rỏi của người đàn ông.

Đầu cô ấy hơi đau nhưng điều này không ảnh hưởng cảm nhận cơ thể người đàn ông đẹp của cô ấy.

Cô ấy d@m đãng nghĩ rằng giá như có thể cởi s@ch thưởng thức kĩ một phen thì tốt biết mấy. Có thể sẽ xịt máu mũi luôn đấy!

Ai mà không thích trai đẹp chứ? Đặc biệt là trai đẹp có dáng vóc đẹp điên này nữa!

Thư Ý Hoà không chịu nổi nghĩ bụng: cho dù không câu được Khương Tự thì xông tới dáng vóc đẹp này của anh ấy, ngủ với anh ấy một lần, cô ấy cũng lời rồi!

“Vóc dáng đẹp đấy!” Cô ấy ngẩng mạnh đầu lên, đối diện với ánh mắt thảng thốt của Khương Tự, cười ngây ngô.

Khương Tự: “…”

Câu nói này vẫn chưa qua đầu, dựa hết vào bàn năng để nói ra.

Nói xong Thư Ý Hoà cũng không hối hận, khen anh ấy vóc dáng đẹp cũng chẳng phải nói linh tinh gì.

Nhưng mà Khương Tự lại ngẩn người.

Cô gái Thư Ý Hoà này luôn nói chuyện khác thường như thế khiến người ta không kịp trở tay.

Vừa xảy ra chuyện bất ngờ kia, xấu hổ thì không nói, tâm trạng của Khương Tự cũng bị ảnh hưởng, buồn bực luống cuống. Nhưng lúc này nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Thư Ý Hoà, đột nhiên tâm trạng anh ấy vui hơn, cơn buồn bực trước đó tan thành mây khói.

Ánh mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thư Ý Hoà rồi thản nhiên nói: “Gương mặt này của cô Thư cũng không tệ đâu.”

Thue Ý Hoà cong môi mỉm cười, chấp nhận lời khen: “Sao với bạn gái cũ của cảnh sát Khương thế nào?”

Khương Tự hơi đắn đo, không nhanh không chậm đáp: “Không dễ so sánh.”

Thư Ý Hoà: “Cảnh sát Khương lại đẹp trai hơn cả bạn trai cũ của tôi đó!”

Khương Tự: “…”

Người đàn ông lại ngây ra tại chỗ một lần nữa, không ngờ rằng cô gái này lại nói chuyện thẳng thắn tới thế.

Nhưng mà ngay sau đó, anh ấy bật cười: “Tôi sẽ xem như cô Thư đang khen tôi.”

Thư Ý Hoà dẩu môi nói: “Tôi chỉ nói thật thôi.”

Khương Tự: “Cảm ơn!”

Thư Ý Hoà hỏi: “Vừa rồi anh quay đầu lại là muốn nói gì với tôi à?”

Khương Tự: “Nhiều bóng như thế, cháy một cái cũng không ảnh hưởng tới việc chiếu sáng.”

Lời bóng gió là vốn dĩ không đáng để tìm anh ấy thay bóng đèn.

Bản năng nói dối trắng trợn của cô Thư xuất hiện, mở miệng ra là nói: “Tôi có bệnh ám ảnh cưỡng chế, không thay thì khó chịu.”

Khương Tự: “…”

Đồng chí Cá Lớn và Chẳng ra giống gì đang nằm trên sô pha ngoài phòng khách, đang gặm một cái xúc xích bò, tôi một miếng cậu một miếng, đằm thắm cực kỳ, hoà hợp không gì so sánh được.

Hai người ngây ra bởi sự công khai tình cảm của hai con chó.

“Đi thôi Chẳng ra giống gì!” Khương Tự gọi một tiếng vào phòng khách.

Chẳng ra giống gì không di chuyển, tiếp tục gặm xúc xích, mắt cũng không liếc Khương Tự lấy một cái.

Khương Tự trầm giọng răn đe: “Giờ không đi thì tao đưa mày vào quán thịt chó ngay lập tức.”

Chẳng ra giống gì: “…”

Chẳng ra giống gì giật mình một cái, lật người dậy, nuốt chửng đồ ăn rồi lon ton chạy tới cạnh chủ nhân.

Khương Tự xách chó nhà mình rời đi.

Đi tới cửa như nhớ ra gì đó, bước chân của anh ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Thư Ý Hoà: “Tôi không thích con gái quá đẹp, không dễ kiểm soát.”

Thư Ý Hoà: “…”

Điều này hiển nhiên là từ chối rồi. Anh ấy thông minh như thế đương nhiên đã đoán được ý đồ của Thư Ý Hoà từ lâu rồi. Không đợi cô ấy hành động, người này đã dập tắt đầu mối của cô ấy hoàn toàn rồi.

”Đồ cổ lỗ sĩ!” Cô Thư cầm lấy gối ôm chút giận ném ra xa.

——

Buổi tối, Thư Ý Hoà gọi video cho bạn thân Sơ Tiện, cô ấy kể đầu đuôi ngọn ngành những việc đã xảy ra mấy hôm nay cho bạn thân nghe.

Sơ Tiện im lặng lắng nghe, phản ứng đầu tiên là khuyên nhủ cô ấy: “Hoà này, hay là chúng ta bỏ đi nhé? Tớ cứ thấy hai người không hợp ý.”

“Vậy không được! Cô Thư nắm lấy đôi tai chó nhà mình, đầy giận dữ nói: “Tớ vẫn chưa bắt đầu hành động mà, sao mà từ bỏ được!”

Sơ Tiện: “Nhưng mà rõ ràng là Khương Tự không dễ theo đuổi đâu!”

Thư Ý Hoà: “Thì khó theo đuổi mới có tính thử thách chứ! Nếu không thì hết vui rồi.”

Sơ Tiện: “…”

Sơ Tiện biết mình không khuyên được cô ấy nên cũng không khuyên nữa, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Cho dù thế nào thì nhất định cậu không được bị thường đâu đấy. Nếu không được thật thì chúng ta đổi người khác, người sau sẽ tốt hơn thôi.”

Cô Thư rất có khí phách: “Người đàn ông mà Thư Ý Hoà này vẫn chưa bắt được, tớ không tin mình không làm được!”

Hùng hồn và đầy tự tin trước mặt bạn thân như thế, nhưng thực tế là trong lòng Thư Ý Hoà chẳng có ý tưởng gì. Khương Tự khác hoàn toàn những người đàn ông mà cô ấy từng gặp trước đây, người đàn ông này thái độ cứng rắn, tính nết cũng chẳng tốt lắm, đúng là playboy đã qua biết bao cô gái, có thủ đoạn cũng có đẳng cấp. Kiểu đàn ông thế này rất là khó nắm thóp.

Nhưng cô Thư có chút rất ổn, cô ấy có đủ trơ trẽn. Nếu như Khương Tự nhìn thấu ý đồ của cô ấy, vậy thì cô ấy cũng không cần che che giấu giấu nữa. Có thể phát huy hết cái chất trơ trẽn của mình. Trước đây cô ấy sợ làm Khương Tự sợ nên cô ấy vẫn biết tiết chế, bây giờ thì không cần tiết chế nữa rồi.

Cô ấy nâng mặt Cá Lớn vừa cười tít vừa nói: “Con gái ngoan, con nhất định phải giúp mẹ giành đàn ông về đấy!”

Cá Lớn vừa hiểu lại như không hiểu, ai oán nhìn chủ nhân. Đấu tranh thoát khỏi tay rồi chạy đi.

***

Nghỉ ngơi một tuần trong nhà, cuối cùng chân Thư Ý Hoà cũng khỏi.

Đồng thời cô ấy cũng phải đi làm.

Nhờ vào quan hệ gia đình, sau khi cô ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ vào bệnh viện Huệ Nhân làm một dược sĩ ở quầy thuốc. Công việc không có kỹ thuật, không cần khám bệnh, cũng không cần phẫu thuật, đơn thuần qua ngày thôi.

Người khác luôn cười nhạo cô ấy rằng có của cải thế này học cái gì chẳng được, sao lại nghĩ không thông đi học y. Nói cho cùng vẫn là lỗi tại tuổi trẻ bồng bột!

Ban đầu vì để theo đuổi một đàn anh chuyên ngành Đông y nên cô Thư nhất thời ấm đầu điền Đông y.

Theo đuổi được đàn anh rồi. Nhưng sau khi vào tay, hào quang vỡ vụn cũng chỉ có thế thôi. Tình yêu đó chưa tới ba tháng đã tan tành rồi. Còn cô ấy vào Đông y đã sâu như biển, từ đó cũng không thể quay đầu được nữa.

Bây giờ Thư Ý Hoà chỉ là một người làm công không có linh hồn. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại công việc vụn vặt một màu, cực kỳ nhàm chán.

Trước đây, hy vọng duy nhất của cô ấy là ngày ngày được nhìn thấy viện trưởng đẹp trai của Huệ Nhân.

Bây giờ cô ấy đổi mục tiêu rồi, đổi thành Khương Tự rồi.

Không gặp được Khương Tự, hàng ngày nghĩ tới cũng là tốt đẹp rồi.

Ngày đầu tiên đi làm, tất cả y bác sĩ đều lười biếng, người nào người nấy vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí tưng bừng dịp Tết.

Chẳng ai ngờ rằng bệnh viện Huệ Nhân khai xuân đã xảy ra chuyện lớn.

Một người bệnh khoa thần kinh nhân lúc người nhà và nhân viên y tế không để ý đã lén trèo lên tầng thường, một mình ngồi trên lan can tầng thượng hát vang.

Chuyện này đúng là nguy thật! Bệnh viện bỗng chốc rối loạn cả lên, tất cả nhân viên đều bắt tay làm việc, người thì báo cảnh sát, người thì can ngăn, cảnh tượng loạn như tơ vò.

Người bình thường còn dễ khuyên, dù sao thì họ cũng có tư duy bình thường. Nhưng người này là bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, lúc khỏe lúc xấu, không kiểm soát được.

Từng lãnh đạo cấp cao của Huệ Nhân đều lo lắng hãi hùng, toát cả mồ hôi lạnh. Đến cả viện trưởng Hạ Quân Đại luôn bình tĩnh thản nhiên, vào lúc này sắc mặt cũng căng thẳng, áp lực vô cùng.

Từ khi viện trưởng Hạ kết hôn với luật sư Nam của văn phòng luật Song Nam, rắc rối y tế của Huệ Nhân giảm mạnh. Luật sư Nam mạnh mẽ vang dội chuyên về kiện tụng y tế, đã thẳng được một loạt vụ kiện tụng lớn cho Huệ Nhân.

Sau đó lời truyền miệng về bệnh viện Huệ Nhân càng ngày càng tốt, danh tiếng trong ngành cũng càng ngày càng sáng rực.

Xem ra đã rất lâu rồi bệnh viện Huệ Nhân chưa xảy ra chuyện lớn nhốn nháo thế này.

Nếu như hôm nay người bệnh nhảy thẳng xuống, không cần biết có phải bệnh nhân mắc bệnh tâm thần hay không, bệnh viện cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm được. Một khi không cẩn thận, có khả năng sẽ ấp ủ thành một vụ kiện tụng y tế ai ai cũng biết.

Bạn nói xem mấy lãnh đạo cấp cao làm sao không căng thẳng cho được!

Đừng nói là lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, đến một người làm công bình thường như Thư Ý Hoà cũng thấy hãi hùng khiếp vía rồi.

Đây còn là tầng 25 nữa chứ!

Một khi ngã xuống chắc chắn sẽ máu thịt lẫn lộn, mặt mũi biến dạng hoàn toàn.

Năm 2019, bệnh viện Huệ Nhân từng có tiền lệ nhảy lầu. Một nữ sinh lớp mười hai nhảy từ tầng thượng xuống, một bãi máu thịt, đến cả não cũng lòi ra. Lúc ấy, Thư Ý Hoà ở hiện trường, lén nhìn một cái thôi đã nôn mửa cả hai ngày, giờ là bóng ma tâm lý.

Viện trưởng Hạ, trưởng phòng dịch vụ y tế Kỷ Trần, người nhà bệnh nhân, trưởng khoa thần kinh, bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân cùng với nhân viên bảo viện của bệnh viện, toàn bộ đều vây quanh trên tàng thượng, theo dõi cặn kẽ tình hình ở hiện trường. Không ai dám k1ch thích bệnh nhân.

Người bệnh là một người phụ nữ trung niên năm mười tuổi, mặc áo bệnh nhân rộng rãi, tóc rối bù sau đầu, ánh mắt đờ đẫn, một mình ngồi trên lan can của tầng thượng. Đôi chân đặt bên ngoài lan can đang lắc lư liên tục.

Trước mặt bà ấy là vực sâu vạn trượng, toà nhà cao tầng 25, một khi di chuyển bất cẩn thì sẽ thịt nát xương tan ngay.

Còn bà ấy lại chẳng hay biết gì trước nguy hiểm gần ngay gang tấc, vẻ mặt say sưa vẫn đắm chìm trong bài hát của chính mình.

Bài bà ấy hát là “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân.

Đây là một bài hát xưa rất có cảm giác thời đại, tất cả mọi người có mặt đều không xa lạ, nghe nhiều nên thuộc.

Lời bài hát quen thuộc, giai điệu quen thuộc được hát ra từ miệng bệnh nhân nữ lại rất kỳ lạ.

Mấy hôm nay, không khí lạnh ùa về, sắc trời âm u bất định, gió rét thét gào.

Mái tóc dài của bệnh nhân nữ bị gió thổi rối tung không gì so sánh được, nếp nhăn khắp nơi trên gương mặt màu đồng, cảm giác từng trải ập đến. Con ma ốm đã hành hạ bà ấy không còn hình người nữa.

Thời tiết rét lạnh, tất cả mọi người đều mặc áo len và áo phai dày cộp, nhưng bệnh nhân nữ lại chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, gió lạnh làm vạt áo của bà ấy phát ra tiếng phần phật, cả người gầy nhom gây nhem, lung lay sắp đổ.

Bà ấy giống như bị cuộc sống rút hết linh hồn, chỉ còn lại một cái xác rỗng, gió vừa thổi là đổ ngay.

Bài hát “Ngọt ngào” bỗng dưng tăng thêm mấy phần bi thương.

Nghe y tá khoa thần kinh nói rằng dì cũng là một người khốn khổ. Khi nhỏ mất cha, lúc trẻ mất chồng, khó khăn lắm mới nuôi được con trai con gái lớn rồi làm bà ngoại. Thế rồi lại bị con dâu quanh năm k1ch thích mà mắc chứng tâm thần phân liệt nên thành kẻ điên.

Con trai con gái của bệnh nhân nữ, vẻ mặt người con trai sốt ruột, ăn năn không thôi. Mặt con gái đầy nước mắt, trái tim sắp nhảy lên tận họng, liên tục hét: “Mẹ, mẹ đừng di chuyển, đừng qua đó… đừng di chuyển…”

Tòa số 5 cũng chính là khu tiếp nhận bệnh nhân lưu trú của khoa thần kinh, một đám đông người xem vây quanh cà tầng, nhiều vô cùng, tất cả đều là hóng hớt. Mọi người bàn luận xì xầm, thì thầm to nhỏ, huyên náo như chợ rau sáng sớm.

Nhân viên phòng bảo vệ bệnh viện cũng chẳng ngăn nổi.

Xe cứu hoả nhanh chóng tới nơi, vài lính cứu hoả mặc bộ đồng phục màu vàng cam nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, bắt đầu theo lề theo lối kê đệm trên mặt đất.

Lính cứu hoả tới cả rồi mà sao cảnh sát vẫn chưa tới?

Thư Ý Hoà đang thấy lạ. Ngay sau đó, cô ấy đã nghe thấy rõ tiếng còi cảnh sát gấp gáp, kêu ò e ò e liên tục.

Ba chiếc xe cảnh sát đúng lúc đậu trước cổng toà số 5.

Cô ấy theo bản năng nhìn về phía chiếc xe cảnh sát đầu tiên.

Người đàn ông trẻ đi xuống khỏi xe, đồng phục cảnh sát tươm tất, vẻ mặt nghiêm trang, đường nét khuôn mặt lạnh lùng kì lạ, cả người từ trên xuống dưới đều mang theo một luồng lạnh lùng, kiên quyết rằng người lạ chớ có lại gần.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên Thư Ý Hoà nhìn Khương Tự mặc cảnh phục. Mấy năm trước, lần người bạn thân bị giật túi, cô ấy đã thấy Khương Tự mặc cảnh phục rồi. Nhưng mà lúc đó lại không có tâm tư với anh ấy, cũng chỉ liếc nhanh một cái nên chẳng hề có ấn tượng gì. Lần này lại rất trực quan khiến người ta khó mà bỏ qua được.

So với quần áo bình thường, cảnh phục trang nghiêm thiêng liêng và đầy uy phong. Càng làm khí chất của Khương Tự thêm mạnh mẽ lạnh lùng.

Như có cảm giác, anh ấy lướt hai cái trong đám đông, ánh mắt nhắm chuẩn vào người Thư Ý Hoà.

Cô ấy túm chặt lấy góc áo blouse theo phản xạ có điều kiện, tự dưng lại căng thẳng.

Ánh mắt Khương Tự lạnh lẽo, hét về phía đám đông: “Đừng có gây rắc rối nữa!”

Thư Ý Hoà có thể chắc chắn được rằng câu này là cố tình nói cho cô ấy nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.