Chiều ba mươi Tết, đường sá vắng người thưa xe một cách lạ lùng, người
qua người lại trên phố chưa tới một phần ba ngày thường. Ánh mặt trời
rạng rỡ của mùa đông chiếu lên người khiến người qua đường ấm áp hơn,
dường thấy được mùa xuân.
Vương Tranh cho hai tay vào trong túi
áo khoác, cúi đầu lặng lẽ đi trên phố, cách đó không xa là một nhà bán
hoa vẫn còn mở cửa, xơ xác trước tiệm là vài nhánh đào cùng mấy chậu
quất sai quả nhánh buông địu cả xuống. Chủ tiệm cũng đang lười nhác rũ
mặt nhìn xuống đường, thấy Vương Tranh cũng không hồ hởi đứng dậy chào
mời, chỉ lẳng lặng trông cậu lướt qua.
Trong ánh chiều buông đổ
đó, những cánh hoa đào có màu tựa như màu trắng , vào lúc đó còn được
điểm xuyết thêm chút phấn, và có lẽ nó như được trút bỏ đi tất cả dưới
ánh mặt trời.
Vương Tranh nhìn ông chủ tiệm hoa lại chợt nhớ tới chuyện hai, ba năm trước đây. Lúc ấy nhằm kiếm thêm thu nhập, cậu nhận
công việc đứng lớp cho hai lớp của người đã thành niên thi vào trường bổ túc. Một lớp dạy hai tư sáu, một lớp là ba năm bảy. Mỗi ngày cậu đều
bận tối tăm mặt mũi, tối đến được về nhà đi ngủ là chuyện hết sức hạnh
phúc. Có một đêm, Vương Tranh đến nơi dạy, nhưng đột nhiên trường lại
thông báo được nghỉ, cậu đã giống như học sinh trốn học mà nhảy cẫng lên vô cùng hưng phấn, vội vàng chạy về nhà, ghé vào sạp tạp hóa dưới lầu
mua một cái đĩa CD in lậu và bia, rồi lên phòng vừa uống bia Châu Giang
Thuần Sinh mấy đồng một chai vừa xem phim. Bộ phim xem lúc đó có nội
dung kể về một thành phố lan tràn một loại bệnh dịch lạ, khiến con người biến thành quái vật đáng sợ lúc đêm về, cắn nuốt xương thịt của đồng
loại. Chỉ có ban ngày thì thành phố mới được an toàn. Nhân vật chính
chạy xe jeep địa hình, băng ngang qua các tòa nhà chọc trời bị bỏ hoang
như khu rừng rậm, cầm súng trường đi săn. Mặt trời chói chang treo trên
cao, nhưng thành phố thân quen lại không có một bóng người.
Vương Tranh đột nhiên cảm thấy, trong tất cả những cảm giác thì đó chính là điều cậu ghét nhất.
Lúc xem phim, cảm giác sợ hãi của một người chết trong cô đơn bám riết lấy
cậu. Lúc đó, cậu chỉ muốn gọi điện thoại cho từng người quen biết, tìm
ai đó rảnh rỗi để hỏi họ rằng, bây giờ đang làm gì thế? Không phải là
cậu muốn nói hay hỏi điều gì đó cụ thể, chẳng qua chỉ là muốn xác định
có ai đó trên đời này biết rằng cậu vẫn còn sống, vẫn không cô độc. Khát vọng đó dưới sự tác động của chất cồn cuộn lên mãnh liệt, đã thúc đẩy
cậu mở danh bạ điện thoại, nhìn mỗi cái tên hiện lên mà suy xét đủ thứ,
như thể đắn đo đau khổ, không biết liệu có người nào để cậu gọi điện hỏi thăm về điều bình thường như lạ như quen mà không bị từ chối và lạnh
nhạt không.
Nhưng đến sau cùng, Vương Tranh cũng không tìm thấy người như thế.
Khi Vương Tranh giật mình nhận ra mình đang làm gì thì cậu đã gọi vào một
dãy số nọ. Cậu nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người kia truyền qua
dây vô tuyến lạnh ngắt, “Alo, ai đấy?”, Vương Tranh như bừng tỉnh kinh
hãi nhận ra, dãy số mà cậu vô thức bấm gọi là số của Lý Thiên Dương.
Cậu như bị ma quỷ dọa nạt mà lập tức ngắt điện thoại, làm thế vẫn thấy
không ăn chắc, cậu còn tắt nguồn tháo pin ra. Cậu kinh đảm ôm ngực thở
không ra hơi, sự co rút nơi tim khiến cậu thấy như có bàn tay vô hình
thò ra bóp lấy cổ cậu, rồi sau đó mới từ từ mất đi.
Lúc đó,
Vương Tranh đã rời khỏi thành phố có Lý Thiên Dương ở, cũng thay đổi
luôn số điện thoại, thay đổi kiểu tóc, lần đầu tự mình đi mua nhà, lần
đầu kiếm tiền nuôi sống bản thân, lần đầu suy tính cho tương lai.
Áp lực đè lên cậu rất nặng nề, mỗi ngày ngủ chẳng đến sáu tiếng. Chưa khi
nào cậu thấy mình đang sống một cách chân thật như thế, chân thật đến
buồn thảm, đến kiên định. Những khi ngẫu nhiên nghĩ tới Lý Thiên Dương,
cậu đã bình tĩnh hơn, không còn oán hờn hay căm hận gì, lại càng không
có chút tư tình hoài niệm ngóng trông. Trước khi điện thoại được nối
thông, cậu thậm chí còn nghĩ, Lý Thiên Dương chẳng còn ý nghĩa gì với
cậu.
Song, khi tiếng nói vang lên phía bên kia điện thoại, những buồn đau, thương tổn lẫn áp lực tâm lý như tìm thấy được miệng ra mà ồ
ạt trào lên nhấn chìm lấy Vương Tranh. Cậu mở âm thanh tivi ở mức lớn
nhất, khi nhân vật chính hoàn thành chiến thắng truyền kỳ, quay về trong những tiếng tung hô bi tráng, cũng là lúc Vương Tranh lệ rơi đầy mặt,
nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Đó là lần duy nhất cậu khóc vì sự phản bội của Lý Thiên Dương. Cậu muốn
thông qua nước mắt mà bài trừ hết mọi bất lực, khổ sở ra ngoài, nên đã
cố sức mà khóc, kiệt quệ mà khóc.
Nước mắt rơi thành dòng, chảy
thành giọt rơi trên bàn trà. Cậu cẩn thận lấy khăn tay lau sạch, nhẹ
nhàng hết sức nhằm không làm trầy xước mặt kính được khắc hoa văn xinh
đẹp.
Sau đó, cậu vào phòng bếp, nấu cho mình một bát mì thập cẩm thơm lừng nóng hổi.
Đầu tiên, cậu pha chế nước tương, sau đó bắc nồi áp suất hầm một miếng thịt kho tàu lớn, rồi điêu luyện lấy thớt ra cắt mộc nhĩ, trứng chiên, sợi
mỳ, tôm nõn… Đợi thịt chín vớt ra để nguội, sau đó cắt thành từng lát
mỏng. Lúc này, một nồi nước khác cũng sôi, cậu liền cho sợi mỳ trắng như tuyết vào. Vừa nấu vừa cẩn thận khuấy mỳ, đợi được lửa rồi mới vớt mỳ
ra.
Lúc ăn mì, Vương Tranh bình tĩnh nghĩ, hóa ra cậu vẫn vì chuyện Lý Thiên Dương thay lòng đổi dạ mà tổn thương.
Kia là vết thương hết sức chân thực, chẳng phải loại thương tâm bình thường mà người người vẫn bàn. Hậu quả mà nó để lại bằng mắt thường không thể
nhìn thấy được nữa, nhưng vết thương thật sự của nó lại rất lớn. Vết
thương bắt đầu cắm rễ trong tim rồi dần lan rộng ra, thối rữa ngày qua
ngày, có cố gắng cũng không làm nó khép miệng được.Vì diện tích thương
tổn quá lớn, nên chỉ với sức một mình Vương Tranh thì chẳng cách nào cứu trị được.
Hết năm này qua năm kia, cậu đều bó tay trước miệng
vết thương, đành mang theo nó mà sống. Dần dà, vết thương như dấu huân
chương đóng hằn trên da thịt, vừa xấu xí vừa gợi nhiều điều. Đôi lúc cúi đầu nhìn xuống ngực, lại bất giác nhếch miệng mỉm cười trào phúng.
Có lẽ, trên đời có rất nhiều thứ đáng cười. Nhưng Vương Tranh hiểu rõ, chỉ là do cậu quá nghiêm trọng, không như những người xung quanh, xem cuộc
sống như một trò tiêu khiển rồi sau đó có thể vui vẻ mà sống.
Vương Tranh thở dài một hơi, rút tay ra khỏi túi áo, lấy tiền mua gốc đào
cuối cùng của tiệm hoa vãng khách nó. Hoa đã nở tơi hết, vừa chạm mạnh
tay vào, cánh hoa đã lả tả rơi rụng.
Cậu ôm gốc đào vào người, chầm chậm tiến về phía trước.
Nhà của anh họ cậu nằm trong một khu nhỏ cũng không hẳn là tệ, nhưng ở cái
thành phố mà khắp nơi đều là người có tiền thì nhà anh cậu miễn cưỡng
cũng có thể tính dạng trung bình. Vương Tranh có sẵn chìa khóa cửa, lúc
này lấy chìa khóa ra mở cửa chính ở dưới lầu, sau đó vào thang máy bấm
số tầng lên thẳng trên tầng là được. Trong lúc thang máy từ từ đi lên
cậu mệt mỏi nhắm hờ mắt, đột nhiên thấy hình ảnh mình qua tấm kim loại
lắp trong thang máy, méo mó và nhợt nhạt.
Tết nhất thế này, hẳn
là cậu nên tươi cười mới đúng, vì vậy đã cố vặn vẹo ra một nụ cười, ôm
gốc đào sát vào ngực, bước ra khỏi thang máy, rồi nhấn chuông cửa. Cậu
đã chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa nhất định phải mỉm cười, chúc Tết hai anh
chị, lì xì cho Tiểu Quân Quân, sau đó ra sức nấu một bữa cơm thật ngon.
Cửa mở ra, người xuất hiện lại khiến nụ cười gượng gạo của Vương Tranh lập tức biến mất.
Lại là Lý Thiên Dương.
Vừa thấy Vương Tranh, hắn đã hào hứng tiếp đón: “Em đến muộn thế, còn mua
cả hoa đào nữa à! Sao không nói anh một tiếng để anh mua, không phải mất công em…”
Hắn vừa nói vừa đón lấy gốc đào trong tay Vương Tranh, đảo khách thành chủ.
Vương Tranh nheo mắt nhìn Lý Thiên Dương, kinh ngạc lúc đầu liền tiêu tán rất nhanh, chỉ còn thấy được vết thương đột ngột vỡ ra. Lý Thiên Dương đích thân ra cửa đón cậu thế này, trong ký ức, là chuyện chưa từng xảy ra
trước đây. Cho dù lúc quan hệ giữa hai người ngọt ngào nhất, cũng chỉ có mình cậu đứng ở lối vào, mở cửa, nhận lấy túi công văn trong tay hắn
rồi cúi người đưa đôi dép lê cho hắn mang vào.
Sau đó là gì nữa? Vài lời hỏi han ân cần, rồi chăm chú quan sát nét mặt của hắn, nếu hắn
vui, cậu sẽ như học sinh được điểm cao mà phấn khích, nói năng nhiều
hơn, mặt mày tươi rói hơn; còn nhược mà hắn hờ hững, cậu sẽ như con cún
bị bỏ rơi, làm gì cũng dè chừng, sợ hắn phiền lòng.
Lúc ấy, cậu
chẳng khác gì đám đàn bà con gái đi lấy lòng chồng, hèn gì Lý Thiên
Dương mới không thèm vào, ngay đến cậu nhớ lại cũng thấy chán ghét bản
thân khi đó kinh khủng.
Chỉ là, vào thời điểm đó, Vương Tranh
không còn biết đến cách thức quan tâm nào khác. Cậu vẫn còn non dại, chỉ hay cảm tình là đơn thuần, không ai dạy cậu biết, chu đáo lâu ngày sẽ
thành phiền phức, đặt người ta cao hơn mình cuối cùng chỉ có bản thân là khổ.
Khi Vương Tranh suy nghĩ về vấn đề này, Lý Thiên Dương đã
đưa một đôi dép lê qua. “Em mang vào đi, trong phòng không mở lò sưởi,
đi dép vào đỡ lạnh chân.”
Vương Tranh thoáng ngẩn ra, im lặng xỏ chân vào dép, gật gật đầu coi như cảm ơn, rồi lướt nhanh qua Lý Thiên
Dương vào nhà: “Anh, chị, Quân Quân, em đến rồi.”
Không ai đáp,
trong nhà có chút vắng lặng. Vương Tranh nhìn một vòng, quả nhiên không
ai ở nhà. Cậu xoay người, nghi hoặc nhìn Lý Thiên Dương: “Anh chị tôi
đâu?”
“Anh ấy dẫn vợ con tới nhà hàng trước rồi. Anh ở đây chờ em tới…”
Vương Tranh nhíu mày, lắc đầu nói: “Đó là sơ suất của tôi, tôi tới trễ, không kịp nấu cơm. Bữa cơm hôm nay xem như tôi mời, là nhà hàng nào? Không
được, để tôi gọi điện cho họ.”
Cậu vừa lấy điện thoại ra nhấn số gọi, Lý Thiên Dương đã ngăn lại: “Đừng gọi. Là anh. Là anh xin anh chị
của em cho anh thời gian và mượn chỗ để nói chuyện với em. Tiểu Tranh,
em đừng giận, được không?”
Lý Thiên Dương nếu muốn thì chỉ cần
nhỏ nhẹ, liền khiến người nghe tin sái cổ là hắn đang rất chân thành,
như thể hắn đào hết ruột gan ra dâng lên cho đối phương, đây là chỗ khôn khéo của hắn bao năm, cũng nhờ vậy mà khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn,
hắn luôn dễ dàng làm đẹp lòng đối tác, và cũng khiến người kia sinh ra
hảo cảm với hắn. Vương Tranh ngước mắt lên nhìn vào mặt Lý Thiên Dương,
như muốn tìm chứng cứ xác thực, ngay cả cái nhíu mày của hắn cũng không
bỏ qua, sau đó gật gật đầu, xoay người, ngồi lên sofa, nói: “Nói đi. Anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói gì ư?” Lý Thiên Dương khẽ sững ra,
rồi tự cười giễu bản thân, lúc sau lại móc bao thuốc trong túi quần, đưa một điếu lên miệng châm lửa hút. Vương Tranh gõ gõ mặt bàn, bình tĩnh
nói: “Cho tôi một điếu.”
“Cái gì?” Lý Thiên Dương bất ngờ.
“Tôi cũng muốn hút.” Vương Tranh nhíu mày. “Cho tôi một điếu cũng không được?”
“Không phải. Chỉ là trước đây em đâu có hút thuốc…” Lý Thiên Dương vừa tính
đưa bao thuốc qua, ngẫm lại liền lấy một điếu trực tiếp đưa cho Vương
Tranh. Cậu đón lấy, gài nó lên môi, Lý Thiên Dương bật lửa đưa sang,
nhưng Vương Tranh liền nghiêng đầu, châm thuốc. Cậu hút dài một hơi, cảm nhận khói thuốc nicotine trôi xuống cổ họng, đảo một vòng khắp phổi rồi phả hơi ra ngoài.
“Thích nhỉ. Hèn gì mà bạn tôi, từ mười lăm
tuổi đã mỗi ngày hút những hai gói.” Vương Tranh lấy cái gạt tàn từ dưới bàn trà lên đặt trước mặt cậu và Lý Thiên Dương, cảm thán một câu: “Quả thật rất tuyệt!”
Lý Thiên Dương mê mang nhìn Vương Tranh. “Tiểu Tranh, em thay đổi nhiều quá!”
“Không thay đổi không được. Hơn nữa chẳng ai có thể cả đời đều trước sau như
một.” Vương Tranh thản nhiên đáp, lại hít thêm một hơi thuốc, bâng quơ
hỏi: “Chuyện làm ăn của anh thế nào?”
“Cũng khá, mấy năm nay làm đại lý thêm hai nhãn hàng nữa,” Lý Thiên Dương nói. “Công ty nhỏ thôi,
bạn hàng cũng toàn khách quen.”
“Chúc mừng,” Vương Tranh đáp. “Cuốn học thuật chuyên ngành của tôi chắc qua Tết sẽ xuất bản.”
“Hay quá, anh nghe mà còn tự hào lây,” Lý Thiên Dương vui vẻ nói. “Làm chăm chỉ vào, em chắc chắn sẽ có sự nghiệp vẻ vang.”
Cuộc nói chuyện lại rơi vào yên lặng, Vương Tranh chìm vào suy tư riêng,
không lên tiếng. Lý Thiên Vương muốn đánh vỡ cục diện trầm mặc, nhưng
lại sợ nói sai, chọc Vương Tranh tức giận, lúc sau mới dè dặt nói: “Lần
này tới thành phố G, chuyện làm ăn đều rất thuận lợi nên anh tự cho mình nghỉ phép vài tuần… Mai mốt trở về, nếu tình hình bên này ổn định, chắc anh sẽ chuyển công ty sang hẳn đây…”
“Anh đi lâu vậy, người nhà không nói gì à?” Vương Tranh gảy muội thuốc vào gạt tàn.
Lý Thiên Dương thẳng lưng, như thể chuẩn bị tuyên cáo chuyện hệ trọng:
“Cha mẹ anh năm nay đã qua Canada với chị hai, không về nữa. Anh chỉ có
một mình, vất vả lắm mới gặp được em, nên muốn ở lại đây thêm một vài
ngày.” Hắn chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Vương Tranh. “Tiểu Tranh, nếu anh không độc thân thì đã chẳng mặt dày xuất hiện trước mặt em. Em
tin anh, anh không phải loại người đó.”
“Đúng vậy, anh không
thích nói dối, không thích tự lừa mình, không thích làm chuyện trái với
lòng… tôi nhớ chứ. Anh biết, tôi thì nghĩ gì về anh không?” Vương Tranh
bình thản nói.
Lý Thiên Dương da đầu run lên, càng cố ngồi thẳng lưng hơn: “Em nghĩ anh dễ thay lòng, không đáng để em tin tưởng. Em cho rằng anh hời hợt, không xứng cho em quan tâm. Anh cũng biết là em ghét
anh, hận anh, coi thường anh. Anh biết hết.”
Vương Tranh kinh
hãi như vớ phải gánh nặng gánh không nổi, rụt vai lắc đầu nói: “Anh sai
rồi, tôi không phán xét về nhân phẩm anh. Tôi chỉ là thấy anh rất may
mắn.”
“Cái gì?”
“Anh rất may mắn. Thật sự. Anh có thể
làm những chuyện mình muốn. Anh có đủ khả năng cũng như nghị lực để theo đuổi điều mình thích. Nhưng có một câu tôi nhất định phải nói cho anh
biết, bây giờ, mặc kệ mục đích của anh là gì, thì tôi cũng sẽ tận lực
khiến nó không ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.”
“Tiểu Tranh,
em lo lắng thái quá rồi.” Lý Thiên Dương hút một hơi thuốc dài rồi dụi
nó vào trong gạt tàn. “Anh sẽ không làm gì cả, anh cũng không có tư cách xen vào cuộc sống của em. Anh đến đây, chỉ muốn xin lỗi, chuyện năm đó
là anh có lỗi với em. Anh thật lòng xin lỗi em. Em muốn mắng anh, đánh
anh thế nào cũng được, chỉ cần em nguôi giận mà thôi. Anh chẳng mong gì
nhiều, chỉ muốn em hả giận. Chuyện sau đó thế nào, chúng ta không ai
đoán trước được, phải không?”
Mắt hắn khẽ đỏ lên, nghẹn giọng
nói tiếp: “Mấy năm này, anh luôn thấy bất an. Cả đời, anh chưa từng tàn
nhẫn, quá đáng với ai như từng đối với em. Anh xin lỗi em. Anh rất hối
hận. Đôi khi nghĩ tới em, anh lại khổ sở không ngủ được. Mỗi lần nhắm
mắt lại là thấy ánh mắt em đang nhìn như vây lấy anh. Đôi mắt trong đến
mức khiến anh hổ thẹn. Lúc đó, em còn nhỏ dại như vậy, rõ ràng là anh
sai, vậy mà lại bắt em gánh hậu quả. Sau khi em đi rồi, anh tìm người
hỏi thăm về em, nhưng lại không dám đến gặp. Em không biết khi anh thấy
em lần đầu, em gầy như vậy, khiến anh lòng đau như cắt. Sự khổ sở đó…”
Hắn dừng một chút, lại gượng gạo nói: “Không nhắc chuyện này nữa. Sau
này, anh sẽ chăm sóc em cẩn thận, về phía gia đình em, anh sẽ đến nhận
tội với hai bác, hai bác có đánh có mắng thì anh cũng sẽ cầu xin họ cho
em về nhà… Bao lỗi lầm chỉ cần anh gánh là đủ… anh sẽ không để em… để
em…”
“Đừng nói nữa!” Vương Tranh run rẩy người, đưa tay dụi
thuốc, nắm chặt tay lại, cố hít vào thở ra để lấy bình tĩnh. “Chuyện này không liên quan tới anh, anh rõ chưa?”
Nói xong, như bị rút hết sức lực, Vương Tranh mỏi mệt ngả vào trong sofa, ngửa đầu nhắm mắt chầm chậm hít thở. Cậu lấy cách này nhằm để giảm bớt cơn đau rút ở tim, tuy
không hiệu quả, nhưng thà làm hơn không.
Vết thương vô hình sâu
trong lồng ngực vì thời gian dài vẫn không lành được mà hóa thành một
chứng bệnh. Hậu quả nghiêm trọng nhất là khi thình lình xúc động, khiến
cậu trong nháy mắt không thể thở được, đồng tử co lại, mi mắt cũng nặng
nề không nhắm được. Khi đó, cậu sẽ thấy ảo ảnh cậu bị kéo vào một đường
hầm tăm tối, kín gió, da thịt tiếp xúc luồng gió lạnh âm hàn trong huyệt mộ mà nhanh chóng thít chặt lại.
Trong khoảng thời gian một
mình chống chọi, Vương Tranh cũng tìm ra cách đối phó với chứng bệnh
không tên đó, đó chính là phớt lờ mọi đau đớn ra sau đầu, cố hồi tưởng
lại những buổi trưa mùa hè, nhà tập thể cũ của đơn vị có một đường hành
lang rất dài, ở đó có thể nhìn sang bờ đê sông. Ở phía trước nhà, cha
cậu trồng hai khóm tre đuôi phượng trong một cái bồn hoa làm bằng
xi-măng, chúng mọc nhanh đến kinh người, chỉ một mùa hè đã vươn cao quá
đầu người trưởng thành.
Khi đó, cậu sẽ kê bàn và băng ghế ngồi dưới bóng tre, vừa cắn bút chì làm bài tập vừa nghe mẹ hỏi chuyện bên tai.
Trời sinh cậu yếu nhược, tuy không bao giờ dám cãi lời mẹ nhưng cũng tự có
phương thức phản kháng. Nếu không đồng ý lời mẹ nói thì sẽ cố ý chần chừ không làm, hoặc vờ như chẳng nghe.
Rồi lúc mẹ giận dữ quát ầm lên, cậu sẽ trốn ở góc cầu thang, nghe âm thanh giận dữ của mẹ vọng lại mà che miệng cười thầm.
“Mày điếc à, có lỗ tai làm gì hả? Mẹ gọi mà mày không nghe, tính chọc mẹ tức chết hả?”
Mẹ cậu vừa mắng vừa kéo cậu vào nhà, lực kéo rất mạnh, khiến cậu đau điếng cả người, hoàn toàn không có chút dáng vẻ dịu dàng như mẹ nhà người ta, nhưng lúc cơm chiều, trên bàn có món gà hầm, hai cái đùi gà luôn nằm
trong bát cơm của cậu.
Nhưng trong thời gian trưởng thành dài
dai dẳng và mong manh ấy, đứa trẻ chỉ nhớ được cái kéo tay của mẹ đau ra sao, mà dễ dàng bỏ qua việc mẹ mình đã hầm bao nhiêu gà, cuối cùng cũng chưa từng nếm thử đùi gà rốt cuộc được làm ra sao.
Vương Tranh mở choàng mắt ra.
Lý Thiên Dương không biết từ lúc nào đã ngồi sát cạnh cậu, lo lắng hỏi: “Tiểu Tranh, em bị sao thế, mặt em tái quá!”
Vương Tranh né bàn tay đang trờ tới định kiểm tra trán cậu của hắn. “Không có gì, bệnh cũ thôi.”
“Trước đây em đâu có bị như thế. Sao lại thành thế này? Đau đầu hay chóng mặt? Em nói rõ xem, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, đừng trì hoãn kẻo bệnh
nặng hơn.”
Giọng nói của Lý Thiên Dương chứa đầy vẻ quan tâm lo
lắng. Rất lâu trước kia, khi hắn cũng dùng ngữ điệu như thế nói chuyện
với cậu, đã khiến cậu hạnh phúc vô bờ. Cũng chỉ vì âm thanh dịu dàng đó
mà Vương Tranh đã quyết liệt đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, toàn tâm
toàn ý đi theo hắn.
Như thể, chỉ cần có tiếng nói dịu ngọt đó vây quanh thì dù có bị cha mẹ bỏ rơi, Vương Tranh cũng thấy đáng giá.
Đáng giá!
Nhưng thế nào mới gọi là đáng giá?
Sự mất mát, là thứ không thể thiếu được, không thể thay thế được, là cha
mẹ, nỗi nhớ nhà, là hồi ức xa xôi về gia đình, loại mất mát đó, chỉ dựa
vào một người đàn ông, một tình yêu cũng không thể bù đắp được.
Vương Tranh lại chăm chú nhìn vào mặt Lý Thiên Dương một lần nữa, cơn co rút
trong tim càng lúc càng lớn, cậu đứng dậy, uể oải nói: “Anh nói đúng.
Tôi không đi ăn cơm cùng mọi người được, anh nói lại với anh chị tôi
giùm tôi, tôi đến bệnh viện đây.”
“Em đến bệnh viện làm gì? Tiểu Tranh, đợi đã!” Lý Thiên Dương không nhẫn nhịn được nữa, vội vàng đứng
dậy bắt lấy cánh tay Vương Tranh. “Chẳng lẽ ăn với anh một bữa cơm Tất
niên mà em cũng không làm được?”
Vương Tranh im lặng, người run nhè nhẹ.
“Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?” Lý Thiên Dương thống khổ quát ầm lên,
kéo cậu rơi vào trong lòng hắn. Hắn không thể làm gì khác hơn. Vốn dĩ,
hắn định làm mọi thứ một cách chậm rãi, tiến tới cậu thật điềm đạm,
nhưng lại đột ngột xảy ra chuyện lộn xộn, khiến hắn không nghĩ nhiều hơn được. Hắn muốn ôm lấy người này, nhưng Vương Tranh cứ giãy khỏi tay
hắn, cậu không kêu gào, chỉ đơn thuần là giãy giụa. Khi lách được ra
khỏi tay hắn, Vương Tranh liền đẩy hắn ngã xuống sofa. Nếu hắn muốn vùng dậy kìm cặp cậu thì không khó gì, song lại chẳng dám lỗ mãng lần nữa.
Vương Tranh cắn răng, trừng mắt nhìn hắn từ phía trên cao, tay vo lại
thành nắm đấm. Lý Thiên Dương nheo mắt nhìn cậu, lúc sau lại lao dậy,
kéo cậu xuống, không hề nghĩ ngợi mà ép môi mình lên môi cậu.
Khi đã thật sự chạm vào được Vương Tranh, hắn mới nhận ra, bản thân đã khao khát nhớ nhung cậu lâu đến như thế.
Sai lầm từng có, không phải chỉ tra tấn mỗi Vương Tranh, mà còn hành hạ cả
Lý Thiên Dương hắn. Cả đời, người ta có thể gặp gỡ rất nhiều người, sẽ
có người khiến ta say đắm điên cuồng như sa vào bão táp mưa sa, sẽ có
người làm ta rung động đến mức chẳng biết cách nào tới gần, nhưng có mấy người là ở mãi trong tâm trí ta không di không dời? Để tạo thành ký ức, trước tiên phải bỏ ra rất nhiều thời gian, ở những năm tháng tốt đẹp,
dùng tình yêu chân thành không toan tính của đối phương dành cho mình
hình thành nên khung sườn, sau đó lại dùng thêm vô số những tình tiết
dịu dàng mà đắp lên những viên gạch, những điều đó mới giúp hình thành
nên ký ức chân chính. Kiểu ký ức đó sẽ khảm sâu vào trong xương, khiến
chúng ta không thể nào quên được.
Giờ phút này đây, Lý Thiên
Dương thấy mình lại được như cậu bé vừa rung động lần đầu. Đôi tay ôm
Vương Tranh không ngừng rung lên. Trong khoảnh khắc hắn chạm vào môi
Vương Tranh, mềm mại là thế, ngọt ngào là thế, như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa phủ bụi đã lâu.
Ánh dương soi vào, làm sáng rực mọi thứ.
Môi Lý Thiên Dương đau buốt. Hắn ai u một tiếng, không thể không buông đôi
tay đang ôm Vương Tranh ra, khắc sau, cậu đã đảo ngược tình thế, giáng
cho hắn một đấm vào cằm.
Đoạn, Lý Thiên Dương nhìn Vương Tranh
tránh ra xa khỏi hắn, dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn hắn, rồi chụp lấy
cái gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn trà, dứ vào mặt hắn, nghiến răng
nói: “Lý Thiên Dương, anh đừng nghĩ rằng vì sắp Tết mà tôi không dám đập vỡ đầu anh!”
Lý Thiên Dương sững ra nhìn Vương Tranh. Trong trí nhớ của hắn, cậu chưa bao giờ nổi giận, sức lực cũng yếu nhược như phái nữ, lúc nào cũng là thư sinh lễ độ, không lên mặt hay lớn tiếng với ai, gặp chuyện liền giở lý lẽ ra.
Nhưng lúc này, Vương Tranh lại
đanh mặt, hung hăng nhìn hắn, vừa thấy hắn động đậy liền nhứ cái gạt tàn lên, ra chiều sẽ đập bổ vào đầu hắn bất cứ lúc nào.
Lý Thiên Dương hoàn thần, giơ hai tay đầu hàng: “Tiểu Tranh, em bình tĩnh, anh sẽ không làm thế nữa. Em bình tĩnh lại.”
Vương Tranh mắt đỏ lừ, gầm lên: “Mẹ kiếp, anh đã bao giờ nói mà giữ lời? Anh
đã bao giờ làm được những gì mình hứa? Anh chẳng làm được gì cả. Muốn
tôi tin anh ư, muộn rồi!”
“Tiểu Tranh, anh xin lỗi. Tiểu Tranh,
nghe anh nói. Anh biết là trước đây anh không ra gì. Hãy cho anh cơ hội
được giải thích. Anh sẽ làm mọi điều để em tha thứ. Em yên tâm, anh cam
đoan sẽ không phạm phải sai lầm trước đây. Bây giờ anh nói được làm
được.” Lý Thiên Dương hạ giọng: “Anh nhớ ban đầu anh từng hứa gì với em. Hãy yên tâm. Anh nhớ mọi điều. Lúc này đây anh quay về là để thực hiện
những gì đã hứa. Em hãy cho anh cơ hội. Không, dù em không cho anh cơ
hội cũng không sao, hãy để anh được phép chăm sóc em, được không? Anh
chỉ nghĩ mỗi một điều đó thôi, có được không em?”
Vương Tranh rũ mắt xuống, như đã hoàn toàn nản lòng thất vọng, bỏ cái gạt tàn xuống
bàn. Ngay khi Lý Thiên Dương mừng thầm vì ngỡ rằng cậu đã đổi ý, cậu lại ngẩng đầu, nói: “Rất êm ái. Lý Thiên Dương, tài ăn nói của anh vẫn rất
tuyệt vời, nhưng nếu trí nhớ anh tốt vậy, hẳn vẫn không quên, lúc đòi
chia tay tôi, anh đã nói gì.”
Lý Thiên Dương hóa đá.
Ngữ điệu của Vương Tranh đã hoàn toàn bình thường, cậu vuốt tóc, bình tĩnh
nói: “Tôi không phải muốn tính toán nợ nần với anh, cũng chẳng phải mong lùi một bước tiến hai bước. Có rất nhiều chuyện, một khi xảy ra là
không thể quên được. Như chuyện anh nói sẽ thay cha mẹ chăm sóc tôi cả
đời, hay như lúc đòi chia tay, anh kiên quyết bảo đã tìm được tình yêu
đích thực, chỉ khi ở bên cạnh người đó thì anh mới hiểu hóa ra tình yêu
lại kỳ diệu đến thế.”
Lý Thiên Dương nghẹn giọng, không cách nào phản bác lại những gì Vương Tranh nói.
Vương Tranh liếc mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói tiếp: “Vốn dĩ chúng ta không tới
nỗi phải nói ra những lời này, nhưng rõ ràng còn hơn mù mờ. Kỳ thật, từ
lúc biết anh tới nay, tôi luôn cảm thấy bất an. Khi chúng ta còn bên
nhau, những lời anh nói hẳn có vài phần là thật. Lúc anh đòi chia tay,
câu anh thốt ra cũng không phải giả. Bây giờ…” cậu cười khẽ, “Bây giờ
anh nói anh hối hận, tôi biết cũng là thật. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lời
anh nói trước sau luôn mâu thuẫn, không đồng nhất, nên tôi chẳng cách
nào tin anh được.”
Cậu xoay lưng bỏ đi. “Tôi cũng không muốn
biết, người đàn ông mà anh bảo là thật lòng yêu thương hiện đang thế
nào, chỉ là có lời tôi phải nói để anh rõ, Vương Tranh ngày xưa anh
thích, hẳn cũng từng là người anh thật lòng quý mến. Song, Lý Thiên
Dương à, nhận định về tình yêu của chúng ta khác nhau. Đối với anh,
những gì đã xảy ra e cũng chỉ là một quá trình phủ định của phủ định,
nhưng với kẻ ngu ngốc như tôi thì khác.”
Vương Tranh nói xong
liền không để ý tới Lý Thiên Dương đang ngồi chết lặng trên sofa, bước
thẳng về phía cửa, mang giày mở cửa ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khép cửa
lại. Cậu lấy điện thoại gọi ngay cho chị Điền: “Chị à, Lý Thiên Dương đã không còn là gì với em nữa, sau này chị đừng tạo cớ bồi đắp nữa.”
“Cái gì, không phải anh ta nói anh ta là tình yêu đầu của chú sao? Mấy năm nay không phải chú nhớ anh ta hoài không dứt?”
“Anh ta đúng là người yêu đầu của em thật, nhưng anh ta đã sớm bỏ em theo người khác. Em và anh ta chia tay lâu rồi.”
“Thiệt hết nói! Tên khốn đó vậy mà còn mặt mũi tới tìm chú. Tiểu Tranh, chú
đừng nghe hắn dụ. Chị xin lỗi, bây giờ chị về đuổi tên khốn đó đi ngay!”
“Không cần đâu ạ, mọi chuyện xong hết rồi.” Vương Tranh thở dài. “Bây giờ tâm
trạng em không tốt nên không đi ăn cơm với anh chị được. Còn về anh ta,
chị giải thích rõ ràng với anh hộ em nhé!”
“Được rồi, để chị nói với anh ấy. Tiểu Tranh, xin lỗi chú. Chú đừng đau lòng mà suy nghĩ lung tung. Chú cứ mắng chị, chị đúng là không đâu, đi quản chuyện bao đồng…”
Đêm cuối năm, đường sá thưa vắng bóng xe, thời tiết đột ngột trở lạnh,
Vương Tranh đứng đợi rất lâu trong gió lạnh mới đón được một chiếc taxi
trống.
Trên xe, radio đang phát ra giọng nói của Quách Đức Cương vô cùng náo nhiệt, bác tài lái xe mà cứ híp mắt cười suốt. Lúc cậu
xuống xe, ông còn chủ động vui vẻ chúc: “Chúc mừng năm mới! Quý khách
làm ăn phát tài!”
“Cung hỉ phát tài!” Vương Tranh gượng gạo đáp.
Cậu đi vào bệnh viện, đại sảnh đèn đuốc vẫn giăng đầy, tivi đang phát
chương trình tiệc tối liên hoan chào xuân. Cậu lặng lẽ đi xuyên qua tòa
nhà khám bệnh rồi đi vào khu vực nội trú, suốt dọc đường đi không có lấy một bóng người. Bệnh viện rộng lớn tuy vẫn sáng đèn nhưng lại cơ hồ như một tòa thành hoang phế vắng người.
Cũng giống hệt thành phố bỏ hoang trong bộ phim điện ảnh Mỹ cậu từng xem trước đây, không một bóng
người. Chỉ có duy nhất nhân vật chính không bị nhiễm vi-rút, mỗi khi đêm xuống liền lái xe đến bến tàu, thông qua radio mà phát đi tọa độ của
mình.
Vì anh ta muốn tìm được đồng loại của mình.
Trái
tim bất chợt đau quặn lên, khiến chân Vương Tranh run rẩy, mắt tối sầm
lại, cố đưa tay vịn tường mà trụ lấy người. Cậu gian nan hớp từng hơi
thở. Lúc này, lại nghe thấy giọng nam vang lên từ sau lưng: “Vương Tranh à? Không phải cậu đã về nhà rồi ư? Sao lại đến nữa?”
Giọng nói
của đối phương còn hàm chứa ý cười. “Lo lắng cho Tiểu Huyên hả? Không
sao đâu! Con bé ăn cơm xong liền ngủ. Cậu tới vừa lúc thật, hai chúng ta đón giao thừa…”
Anh chưa kịp nói hết lời thì Vương Tranh đã
không chống đỡ được nữa, trượt người ngã xuống. Một giây trước khi tiếp
đất, cậu đã được người phía sau ôm lấy, kéo tới ngồi trên ghế chờ. Bên
tai là thanh âm lo lắng đầy ấm áp của anh: “Vương Tranh, cậu bị sao thế
này? Cậu ổn chứ? Chờ tôi đi gọi bác sĩ, cậu ráng chịu một chút nhé!”
Vương Tranh chẳng biết lấy khí lực từ đâu, liền chụp lấy bàn tay của Từ Văn
Diệu. Cậu nhắm mắt cố hít thở, đây là nhiệt độ cơ thể của người sống, là bàn tay ấm áp của đồng loại.