Tiệc rượu thọ Vũ Đương năm nay chỗ ngồi bàn chủ trì có biến hóa rất nhỏ.
Trừ ra Kỷ Vô Địch, Viên Ngạo Sách cùng nhau ngồi ở bàn chủ trì, vừa lúc bổ sung Đoan Mộc Hồi Xuân vào năm nay và thời gian sau này. Phiền Tế Cảnh nguyên bẩn đã được mời vào nhóm, nhưng hắn không muốn tách ra khỏi Hoa Hoài Tú, liền uyển chuyển cự tuyệt. Hoa Hoài Tú sau khi biết, ngoài miệng mặc dù không nói cái gì, nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Phải biết rằng chỗ ngồi bàn chủ trì đều là thuộc về đại nhân vật hiện nay trong võ lâm có ảnh hưởng lớn, hết sức quan trọng, Phiền Tế Cảnh muốn phát triển Cửu Hoa phái, nhân cơ hội cùng bọn họ lôi kéo giao tình mới là thượng sách. Hắn lần này vì chính mình uyển chuyển cự tuyệt, chẳng lẽ không phải nói rõ chính mình trong trái tim hắn có địa vị hơn Cửu Hoa phái sao?
Cùng Phiền Tế Cảnh đưa ra lựa chọn giống nhau còn có Lục Thanh Y.
Đối với việc trọng đại của võ lâm loại này, Lục Thanh Y luôn luôn đều là kính nhi viễn chi, cho đến tiệc thọ rượu Vũ Đương năm ngoái hắn vẫn chưa tham gia. Nhưng năm nay nếu tới, không thiếu được vị trí mời ngồi bàn trên. Cứ như vậy, Trình Trừng Thành năm ngoái ngồi bàn trên trái lại thật sự không có vị trí rồi.
Bất quá không đợi Vũ Đương khó xử, Lục Thanh Y liền đoạt trước cự tuyệt lời mời rồi. Trình Trừng Thành vì bồi hắn, cũng uyển chuyển cự tuyệt.
Cứ như vậy, nguyên bản chỗ ngồi của bàn tiệc trên không đủ dùng không ngờ lại thừa ra một vị trí.
Hiểu Phong đạo trưởng muốn mời trại chủ Yến Vân trại lên ngồi, nhưng lại bị Lăng Vân đạo trưởng khoát tay ngăn lại.
“Trước giữ lại, có lẽ sẽ có người đến.”Trên thực tế, chưởng môn Vũ Đương rõ ràng, thật ra hắn là trưởng lão ma giáo đã thu được tin tức, minh tôn Phùng Cổ Đạo đang cùng Tuyết Y Hầu cùng nhau chạy tới Vũ Đương. Tính toán lộ trình, hẳn đã hai ngày này đến nơi.
Kỷ Vô Địch lầm bầm nói: “Lần này không có người lại chạy ra hạ chiến thư a.”
Chưởng môn phái Tuyết Sơn Phương Thu Thủy nói: “Kỷ môn chủ vận khí sẽ không lần nào cũng tốt như vậy a.”
Kỷ Vô Địch bĩu môi nói: “Rõ ràng là Vũ Đương phong thủy bất hảo. Ngươi xem ta mỗi ngày ở Huy Hoàng môn chưa từng có sự việc gì.”
Tung Sơn chưởng môn Tôn Ngọc Lương nhìn hắn không thuận mắt, gần đây tin đồn Huy Hoàng Môn cùng ma giáo thông đồng cùng một giuộc càng dâng cao, trong lòng lại càng khinh thường, lập tức nói tiếp: “Này thế nào lại giống nhau? Vũ Đương chính là đại phái đứng đầu võ lâm, tự nhiên sẽ có tà ma ngoại đạo đến đây khiêu khích.”
Kỷ Vô Địch trừng mắt nhìn, “Vậy bọn họ hẳn là đến khiêu khích Lăng Vân đạo trưởng mới đúng? Tại sao khiêu khích ta?”
Hắn chỉ chính là Lam Diễm minh.
Tôn Ngọc Lương nghẹn lời.
Kỳ thật hắn cũng trăm tư khó giải, vì sao lúc đầu Lam Diễm Minh muốn đi gặp Kỷ Vô Địch hạ chiến thư. Gã đương nhiên nghĩ không ra đó là vì Chung Vũ muốn dẫn Kỷ Vô Địch tới Bễ Nghễ Sơn để diệt trừ, nguyên nhân để khiến chính mình có thể yên ổn ngồi lên vị trí minh chủ Lam Diễm Minh.
Tôn Ngọc Lương nghĩ hồi lâu không có kết quả, chỉ có thể đổ vấy lỗi cho minh chủ Lam Diễm minh ánh mắt vô cùng kém.
Phương Thu Thủy thấy bầu không khí xấu hổ, chủ động đứng lên, hướng Lăng Vân đạo trưởng nâng chén hỏi thăm nói: ” Cung chúc đạo trưởng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn.”
Kỷ Vô Địch nhỏ giọng đối với Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, hắn đem từ của ta nói rồi.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ai bảo ngươi chuẩn bị qua quýt bình thường như thế?”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy A Sách chuẩn bị cái gì?”
Viên Ngạo Sách liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi nghĩ muốn lấy đi để dùng?”
Kỷ Vô Địch cười đến không hề áy náy.
“Bình an khỏe mạnh.”
Kỷ Vô Địch trừng mắt nhìn, “Sau đó sao?”
“Không còn.”
“…”Kỷ Vô Địch trầm mặc rồi lại trầm mặc, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Ngươi xác định đây không phải là kỳ vọng của đại nhân đối với tiểu hài từ?”
Viên Ngạo Sách chọn mi, “Thích dùng không được sao.”
“Khụ khụ.” Lăng Vân đạo trưởng vội ho một tiếng. Mặc dù Viên Ngạo Sách là ma giáo ám tôn, đối với hắn nói như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng tốt xấu gì hắn bây giờ còn bố trí theo mẫu chưởng môn Vũ Đương, cho nên chỉ có thể đứng lên mà nói sang chuyện khác, “Đa tạ các vị đồng đạo hàng năm không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến, bần đạo một chén rượu nhạt, trước xin kính tặng.”
Cả sảnh đường đều bùng lên, đều hết sức đồng lòng.
Cách đó, chợt nghe tiếng tiêu du dương, theo gió bay tới bên tai, khiến kẻ khác vui vẻ thoải mái.
Lăng Vân đạo trưởng liếc mắt nhìn Viên Ngạo Sách một cái.
Viên Ngạo Sách vuốt cằm một chút.
Kỷ Vô Địch nói: ” Hả. Phùng Cổ Đạo tới.”Hắn nói hiển nhiên chứng thật phỏng đoán của đại đa số, tất cả đều ra bên ngoài nhìn.
Lăng Vân đạo trưởng vội vàng đứng dậy đi ra đại đường.
Hoa Hoài Tú sớm nghe đồn về Minh Tôn vốn tò mò không thôi. Hơn nữa nghe nói hắn là được triều đình phong thưởng mới lên làm minh tôn, nhưng không bị bản giáo bài xích, này trong đó là suy đoán mơ màng vô tận của kẻ khác.
Phiền Tế Cảnh thấy y nghển cổ, dứt khoát lôi kéo y ra ngoài.
Hoa Hoài Tú ngẩn người, muốn từ bàn tay hắn giãy ra, không ngờ lại bị kéo càng chặt.
“Ngươi…”Y khẩn trương mà nhìn bốn phía. May mà ánh mắt mọi người đều bị minh tôn hấp dẫn, bọn họ xen lẫn trong đám người thật ra không có người nào để ý.
Chỉ thấy ngoài đại đường Vũ Đương, trường bào cùng màu với trời xanh cùng tóc đen chỉnh tề buộc lên, quả là tiêu sái thoải mái.
“Minh tôn.” Lăng Vân đạo trưởng ôm quyền.
Phùng Cổ Đạo buông ngọc tiêu, cùng hắn trao đổi rồi trong lòng không tuyên theo ánh mắt: “Phùng Cổ Đạo cung chúc đạo trưởng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn.”
Lăng Vân đạo trưởng liên thanh nói lời cảm ơn.
“Thì ra dùng rồi còn có thể dùng lại.” Kỷ Vô Địch tại bên người Viên Ngạo Sách nhỏ giọng nói.
Phùng Cổ Đạo theo tiếng đi tới, cười nói: “Kỷ môn chủ hy vọng vẫn khỏe kể từ khi chúng ta chia tay.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi nếu đồng ý đem Tiểu Ngọc Ngọc đưa cho ta, ta chẳng những không có việc gì, còn có thể phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn.”
Phùng Cổ Đạo chọn mi nói: “Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, Kỷ môn chủ bệnh nhẹ cũng không có gì không tốt.”
Hai người đang lúc đấu miệng, lại nghe lối vào có tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe càng ngày càng gần.
Lăng Vân đạo trưởng kinh ngạc mà nhìn về phía Phùng Cổ Đạo nói: “Chẳng lẽ minh tôn còn có bằng hữu?”
Phùng Cổ Đạo giống như thán mà không phải thán cười nói: “Có.”
Xe ngựa dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Đánh xe là một tiểu nam hài phấn ngọc khả ái. Chỉ thấy y vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất đem cả thiên hạ đều không để vào mắt.
Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên, “Tiểu Ngọc Ngọc.”
Tiết Minh Giác khóe miệng khẽ co rút, ngoảnh mặt làm ngơ hướng Phùng Cổ Đạo nhìn lại, “Cha. Phụ thân chờ suốt ruột rồi.”
Gió nhẹ phất qua, màn xe phía sau y có chút đong đưa, lộ ra một chút khe hở. Tuy là một góc băng sơn, cũng làm cho cho người tay thấy rõ đặt trên đầu gối là bàn tay như bạch ngọc tinh xảo.
Trên đời đại đa số mọi người muốn tìm cũng không thấy, trời sinh tính sẽ trăn trở.
Nhìn trộm được một tay, không thấy trọn vẹn, ngược lại để cho trái tim bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể vén rèm đánh giá diện mục chân thật rõ ràng.
“Lăng Vân đạo trưởng.” Tiết Linh Bích mặc dù không như bọn họ mong muốn mà nhấc màn xe, nhưng cuối cùng cũng phát ra tiếng nói, “Mong năm sau chắc chắn, một mình con ta đến Vũ Đương chúc thọ.” Y vốn không thèm để ý người trong giang hồ, nhưng Lăng Vân là ma giáo trưởng lão, vậy liền không thể không cấp cho vài phần mặt mũi.
Lăng Vân đạo trưởng ôm quyền nói: “Tạ ơn lời tốt lành của Hầu gia.”
Tiết Linh Bích lại nói: “Trước trời tối muốn đến trấn trên nghỉ chân.” Nhưng lời này hiển nhiên không phải nói với Lăng Vân đạo trưởng.
Nhưng ở đây mọi người đều nghĩ, Lăng Vân đạo trưởng sợ là muốn mượn cơ hội giữ vị quý nhân trong triều này lại.
Không nghĩ Lăng Vân đạo trưởng chỉ là mỉm cười nói: “Như thế, nên nhân lúc sắc trời còn sớm một chút để xuống núi.”
Mọi người mặc dù tiếc hận, thế nhưng chủ nhân cũng nói như vậy rồi, tự nhiên không có chỗ cho bọn họ xen mồm vào.
Phùng Cổ Đạo vì thế hướng từng người cáo biệt. Làm khó ở đây hơn trăm người, hắn có thể từng người gọi danh tự. Đến phiên Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh, hắn còn đặc biệt đưa ra lời mời hẹn. Phiền Tế Cảnh biết ước hẹn này thứ nhất là xem tại nét mặt Kỷ Vô Địch, thứ hai Phùng Cổ Đạo nói vậy cũng muốn cùng Cửu Hoa phái kéo gần quan hệ, liền đồng ý một cái.
Tiết Linh Bích trong xe chờ không nhịn được rồi, mệt con ngựa nổi lên bất an.
Phùng Cổ Đạo không thể làm gì khác hơn là vội vã bái biệt, leo lên xe ngựa.
Màn xe nhấc lên, mọi người tranh nhau nghển cổ, quả nhiên thấy tuyệt sắc nam tử ngồi ngay ngắn ở giữa.
Tuy là nhìn thoáng kinh hồng, nhưng lại đủ để thấy nhất thanh nhị sở.
Nếu nói Hoa Hoài Tú là tiên hoa tươi đẹp rạng ngời đoạn tuyệt phàm tục, vậy Tiết Linh Bính chính là bảo thạch mỹ lệ đẹp mắt, đồng dạng làm cho người ta vừa gặp đã thương, khó có thể kiềm chế.
Chờ xe ngựa quay đầu, khoan thai mà bước ra khỏi tầm mắt, moi ngươi mới ý như chưa hết mà thu hồi tầm mắt.
Lại nói tiếp, một nhóm Phùng Cổ Đạo lại có tiếng vang rất lớn khách đoạt ý chủ, ngay cả Lăng Vân đạo trưởng cũng không thể không xuất môn chào đón. Chư vị tân khác trong lòng tuy có bất mãn, thế nhưng nhân vật chính hôm nay còn không oán giận, mình tự nhiên càng khó mà nói cái gì.
Mọi người về phòng một lần nữa ngồi xuống.
Nói thật, tiệc thọ rượu Vũ Đương, hàng năm tiến hành, nhiều lần long trọng, tuy nói thành tục lệ trọng đại của Võ lâm, nhưng cũng ít phần mới mẻ.
Sau khi mọi người tham dự theo thứ tự hướng Lăng Vân đạo trưởng nói lời chúc, liền đều tự làm quen bằng hữu thiên nam hải bắc mà bắt đầu nói chuyện.
Kỷ Vô Địch tại bàn trên ngồi không thấy thú vị, liền lôi kéo Viên Ngạo Sách tìm tới ngồi nhờ bàn Phiền Tế Cảnh.
Phiền Tế Cảnh bàn này náo nhiệt vô cùng, Lục Thanh Y, Trình Trừng Thành cũng đang ngồi, thêm bọn họ, liền ít có chỗ cho người ngoài xen miệng vào, “Như vậy chúng ta có thể dùng cùng nhau làm một tiệc rượu cưới, kiếm lời ba phần hạ lễ, thật sự là lời to.”
Viên Ngạo Sách liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi chẳng lẽ không phải vì vào giúp vui?”
“Náo nhiệt cũng muốn tiếp cận a. Nhưng A Sách ngươi biết A Tả có bao nhiêu keo kiệt, lần trước tiệc cưới của hắn rõ ràng sẽ làm rất náo nhiệt, hắn còn phát cáu với ta, khấu từ lương tháng của ta. Là bởi vì hạ lễ kiếm được không đủ nhiều hả.”
…Là bởi vì hạ lễ kiếm được không đủ nhiều?
Viên Ngạo Sách không nói gì mà uống rượu.
Kỷ Vô Địch thấy Viên Ngạo Sách không để ý tới hắn, ngược lại hướng Phiền Tế Cảnh tìm sự ủng hộ, “Giả ngu tử, ngươi nói đi?”
Phiền Tế Cảnh đối với tiếng “Giả ngu tử” này của hắn từ chối cho ý kiến, cười dài nói: “Ta nghe biểu ca.”
Hoa Hoài Tú không đợi Kỷ Vô Địch đặt câu hỏi, liền nói như chém đinh chặt sắt: “Nghĩ muốn cũng đừng nghĩ.” Trách không được Phiền Tế Cảnh ngày nay biến thành như vậy, hơn phân nửa là cùng Kỷ Vô Địch học xấu đã lâu, nguyên nhân là gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Y âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải khiến Phiền Tế Cảnh cùng Kỷ Vô Địch bảo trì khoảng cách.
Kỷ Vô Địch lại nhìn về phía Trình Trừng Thành cùng Lục Thanh Y.
Trình Trừng Thành cúi đầu ho nhẹ.
Lục Thanh Y liếc nhìn Trình Trừng Thàn một cái, lười biếng nói: “Chờ ngươi thuyết phục được Hoa Hoài Tú nói sau.”
Hoa Hoài Tú: “…” Này là hồ ly!
May là Lam Diễm Minh đã diệt, giang hồ gần đây rất yên bình, không có đại sự gì muốn thương thảo. Cho nên tiệc thọ rượu đến ngày thứ hai, cái đại môn phái đều lục tục quay về bản môn.
Hoa Hoài Tú bị Kỷ Vô Địch quấn đến phát phiền, sau nắm lấy Phiền Tế Cảnh cùng Lăng Vân đạo trưởng nói lời từ biệt, trở thành nhóm tân khách đầu tiên rời đi.
Hai người đi tới chân núi, liền thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đứng ở dọc đường lên.
Phiền Tế Cảnh thấy cước bộ Hoa Hoài Tú dần hoãn, hốc mắt dần đỏ, liền đoán ra người sở hữu của chiếc xe ngựa này, trở tay bắt được y, lôi kéo y tiến lên.
Cửa xe ngựa mở ra. Hoa Vân Hải thi thi nhiên nhiên mà đi tới, bắt gặp hai người nắm chặt tay nhau, nét mặt không khỏi cứng đờ, lại rất nhanh quăng qua, quát lạnh nói: “Ban ngày ban mặt, các ngươi không biết kiêng kỵ sao!”
Hoa Hoài Tú ngón tay co rụt lại, lại bị Phiền Tế Cảnh nắm giữ quá chặt chẽ. Phiền Tế Cảnh mỉm cười nói: “Ở trước mặt cữu phụ, hà cớ gì phải kiêng kỵ?”
Hoa Vân Hải bởi vì chuyện năm đó, đối mặt với Phiền Tế Cảnh luôn tự giác thấp hơn một bậc, dứt khoát không để ý tới hắn, tự mình đối với Hoa Hoài Tú nói: “Mẫu thân ngươi bảo ta hỏi ngươi, trung thu sang năm có cần phải về nhà xem không?
Hoa Hoài Tú trừng mắt nhìn, tựa hồ có chút không tin.
“Chỉ ở khách điếm phụ cận, hai người gặp mặt thôi.” Hoa Vân Hải dứt lời, xoay người tiến vào trong xe, mang xe hướng núi Vũ Đương trên núi đi tới. Hắn sở dĩ đến chậm, chính là vì không muốn gặp mặt Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú.
Hoa Hoài Tú cung kính mà nhìn hướng xe ngựa, hốc mắt hơi ẩm ướt.
Phiền Tế Cảnh im lặng đứng bên cạnh y. Hắn từ nhỏ đến lớn là người đối mặt với khốn cảnh, cho nên cũng không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể cho đối phương đủ không gian cùng thời gian để làm điều mình muốn.
Xe ngựa dần dần biến mất trong núi rừng.
Hoa Hoài Tú ngửa đầu trừng mắt nhìn, cố gắng đem nước mắt đảo ngược dòng rồi quay lại, mới nói: “Đi thôi.”