Phồn Chi (Tập 2)

Chương 27: Chương 27



Mặc dù Vương Tranh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe J rõ ràng đòi chia tay như thế lại thấy kinh ngạc không thôi. Trong ấn tượng của cậu, J là một người dịu dàng và hiền lành. Anh không giống Tạ Xuân Sinh. Tạ Xuân Sinh lúc ban đầu bị ngược đãi hoàn toàn không biết phản kháng, ngoại trừ yếu tố tâm lý đầy bí ẩn, thì cũng do cậu ta lớn lên trong một hoàn cảnh bình thường bất ngờ gặp phải chuyện bạo lực nên không biết phải đối phó thế nào. Còn J thì hoàn toàn khác hẳn. Cho tới bây giờ, anh luôn tìm cách giãy giụa và thoát khỏi nghịch cảnh. Cuộc sống khó khăn khiến anh hiểu rằng, nếu có người tốt với mình thì mình phải biết giữ gìn và quý trọng. Giám đốc Hách có tướng mạo đẹp đẽ, sự nghiệp thành công, tuổi đời còn rất trẻ. Tính ra, với những người trong giới, anh ta là người có điều kiện tương đối hoàn hảo. Hơn nữa lại còn xuất hiện vào lúc J khó khăn nhất mà ra tay giúp đỡ. Chẳng cần nghĩ cũng biết, miễn là anh ta có gì yêu cầu thì J sẽ tuyệt đối không cự tuyệt.
Nhưng bây giờ, J lại đơn phương đưa ra ý muốn chia tay. Rốt cuộc, chuyện kinh khủng gì đã xảy ra để J có thể mạnh mẽ và kiên cường đưa ra quyết định như thế?
Trong khi Vương Tranh còn chưa tìm ra lời giải thì phía bên này, giám đốc Hách đã lồng lộn lên, xông tới, một tay túm lấy cổ áo của J, một tay vo lại thành nắm đấm tính sẽ giáng vào mặt J. Từ Văn Diệu rủa một câu gì đó không nghe rõ, nhưng giây sau, anh liền xấn đến giữ chặt nắm đấm của giám đốc Hách, cất tiếng mắng: “ Mẹ kiếp, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đàn ông đâu cần phải động tay động chân?” .
Mặt mày giám đốc Hách âm trầm bất định, trừng mắt nhìn J đầy nguy hiểm, như thể sẽ xông lên nuốt chửng đối phương: “ Được, nói thì nói đi! Có gì muốn cứ nói đi! Anh nói xem, anh dựa vào cớ gì lại đòi chia tay tôi? Anh ăn của tôi, ở của tôi. Mẹ nó chứ, từ đầu đến chân có gì là không xài tiền của tôi? Bây giờ muốn chia tay à? Lợi dụng xong rồi tính phủi tay? Muốn chia tay hả, đừng có mơ!” .
Đoạn lại hất Từ Văn Diệu ra, quát gầm lên: “ Họ Từ kia, chuyện này can gì tới anh hả? Tôi nói cho biết, đây là việc riêng giữa Trương Quý Sinh và tôi, không tới phiên người ngoài như anh xen vào, anh dựa vào cái gì mà đứng đó chỉ huy hả! Cả cậu nữa Vương Tranh! Cậu đừng tưởng chỉ mình Trương Quý Sinh là oan khuất, tôi thì sao? Hai người hỏi anh ta xem, tôi đối xử với anh ta thế nào? Trương Quý Sinh, anh có lương tâm thì thành thật nói xem, tôi đối với anh có tốt hay không?” .
Mắt Trương Quý Sinh đỏ lên, thần sắc đầy vẻ thống khổ, ra sức giãy khỏi tay giám đốc Hách, bi thương nói: “ Phải, cậu đối với tôi rất tốt! Lúc tôi thiếu nợ nặng lãi, tính tự sát, chính cậu đã cứu tôi. Ân tình đó, tôi xin ghi nhớ, hơn nữa không phải không muốn trả. Thế nhưng cậu lại…” .
“ Tôi làm sao? Mẹ kiếp, tôi thế nào hả? Chuyện năm mươi vạn lẽ nào là tôi nói sai? Khi không anh lại nhận số tiền đó làm gì? Hả? Trước mặt người tình cũ, anh hãy nói cho rõ ràng đi, mẹ kiếp, thật sự là trong lòng anh không có ý đồ chứ?” .
J khẽ nhắm mắt, khóe miệng run run, bao lời muốn nói lại hóa thành tiếng thở dài. Sau một lúc im lặng, anh mới chán nản nói: “ Bỏ đi, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nếu cho rằng tôi ti tiện thì để không phải làm bẩn mắt cậu, chúng ta nên đường ai nấy đi” .
Giám đốc Hách sững sờ, trong mắt toát ra vẻ bất lực.
“ Cứ vậy đi. Chìa khóa nhà cậu tôi để trên bàn trà, chắc cậu cũng đã thấy. Quần áo giày dép tôi mặc, giống như lời cậu nói, đều là do cậu mua, nên tôi sẽ chẳng có quyền gì lấy đi. Còn quán bar…” . J quay đầu liếc nhìn cửa tiệm sau lưng, buồn bã nói. “ Nói thế nào thì đó cũng là cậu bỏ tiền ra mở, tôi vốn dĩ không có quyền hành gì, mọi thứ đến từ đâu thì nên về lại đó thôi” .
Anh nói xong, không để ý tới giám đốc Hách nữa, xoay người móc tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho Vương Tranh: “ Thầy Vương, hôm qua tôi gọi điện tìm cậu là tính trả tiền cho cậu. Thật lòng tôi rất cảm kích ơn cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nhận tiền. Mọi chuyện không phải như cậu Hách đã nói. Cả đời này tuy tôi đã chịu rất nhiều oan ức cùng đau khổ, nhưng nếu nhận số tiền này thì tôi còn tư cách gì nhìn người nữa? Mong cậu nghĩ tình tôi mà nhận lại” .
Lời lẽ đã tha thiết tới mức này, Vương Tranh không thể không nhận, nhưng ngực vẫn thấy khó chịu, không kìm được cất tiếng hỏi: “ Trả tôi rồi anh còn tiền trang trải không?” .
“ Còn chứ” . Trương Quý Sinh ngẩng đầu nói. “ Tôi lấy hết tiền lương làm ở nhà hàng rồi, tuy không nhiều nhưng đủ để sống. Nếu thiếu thì tôi cũng có chân có tay mà, sẽ không để mình chết đói” .
Nhìn J như vậy, ngay cả Từ Văn Diệu cũng không nhịn được mà xen vào: “ Không thì tôi tìm công việc mới cho anh. Hãy yên tâm, việc lần này rất phù hợp với anh…” .
Lời nói chưa dứt đã bị J xen ngang cự tuyệt. “ Không cần đâu. Tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho hai người rồi. Hơn nữa, nếu có thể, tôi không muốn có quan hệ gì với cả hai. Xin lỗi thầy Vương, tôi thật sự không biết ăn nói lắm mong cậu không để bụng. Tôi rất có hảo cảm với cậu, với cả Văn Diệu, thậm chí còn mong có ngày chúng ta xem nhau như bạn bè. Nhưng bây giờ vẫn không phải lúc” . Anh ngừng lại, sắp xếp câu chữ, rồi vụng về giải thích: “ Tôi đã lớn tuổi như thế này rồi, không làm được bất cứ việc gì, bản thân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả cuộc đời cứ không tiến bộ rồi vô phương giải quyết được chuyện của mình, tôi thật… thật rất xấu hổ…” .
“ Anh đừng nghĩ vậy!” . Vương Tranh cắt ngang nói.
“ Nếu không nghĩ vậy thì phải nghĩ thế nào đây?” . Trương Quý Sinh ảm đạm cười, nói: “ Tôi đi đây, sau này khi nào rảnh sẽ liên lạc với cậu” .

“ Anh đi đâu?” . Vương Tranh hỏi.
“ Chắc là về quê, thành phố bên đó nhỏ, mở một hàng quán buôn bán gì đó cũng dễ dàng hơn” . Trương Quý Sinh gật đầu chào mọi người. “ Nếu có dịp sẽ gặp lại” .
“ Đợi đã!” . Giám đốc Hách lúc này như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cuống cuồng chạy tới nắm lấy tay Trương Quý Sinh, nhưng anh đã nghiêng người né tránh. Trương Quý Sinh bình tĩnh nhìn đối phương nói rất nhẹ: “ Xin lỗi, tôi thật sự không muốn có dây dưa gì với cậu nữa!” .
“ Đừng như vậy, không phải, xin anh hãy ở lại!” . Giám đốc Hách đến lúc này mới thực sự hoảng loạn, run rẩy nói: “ Tôi, tôi sẽ không trách cứ gì anh nữa. Không, sau này tôi không bao giờ nghi ngờ gì anh nữa, tôi…” .
“ Cậu không cần tôi ở lại như cậu đã tưởng đâu!” . Trương Quý Sinh lắc đầu, giọng nói cố gắng dịu dàng hết sức, nói: “ Chẳng qua bây giờ cậu chưa kịp thích nghi với việc mất đi một kẻ cậu luôn coi thường và tùy tiện trách mắng mà thôi” .
“ Tôi chưa từng coi thường anh…” .
Trương Quý Sinh thở một hơi, gương mặt đầy sự mỏi mệt, mềm giọng nói: “ Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Số tiền nợ mà cậu đã trả giúp tôi, sau này từ từ tôi sẽ kiếm tiền trả lại. Mong cậu nhượng tình chúng ta từng sống với nhau, tôi đã từng chăm sóc sinh hoạt cá nhân cho cậu, mà thong thả cho tôi thời gian trả nợ… Nếu cậu không thể đáp ứng cũng không sao, tôi hiểu…” .
“ Trương Quý Sinh, có thật là anh quyết tâm muốn bỏ đi?” . Giám đốc Hách cắt ngang lời anh, lớn tiếng chất vấn.
Trương Quý Sinh gật đầu.
“ Được, anh giỏi lắm!” . Giám đốc Hách mặt mày xanh xám, dựng ngón trỏ lên, chỉ thẳng vào mặt J, dữ tợn bật ra một câu: “ Vậy thì mau mau cút khỏi đây! Đừng để tôi trông thấy anh lần nào nữa!” .
Anh ta quát tháo xong cũng không nhìn J một cái liền nổi giận xoay lưng bỏ đi.
Trương Quý Sinh nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt chất chứa đau thương và thống khổ, thở dài một tiếng rồi gục đầu xuống. Lúc sau nhỏ nhẹ nói với hai người còn lại: “ Tạm biệt, tôi đi đây!” .
“ J à” . Vương Tranh gọi, bỗng thấy bất an nhưng lại không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút thì bước tới trước mặt J: “ Đưa tôi di động của anh” .
J chần chừ chốc lát, lấy điện thoại ra đưa cho Vương Tranh. Vương Tranh lưu vào máy J số điện thoại bàn, email và địa chỉ MSN của cậu, sau đó mới trả lại cho đối phương rồi căn dặn: “ Đi đâu cũng phải nhắn tin báo cho tôi hay. Đừng giống như hôm nay cứ thế mà im lặng bỏ đi, nhé?” .
Khóe miệng J run run, trầm mặc, gật đầu.
“ Tôi đã lưu vào máy tất cả cách thức để liên lạc với tôi. Sau này không có chuyện anh không thể tìm được tôi đâu” . Vương Tranh ngừng lại một lát. “ Cố gắng giữ gìn sức khỏe, tự lo ình nhé” .
“ Cảm ơn, tôi nhớ mà” . J khó khăn nặn ra một nụ cười, hắng giọng nói: “ Không ngờ trong thành phố này còn có người để tôi nói lời từ biệt” .

“ Ừ, vẫn còn có người để cho anh thăm hỏi mà” . Vương Tranh đáp.
“ Cậu, cậu và Văn Diệu cũng phải hạnh phúc nhé” . J ngẩng đầu nhìn Từ Văn Diệu, lần đầu tiên không tỏ ra rụt rè và lo lắng nữa, gật đầu chào: “ Bảo trọng, Văn Diệu!” .
Trong nháy mắt, khi J nói lời giã biệt đó, Từ Văn Diệu phát hiện có thứ gì đó đã biến mất rồi. Cậu thiếu niên mười tám và người tình lớn tuổi hơn, lưỡi dao nhuốm máu cùng những tình cảm mãnh liệt thời thanh xuân nông nổi đã lặng lẽ tan biến thành khói sương. Anh khẽ rủ mắt xuống, tính nói gì đó nhưng mọi lời lẽ đều ứ nghẹn lại trong cuống họng. Bỗng nhiên anh nhận ra, người đàn ông trước mặt đã không còn là người luôn dịu dàng dung thứ mọi lỗi lầm của anh, cũng chẳng phải kẻ khiến anh mỗi khi nghĩ tới lại thấy hổ thẹn không thôi. J bây giờ là một J mà anh không biết, có một cuộc đời và số phận anh chẳng rõ. Giữa hai người trong lúc đó đã cách nhau hơn mười năm. Một quãng thời gian dài đằng đẵng, và đủ làm thay đổi hết thảy.
Tạm biệt!
Từ Văn Diệu lặng lẽ nói với J, đồng thời cũng đang gửi lời chào với cậu thiếu niên mười tám tuổi yếu đuối kia, tới thời tuổi trẻ ác liệt và hoa mỹ trong ký ức.
Tạm biệt!
J mỉm cười, vẫy tay chào hai người, sau đó thì quay đầu liếc nhìn theo hướng giám đốc Hách giận dỗi bỏ đi, rồi xoay lưng đi theo hướng ngược lại. Càng đi càng xa.
“ Một người phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể tỏ ra bình tĩnh như thế khi giông tố đến? Liệu anh ấy có sống tốt được không?” . Vương Tranh khẽ hỏi.
“ Chẳng phải em đã bảo, người ta chỉ cần có quyết tâm thay đổi thì cuộc đời chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi hay sao” . Từ Văn Diệu choàng tay qua vai cậu, ôm cậu vào lòng. “ Khuya rồi, chúng ta về nhà thôi…” .
“ Về cái gì mà về, anh còn chưa chịu nói sự thật với em đấy!” . Vương Tranh chất vấn. “ Là anh đã từ chối cuộc gọi từ J rồi xóa nhật ký điện thoại phải không?” .
Từ Văn Diệu ấp úng đáp: “ Gì hả, anh đâu biết…” .
“ Trong nhà chỉ hai người chúng ta, dì Trâu chẳng đời nào đụng vào đồ đạc của em” . Vương Tranh hơi tức giận nói: “ Anh không thấy làm vậy là thiếu tôn trọng em hay sao hả?” .
Từ Văn Diệu chẳng biết phải trả lời thế nào. Tuy anh không cho rằng chuyện mình làm là xấu, nhưng có một số việc, làm là một lẽ, còn giải thích lại là lẽ khác, nhất là khi do chính người mình yêu vạch trần, khiến anh phút chốc bỗng dưng chẳng biện minh được gì.
Vương Tranh thấy anh như vậy, vốn dĩ cậu chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi, nhưng lúc này thì cậu thật sự tức giận. Việc vừa xảy ra may mà J không sao nếu lỡ J gặp chuyện gì không may, cậu phải làm sao đây? Nếu J gọi tới chẳng phải muốn trả năm mươi vạn mà cần giúp đỡ thì thế nào? Càng nghĩ lại càng thấy sợ. Hơn nữa, từ trước tới nay cậu rất tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người, dù có thân mật đến mấy đi nữa cũng không có nghĩa đối phương có quyền tùy tiện mở xem thư từ và tin nhắn của người kia. Vương Tranh nghĩ tới đây, nhịn không đặng mà chất vấn: “ Nếu đó là cuộc gọi thông thường thì không sao, nhưng đây là J gọi cho em. Với tính cách của anh ấy thì nhất định phải là chuyện gấp gáp lắm. Anh có từng nghĩ tới, anh ấy không phải tìm em để trả lại tiền mà vì có điều nghĩ quẩn rồi tính làm chuyện điên rồ không? Phải chăng chỉ khi là việc không thể cứu vãn anh mới thấy hối hận?” .
Từ Văn Diệu mặt mày ỉu xìu, miễn cưỡng đáp: “ Chẳng phải anh ta cũng không xảy ra chuyện gì sao? Với lại, người như J nếu có tính tự tử cũng không dứt khoát đâu…” .

“ Anh nói gì hả?” . Vương Tranh cắt lời giận dữ quát lên: “ Tốt xấu gì anh ấy cũng là người yêu cũ của anh mà. Chuyện tới nông nỗi này mà anh một chút cũng không thấy đồng cảm gì? Một chút lòng thương xót cơ bản cũng không có?” .
“ Mẹ kiếp, anh mà không thương cảm anh ta à? Nếu anh thật sự phớt lờ anh ta thì bọn mình sẽ chẳng đứng đây cãi nhau đâu!” . Từ Văn Diệu chán nản xoay mặt, nhíu mày lại, nghĩ ngợi rồi thở dài nói: “ Được rồi. Chúng ta đừng vì người ngoài mà bất hòa nữa được không? Tự tiện từ chối điện thoại của em là anh quá đáng, nhưng em đâu cần vì một người xa lạ mà trách cứ anh nặng nề như thế?” .
Vương Tranh đỏ mặt nói: “ Anh quên nhanh thế sao? Nhiều năm về trước, anh ấy không phải ai xa lạ gì với anh!” .
Từ Văn Diệu rống lên: “ Được rồi, được rồi! Chuyện đã qua lâu như thế em còn bận tâm làm gì? Nếu em để bụng thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co mượn cớ người khác làm khổ anh!” .
“ Anh, anh càng lúc càng nói quàng. Bây giờ là anh tự tiện xóa nhật ký điện thoại, không tôn trọng quyền cá nhân của em. Anh đã không hề lo lắng tới tình hình an nguy của một người bạn cũ như J. Văn Diệu, sao anh không thành thật tự hỏi lòng, lý do vì sao anh lại không muốn em nghe điện thoại J gọi?” . Vương Tranh lạnh lùng và kiên quyết nói. “ Rồi sau đó anh trả lời cho em biết, anh lấy quyền gì để quyết định chuyện em nghe hay không điện thoại của J!” .
Từ Văn Diệu bị Vương Tranh chọc cho nghẹn lời, chỉ muốn đấm một cú lên tường để hả giận nhưng sau cũng lại chỉ siết chặt tay, đè nén cơn giận. Đúng thế, lý do thật sự là gì? Bởi vì hoàn toàn không muốn nhớ lại những sai lầm ngu muội thời trẻ nên mới cực lực tránh đối mặt với tình nhân cũ? Hay tất cả chỉ vì những nguyên nhân sâu xa và chồng chéo lên nhau mà J vô tình lại là người đại diện, chứng minh cho sự tồn tại của những vết thương lở loét dưới thịt da năm xưa. Sau bao nhiêu năm trôi qua, anh đã vì tội lỗi trước đây mà đánh mất khả năng yêu thương, liên tục thay đổi bạn tình, giả vờ sắm vai một kẻ chẳng phải là mình. Cực khổ lắm mới có thể tạo dựng lên mọi thứ, có cảm giác mọi thứ đã qua đi, vậy nên làm sao có thể để những điều hạnh phúc và ấm áp của hiện tại kết nối với mùa đông lạnh lẽo buốt giá của quá khứ cơ chứ?
Anh cắn chặt môi, tha thiết nhìn Vương Tranh. Một người đàn ông đẹp đẽ, thậm chí có nổi giận cũng vẫn đẹp, lúc nào cũng yêu ghét rạch ròi khiến anh thấy buồn cười và cảm động. Nhưng chính vì cậu đã từng trải qua những bất công cùng bất hạnh nên mới dễ dàng thương cảm cho phần số của người khác. Thốt nhiên anh nhận ra, hẳn là J đã chạm được vào nỗi lòng của Vương Tranh, khiến cậu bàng quan nhìn niềm đau thương cùng hân hoan của người khác, nhưng cái lĩnh hội được lại chính là cuộc đời của bản thân mình. Từ Văn Diệu thở hắt ra một hơi dài, dang rộng hai tay, lặng lẽ ôm chầm lấy người yêu vẫn còn đang rất tức giận của anh. Không để ý tới sự giãy giụa của cậu, chỉ cố gắng ghì siết cậu thật chặt vào lòng, luôn miệng thì thào: “ Anh sai rồi! Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa! Đừng giận anh! Anh sai rồi!” .
Vương Tranh vẫn còn rất tức giận, nên không chịu mà ra sức giãy khỏi kìm kẹp của anh, chân vừa giơ lên cũng bị anh dễ dàng dùng hai chân mình khóa lại. Cậu giãy mãi không ra, bèn quát lên: “ Bỏ ra mau! Đừng tưởng làm vậy mà em sẽ tha thứ cho anh! Buông em ra!” .
“ Đừng đẩy anh ra nữa! Anh đã biết sai rồi mà, cục cưng! Đừng giận cũng đừng kích động! Bác sĩ nói em không thể kích động, quên rồi hả? Ngoan, hít sâu vào, không nổi nóng nữa! Em nói sao thì anh nghe vậy! Tất cả đều là lỗi của anh hết, chịu chưa?” .
Vương Tranh lườm anh: “ Anh lại nói cho có để gạt em!” .
“ Không đâu!” . Từ Văn Diệu cam đoan. “ Anh thề là anh đã rất hối hận vì những gì mình đã làm. Về nhà anh sẽ viết kiểm điểm, được không?” .
“ Thôi được rồi! Không cần anh viết kiểm điểm đâu!” . Vương Tranh tức giận hừ một tiếng: “ Anh dám viết nhưng em không dám nhận đâu!” .
“ Ha ha, có gì lại không dám, tất cả con người anh đều là của em hết, chỉ mỗi chuyện anh cúi đầu nhận lỗi với em thì tính là gì?” .
“ Đừng có mà giở trò! Cái tay để ở đâu thế á” . Vương Tranh đỏ mặt, bị anh sờ nắn nhũn hết cả chân, oán hận mắng: “ Từ Văn Diệu, chuyện không đơn giản thế đâu, anh đừng tưởng là qua mặt được em…” .
“ Anh làm sai nên phải chịu phạt!” . Từ Văn Diệu hôn cậu, thấp giọng nỉ non: “ Có muốn phạt anh tối nay hầu hạ em chu đáo không?” .
Vương Tranh lạnh lùng hừ một tiếng: “ Tay anh còn dám mò xuống thêm một tấc nữa thì đêm nay cuốn gói ra hầu hạ cái sofa!” .
Từ Văn Diệu ngửa đầu, mỉm cười, sau đó buông lỏng tay ra, đáp: “ Được rồi, không sờ lung tung nữa, cái gì cũng nghe theo em!” . Đoạn lại thở dài: “ Nhưng mà cục cưng à, hôm nay anh bận rộn cả ngày, cơm chưa kịp ăn, vừa về nhà thì gặp phải chuyện rắc rối này. Chẳng biết em thấy sao nhưng anh mệt sắp chết rồi này! Hay là chúng ta về nhà nghỉ ngơi đã, còn việc phê bình và tự phê bình ngày mai lại tính nhé!” .
Bấy giờ Vương Tranh mới nhớ ra, Từ Văn Diệu hôm nay tăng ca, nhác thấy mắt anh toàn tơ máu lại mềm lòng đứt ruột, có là chuyện hệ trọng gì cũng bị cậu dẹp qua một bên, phải nghỉ ngơi lại sức mới tính tiếp được chứ. Vì vậy cậu liền gật đầu mà rằng: “ Về thôi!” .
“ Phải vậy chứ!” . Từ Văn Diệu vui sướng ôm lấy bả vai cậu, vừa đi vừa hỏi: “ Món khuya là mì sườn heo hả em?” .

“ Chưa giải thích rõ ràng mọi sự mà dám mơ tưởng tới bữa khuya?” .
Tuy Vương Tranh mạnh miệng là vậy nhưng khi về nhà thì liền tức tốc vào bếp nấu mì cho Từ Văn Diệu, nhìn anh ăn bát mì nóng hôi hổi xong mới chịu đi đánh răng rửa mặt đi ngủ. Hôm nay hai người cùng trải qua một đêm vô cùng kích động, nên khi đã lên giường rồi lại không chợp mắt được. Vương Tranh mắt mở trao tráo mà nói: “ Anh, bỗng nhiên em đã hiểu tâm tình của J rồi” .
“ Sao cơ?” .
“ Thì chuyện tại sao anh ấy lại muốn rời xa giám đốc Hách đó” . Vương Tranh thở dài. “ Tám phần mười là anh ấy đã thích cái tên ngốc[1]cứng đầu kia rồi” .
[1] Nguyên tác 二百五: nhị bách ngũ (250) có nghĩa là đồ ngốc hoặc đồ khờ. Cách gọi đó có nhiều cách giải thích: có xuất xứ từ cố sự thời Chiến Quốc, có xuất xứ từ truyền thuyết dân gian, lại có lai lịch từ trò chơi điện tử Street Fighter, rồi chơi bài, trong văn học, ca kịch cũng có những giai thoại…
“ Không thể nào!” . Từ Văn Diệu chau mày. “ J từng này tuổi, có loại người nào là anh ta chưa gặp. Tên Hách đó chỉ là một gã nhóc xấu xa chuyên dùng lời lẽ làm tổn thương người khác. Nói trắng ra thì chẳng ai chịu nổi!” .
Vương Tranh im lặng một lúc mới nói: “ Anh không hiểu J đâu. Anh ấy có thể chịu đựng hay không thể chịu đựng được cũng không sao cả, nhiều năm như vậy chưa từng có chuyện gì tốt thì không chịu được cũng có sao? Anh đừng quên, ngày xưa anh còn khó hầu hạ hơn giám đốc Hách bây giờ nhiều, song đến cùng chẳng phải là J vẫn chịu đựng đấy ư?” .
“ Sao có gì cũng đổ hết lên đầu anh vậy?” . Từ Văn Diệu bất mãn nói. “ Vậy sao bây giờ anh ta không chịu đựng tiếp đi? Chẳng phải cố chịu rồi sẽ được sống cùng người mình thích đó ư?” .
“ Có mấy ai trên đời chỉ vì chút ít vuốt ve an ủi mà nhẫn nhịn cả đời được? Với hai người yêu nhau mà nói, việc khó chấp nhận nhất chính là mình bị người kia coi thường. Anh…” . Vương Tranh quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng nhìn Từ Văn Diệu, hỏi: “ Anh cũng coi thường J phải không? Chính vì vậy mà anh không muốn em tiếp xúc nhiều với anh ấy?” .
Chuyện đã rõ ràng thế này, Từ Văn Diệu cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, vươn cánh tay vuốt tóc Vương Tranh, ôn nhu nói: “ Anh tuyệt đối không bao giờ khinh khi gì J cả” .
“ Thật không?” .
“ Thật!” . Từ Văn Diệu suy tư một lúc mới nói tiếp: “ Quả thật anh không mong hai người qua lại với nhau, nhưng không phải vì J, vấn đề là ở anh” .
“ Vì sao?” .
“ Bởi vì, J, với anh, là một người mà anh cần phải tạm biệt” . Từ Văn Diệu dịu dàng hôn lên trán Vương Tranh, vừa hôn vừa nói: “ Anh ta mang trong mình tất cả những hồi ức mà anh không muốn nhìn thấy và nhớ tới” .
“ Nghĩa là sao?” .
“ Nghĩa là, anh ta từng chứng kiến đoạn thời gian tàn khốc và xấu xa nhất của anh” . Từ Văn Diệu lại khẽ hôn lên chóp mũi người yêu, sau đó hôn lên môi, nhẹ nhàng từng chút từng chút một, nhỏ nhẹ nói: “ J là nhân chứng còn anh là tội phạm. Tội phạm thì không thích chạm mặt nhân chứng” .
Vương Tranh khó hiểu nhíu mày, vừa định hỏi tiếp lại bị đôi môi quyến rũ của Từ Văn Diệu cướp lấy thần trí, rồi mơ mơ màng màng bị anh cởi quần áo ngủ ra, hầu hạ tận tình từ đầu tới chân.
Đêm nay hai người làm vô cùng kịch liệt và triền miên. Chính vì vậy, khi Vương Tranh đã ngủ say lại mơ hồ trông thấy những ảo cảnh mông lung đầy hư thực nhưng không cách gì nắm bắt được. Trong giấc mơ có một cảnh rõ như thực, cậu thấy mình đang đứng giữa một thành phố, tận mắt nhìn những tòa nhà cao ốc chọc trời đổ sập xuống, hiệu ứng rung động mãnh liệt y như đang ở trong một bộ phim Hollywood khiến cậu chẳng nhúc nhích gì được, chỉ có thể trợn mắt nhìn mặt đất xuất hiện những khe nứt sâu kéo dài đến bàn chân cậu. Sau đó, một cú lắc mạnh khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Lúc này lại phát hiện toàn thân mình đang được bọc trong tấm chăn và ngủ trong một cái xe đang chạy như bay về phía trước. Cậu hoảng hốt muốn bật dậy nhưng lại bị cánh tay ai đó đè xuống, đoạn lại ngước đầu lên thì thấy Từ Văn Diệu mặt mày tái nhợt nhìn cậu, ngữ điệu hết sức dịu dàng: “ Tỉnh rồi à? Em đã ngủ rất say” .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.